“Tổng giám đốc Lý, ông nghiêm túc đấy hả?” Tô Yên nuối một ngụm nước bọt, cố gắng giữ vững tinh thần: “Sao ông lại muốn nhận tôi làm con gái nuôi kia chứ?”
Lý Mộc Sinh mỉm cười đầy hiền hậu: “Lý Mộc Sinh tôi một khi đã nói ra thì sẽ không thay đổi, tôi cảm thấy mình có duyên với cô Tô, có lẽ đó chính là duyên phận, chỉ cần cô Tô đồng ý thì cô lập tức sẽ trở thành con gái nuôi duy nhất của Lý Mộc Sinh tôi, tôi cũng sẽ đối xử với cô như với con gái ruột của mình.”
Con gái ruột?
Điều đó có nghĩa là cho dù Tô Yên không có phần trong tài sản của nhà họ Lý thì tuyệt đối cũng sẽ không bị bạc đãi.
Quả thật chuyện này nghe vô cùng hấp dẫn.
Tô Vân hận không thể làm con nuôi của Lý Mộc Sinh, chuyện tốt như vậy sao lại có thể để Tô Yên hưởng được chứ?
Lý Mộc Sinh là người kinh doanh làm ăn, ông ta sẽ không giao dịch cái gì mà không đem lại giá trị cho mình, ông ta nhận Tô Yên làm con gái nuôi chính là bởi vì đánh cược sớm muộn gì Tô Yên cũng sẽ trở thành nữ chủ nhân của nhà họ Lục.
Một khi ông ta thắng ván cược này thì nhà họ Lý chẳng những không bị tổn hại bất cứ thứ gì mà ngược lại sẽ có được rất nhiều lợi ích.
Tô Duy nghe thế thì mủi lòng: “Chị, còn đứng ngây ra đó làm gì, màu đồng ý đi, đây quả là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống mà, có nhà họ Lý làm chỗ dựa đằng sau, để xem còn ai dám bắt nạt chúng ta nữa không?”
Những gì Tô Duy nói đúng là sự thật.
Tô Đình Nghiêm nghe thể thì đỏ mặt tía tai, vô cùng xấu hổ.
Tần Phương Linh thì lẩn tránh ánh mắt không dám trực tiếp nhìn vào mắt Tô Yên.
Tô Yên cũng đâu phải đồ ngốc, cô biết chuyện này đâu phải việc tốt đẹp gì, mà đúng ra lại là một cạm bẫy.
Có điều, nếu cô trở thành con gái nuôi của nhà họ Lý thì sẽ có thể khiến cho đám người kia bẽ mặt.
Không phải Tô Đình Nghiêm muốn cắt đứt quan hệ cha con với cô hay sao?
Không phải sợ cô làm liên lụy tới nhà họ Tô sao?
Không phải lúc nào Tô Vân cũng muốn đè đầu cưỡi cổ cô hay sao?
Vậy thân phận con gái nuôi của Lý Mộc Sinh này, cô sẽ nhận.
Cô không cần những thứ khác, chỉ cần cái danh con gái nuôi của nhà họ Lý là đủ rồi.
“Được.” Tô Yên đồng ý, cô mỉm cười nhìn đám người Tô Đình Nghiêm một lượt, sau đó bật cười vui vẻ với Lý Mộc Sinh: “Tôi cũng thấy mình rất có duyên với tổng giám đốc Lý đây, cũng có một cảm giác thân thiết như người nhà”
Có ai không biết nói dối chứ?
Lý Mộc Sinh mỉm cười hài lòng: “Tốt, tốt, lát nữa cha sẽ cử người tổ chức tiệc nhận con gái nuôi, để cho tất cả mọi người đều biết được con chính là con gái nuôi của cha, Lý Mộc sinh cũng có một đứa con gái.”
Tô Yên không ngờ còn có tiệc mừng nhận nuôi con gái.
Long trọng thế sao?
Xem ra ông ta vô cùng xem trọng chuyện này.
Tô Vân tức đến đỏ cả mắt.
Tần Phương Linh vừa ngưỡng mộ vừa tức giận, bà ta hung hăng xô Tô Đình. Nghiêm sang một bên.
Tô Đình Nghiêm tỉnh táo lại bèn vội vàng đi lên đằng trước, bày ra vẻ tươi cười, thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ, nói: “Tổng giám đốc Lý, con gái tôi có duyên là con gái nuôi của ông, quả thật là phúc phần của Yên Yên.”
“Tổng giám đốc Tô, chẳng phải vừa nãy ông tuyên bố đã cắt đứt quan hệ cha con với con gái ông rồi sao?” Lý Mộc Sinh cắt ngang lời của Tô Đình Nghiêm, còn giả bộ như ngạc nhiên mà nói tiếp: “Trí nhớ của tổng giám đốc Tô kém như vậy rồi sao, chưa gì mà đã quên ngay rồi?”
Lời này khiến Tô Đình Nghiệm nhục nhã xấu hổ đến chết, ý cười trên gương mặt Tô Yên càng lúc càng sâu hơn, chỉ là nụ cười của cô chẳng hề có chút ấm áp nào cả.
Tô Duy châm chọc: “Bây giờ thấy chị tôi trở thành con gái nuôi của nhà họ Lý nên lập tức quay ra nịnh nọt hả? Này chẳng phải tự vả vào mặt mình sao? Ông không cảm thấy mặt mình bị vả đau à?”.
Lời này thật là nghe sướng cả lỗ tai.
Sắc mặt của Tô Đình Nghiêm lập tức đanh lại, vô cùng khó coi.
Tô Yên cười lạnh: “Tổng giám đốc Tô, đây là lần cuối cùng tôi bước chân vào nhà họ Tô, khoảnh khắc tôi đi ra khỏi cánh cửa rách nát này, tôi và nhà họ Tô sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa, cũng mong ông nhỡ cho kỹ những gì ông vừa nói.”