Hàn Tuấn hôn hôn trán cậu, giọng nói vẫn hàm chứa mệt mỏi do tỉnh giấc giữa đêm: "Em đừng suy nghĩ linh tinh, cách nghĩ của em quá bi quan, như thế không tốt, nên sửa đi. Tin tưởng tôi, hai ta sẽ sống rất tốt." Nói rồi, hắn với di động trên đầu giường, ôm cậu chụp cái tách, ánh sáng chớp nhoáng như tia chớp xẹt qua màn đêm, lưu giữ hình ảnh hai người ôm nhau, Hàn Tuấn đưa cậu xem, bảo: "Em coi nè, xứng đôi lắm đúng không? Người thế này mà không cho ở chung thì ông trời đúng là mù mắt rồi."
Lâm Lang phì cười, gật đầt nói: "Một ngày nào đó người nhà của chúng ta sẽ chấp nhận cả hai, chúng ta có thể cùng về nhà, người trong thôn hỏi anh là ai, em sẽ trả lời rằng anh là anh hai em, nếu người ta hỏi em có anh hai từ bao giờ, sao họ không biết, em sẽ nói đây là anh kết nghĩa của em, ngay cả nội em cũng rất thích anh. Nhiều năm trôi qua, cả anh với em đều già đi, người trong thôn đều biết mặt anh, xem anh là người nhà, thấy anh về chung với em sẽ nói, nhìn anh em họ kìa, tuy không có quan hệ huyết thống nhưng còn hòa thuận hơn cả anh em ruột. Hai ông già chúng ta đi thăm mộ ba mẹ em, ai mệt đi không nổi thì người kia dìu, rầm rầm rì rì, vừa già vừa đáng yêu..."
Hàn Tuấn ôm cậu khẽ mỉm cười, mưa rơi tí tách ngoài kia, trong niềm ao ước hướng về tương lai của họ, cơ hồ mỗi phút giây đều có hình bóng người kia. Cuộc đời họ chỉ vừa chớm bắt đầu, lại như thể trọn đời đều có bóng dáng lẫn nhau.
Lâm Lang không biết Hàn Tuấn đi gặp cha hắn rốt cuộc nói những gì, mà sáng hôm sau thức dậy, cậu vừa mặc xong quần áo ra phòng khách, liền nghe điện thoại vang lên. Điện thoại chỉ reo hai tiếng cậu đã bắt máy, tim nảy lên tận cổ họng, dè dặt nói: "Xin chào, cho hỏi là..."
"Là Lâm Lang đúng không?"
Nghe âm thanh trong điện thoại, ý nghĩ hiện lên trong đầu Lâm Lang là "mình biết ngay mà", cậu thở dài thườn thượt, cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh: "Chào bác ạ."
Cha Hàn cũng không khách sáo với cậu, trực tiếp vô thẳng chủ đề: "Cậu thấy chúng ta nên nói chuyện trong điện thoại hay gặp mặt một lần?"
Hàn Tuấn trong bếp gọi cậu xuống ăn cơm, Lâm Lang đáp một tiếng, đoạn cất giọng run run: "Con muốn gặp mặt bác."
Cậu nghĩ phải đích thân đi gặp mới xem như lễ phép đúng không, sao có thể giải quyết vấn đề quan trọng như vậy cùng cha của Hàn Tuấn qua điện thoại chứ. Dẫu cảm thấy hy vọng thật xa vời, cậu vẫn muốn thử một lần, chung quy đối phương cũng là cha của người cậu yêu, là ràng buộc máu mủ không thể dứt bỏ.
"Vậy được rồi, sáng mai cậu phải học đúng không, trưa chúng ta gặp mặt tại phòng 405, khách sạn Duyệt Lai, đường Xuân Giang, phía Bắc trường các cậu."
Lâm Lang muốn nói dăm câu hay ho nịnh bợ cha Hàn Tuấn, song cậu thế mà chẳng biết nói gì, chỉ số thông minh trên phương diện xã giao của cậu gần như ngốc nghếch. Cúp điện thoại xong, cậu lết dép lê đến bên bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, cất giọng chẳng chút sợ hãi: "Vốn không muốn nói với anh, nhưng em sợ mình làm hỏng việc, anh lại trách em lừa anh. Em muốn đi gặp bác trai, vừa rồi ông ấy gọi điện tới nhà, em nhận lời rồi."
Hàn Tuấn quả nhiên kinh hãi, cất giọng có chút kích động: "Em đừng đi, việc này giao cho tôi là được rồi, tôi đi gặp ông ấy."
"Em nên học cách chấp nhận, không muốn anh gánh vác thay em. Vả lại anh cũng hiểu mà, đằng nào chả phải đi, cuối cùng em vẫn phải đối mặt với ông ấy thôi, đâu thể trốn tránh cả đời đúng không?"
Hàn Tuấn mím môi, không múc canh nữa, mà ném cái muôi vô nồi, trầm mặc một hồi mới hỏi: "Vậy tôi có thể làm gì cho em?"
Lâm Lang cầm lấy muôi, ngẩng đầu cười hỏi: "Cái gì cũng được sao?"
Hàn Tuấn nâng mắt nhìn cậu, mỉm cười: "Vậy em đồng ý đi, bất kể phát sinh chuyện gì cũng không được rời xa tôi."
"Mặc kệ cha tôi nói gì với em, em cũng phải nhớ kỹ, đó là ông ấy nói, không phải ý của tôi. Em chỉ cần nhớ rõ tôi là là đủ rồi. Biết chưa?"
Lâm Lang cười, múc đầy canh rồi đưa qua: "Biết rồi biết rồi, ăn canh lẹ đi, anh cũng đừng coi thường em được không, tốt xấu gì em cũng là sinh viên tài cao của trường chúng ta mà, thầy cô còn khen em giỏi ăn nói nữa kìa."
Hàn Tuấn lạnh mặt nhận chén canh, cười nhạo: "Em cầm bản thảo đã học thuộc lòng thì mới ăn nói tốt, có giỏi em thử phát huy ngẫu hứng mà xem!"
Lâm Lang bật cười ha ha, cười như vậy, chính cậu cũng thấy thoải mái hơn hẳn. Hàn Tuấn bỗng vươn tay ra, cậu sửng sốt một lát mới phát hiện hắn đang lau vụn bánh mì trên khóe miệng mình. Khiến cậu bối rối là Hàn Tuấn lại không vứt đi, mà nhón bỏ vô miệng hắn. Cậu ngẩn ngơ ngắm Hàn Tuấn, cảm thấy hắn thật xuất chúng, thật ưu tú, mình đúng là nhặt được bảo bối rồi.
Biểu cảm ấy ngay cả Hàn Tuấn cũng chú ý tới, hắn im lặng bật cười, cọ cọ mũi cậu, hỏi: "Dám nhìn lén tôi trắng trợn thế hả?"
Lâm Lang xấu hổ đỏ mặt, cậu cũng chẳng biết mình bị làm sao, có khác nào hoa xuân nở đến đồ mi đâu, thế nên mới lưu luyến sắc xuân cuối cùng đến vậy. Trong lòng cậu càng sợ hãi, si mê dành cho Hàn Tuấn lại càng sâu nặng, cơ hồ đến chính cậu cũng không thể khống chế. Lâm Lang phát hiện không chỉ Hàn Tuấn, ngay cả cậu cũng có ham muốn chiếm hữu, hơn nữa còn mạnh mẽ quá đỗi. Cậu phải tận lực kiềm nén mới không lao tới cắn nuốt lý trí của mình như một mãnh thú.
Hàn Tuấn gieo hạt giống hoa tình ái, sau gần hai năm dốc lòng tưới nước, nay đã tới lúc nảy mầm nở hoa. Hơn nữa, trước đây Hàn Tuấn chăm tưới nước và hao phí nhiều tâm tư đến thế, dự tính dốc hết tính mạng để theo đuổi, rốt cuộc cũng chăm chút được một đóa hoa rực rỡ đến gần như đáng sợ trong lòng cậu.
Hàn Tuấn rõ ràng không yên tâm cậu một mình đi gặp, buổi trưa chẳng những đích thân chở cậu tới chỗ hẹn, mà còn dặn đi dặn lại rằng: "Em phải nhớ kỹ mọi lời tôi dặn, nếu cha tôi nói gì đó khó nghe, em nhịn được thì ráng nhịn, không nhịn nổi thì quay lưng bỏ đi cũng chẳng sao, tôi ở đây chờ em."
Tự tin trong lòng Lâm Lang đã không mạnh bằng ban sáng, cậu cười cười, nhìn gương chiếu hậu một chốc, có điểm ảo não mà rằng: "Đáng lẽ em nên cắt tóc."
"Đừng sợ, em để tóc dài càng đẹp, tự tin lên nào, nếu chỉ xét bề ngoài thì em tuyệt đối đứng nhất. Cha tôi cũng xem như phần tử trí thức, sẽ không nói gì quá khó nghe đâu."
"Em không sợ, mà đang hồi hộp."
Hàn Tuấn đột nhiên phì cười, trêu chọc cậu: "Sắp gặp ba chồng tương lai mà, khó tránh hồi hộp cũng phải."
Lâm Lang đỏ mặt, đang muốn nổi xung thì Hàn Tuấn đã ôm lấy cậu, vỗ lưng cậu nhè nhẹ: "Thật xin lỗi, khiến em khó xử rồi." Đoạn hắn vuốt cổ cậu: "Tôi hổ thẹn lắm."
Lâm Lang im lặng bật cười, ôm Hàn Tuấn một cái rồi dựng thẳng người dậy, mở cửa xe: "Em phải đi rồi, vốn đã không có ấn tượng tốt, đến trễ nữa thì hỏng bét."
Lâm Lang vào khách sạn, trực tiếp đi thang máy lên tầng bốn, nhân viên phục vụ dẫn cậu đến trước cửa phòng 405, rồi nhẹ nhàng gõ cửa, thưa: "Hàn tiên sinh, có khách tìm ngài."
"Gọi cậu ta vô đi."
Nhân viên phục vụ nghe thế liền ra hiệu cho Lâm Lang. Tim Lâm Lang đập thình thịch liên hồi, cậu đẩy cửa ra, mắt chẳng dám nâng đã khom người chào, nói khẽ:
"Chào bác, con là Lâm Lang..." Cậu ngừng một hồi, không nghe đối phương lên tiếng nên bổ sung một câu: "... Lâm trong thụ lâm... Lang trong lâm lang mãn mục ạ."
*thụ lâm: rừng cây; lâm lang mãn mục: rực rỡ muôn màu
"Ngồi đi."
Giọng cha Hàn nghe trẻ hơn trong điện thoại, Lâm Lang ngẩng đầu, cảm thấy hơi kinh hoảng. Tướng mạo cha Hàn na ná Hàn Tuấn, giống Hàn Tuấn khi về già, chỉ là không có vẻ khôi ngô của Hàn Tuấn, tóc đã hoa râm, bộ dáng trên dưới năm mươi tuổi, nhưng rất cao lớn, ngồi trên sofa hiển lộ khí thế không giận tự uy.
Thoạt nhìn quả thực trẻ hơn tuổi thật nhiều, đàn ông thành công trong sự nghiệp thường không lộ tuổi tác, sáng nay Hàn Tuấn mới cho cậu biết người trước mắt thực chất đã năm mươi tám tuổi. Ba mươi tuổi có con, thời ấy coi như tương đối trễ, Lâm Lang không biết tại sao quan hệ cha con họ lại lãnh đạm đến vậy.
Cha của Hàn Tuấn lăn lộn nhiều năm trong quan trường, dĩ nhiên không phải toàn ngồi không, hiểu rõ đạo lý đánh rắn đánh giập đầu. Điểm yếu của dạng sinh viên xuất thân nông thôn như Lâm Lang nằm ở đâu, ông chả cần điều tra cũng đoán được, thế là đi thẳng vào vấn đề: "Cha mẹ cậu biết chuyện cậu và Hàn Tuấn không?"
Lâm Lang thoáng ngẩn ra, nhất thời không kịp phản ứng, mím môi đáp: "Ba mẹ con qua đời từ mấy năm trước rồi ạ."
Cha Hàn quả nhiên giật mình, lại hỏi: "Trong nhà không còn ai sao?"
Lâm Lang lặng thinh một lát mới trả lời: "Còn bà nội con."
Cha Hàn giống như thở phào nhẹ nhõm, chắc là sợ gặp trúng một cô nhi không tiền không quan hệ chỉ biết quấn riết lấy Hàn Tuấn đây mà, "Bà cụ không còn trẻ nữa đúng không, cậu tính lừa gạt bà mãi chứ gì, chờ khi bà qua đời là hết nỗi lo về sau, cậu nghĩ vậy phải không?"
Lâm Lang chẳng biết nên đáp như nào, muốn nói không phải, nhưng cậu quả thực định gạt bà nội cả đời, còn nếu đáp phải, lại giống như mình chỉ ước gì bà gặp chuyện. Cậu giật giật môi, có chút hối hận vì nhất thời xúc động đưa ra yêu cầu gặp mặt, nếu nói trong điện thoại, có lẽ cậu không tới nỗi bó tay như bây giờ.
"Hàn Tuấn từ nhỏ đã không thân thiết với tôi, từ khi mẹ nó qua đời, nó cũng không ở gần tôi nữa, khi còn bé thì sống với bà nội nó, bà tạ thế thì đi theo dì Văn nó, cũng tại tôi không làm tròn trách nhiệm của một người cha, khiến nó đi lên con đường này. Nhưng mặc kệ nói thế nào, nó rốt cuộc vẫn là con trai tôi, tôi thấy cậu cũng là đứa nhỏ biết điều, chắc cũng hiểu được suy nghĩ của người làm cha. Trên đời không cha mẹ nào hy vọng con cái sẽ bước lên con đường đồng tính luyến ái, tôi nghĩ bà nội cậu cũng vậy. Nếu hai đứa cứ khăng khăng cố chấp như bây giờ, cậu có biết sẽ tạo ảnh hưởng lớn cỡ nào với hai gia đình không?"
Đầu óc Lâm Lang trống rỗng, ban đầu Hàn Tuấn bảo cha hắn đã gần sáu mươi, cậu còn tưởng sẽ là một ông lão tóc trắng xoá, từng làm quan nên nói năng cũng giống mấy ông lớn trên TV, nói vài chữ lại ngừng một lát. Nhưng cha Hàn Tuấn không giống cậu tưởng tượng, ông biết cậu lo lắng nhất điều gì, sợ nhất điều gì, nên lưu loát tiến thẳng vào chủ đề.
"Con hiểu tâm trạng của bác, con với Hàn Tuấn cũng không phải ngay từ đầu đã tới bước này... Con cũng biết sẽ mang đến thương tổn thế nào cho gia đình..." Cậu bắt đầu nói năng hơi lộn xộn, chợt nhận ra hình như mình đang xuôi theo đối phương nên có chút hụt hơi, đành cười gượng, mặt lúng túng đến đỏ bừng.
"Thật xin lỗi, con... con khẩn trương quá."