Lúc đứng đợi tài xế lão vương đến đây đón, nó móc di động ra, đánh một dòng vào nhóm WeChat có mấy thằng bạn thiểu năng ưa nói chuyện không dinh dưỡng của mình.
R: Như thế nào mới có thể làm một người đàn ông hết hy vọng?
Một giây trước Từ Kiệt cùng Lý Việt Bân đang vô cùng sôi nổi thảo luận game, giây tiếp theo liền lâm vào một bầu không khí trầm mặc quỷ dị.
BingBang:......
Kiệt ca xã hội:......
Đồ ngu không nỗ lực:......
Ngay cả Tạ Ninh đều nhịn không được nhảy ra ngoài.
Sau đó, vẻ mặt Từ Kiệt hoảng sợ.
Kiệt ca xã hội: Không thể nào chứ Tiểu Nhiên, là tên biến thái vô sỉ nào, ngay cả xử nam vị thành niên cũng muốn nhúng chàm? Thật quá đáng!
Lý Việt Bân cũng lập tức phản ứng lại.
BingBang: Đúng vậy, may chóng nói cho tụi tao biết, tụi tao gom người đi giết hắn!
R:......
Mạnh Dục Nhiên cảm thấy mình thật xuẩn.
Thật sự.
Như thế nào lại nghĩ đến chuyện xin bên ngoài giúp đỡ?
Cho dù có nghĩ tới, cũng không nên tìm hai tên thiểu năng trí tuệ này!
Nó trong lòng giãy giụa nhưng vẫn giải thích một chút.
R: Không phải tao, có người muốn theo đuổi mẹ tao.
Kiệt ca xã hội: Vậy không nói sớm, hù chết lão tử.
BingBang: Lần sau nói chuyện có thể chú ý chút hay không ? Đáng sợ biết chừng nào mày biết không, mày cũng không biết tao đã tưởng tượng tới cái gì rồi. Ôi cha mẹ ơi, tao đã không phải là đứa thuần khiết lắm rồi!
Kiệt ca xã hội: @R, tao cảm thấy chuyện này thực dễ giải quyết, mày cứ ném cho ông đó một tờ chi phiếu, bảo hắn từ đây về sau không được xuất hiện trước mặt cả nhà mày nữa là được.
Đồ ngu không nỗ lực: Từ Kiệt, bớt xem phim truyền hình đi.
Kiệt ca xã hội: Hắc, chuyện này mày không hiểu rồi, nghệ thuật là bắt đầu từ cuộc sống nha.
Mạnh Dục Nhiên đã không còn để ý đến bọn nó.
Đang muốn tắt đi di động, lại thấy tin nhắn mới nhất của Lý Việt Bân.
BingBang: Tiểu Nhiên, lần trước tao có nói tác hợp cho ba tao với mẹ mày đó, mày suy xét xong chưa ?. Mày nghĩ đi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, đám đàn ông bên ngoài làm gì có ai đáng tin cậy như anh em chúng ta, đúng không?
R:......
Bệnh tâm thần!
Hắn nhét điện thoại lại túi quần một lần nữa.
Qua một lát, ngẫm lại tên họ Lục luôn nghênh ngang bước trên mặt đất nhà bọn họ, rõ ràng động cơ không thuần.
Chỉ có đồ ngốc mới nhìn không ra.
Hiện tại trong nhà đã có một đồ ngốc lớn và một cục ưa choáng váng nhỏ ......
Không được!
Không thể để hắn khí thế kiêu ngạo như vậy được.
Phải làm hắn biết khó mà lui.
Nó lại móc di động ra, nhấn vào nick Lý Việt Bân: Lát nữa mày tới Nhất Hào ăn cơm đi, dẫn theo ba mày tới luôn.
BingBang:????
R: Nhớ nói ba mày sửa soạn cho tươm tất đẹp đẽ chút xíu nga.
BingBang:......
Khi Mạnh Dục Nhiên đến nhà hàng Nhất Hào, đồ ăn còn chưa mang lên.
Tên họ Lục quả nhiên rất có vấn đề, còn sửa soạn chỉnh tề một phen, ăn mặc tao bao như vậy......
Hôm nay hắn đang cosplay(*) bá tổng hả ?
(*)Cosplay: trò ăn mặc đóng giả một nhân vật nào đó.
Đừng đùa chứ, hắn còn không giống bá tổng bằng mình ý chứ !( từ một góc nào đó, Tiểu Nhiên ngươi cũng sẽ là vậy mà !!! ).
Mạnh Dục Nhiên mắt nhìn khắp nơi chờ đợi.
Thôi cứ để họ Lục kia cao hứng trong chốc lát.
Không bao lâu, Lý Việt Bân quả nhiên dẫn theo ba hắn vẻ mặt cười ngây ngô cùng lại đây.
Ba Lý tên là Lý Thiên Mậu, trời sinh có một gương mặt rất trẻ, nhìn vô cùng sáng sủa.
Cũng do Mạnh Dục Nhiên nhiệt tình mời mọc nên hắn mới ngồi xuống, sau đó khi tự giới thiệu mới biết được, là ông chủ của một công ty đầu tư tài chính Đỉnh Mậu vừa mới đưa lên sàn thị trường chứng khoán của Nam Thành.
Ngay cả Mạnh Dục Nhiên cũng chưa nghĩ đến, Lý Việt Bân bình thường nhìn ngu ngu như vậy, ba nó dòm cũng có vẻ ngây ngốc, không nghĩ tới còn rất có địa vị!
Mắt thấy có thêm hai người nữa ngồi xuống, đôi mắt nhỏ của Lục Tầm chợt phiêu phiêu.
Cảm thấy cả người mình đều không được tự nhiên.
"Lý thúc thúc, đồ ăn có phải rất vừa miệng không ạ?"
Mạnh Dục Nhiên thấy sau khi Lý Thiên Mậu ngồi xuống bàn ăn, l đôi đũa liền không có ý dừng lại, nó liền nở nụ cười đến hân hoan.
Đặc biệt thấy Lý Thiên Mậu điên cuồng gật đầu, lập tức làm ra vẻ mặt đáng tiếc nói: "Bất quá, hôm nay ta mẹ con không đích thân xuống bếp, mẹ con làm đồ ăn còn ngon hơn mấy món này nhiều, lần sau có cơ hội, nhất định phải mời chú thử xem."
Lâm Y Y bỗng nhiên bị thằng nhãi con nhà mình khen đến độ ngượng ngùng, mặt đỏ hồng mà liếc nó.
Lục Tầm: "......"
Đột nhiên cảm giác mình bị xa lánh là chuyện như thế nào?
Nếu lúc này Mạnh Ngôn cũng ở nơi này, hai người nói không chừng sẽ sinh ra cảm giác giống nhau.
Vẻ mặt Lý thiên mậu kinh hỉ nhìn về phía Lâm Y Y: "Thật sao, trước kia luôn nghe con trai tôi nói trù nghệ của cô Lâm rất tốt, tôi còn không tin, xem ra là có mắt không biết thái dương rồi. Nhưng mà, hôm nay bữa cơm này thôi tôi đã thực thỏa mãn, khó trách nhà hàng của cô kinh doanh tốt như vậy."
Miệng lưỡi trơn tru, liền biết người hay tạo niềm vui cho phụ nữ nha!
Lục Tầm lén trừng mắt liếc hắn một cái.
"Thật sự nói vậy hơi quá mức, mọi người không chê là tốt rồi."
Lâm Y Y cũng thật cao hứng, sau đó nhìn về phía Lý Việt Bân đang vùi đầu khổ ăn: "Chờ khai giảng, dì đem cơm trưa cho Tiểu Nhiên sẽ làm nhiều thêm một chút, bảo nó mang chia cho các con luôn nha."
Nói xong, lại nhìn Mạnh Dục Nhiên nói: "Đến lúc đó con đừng chỉ lo ăn một mình."
Kẻ luôn luôn thích ăn mảnh Mạnh Dục Nhiên: "......"
Thiếu niên lạnh mắt quét về phía Lý Việt Bân ngay cả đầu cũng chưa nâng, nhấc một chân lên, đạp xuống chân kẻ ham ăn kia ở dưới bàn.
Lý Việt Bân thình lình bị đạp trúng chân, thiếu chút nữa đang ăn cơm mắc nghẹn.
Chầu cơm này, ăn rất náo nhiệt.
Ngoại trừ Lục Tầm.
Lâm Y Y cũng là hậu tri hậu giác, chờ đến khi cô phát hiện, bữa tiệc đều đã gần kết thúc.
Hai cha con Lý Thiên Mậu cùng Lý Việt Bân đều rất vui vẻ.
Bọn họ còn cùng trao đổi phương thức liên lạc với Lâm Y Y.
Nhìn bọn họ trao đổi WeChat để tiện liên hệ, Lục Tầm toàn bộ quá trình cũng chưa nói một câu.
Mạnh Dục Nhiên cũng cảm thấy có hơi ngứa răng.
Nhưng mà, nhìn thấy tên họ Lục kia ngồi ở một bên yên lặng không lên tiếng, lại mạc danh cảm thấy có chút đắc ý.
Tiễn cha con Lý gia đi xong, Lâm Y Y mới mang theo khuôn mặt xin lỗi mà nhìn Lục Tầm nói: "Thực xin lỗi l, vốn là định mời riêng anh ăn cơm, kết quả gặp bạn học của Tiểu Nhiên,nên...... Anh, sẽ không giận chứ ?"
Lục Tầm thường xuyên đến Lâm gia, toàn bộ quá ngồi ngồi đó chính là một cây lảm nhảm.
Cũng hôm nay cô mới biết được, hoá ra lúc ở công ty, hình tượng của hắn chính là tích chữ như vàng......
Hắn có phải đem lời cả ngày muốn nói đều phát tiết ở chỗ khác chăng?
Kết quả hiện tại ăn hết nguyên một bữa cơm, hắn vẫn là một câu cũng chưa nói!
Cái gì không đúng nhỉ?
Lâm Y Y thật cẩn thận nhìn chằm chằm hắn, như là muốn nhìn thấy một đoá hoa nở trên mặt hắn vậy.
Lục Tầm lắc đầu.
Nắm chặt áo khoác tây trang.
Lâm Y Y dừng một chút, đột nhiên chột dạ.
"Vậy, nếu không, ngày mai hay là anh tới nhà của tôi ăn cơm đi?"
Cô chớp chớp mắt, thấp giọng dò hỏi: "Tôi làm mấy món anh thích ăn nha?"
Hắn còn có tâm tình ăn?
Mạnh Dục Nhiên lặng lẽ cong lên khóe môi.
Nó cảm thấy chiến lược của mình quả nhiên hữu hiệu, hơn nữa về sau còn có thể không ngừng phát triển theo hướng này.
Đàn ông sao, luôn là trọng mặt mũi.
Khi hắn ta biết tính toán thất bại, không có cơ hội, còn sợ hắn không lùi bước sao?
Ba của Lý Việt Bân người ta chính là ông chủ một công ty niêm yết nha......
Có người như châu như ngọc vậy ở trước mặt, hắn ta nên hiểu được cái gì kêu là tự biết xấu hổ.
Buổi tối hôm nay sau khi trở về, Lục Tầm vốn nên "tự biết xấu hổ" nằm ở trên giường, một suốt đêm lăn qua lộn lại không ngủ ngon.
Hắn cảm thấy mình thực khác thường......
Không nên vậy chứ!
Mỗi ngày đi ăn ké thức ăn ngon, là chuyện cao hứng đến cỡ nào chứ?!
Lúc này, duy nhất làm hắn không thoải mái, chính là có thêm hai người nữa giành ăn với hắn.
Hắn lại không quen biết bọn họ, dựa vào cái gì muốn hắn chia phần đồ ăn cho người khác?
Cứ tưởng tượng vậy, hắn cảm thấy mình còn rất ủy khuất.
Càng ủy khuất chính là, ngay cả hắn đây đều không có Wechat của cô Lâm, dựa vào cái gì hai người kia lại có?
Đã cái tên Lý Thiên Mậu kia có thì thôi đi, ngay cả con của hắn ta cũng thêm vào là sao!
Tức khắc, Lục Tầm cảm thấy hắn hiện tại đúng là vô cùng ủy khuất.
Không được, không thể làm cho bọn họ có cơ hội như vậy được......
Bằng không về sau, cả một hớp canh nóng hắn cũng không còn mà uống!
Tưởng tượng như vậy, Lục tổng với hai cái quầng thâm mắt sau khi rời giường, tức khắc lại bốc cháy lên hừng hực ý chí chiến đấu một lần nữa.