Lâm Y Y buông lỏng những việc này, hoàn toàn thả bay tự mình.
Nhưng đối với những người khác mà nói, đương sự không thèm lên tiếng bày tỏ thái độ hay là đính chính ngay, vậy tức là thừa nhận rồi!
Vì thế, trong bất tri bất giác, sự tình phảng phất cứ được nhận định cứng rắn như vậy.
Bọn họ mới vừa xuống phi cơ, Diêu Sâm liền gọi điện thoại cho Lục Tầm chúc mừng: "Nghe nói Lục tổng chuyện tốt đã gần nha, paparazzi còn chụp được ảnh hai người hiện thân ở sân bay luôn."
Ở đâu ra hai cái người chỉ mới nói chuyện yêu đương thôi đã khiến cho nhân dân cả nước chú ý, hơn nữa nghiêm khắc mà nói, hai người còn chưa phải là minh tinh, chẳng qua chỉ là tình cờ có sản nghiệp trong làng giải trí thôi mà, chuyện này làm cho người không phục cũng không được!
Ngay cả Diêu Sâm ông chính thức một tay nâng đỡ con gái ruột mình đi lên cũng chưa nổi tiếng được như hai người bọn họ!
Lục Tầm chột dạ len lén liếc mắt nhìn Lâm Y Y.
Hai người dựa gần, tiếng ở bên đầu dây điện thoại bên kia vô cùng rõ ràng, chỉ cần chú ý một chút là có thể nghe thấy, hơn nữa giọng nói của Diêu Sâm cũng không phải nhỏ nhẹ gì.
Nhưng mà, Lâm Y Y cũng không có phản ứng gì.
Sau khi thở dài nhẹ nhõm một hơi, tâm lý Lục Tầm lại lập tức lý có chút chua lòm.
Mãi cho đến khi ô tô một đường bình yên đi vào cổng khu biệt thự ở trung tâm thành phố, nhìn thấy Lâm Y Y xuống xe, đi đến cốp xe lấy hành lý, ngay cả Mạnh Dục Nhiên và Lục Minh Triết đều đi theo hỗ trợ khuân vác, hắn mới ngượng ngùng xuống xe, cọ tới cọ lui đi qua.
Lâm Y Y nghi hoặc nhìn hắn một cái, quay đầu muốn nâng cái vali 280 cm cỡ khổng lồ kia lên, kết quả lại bị người cướp đi.
Lục Tầm giành trước đem cái vai li to tướng mang xuống khỏi cốp xe, kéo đến cổng lớn của biệt thự, giao cho thím Trương đang đỡ kéo hành lý vào trong nhà, lúc này mới xoay người trở về.
Tổng cộng cũng chỉ mỗi người một rương hành lý, ngoại trừ cái vali to tướng kia của Lâm Y Y ra, những người khác đã đem hành lý xuống khỏi xe kéo vào nhà, chỉ còn lại mỗi Lâm Y Y đang ôm tay, đứng tại chỗ nhìn hắn.
"Anh muốn nói cái gì ?"
Suốt trên đường trở về, Lục Tầm nhận bao nhiêu cuộc điện thoại trong lòng cô cũng biết, sau đó cứ thấy hắn suốt trên đường đều giống như là có chuyện muốn nói, nhưng lại muốn nói lại thôi, cố nén......
Nhịn một lần liền nhịn cả một đường!
Đừng nói Lâm Y Y để ý chuyện này, ngay cả đám nhóc Lục Minh Triết hiển nhiên cũng ý thức được cái gì đó, vừa lấy được vali của mình xuống khỏi xe, lập tức liền chạy vèo một cái vô tung vô ảnh.
Ở cổng lớn biệt thự, hiện tại có thể nói là không có một bóng người......
Trừ hai người bọn họ!
Đây là một cơ hội rất tốt để nói chuyện.
Lục Tầm thò tay vào túi móc móc cái gì ......
Cái gì cũng chưa móc ra được!
Lục Tầm: "......"
Lâm Y Y: "......"
Phốc!
Lâm Y Y nhớ tới hắn khi trên đường trở về, thần thần bí bí lấm lét đem thứ gì đó nhét vào túi hành lý, liền nén cười nhắc nhở nói: " Có phải anh quên thứ trong hành lý hay không ?"
Động tác lớn như vậy, người mù mới nhìn không thấy!
Thật mệt tâm hắn còn tưởng rằng cô hoàn toàn không biết gì cả.
Kinh ngạc nghe cô vừa nhắc nhở, Lục Tầm vội vàng mở cốp xe ra đi tìm túi hành lý của mình.
Thật sự không thể trách được, hắn quá khẩn trương......
Vuốt vuốt cái hộp bằng nhung, ai mà đụng phải loại tình huống này đều sẽ giống hệt như hắn mà thôi!
Mắt Lâm Y Y thấy được đồ vật trong tay hắn: "Anh muốn cầu hôn sao?"
Cái câu đánh thẳng mặt thế này thật tình là làm người đột nhiên không kịp phòng ngừa!
Lục Tầm lập tức cũng không biết nên nói cái gì.
Chờ hắn phản ứng lại, đã thấy mình mở ra cái hộp nhung rồi......
Lúc này, đến phiên Lâm Y Y nói không nên lời.
Lúc vừa rồi cô chỉ thuận miệng nói để châm chọc hắn thôi, cũng không phải thật sự......
Nhưng mà không nghĩ tới, hắn thật sự móc ra một cái nhẫn!
Cái này là nhẫn đúng không ?
Nhẫn kim cương 19.7 cara, do nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp tỉ mỉ thiết kế riêng, toàn thế giới chỉ này một cái, không có cái nào giống như vậy......
Đây thật sự cũng không phải là thời cơ tốt mà Lục Tầm cho rằng nên cầu hôn, nhẫn tuy rằng vẫn luôn mang theo bên người, nhưng hắn tính chờ nước chảy thành sông, trong lúc tự nhiên thoải mái tìm một dịp thỏa đáng nhất, tìm một nơi lãng mạn nhất, tiến hành một lần cầu hôn tỉ mỉ ấn tượng.
Đương nhiên, mấy ý tưởng đều là chợt lóe qua......
Ngay cả cái nơi lãng mạn như quốc đảo Maldives mà hắn còn không có móc ra được cái nhẫn này, để cho nó cứ lẳng lặng đi theo chuyến du lịch như vậy, không thể phát huy một chút tác dụng nào.
Không nghĩ tới, bởi vì trên đường về bị người không ngừng chúc mừng, làm hắn bị khẩn trương đến mức đạp đổ luôn ý tưởng ban đầu.
Lâm Bình nữ sĩ nói đúng, không thể chơi lưu manh! ( ai lại nghe lén mẹ con người ta nói chuyện điện thoại? )
Trong lúc toàn thế giới đều biết bọn họ đã trở thành một đôi, thân là đàn ông, tại lại thời điểm như thế này phải đứng ra gánh vác trách nhiệm!
Vẻ mặt Lục Tầm hiên ngang lẫm liệt, phảng phất như đã đưa ra một quyết định trọng đại, đưa nhẫn tới trước mặt Lâm Y Y: "Chúng ta kết hôn đi!"
Lâm Y Y: "......"
Chúng ta kết hôn đi cái quỷ á!
Không có hoa tươi, không có quỳ một gối xuống đất, cũng không có cái câu ngỏ lời ngon ngọt "Xin em hãy gả cho anh"......
Cái này mà tính là cầu hôn gì?!
"Hơn nữa, chúng ta thân thiết đến vậy sao?"
Thân thiết đến muốn kết hôn, thế nào cũng phải......
Quen biết nhau ba, năm năm chứ ?
------
Lâm Y Y ôm di động, nghe Lâm Bình nữ sĩ trong điện thoại đang hướng dẫn từng bước: "Con cũng không nhìn coi con bao nhiêu tuổi rồi, có thể tìm được đối tượng có điều kiện không tồi đã khá tốt rồi, còn muốn như thế nào?"
Bây giờ nếu chờ thêm ba, năm năm nữa, con cũng muốn 40 tuổi rồi còn đâu, tới lúc đó còn yêu đương kết hôn cái giống gì nữa ? Trực tiếp tìm bạn tuổi xế bóng luôn là vừa!
Thiếu chút nữa là có thể xong việc, không nghĩ tới lại bại trong tay con gái mình!
Lâm Bình nữ sĩ có chút đấm ngực dậm chân.
Lâm Y Y vô tình lên án: "Mẹ, trước kia mẹ không phải nói như vậy!"
Lâm Bình nữ sĩ nghẹn lời.
Cuộc trò chuyện của hai mẹ con tan rã trong không vui.
Nhưng điện thoại bên này mới vừa cúp xong, bên kia Lục Tầm lại ngồi nghiêm chỉnh nhận điện thoại mới vừa reo lên.
Mẹ vợ ở Trung Quốc lợi hại như thế nào chứ ?
Đó chính là thủ thành của hôn nhân nha!
Trên mạng có một câu chuyện cười về đề tài mẹ vợ rất được yêu thích. Hai thanh niên nam nữ đi leo núi, khi bò được đến đỉnh núi, cô gái hướng về phía không trung hô to "A! Tổ quốc, mẹ của ta!" Nam thanh niên vừa nghe, cũng nhanh chóng hô to "A! Tổ quốc, mẹ vợ của ta!" Chuyện này chứng minh được phân lượng của mẹ vợ ở trong lòng người nam này nặng đến bao nhiêu! Nam thanh niên nếu muốn cưới bạn gái vào cửa, chẳng những cần phải được bạn gái gật đầu đồng ý, còn phải đạt được sự cho phép của mẹ vợ.
Lục Tầm vốn dĩ đã có sự kính trọng tự nhiên đối với Lâm Bình nữ sĩ.
Một nữ doanh nhân thành công đến như vậy, bất luận là đầu óc kinh doanh hay kinh nghiệm thành công của bà đi chăng nữa, hẳn là phải được mọi người tôn kính, huống chi, người này lại là mẹ của Lâm Y Y!
Áp lực gấp đôi a!
May mắn, vị nữ sĩ này cũng không phải là người ngang ngược......
"Không thể nào vô lý đến như vậy được !" Lâm Bình nữ sĩ đang giáo dục con rể bà đã chọn: "Cậu nói một chút xem cậu bao nhiêu lớn rồi, ngay cả chuyện cầu cái hôn cũng để xảy ra ngoài ý muốn!"
Lục Tầm: "......"
Hắn cũng rất ủy khuất nha!
"Lúc ở Maldives, thời cơ tốt như vậy, cậu còn đợi gì?"
Nếu không phải muốn tạo cơ hội cho hai đứa bọn nó, bà có điên đâu mà đặt tour đi đảo khác chơi chứ?
Thật là cô phụ một mảng tâm ý của bà mà !
Giờ này khắc này, Lâm Bình nữ sĩ đại khái đã quên, bởi vì không đặt được tour đến đảo của bọn Lâm Y Y, mới phải cố chịu đựng mà đi nơi khác......
Đương nhiên, ngươi không thể nghĩ đến chuyện nói đạo lý với vị lão thái thái này.
Lâm Bình nữ sĩ cũng coi như là người có tu dưỡng chuyên nghiệp, bà "giáo huấn" xong, liền bắt đầu chỉ chiêu cho hắn.
Hai người này, một người có tâm muốn dạy, một người khiêm tốn thỉnh giáo, cho nên khi tiếp xúc với nhau lại rất hài hòa.
Từ một trình độ nào đó mà nói, chuyện thu phục cái cửa của Lâm Bình nữ sĩ này cũng không phải quá khó.
Tuy rằng từ lúc bắt đầu, bà nhìn như rất làm khó Lục Tầm, nhưng chỉ cần hắn thiệt tình cùng thành ý, thái độ tích cực tiến tới, bà vẫn mềm lòng đi từng ngày. Mặc dù Lâm Bình nữ sĩ mạnh miệng không nói, trong lòng lại rất vừa lòng.
Chờ đến khi Lâm Y Y biết bọn họ "cấu kết với nhau làm việc xấu", đã là rất lâu sau khi Lục Tầm cầu hôn rồi.
-----
Lục Tầm mang Lâm Y Y tới một câu lạc bộ tư nhân.
Mấy chỗ như thế này, kỳ thật Lâm Y Y rất ít tới, duy nhất chỉ tới có một lần, đó là lần đi xem mắt khi ấy.
Lúc ấy, Lâm Bình nữ sĩ sắp xếp cẩn thận cho cô một buổi xem mắt, mà bức ảnh của đối tượng lại là ảnh chụp chung, nhìn không rõ mặt của người đó như thế nào, thật sự làm người nói không nên lời.
Nhưng cố tình cũng vì nguyên nhân này mà hại cô nhận sai người!
Lâm Y Y nhìn về phía Lục Tầm.
Lục Tầm dẫn theo cô, ngồi vào cái bàn ăn kế nên cửa sổ sát đất mà bọn họ đã ngồi dạo đó.
Một ngày đó, hắn ngồi ở bên này, Lâm Y Y ngồi xuống đối diện hắn......
Cũng giống như hiện tại!
Chuyện xảy ra vào năm trước, phảng phất như đã xảy ra thật lâu, lại giống như đang xảy ra ngay trước mắt.
Lâm Y Y ngẩng đầu đánh giá bốn phía: "Không nghĩ tới anh còn nhớ rõ nha...... Ngày đó em tới đây xem mắt."
"Em còn nhận sai người."
Lâm Y Y nhìn về phía Lục Tầm ngồi ở đối diện.
Ngay lúc đó người đàn ông tinh anh này, nhưng mà không cao lãnh một chút nào, trong hiện thực lại là bộ dáng làm người một lời khó nói hết......
Có lẽ vị "Lục tiên sinh" không duyên không phận kia mới thật là tổng tài bá đạo.
Lâm Y Y hiện tại nhớ lại, nhưng không cảm thấy xấu hổ một chút nào, ngược lại, cô còn cảm thấy khá buồn cười: "Ai bảo hai người đều họ Lục chứ, lúc ấy ở đây chỉ có hai ba người ngồi, hai người trong số đó lại ngồi cùng nhau, em mới ngồi xuống liền hỏi anh có phải Lục tiên sinh hay không."
"Em còn nói, em đã từng kết hôn rồi, còn có hai đứa nhỏ, đứa lớn đã mười ba tuổi."
Trí nhớ của Lục Tầm còn khá tốt.
Lâm Y Y bĩu môi: "Anh còn nói con trai anh cũng mười ba tuổi còn gì!"
Kết quả phát hiện con trai trong miệng hắn lại là cháu trai hắn!
Lục Minh Triết xác thật là mười ba tuổi, hơn nữa Lục Tầm cũng xác thật là người giám hộ pháp định cho Lục Minh Triết !
"Đây là cái cớ mà anh hay lấy ra để từ chối mấy cô gái khác à?"
Cô thật rất tò mò.
Một nam nhân thành công trong sự nghiệp, vậy mà một chút xíu tin tức đào hoa này nọ cũng không có, huống chi, sự nghiệp của hắn vẫn là được xưng là chảo nhuộm lớn của giới giải trí!
Lục Tầm gật gật đầu, lại lắc đầu.
Hắn cởi áo khoác tùy ý vắt lên trên lưng ghế, săn tay áo sơ mi lên, bộ dáng giống y như đúc khi ngày đó cô nhìn thấy hắn.
"Em cũng biết sinh hoạt trong cái giới giải trí này là chuyện như thế nào, bất kể là nam hay là nữ, người mang mục đích riêng quá nhiều."
Lục Tầm nói xong, nhìn Lâm Y Y, nói: "Nhưng mà, khi em nói rằng em đã từng kết hôn, còn có con, anh liền phát hiện em không giống những người khác."
Đúng là không giống nhau......
Có ai ngốc như vậy, đến xem mắt còn không quên thẳng thắn nói với đối phương một chút tình trạng hôn nhân, gia đình của mình ?
Đây mẹ nó không phải có bệnh sao!
Nhưng mà trong nháy mắt khi Lâm Y Y phát hiện bản thân nhận sai người, bộ dáng sửng sốt ngốc manh như vậy, thực sự làm người cảm thấy quá đáng yêu......
Cẩn thận ngẫm lại, biểu cảm của Mạnh San San thật không mấy khác với mẹ của nó !
Lục Tầm sở dĩ thích Mạnh San San như vậy là bởi vì con bé rất giống Lâm Y Y, làm người nhịn không được cứ muốn tiếp xúc, muốn trêu chọc, muốn dỗ dành, muốn yêu thương.
"Anh biết hiện tại có hơi sớm, nhưng anh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, Lâm Y Y."
Lại một lần nữa, một cái nhẫn kim cương xuất hiện ở trước mặt cô.
Cái nhẫn kim cương này thật là lớn đến thái quá, hằng ngày tuyệt đối không thể mang đi ra ngoài......
Cô cũng sợ bị người chặt tay vậy!
Nhưng không thể phủ nhận, tầm mắt của phụ nữ luôn là không tự chủ được mà đi theo nó.
Trong nháy mắt này, Lâm Y Y phảng phất đột nhiên rất muốn nghe hắn nói ra.
"Anh muốn cưới em, em có nguyện ý gả cho anh không ?"
Theo lời Lục Tầm nói, phảng phất như đã dàn xếp sẵn, người phục vụ trong tay cầm một đoá hoa hồng đỏ tươi đẹp, đưa đến trong tay hắn.
Lục Tầm đưa hoa cho Lâm Y Y, cầm lấy nhẫn trên tay, nhìn nàng.
Lâm Y Y không có ý định gì cụ thể với tương lai của mình, nhưng bản thân cô vẫn luôn muốn có cuộc sống giản dị như vậy, tìm một người thích cô mà cô cũng thích người đó, hai người được ở bên nhau, phải có nhà có xe, có một đôi trai gái......
Trong khi cô không nghĩ tới, tất cả mọi thứ cô muốn phảng phất lập tức đều có thể có được......
Chính là trình tự có chút không thích hợp!
Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Không có một người phụ nữ nào có thể cự tuyệt một lời cầu hôn như vậy......
Không cần lãng mạn nhiều, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được tình cảm chân thật.
Chân tình chính là thứ khó có được nhất.
Nếu không phải Lục Tầm thích cô như vậy, loại người trì độn như cô cũng không có khả năng nhận thấy được, thậm chí ngay cả khi tất cả mọi người bên cạnh cô đều phát phát hiện trước cô một bước, cô mới bừng tỉnh đại ngộ cảm giác được.
Cô thích Lục Tầm sao?
Không thể nghi ngờ, đúng là vậy.
Bằng không mỗi ngày hắn cứ đến nhà bọn họ ăn chực uống chực, sớm bị cô liệt vào danh sách cự tuyệt tới lui!
Người này da mặt dày như vậy, cũng ít có......
Vậy mà để cô gặp gỡ!