Lục Tầm vừa phải cảnh giác tiểu minh tinh bên người động tay động chân với hắn, còn phải thỉnh thoảng rình coi Lâm Y Y có bị cái tên tiểu bạch kiểm bên cạnh lợi dụng sờ sẫm gì hay không......
Diêu Sâm còn liên tục mời rượu hắn......
Đúng là bận muốn chết!
Người này không phải cố ý sắp xếp như vậy đi?!
Mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, vội vàng cự tuyệt ý tốt của Diêu Sâm kêu người lái xe chở hắn về, nói thẳng hắn đi ké xe Lâm tổng trở về......
Lâm Y Y không uống rượu, vừa lúc hôm nay cô cũng lái xe đến.
Diêu Sâm vừa nghe, như suy tư gì, trước khi rời đi còn ý vị thâm trầm mà nhìn hai người bọn họ, liếc mắt một cái.
"Anh vừa nhìn liền biết hắn khẳng định đang âm mưu ý đồ gì xấu!"
Trừng mắt nhìn bóng dáng Diêu Sâm rời đi, Lục tổng xụ mặt xuống, lão đại không cao hứng lầu bầu.
Hắn lén lút ngầm ra một quyết định, về sau đánh chết cũng không thể sắp xếp cho Lâm Y Y hợp tác với cái lão bất tử không đứng đắn suốt ngày đi sắp xếp bậy bạ mấy loại này nữa.
Lâm Y Y nghiêng người nhìn hắn một cái: "Tôi thấy anh vừa rồi uống rất cao hứng mà."
Mỗi lần Diêu Sâm mời rượu, hắn vội không ngừng giơ chén lên uống với người ta......
Còn uống như chưa đủ!
Lục Tầm: "......"
Hắn thực oan uổng có được không!
Chủ yếu là tiểu minh tinh kia luôn muốn thừa cơ nói với hắn vài lời......
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn ra người nọ không thành thật, khẳng định là để ý thân phận ông chủ giải trí Thịnh Thế của hắn, muốn nịnh bợ hắn kiếm chút chỗ tốt.
Hắn là người dễ dàng mắc câu như vậy sao?
Nhớ tới cái này, nháy mắt liền liên tưởng đến tiểu bạch kiểm mới vừa rồi ngồi kế Lâm Y Y, tức khắc trong lòng liền chua lòm.
"Em còn nói anh, anh thấy vừa rồi em cùng với thằng nhãi tiểu bạch kiểm kia nói chuyện rất vui sướng mà."
Thằng đó còn rót rượu cho cô!
May mắn cô không thích uống rượu......
Lâm Y Y cũng không biết nói thế nào.
Trước đến giờ, tình huống cần cô ra mặt không nhiều lắm, đều là Đào Giai Tuệ thay cô đi.
Hơn nữa đa số tình huống người ta vừa thấy cô là phụ nữ, tự động tự phát sẽ không tìm những tiểu minh tinh hoặc là người mẫu gì đó tiếp khách, sợ cô nhìn thấy không thoải mái......
Ai biết hôm nay gặp phải Diêu tổng không ra bài theo lẽ thường như vậy?
Kỳ thật, do cô không biết, với thân phận này của cô, người ta làm vậy là kính trọng cô.
Bồi rượu, còn chuyện khác thì khi nào cũng có thể......
Nếu như ngươi ở trước mặt nữ đầu tư lớn nhất, lại động tay động chân, làm chuyện khinh miệt với một người cũng giới tính nữ khác, người ta sao có thể xem ngươi thuận mắt?
Lâm Y Y tay cầm tay lái, chạy đến đèn xanh đèn đỏ dừng lại, mới bớt thời giờ nhìn hắn một cái: "Người ta là tiểu thịt tươi mà."
Nói đến cái từ "Tiểu thịt tươi", hắn liền tức hơn!
Diêu sâm rốt cuộc có ý gì?
Là thấy nhà hắn hiền lành quá, nên khiêng cái xẻng tới đào đất nhà hắn, thọc gậy bánh xe?
"Lâm nữ sĩ không phải thích tiểu thịt tươi bồi rượu sao?"
Những lời này là Diêu sâm nói, Lục Tầm âm dương quái khí học được nhưng nói ra không giống chút nào.
Hắn còn hỏi nói: "Ai, em thích tiểu thịt tươi hồi nào, sao anh không biết?"
Lâm Y Y: "......"
Suy nghĩ một chút......
Cô cũng rất thích tiểu thịt tươi.
Thanh niên trẻ trung xinh đẹp, ai không thích a?
Nhìn đi, Lâm Bình nữ sĩ không phải rất thích Lục Minh Triết sao!
Lâm Y Y chột dạ mà nghĩ.
Nhưng mà lời này cô cũng không dám nói......
Cô không nói lời nào, Lục Tầm cũng không bớt giận, vẫn không chịu cô đơn mà tiếp tục lẩm bẩm: "Tiểu thịt tươi có cái gì tốt, đều là mấy đứa du thủ du thực tốt nghiệp trung học, văn hóa thấp không bằng cấp, thi không đậu, cuối cùng chỉ có thể vào giới giải trí thử thời vận, chủ yếu ỷ vào bộ mặt tiểu bạch kiểm mà ăn chực uống chực...... Mà ngay cả mấy gương mặt kia cũng không nhất định là đồ thật!"
Lâm Y Y đơ đơ khóe miệng: "Đừng có quơ đũa cả nắm nha, anh nhìn lại thử xem, diễn viên minh tinh cũng có không ít người có bằng cấp cao, mà cái nữa, tiểu thịt tươi thì làm sao vậy? Người tuổi trẻ, soái khí, rất có tiền đồ. Bản thân mình đều người trong giới điện ảnh, có thể đừng kỳ thị nhau được không?"
Nếu để mấy diễn viên khác biết ông chủ của giải trí Thịnh Thế trong lòng nhìn người thấp như vậy, hắn còn không được bị người ta mắng chết?
Lục Tầm: "......"
Hắn chính là tức quá đến hồ đồ.
Tầm mắt liếc nàng một cái, còn có chút rầu rĩ không vui.
Phụ nữ chính là nông cạn như vậy!
Qua một lát, hắn lại kiềm chế không được: "Nói về đàn ông, không thể chỉ xem bề ngoài, phải xem nội hàm."
"Không có bề ngoài, ai có hứng thú đi tìm hiểu nội hàm của anh?"
Lâm Y Y nhịn không được trả lời.
Lục Tầm tán đồng gật gật đầu: "May mắn bề ngoài của anh cũng không tệ lắm...... Em không biết đâu, trước kia rất nhiều người đều nói nếu anh đi theo nghiệp diễn, với hình tượng này của anh, nhất định có thể nổi tiếng!"
Chuyện này cũng không phải nói xạo.....
Cho dù là hiện tại, đều có người cảm thấy như vậy.
Lục Tầm bề ngoài còn rất soái, chủ yếu chính là, hắn ở công ty làm ra vẻ mặt rất đoan chính lạnh lùng, còn rất hù người, nhìn cũng thấy là hình tượng tinh anh.
Cho dù mọi người không biết kỹ thuật diễn của hắn như thế nào, cũng mừng rỡ khen tặng hắn.
Nhưng mà không nghĩ tới, hoá ra hắn im im không nói gì, chứ nội tâm còn rất tự luyến!
"Anh nếu trẻ thêm vài tuổi, khẳng định cũng là tiểu thịt tươi......"
Ánh mắt cô giờ phút này nhìn Lục Tầm, thật là có chút một lời khó nói hết: "Nhưng hiện tại anh đã là lão thịt khô."
Lục Tầm nghẹn uất.
"Chúng ta tại sao lại thảo luận cái chủ đề tiểu thịt tươi cùng lão thịt khô này chứ?"
Thật là đủ rồi!
Lâm Y Y: "Không phải anh nói trước sao."
Sau khi hai người tới biệt thự Lâm gia, biểu tình đều có chút khác thường.
Mạnh Dục Nhiên ánh mắt bén nhọn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Lục Tầm mặt đen thui......
Trái lại, mẹ nó lại có vẻ mặt không được tự nhiên.
Cuối cùng khi Lục Tầm rời đi, còn phảng phất mang theo cảm xúc tức giận nào đó.
Hai người này kỳ quái, khẳng định có vấn đề!
Nó móc di động ra, tìm tòi một chút, tìm được Wechat của Lục Minh Triết.
Khi lần trước đi công viên trò chơi, Lâm Y Y phòng ngừa người nhiều sẽ bị lạc, liền bảo mọi người đem số Wechat của từng người đều lưu lại một lần, nói phòng ngừa vạn nhất......
Bằng không, hai thiếu niên căn bản sẽ không có chuyện lưu số của đối phương.
Mạnh Dục Nhiên gửi đi một tin: Ông cậu của ngươi hình như thổ lộ bị mẹ ta cự tuyệt.
Lục Minh Triết:?
Mạnh Dục Nhiên khó có khi tìm được cơ hội có thể khoe khoang trước mặt đối phương, tiếp tục nhắn thêm tin nữa: Cho nên hôm nay tâm tình ổng không tốt, sau khi trở về ngươi ráng mà giữ thân.
Lục Minh Triết:......
Mạnh Dục Nhiên cuối cùng nói: Rốt cuộc có thể thoát khỏi các ngươi [ vẫy tay bye bye ].
Uy, những lời cuối cùng của ngươi mới là trọng điểm đúng không?
Lục Minh Triết đối với hành vi ấu trĩ của thằng này tỏ vẻ không còn gì để nói.
Nhưng mà......
Tiểu thúc thúc của nó làm gì có gan lớn vậy, nếu vậy làm gì còn có thể lộn xộn thành như bây giờ!
Lục Minh Triết không tin chút nào.
Lại qua một lát, Lục Tầm trở về, liền nhìn thấy thằng cháu trai không để ai ưa thích của hắn đang mặt mày không cảm xúc đứng im lìm trên bậc thang lên lầu, lẳng lặng nhìn hắn......
"Con đứng chỗ đó làm gì?"
Dọa chết người có vui không!
Còn buổi tối nữa chứ, hắn còn tưởng rằng gặp quỷ!
Căn phòng lớn như thế này cũng có điểm không tốt, thoạt nhìn như vũ trụ phóng khoáng, đặc biệt là buổi tối, nếu không phải đèn biệt thự toàn bộ đều đang mở, thực sự rất dọa người.
Không hiểu sao cũng cùng là biệt thự nha, nhưng lúc ở biệt thự Lâm gia liền cảm giác đặc biệt ấm áp, một chút cũng không có cảm giác âm trầm như nhà của hắn nhỉ ?
Nhất định là do phong thuỷ không tốt!
Còn có một cái nữa là, anh trai hắn và thằng cháu trai này cùng loại mặt than, từ trình độ nào đó mà nói, quả thực còn doạ người hơn cả quỷ......
Vừa nhớ tới anh trai hắn, tức khắc sợ hãi cả kinh......
Đừng nói hiện tại anh trai đang đang bay bay ở trên nóc nhà, mở hai mắt to như hai lỗ thủng nhìn mỗi tiếng nói, mỗi cử động của hắn chứ?
"Hôm nay chú không về ăn cơm, cũng không có gọi điện thoại nói một tiếng."
Vẻ mặt Lục Minh Triết bình tĩnh, thanh âm cũng không có phập phồng cao thấp: "Đi qua Lâm gia sao?"
Lục Tầm thật đúng là quên mất cháu trai hắn!
Bất quá nghĩ lại, trong nhà có bảo mẫu, lại không phải không có ai nấu cơm, cũng không có bị đói......
Nháy mắt liền thu lại chột dạ trong lòng.
"Chú ăn cơm với dì Lâm ở bên ngoài, chỉ ở nhà dì ấy trong chốc lát thôi."
Hôm nay nhìn thời gian, vậy mà không giữ ông chú mình lại ăn đồ ngọt sau bữa cơm chiều, cũng không thèm giữ lại nói chuyện phiếm sau bữa đồ ngọt mà còn tống cổ về đi ngủ trước......
Thấy là không bình thường!
Trách không được lúc nãy Mạnh Dục Nhiên nói như vậy.
Lục Minh Triết gật gật đầu: "Mặt chú như nhà có tang ấy, có người còn tưởng rằng chú thổ lộ bị từ chối, cho nên buồn bực."
Lục Tầm: "...... Ai thổ lộ bị từ chối?!"
Ai nói bậy vậy?
Dám bôi nhọ hắn!
Lục Minh Triết liếc hắn một cái: "Cũng đúng, chú làm gì dám thổ lộ."
Lục Tầm: "......"
Hắn vậy mà có thể từ trong bộ mặt than không một cảm xúc nào của thằng cháu trai hắn, tìm ra một tia khinh miệt thì phải?
Nhất định là hắn nhìn lầm rồi!