Tên Lâm Lang chỉ có hai chữ nên rất khó thể hiện ngữ khí vừa xa lạ vừa tức giận, nhưng lần này không giống, cách ngàn dặm núi non mà Lâm Lang vẫn nghe được bất mãn của hắn.Cậu chẳng đợi hắn đề xuất nghi vấn đã thành thật khai báo: "Tôi chỉ truyền chai nước thôi mà, nói ra tổ khiến anh lo lắng chứ ích lợi gì đâu, còn ảnh hưởng công việc của anh nữa, vì vậy tôi mới nói dối."
Nhưng càng nói giọng càng nhỏ, nghe kỹ còn phát hiện một tia nghẹn ngào, lý do lý trấu hiệp nghĩa cũng biến thành nhõng nhẽo oán trách, người nọ chưa từng nghe cậu nói năng ỷ lại mà rầu rĩ như vậy, hắn lúng túng không thôi, giọng điệu dịu dàng hơn hẳn: "Bác sĩ nói thế nào, sao tự nhiên lại bệnh?"
"Tôi chẳng biết." Lâm Lang nức nở nói: "Bác sĩ bảo là ngộ độc thức ăn, tôi cũng không biết sao lại bị nữa. Bác sĩ còn nói ngộ độc thức ăn là do dị ứng, trước đây tôi có dị ứng bao giờ đâu."
Đầu kia trầm mặc rất lâu, Lâm Lang khàn giọng hỏi: "Anh bảo Cao Chí Kiệt gọi đến à?"
"Tôi không yên tâm nên nhờ Cao Chí Kiệt hỏi thử. Giờ thấy sao rồi?"
Lâm Lang nhìn chai nước biển trên đầu, đáp: "Đỡ hơn nhiều rồi. Anh không cần lo lắng, lát nữa Cao Chí Kiệt còn tới thăm tôi mà."
Di động "tích" một tiếng, màn hình tức thì tối xuống. Lâm Lang thấy di động sắp hết pin, vội nói: "Điện thoại tôi sắp hết pin rồi, tôi tắt máy đây."
Đầu kia lại im lặng một hồi, Lâm Lang ngơ ngác cầm di động, luyến tiếc không nỡ cúp.
"Từ nay chuyện gì cũng phải cho tôi biết đầu tiên, không được nói dối nữa, biết chưa?"
"Vâng."
"Sáng mai thức dậy phải gọi ngay cho tôi, gửi tin nhắn cũng được."
"Vâng."
"Được rồi, em cúp đi."
"Vâng."
Lâm Lang đồng ý, song vẫn không muốn cúp chút nào. Di động "tích" thêm tiếng nữa, tim Lâm Lang đập bình bịch, chỉ nghe tiếng thở dài của hắn từ đầu kia: "Lâm Lâm... Tôi rất nhớ em."
Mũi Lâm Lang cay xè, nước mắt rơi tí tách, giọng khẽ tới không thể khẽ hơn: "Tôi cũng nhớ anh lắm."
Chỉ khi sinh bệnh cậu mới yếu ớt đến thế, mới dễ dàng bị một câu nhớ thương của ai kia phá vỡ thành lũy dày công xây đắp bấy lâu. Cậu còn quá trẻ, chỉ mới mười bảy tuổi, chẳng mong muốn điều gì, chỉ muốn có người đối tốt với mình giống vậy.
Ngộ độc thức ăn không phải bệnh nặng, Lâm Lang truyền hết nước biển, hôm sau trời chưa sáng đã về nhà. Cao Chí Kiệt sắp xếp thỏa đáng xong xuôi mới rời đi, chăm sóc cậu cực kỳ cẩn thận chu đáo, khiến ấn tượng của Lâm Lang về hắn thay đổi rất nhiều. Vùi trong chăn ngủ nguyên ngày, Cao Chí Kiệt lại mang cơm tối đến, đều là mấy món thanh đạm. Lâm Lang ăn qua loa mấy miếng, chờ Cao Chí Kiệt đi rồi lại ngủ tiếp. Đến trưa ngày tiếp theo thì thấy khá hơn nhiều, tắm xong mới sực nhớ điện thoại của mình, bèn chạy vô phòng ngủ lấy ra xem, thấy đã tự động tắt máy. Cậu luống cuống đổi pin, vừa khởi động máy, tin nhắn lập tức chen nhau kéo đến, toàn của người nọ gửi.
Cậu hấp tấp gọi qua, lại phát hiện hắn đã tắt máy, đành gửi tin trả lời: Xin lỗi, tôi quên gọi cho anh. Tôi khỏe rồi, anh đừng lo.
Lâm Lang cất di động rồi đi học. Hai tiết buổi chiều kéo thẳng tới tận sáu giờ. Mắt thấy sắp tan học thì Hàn Tuấn bỗng nhiên gửi tin nhắn, nói rằng đang chờ cậu ở quảng trường văn hóa phía Bắc trường học.
Lâm Lang giật bắn người, dọa bạn cùng bàn sợ hết hồn, tò mò hỏi cậu làm sao. Lâm Lang đứng ngồi không yên, thấy giáo viên không chú ý, thế là lén chuồn ra từ cửa sau, nhanh chân chạy tới quảng trường.
Giờ này quảng trường văn hóa vẫn chưa có ai, từ xa Lâm Lang đã thấy hắn ngồi một mình trên băng ghế cạnh quảng trường. Trời đã chập choạng tối, nhưng cậu vẫn liếc mắt là nhận ra hắn ngay. Lâm Lang nổi hứng đùa giỡn, lặng lẽ tiếp cận hắn từ sau lưng, đang tính nhào lên hù hắn, ngờ đâu vừa nhào qua liền ngã vào lồng ngực rộng lớn của ai kia. Cậu "a" một tiếng, cười rộ lên, vịn lên cánh tay vắt ngang trước ngực của hắn: "Sao anh phát hiện ra tôi?"
Hàn Tuấn cười, ôm cậu lên đùi mình: "Em bao tuổi rồi còn chơi trò này?"
Lâm Lang cười bảo: "Bao tuổi thì bao tuổi chứ, lớn mấy cũng không lớn bằng anh. Nói mau, sao anh phát hiện ra tôi, anh nhìn thấy tôi hả?"
Hắn lắc đầu, trong mắt đong đầy dịu dàng: "Tôi nghe được hương vị của em."
Lâm Lang ngẩn ra, vội giơ tay lên ngửi thử: "Có mùi gì đâu." Cậu không dùng nước hoa hay phấn thơm, lại thường xuyên tắm rửa, có thể ám mùi gì chứ.
Hiện tại, trên quảng trường không có lấy một bóng người, Lâm Lang nhảy xuống khỏi người hắn: "Anh về hồi nào vậy, sao không báo tôi biết?"
Hắn mỉm cười nhìn cậu, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt: "Người khỏe chưa?"
"Khỏe lâu rồi. Tìm tôi có chuyện gì thế, tôi còn lớp tự học buổi tối nữa."
"Đừng đi học, hôm nay là sinh nhật ba Đông Dương, muốn em đi chung luôn, tiện thể gặp mọi người."
Lâm Lang không muốn đi lắm, cậu chênh lệch quá nhiều với những người trong mạng lưới xã giao của Hàn Tuấn, chẳng những về mặt tuổi tác, mà cả thân phận lẫn kinh nghiệm sống. Hơn nữa, cậu không chắc trong mắt nhóm người ấy mình có thân phận thế nào, nên rất kiêng kỵ điểm này. Hàn Tuấn nhìn cậu một lát, nói: "Tối hết giờ học tôi tới đón em."
Lâm Lang biết hắn cũng bận rộn, hôm nay lại là sinh nhật cha Quách Đông Dương, không tránh không uống rượu, liền lắc đầu: "Khỏi, tôi tự về được rồi, anh uống ít rượu thôi, mặc kệ có say hay không thì lúc về cũng đừng tự lái xe, bảo tài xế chở anh về, còn anh không được lái."
Hàn Tuấn cười nhìn cậu, bất ngờ duỗi tay ra. Lâm Lang theo bản năng lui một bước, lại bị hắn kéo ôm vào lòng: "Đừng sợ, chỉ muốn ôm em thôi."
Lâm Lang dịu ngoan tựa vào lòng hắn, bóng cây hợp hoan bao phủ hai người họ, chỉ có thể nhìn ra hình dáng đại khái. Người nọ đưa mũi đến gần cổ cậu, hít một hơi thật sâu: "Chính là hương vị này, hương vị thuộc về em."
Xa xa truyền đến tiếng bước chân loáng thoáng, Lâm Lang cuống quýt tránh khỏi vòng tay hắn: "Có người tới kìa."
Cánh tay người nọ quá cứng chắc, cậu căn bản không thể di động mảy may: "Đừng sợ, họ đâu nhìn thấy em."
Ai ngờ hắn vừa dứt lời, đèn đường bên cạnh quảng trường liền sáng lên, tuy chỉ tỏa ánh sáng mờ mờ, nhưng đại để vẫn nhìn rõ hình dáng khuôn mặt. Lâm Lang thấy đám người kia ngó sang đây, nghĩ đến hai tên đàn ông bọn họ đang ôm nhau, sợ tới mức đầu óc trống rỗng.
Người nọ nhấc mông cậu, chỉ thoáng dùng sức đã bế bổng cậu lên, hai chân Lâm Lang kẹp chặt eo hắn, dúi đầu vào áo măng tô của hắn, xấu hổ đến không biết làm sao. Hai người cứ như đôi tình nhân vụng trộm thân thiết vậy. Tháng tư, thời tiết dần nóng lên, trán Lâm Lang ẩm ướt nóng hổi, bên tai vang vọng tiếng tim đập mạnh mẽ của người nọ. Cậu nghe thấy tiếng cười đùa khe khẽ, lặng lẽ hé ra một khe nhỏ, hỏi thầm: "Người đi chưa?"
Đôi mắt như phát sáng trong bóng đêm của cậu đang nhìn hắn, run rẩy liên hồi tựa nai con bị kinh hãi, Hàn Tuấn nhìn mà xao xuyến khôn nguôi. Hơi thở nóng ướt phả lên ngực hắn, khiến toàn thân hắn rạo rực, tay đỡ mông cậu không khỏi ép chặt hơn. Đúng lúc mấy người phía sau đến gần họ, hắn lại như bắt được cơ hội, ỷ cậu không dám lên tiếng, tay bắt đầu xoa nắn gấp gáp. Lâm Lang vừa hoảng vừa sợ, bị hắn vuốt ve đến run nhè nhẹ, cậu bực bội, há miệng cắn lên ngực hắn. Người nọ khẽ gầm một tiếng "tiểu yêu tinh", xoay người đẩy cậu lên cây hợp hoan, ôm mặt cậu hôn lên. Lâm Lang thấy mấy người đi ngang đều quay mặt nhìn, bị hù cho bảy hồn thì bay hết sáu, không dám phản kháng nữa, buộc phải ngoan ngoãn tiếp nhận nụ hôn nồng nàn của hắn. Phát hiện đám người kia đã đi xa, cậu tức tốc đẩy hắn ra, môi được thả, đang tính mở miệng mắng thì bị hắn ấn lại, dùng răng cắn lưỡi cậu.