Hai người xuôi theo con đường khác về nhà. Lúc này đương thời điểm rỗi việc đồng áng, các bà các cô tụ tập thành từng nhóm ngồi dưới bóng cây đan nón và tán gẫu.
Hàn Tuấn cao lớn, diện mạo lại khôi ngô, vừa nhìn là biết dân lắm tiền từ thành phố xuống, khiến những người đó bàn tán xôn xao, có người lớn mật hỏi, người lại thẹn thùng dòm lén, Lâm Lang cũng bắt đầu mất tự nhiên. Tới con đường mới sửa trong thôn, hắn đột nhiên kéo cậu, hỏi: "Ở đây có siêu thị không?"
Lâm Lang khó hiểu: "Tìm siêu thị làm gì, thôn bọn em không có, nhưng thôn kế bên có một cái."
Hàn Tuấn cười đáp: "Đã đến nhà em ở, dù sao cũng phải mua gì đó cho bà em chứ. Tối qua không tính, hôm nay đâu thể về tay không."
Lâm Lang ấy mà quên béng vụ này, bèn sang hàng xóm mượn xe đạp, cười hỏi: "Anh biết đi xe đạp không đó? Em chưa thấy anh đi bao giờ đâu, nếu không biết cũng đừng ngượng, cứ để em chở."
Hàn Tuấn cười khổ, nắm lấy tay lái: "Bớt nói nhảm đi, lên mau."
Lâm Lang cười hì hì ngồi lên. Người nọ kéo tay cậu đặt lên thắt lưng mình, giữ nguyên ngữ khí cấm cậu nói leo: "Ôm sát vào."
Lâm Lang xấu hổ, cuối cùng vẫn không dám. Xe chạy một mạch ra khỏi thôn, hai bên là hàng bắp xanh biếc, cậu thấy trên đường không có bóng người, bấy giờ mới lặng lẽ dựa vào. Bàn tay như đang dò xét, sáp lên chạm một chút lại lùi về, sau vài lần, rốt cuộc cũng áp xuống hẳn. Nơi tiếp xúc nóng hôi hổi, nắng giữa trưa rất gắt, chóp mũi cậu đổ mồ hôi lấm tấm, ngọn lửa trong đầu cơ hồ sắp kiềm không được mà bùng lên. Tuy nhiên, chả mấy chốc đã đến đường cái, hai hàng dương bên đường che khuất bầu trời, thổi tới từng làn gió mát. Khoảnh khắc ấy quả là phức tạp rối rắm, bọn họ chẳng mấy khi được thân mật như vậy, cảm giác vừa thỏa mãn vừa khổ sở.
"Hàn Tuấn."
"Ừ?"
Trong hơi thở nghe thấy mùi mồ hôi thoang thoảng của hắn, Lâm Lang nhỏ giọng nói: "Kia là mộ người nhà em."
Xe dừng hẳn, hắn xoay qua nhìn theo mắt cậu. Giữa mảng cỏ tiêu điều bên kia đường có một khu mộ phần. Hắn xuống xe, hỏi: "Có thể mang tôi qua xem không?"
Lâm Lang đứng dưới mặt trời, nhìn Hàn Tuấn đang cúi đầu quan sát mình. Cậu đạp lên cỏ dại, tiến từng bước tới đối diện một nấm mộ, nói khẽ: "Ba mẹ em, cả hai anh trai em, đều ở đây."
Cậu quay đầu, trong mắt thế mà đong đầy nước, hai dòng lệ trên má lấp lánh ánh sáng. Hàn Tuấn nắm chặt tay cậu, trầm mặc đứng trước mộ phần một hồi mới mở miệng: "Mọi người yên tâm, cũng xin cả nhà hãy chúc phúc cho con và Lâm Lang."
Lâm Lang nghẹn ngào, nức nở nói: "Ba mẹ anh, nếu mọi người trách con thì ban đêm cứ báo mộng mắng con..." Sau đó cậu không lên tiếng nữa, chỉ có nước mắt lăn xuống từng giọt.
Hàn Tuấn cúi lạy ba cái, đoạn dẫn Lâm Lang trở lại đường cái. Một cơn gió thổi qua, mảng cỏ tiêu điều nhấp nhô lên xuống, tỏa ra hào quang trong suốt. Lâm Lang ngồi trên xe, lau khô nước mắt, bảo: "Đi thôi."
Hai người mua rất nhiều đồ, ông chủ cực kỳ nhiệt tình, thấy bọn họ không cầm hết, dứt khoát gọi thằng con lái xe điện chở hàng cho họ. Lúc họ về đến nơi, bà nội Lâm đang xoay xở rối mù với đống đồ trong nhà, Lâm Lang oán thầm: "Đã bảo anh đừng mua nhiều quá mà anh cứ khăng khăng đòi mua, giống như muốn mua hết cả siêu thị ấy, làm gì có ông thầy nào tới thăm học trò còn mua lắm thứ vậy đâu?!"
Hàn Tuấn cười cười, do trong sân còn mấy người tới hóng hớt, nên không nhiều lời với cậu. Lâm Lang thấy mấy bà thím hàng xóm đang hỏi này hỏi kia như tuyển con rể, tim thót lên tận cổ họng, cậu biết Hàn Tuấn ghét nói nhiều, tính tình cũng không tốt, sợ hắn đột ngột nổi tính xấu thì lãnh đủ. Ngờ đâu hắn hiếm khi tốt bụng, tươi cười ôn hòa, tiếng phổ thông đặc trưng khiến mấy bà thím sùng bái hắn như Trạng Nguyên. Bà nội Lâm nhân cơ hội gọi Lâm Lang vào buồng trong, hỏi nhỏ: "Sao con không hiểu chuyện gì hết vậy, để thầy tiêu pha thế là sao?"
Lâm Lang oan uổng cực kỳ: "Tự thầy muốn mua mà..."
"Đấy là thầy khách sáo, con không biết khuyên can hả?"
"Con khuyên rồi, nhưng thầy không chịu nghe. Không sao đâu, thầy nhiều tiền lắm, chút đồ này có là cái gì."
Bà nội Lâm nghe xong càng tức giận, lải nhải với cậu cả buổi, toàn mắng cậu không hiểu chuyện này nọ. Chờ cậu ra khỏi nhà, mấy bà thím kia đã về nấu cơm, Hàn Tuấn cười hỏi: "Mới bị ai mắng nữa rồi?"
"Anh còn nói, tại anh chứ ai." Lâm Lang tức đến đỏ mặt: "Mai dọn đồ đi lẹ lẹ giùm, anh ở thêm một ngày là em còn bị bà nội lải nhải cho mọc kén luôn."
Nói thì nói vậy, song giọng điệu lại nhỏ nhẹ, không đau không ngứa, nghe giống làm nũng hơn. Lúc này, bà nội Lâm tự dưng đi ra, sốt ruột bảo: "Úi trời, bận bịu một hồi là quên mất, nãy các con vừa đi cái thì Quan Bằng đột nhiên gọi đến nhà bí thư chi bộ, hỏi con mấy giờ tới trường."
Lâm Lang "a" một tiếng: "Con quên béng mất!"
Thì ra hôm nay lớp tốt nghiệp của họ bàn nhau tụ tập một bữa, kỳ thực hồi nghỉ đông đã họp mặt, nhưng khi đó tâm trạng Lâm Lang không tốt, cộng thêm trời lạnh lười ra ngoài nên không đi. Sau này nghe Quan Bằng kể rằng tất cả thầy cô đều có mặt, cậu còn hối hận ghê gớm, lần này nói sao cũng phải đi.
"Giờ không kịp nữa rồi đúng không?"
"Không sao, vì có mấy bạn ở xa thị trấn nên đổi thành chiều mới liên hoan, giờ đuổi qua chắc vẫn kịp." Nói đoạn, mặt cậu đỏ lên: "Ừm... Tối nay em chưa về được, hay anh đi chung với em nha, ở nhà cũng đâu có ai nói chuyện."
"Vậy cũng phải ăn cơm đã chứ." Bà nội Lâm nôn nóng nói.
"Không cần, tụi con đến thị trấn rồi ăn sau." Dứt lời, Lâm Lang liền đi thu thập ít đồ. Hai người bắt xe ba bánh trên đường, tới thị trấn đã là một giờ chiều. Cả hai vào quán ăn mì, Hàn Tuấn có lẽ chưa từng đến nơi như vầy bao giờ, cau mày hỏi: "Thị trấn chỗ em là thế này sao?"
"Vậy là khá lắm rồi, anh tưởng đâu đâu cũng là đô thị lớn chắc?"
Ấn tượng lớn nhất của Lâm Lang về thị trấn nhỏ này chính là nóng, dù cũng có lúc lạnh, song ấn tượng khó phai nhất vĩnh viễn là quang cảnh trời nắng chang chang như bây giờ, trên đường vắng bóng cây xanh, gió thổi qua cuốn lên không ít bụi đất. Xa cách một năm, thị trấn xem như thay đổi rất nhiều, có thêm con đường mới dành riêng cho người đi bộ, đường chính hình như cũng được tu sửa. Trường họ nằm ở phía Bắc, gần nhà ga, khu ấy khá hoang vu chứ không tấp nập bằng phía Nam, mấy cửa hàng tương đối lớn đều tọa lạc tại Nam khu. Đến cổng trường, Hàn Tuấn nói: "Tôi tự đi dạo trong trường, em vô trước chào bạn đi."
Lâm Lang vừa tới cổng đã bắt gặp bạn học cũ, cậu chạy một mạch lên lầu, đúng lúc chạm mặt thầy Văn và thầy Chính trị. Bọn họ thấy Lâm Lang cũng kinh ngạc khôn xiết, Lâm Lang là học sinh đáng tự hào nhất của họ. Mọi người vẫn hẹn nhau tại phòng học cũ, nhà Quan Bằng ở thị trấn, sáng sớm đã tới đây. Hắn đang tính qua chào thì thấy Lâm Lang vẫy tay với bên dưới. Quan Bằng lại gần nhìn thử, phát hiện là Hàn Tuấn, sắc mặt tức khắc thay đổi. Lâm Lang vội cười, giải thích: "Anh ấy đến thành phố tụi mình công tác, tiện đường ghé thăm tớ luôn."
Quan Bằng nhếch miệng, cười không mấy tự nhiên. Lâm Lang sợ hắn nghi ngờ, bèn tìm cách chuyển đề tài. Đã lâu không gặp bạn cùng lớp, hôm nay thiên nam hải bắc, quanh năm suốt tháng khó có dịp gặp nhau, thành ra hàn huyên vô cùng hăng hái. Gần trăm người trong lớp đã đổi khác rất nhiều sau khi lên đại học, song Lâm Lang biến hóa lớn nhất, mấy nam sinh chơi khá thân trước kia đều trêu ghẹo cậu. Chờ người đến đủ, cả đám liền xuất phát tới nhà hàng lớn trong thị trấn. Họp lớp, Hàn Tuấn đương nhiên không thể đi, Lâm Lang gọi điện cho hắn, bảo hắn tùy ý đi dạo, tối gặp nhau ở giao lộ phía Bắc trường học.
Lâm Lang vẫn không uống được bia như thường lệ, tửu lượng cậu kém, mấy ly bia vào bụng đã chóng mặt. Trong lớp có Quan Bằng biết uống, còn thay cậu cản hết bia, uống quá nhiều nên giữa bữa phải chạy đi vệ sinh mấy lần. Vì đông người, đồ ăn bưng lên mỗi người gắp một đũa đã thấy đáy, Lâm Lang thấy Quan Bằng chỉ lo uống, nên món nào cũng gắp một miếng vào đĩa hắn. Bạn học kế bên cười trêu: "Đôi tình nhân các cậu vẫn mặn nồng quá ta?"
Cả bàn cười rộ lên, Lâm Lang mặt đỏ tai hồng, cậu với Quan Bằng thân nhau, hồi cấp ba đã bị chọc kiểu này rồi. Quan Bằng ngược lại không để ý, cười đáp: "Biết sao được, duyên phận mà, ai bảo bọn tớ đến giờ vẫn là bạn học."
Biết tính Lâm Lang nên nhóm người cũng không dám đùa giỡn bừa bãi, nói qua loa vài câu rồi thôi. Thời điểm rời khỏi nhà hàng, Lâm Lang dìu Quan Bằng uống say ra ngoài, đoàn người cũng giải tán, ai về nhà nấy. Lâm Lang vỗ vỗ Quan Bằng, cười bảo: "Được rồi, đừng giả bộ nữa."
Quan Bằng mở mắt, cười hỏi: "Sao biết tớ giả bộ hay vậy?"
"Hừ, quen cậu bao nhiêu lâu rồi, không nhìn ra mới lạ. Trước đây cậu chả khoe khoang uống bảy tám chai không xi nhê cơ mà, hôm nay mới uống có tý, làm gì gục dễ thế được?"
Quan Bằng cười nhìn cậu, song vẫn tựa vào người Lâm Lang: "Dù chưa say, nhưng chóng mặt quá, cậu đỡ cho đàng hoàng đấy, tớ giúp cậu cản quá trời bia, cậu phải đưa tớ về."
Lâm Lang đánh một phát lên lưng hắn: "Nghĩ hay nhỉ, tự gọi xe về đi, Hàn Tuấn còn chờ tớ kia kìa."
Quan Bằng vừa nghe liền đứng khỏi người cậu: "Anh ta vẫn chưa đi hả, tớ tưởng ban nãy cậu gọi điện kêu anh ta về."
Lâm Lang cười cười: "Anh ấy muốn ở đây đến mai mới đi..."
"Lâm Lang, cậu không giấu tớ cái gì đấy chứ?"
Lâm Lang sửng sốt, lập tức mỉm cười, hỏi lại: "Tớ có thể giấu cậu cái gì, cậu đừng quan tâm anh ấy nữa, cậu cũng uống khá nhiều rồi, mau về ngủ đi."
Quan Bằng cười nói: "Tớ đi bộ về cho tỉnh rượu. Vốn định rủ cậu về chung... Mà cậu tìm được khách sạn chưa?"
"Rồi." Nhắc tới khách sạn, Lâm Lang liền chột dạ, sợ Quan Bằng hỏi mình có chung phòng với Hàn Tuấn không. May mà Quan Bằng không đa tâm, chỉ cười vẫy tay: "Tớ về trước đây, dăm bữa nữa tới nhà cậu chơi."
Lâm Lang thấy hắn đi xa, bấy giờ mới thở dài thậm thượt. Ai ngờ vừa qua khỏi chỗ rẽ đã bị người ôm lấy. Chỗ này gần Bắc khu, chập tối không còn ai đi lại. Cậu sợ tới mức bay mất ba hồn, vừa giãy vừa mắng: "Anh điên rồi hả, đang trên đường mà đùa giỡn lưu manh cái gì!"
Người nọ khống chế thân thể cậu, tức giận nói: "Hồi nãy thấy Quan Bằng dính trên người em, tôi đã nhịn lâu lắm rồi, em không biết đẩy ra hả?"
Lâm Lang dở khóc dở cười, vừa vùng vẫy vừa thở dốc: "Cậu ấy uống say nên em mới dìu, anh lại đa nghi nữa, Quan Bằng đâu có cuồng tình dục giống anh, nhanh thả em ra!"
Hàn Tuấn cười cợt nhả, hôn cậu: "Thả em? Vậy em nói xem, đến khách sạn em tính an ủi tôi thế nào, hôm qua ở nhà em tôi chưa dám tận hứng đâu..."
Hai người quấn riết lấy nhau, hắn đang định kéo Lâm Lang sang con hẻm kế bên thì cậu tự dưng đẩy hắn ra, sắc mặt trắng bệch.
Hàn Tuấn ngoảnh lại, chỉ thấy dưới tàng cây ngô đồng cách đó không xa, Quan Bằng đang chết sững nhìn hai người họ, trông chẳng khác nào người gỗ.