Cậu nghiêng người qua khoác vai hắn. Ngặt nỗi vai hắn quá rộng, không cách nào ôm trọn. Vì vậy hắn ôm lại cậu, nhẹ giọng nói: "Cám ơn em, Lâm Lang, cám ơn em chịu ở lại bên tôi."
Lâm Lang dựa sát vào vai hắn, lặng thinh không nói gì. Có lẽ bản tính cậu vốn không giỏi biểu lộ tình cảm, cũng có thể do yêu quá đậm sâu, cậu ấy mà chẳng dám thốt ra lời yêu.
Chiều, Lâm Lang cùng đoàn giao lưu đến bảo tàng thành phố một chuyến, cậu biểu hiện nổi bật khiến lãnh đạo đi chung rất cao hứng, ngữ khí nói chuyện với cậu luôn hòa hòa khí khí, chỉ thiếu điều vỗ vai bảo "Nhóc con tiếp tục cố gắng". Không tính những nam sinh khác, đi cùng cậu còn có Mạc Tiểu Ưu. Xét lương tâm mà nói, khẩu ngữ của Mạc Tiểu Ưu xuất sắc hơn cả cậu, cậu thuộc dạng có năng khiếu ngoại ngữ, nhưng dầu gì cũng xuất thân nông thôn, trước khi lên đại học, tiếng Anh chủ yếu chỉ học vẹt để đối phó kỳ thi, khẩu ngữ không có hệ thống học tập toàn diện nào đáng kể, khả năng nghe trái lại khá tốt, thi đại học chỉ làm sai một câu trong phần nghe. Song Mạc Tiểu Ưu thì khác, điều kiện gia đình khá giả, lại lớn lên tại thành phố lớn, khẩu ngữ tiếng Anh với cô phải nói là dễ như bỡn, huống chi cô còn hướng ngoại, diện mạo cũng rất xinh.
Nói như thế, dường như Mạc Tiểu Ưu bỏ rơi Lâm Lang vài con phố. Nhưng sự thật lại chẳng phải vậy, Mạc Tiểu Ưu rõ ràng kém nổi tiếng hơn Lâm Lang, bởi Lâm Lang có nhiều ưu thế hơn cô, cậu là nam sinh.
Trọng nam khinh nữ là truyền thống văn minh mà Trung Quốc lưu lại từ xưa, mặc kệ là tinh hoa hay cặn bã, chuyện nó vẫn tồn tại là thực trạng không cần bàn cãi. Kỳ thực, tình huống đối xử nam nữ khác biệt trong xã hội không chỉ xuất hiện tại Trung Quốc, nhưng đối đãi kiểu ấy cực hiếm xảy ra tại thiên đường trường học, lý do Lâm Lang nắm ưu thế, không thể không đề cập tới chuyên ngành của họ.
Với chuyên ngành xã hội, tỷ lệ nam nữ không cân bằng là sự thật đã định trước, nhưng khoa tiếng Anh lại càng nổi trội. Nam sinh học tiếng Anh vốn đã ít, học giỏi càng hiếm hoi, thế nên Lâm Lang mới bật lên. Bề ngoài đẹp trai, thái độ lại đàng hoàng, làm người khiêm tốn, quan trọng là thành tích cực xuất chúng, học sinh như vậy trăm năm mới có một, tất nhiên sẽ được ưu ái đặc biệt.
Lâm Lang nào phải đồ ngốc, biểu hiện tốt hay không, lãnh đạo thích hay không, cậu vẫn có thể cảm nhận được, do vậy tâm trạng cực tốt. Chiều ra khỏi bảo tàng đã là bốn giờ hơn. Lần này cứ thế bỏ lỡ mấy tiết buổi trưa, nhưng Lâm Lang lại không như xưa, áy náy cả buổi chỉ vì trốn một tiết học. Quan niệm hiện tại của Lâm Lang thay đổi rất lớn, trước kia cậu luôn cho rằng học sinh nên học tập chăm chỉ mới là vương đạo, mỗi lần cúp học cậu đều canh cánh cảm giác tội lỗi. Song giờ đây cậu không nghĩ thế nữa, chẳng rõ bắt đầu tự khi nào, cũng có lẽ bị ngôn luận của Hàn Tuấn ảnh hưởng, cậu chợt ý thức được đại học quan trọng nhất là bồi dưỡng năng lực và kinh nghiệm, thành tích chi đó chỉ là mây bay. Cho nên, sau khi rời bảo tàng, cậu không đến trường mà quá giang về thẳng tiểu khu. Mới vào tiểu khu không lâu, Lâng Lang đã bắt gặp một chiếc xe đen tuyền đậu trước cửa "nhà họ", cậu lượn một vòng quanh xe, xác định đây là chỗ đậu xe thường lệ của hắn, xong mới mở cửa vô nhà, vừa đổi giày vừa lớn tiếng hỏi: "Anh đổi xe nữa hả?"
Hàn Tuấn đang bận bù đầu trong bếp, nhác nghe giọng cậu liền giơ tay chạy vội ra, ánh mắt nhìn cậu chực tỏa sáng rực rỡ: "Em về rồi à... Hồi trưa em chê màu chiếc kia khó coi mà, thế nào, chiếc này không tệ đúng không?"
Đầu óc Lâm Lang hơi lơ mơ, nghĩ mãi mới nhớ hồi trưa lúc đi ăn, hình như mình có nói một câu như vậy. Cậu "à" một tiếng, cảm thấy quan niệm tiêu dùng của mình và Hàn Tuấn quá khác nhau. Mùi hương từ nhà bếp không ngừng chui vào mũi, cậu thả ba lô xuống, theo vô bếp góp vui. Dầu nóng trong chảo nổ lách tách, Lâm Lang tới gần nhìn thoáng qua, cười hỏi: "Anh lại nấu ăn hở?"
"Nay về sớm nên muốn rèn luyện tay nghề, món này tôi nếm rồi, hơi mặn, tí em chịu khó húp nhiều canh chút." Nói đoạn, hắn dùng thân thể đẩy cậu ra ngoài: "Em ra ngoài xem TV trước đi, nấu xong tôi gọi."
Lâm Lang có chút cảm động, cười nói: "Đúng là đàn ông ba tốt của thời đại mới nha, lên được phòng khách xuống được nhà bếp, em đây nhặt trúng bảo bối rồi."
"Giờ mới biết mình nhặt được món hời to sao, thưa Lâm thiếu gia, mời ngài về sau nhớ đeo kính rồi hẵng nhìn người."
Lâm Lang vịn tường cười, không chịu đi: "Tục ngữ phán cấm có sai, vô sự hiến ân cần, không phải tặc chính là trộm, nói mau, ở ngoài làm chuyện gì có lỗi với em hả?"
"Cứ to mồm nữa đi." Hắn trợn mắt, nhìn cậu hỏi: "Quên hậu quả dám vu oan tôi hồi trưa rồi à?"
"Anh chỉ là hổ giấy, em chả sợ." Lâm Lang cười, chỉ phía sau hắn: "Không coi chừng nữa là đồ ăn trong nồi chuẩn bị bốc mùi khét đó."
Hắn vội quay lại tắt lửa, vừa di chuyển thứ gì đó trong tay, vừa ngoái đầu bảo: "Không phải tặc chính là trộm là em nói đấy nhé, ở ngoài tôi thông gian bất thành, chốc nữa phải đòi lại mới được."
Lâm Lang đỏ mặt, xì một tiếng khinh bỉ, chạy ra ngoài: "Chửi anh lão lưu manh, anh nghe phát nghiện rồi hả!"
Nói thật, tay nghề của hắn vẫn chẳng khá khẩm gì, ngon hay dở phải trông vận may. Làm việc trong bếp thực chất cũng giống những công việc khác, cũng phải xem có năng khiếu hay không, có người vừa học đã biết, kẻ chỉ có thể trông chờ may mắn. Cơm nước xong, Lâm Lang đi rửa chén, mới rửa được một nửa, Hàn Tuấn đã lẩn vào ôm cậu từ sau lưng, hôn hôn cổ cậu như cầu hoan. Lâm Lang bị trêu ghẹo đến ngứa ngáy, ngượng ngùng giãy ra: "Anh làm gì,em đang rửa chén mà."
"Cứ để đó đi, lát tôi rửa cho."
"Không, việc của em sao để anh làm được." Lâm Lang dứt khoát không chịu thả lỏng, cậu biết hắn có ý gì, lúc này mới mấy giờ chứ, còn chưa tới sáu giờ nữa, giờ mà lên giường, Hàn Tuấn lại chẳng hành cậu chết à.
"Em đừng sợ, hôm nay chỉ làm một lần." Hắn ghé sát tai cậu dụ dỗ, ngậm vành tai cậu liếm nhẹ. Lâm Lang bị kích thích, tay run run chẳng cầm nổi cái đĩa, vùng vẫy nói: "Em còn lâu mới mắc mưu, lần nào đi ngủ trước mười giờ, cứ nằm một tí là anh lại không thành thật."
Cậu cấp tốc tính toán trong đầu, nếu bây giờ lên giường, bảy giờ hơn chắc sẽ làm lần hai, chín giờ hơn không chừng còn thêm lần nữa. Đây là dự đoán lạc quan thôi, đôi khi hắn có hứng, bắn tinh xong còn chẳng mềm cho, lại lập tức xách súng ra trận, hiện cậu mỗi ngày đều phải chạy tới chạy lui với nhóm sinh viên ngoại quốc ở trường, cơ thể chịu sao thấu chứ.
Quân lính tan tác tại chiến trường chính diện, Lâm Lang bắt đầu tiến công từ cánh, bèn dương đông kích tây: "Hôm nay thầy em có nói một việc, em muốn hỏi ý kiến anh một chút."
"Chuyện gì?"
"Chiều lúc đi về, thầy Tôn hỏi em có nghĩ tới chuyện thi lên nghiên cứu sinh tại trường sau khi tốt nghiệp không, thầy bảo với thành tích trước mắt của em, có khả năng được tuyển thẳng."
"Ông ấy nói vậy thật à?"
"Dạ." Lâm Lang gật đầu, đoạn nghiêng đầu hỏi: "Anh đồng ý chứ?"
Hàn Tuấn dĩ nhiên đồng ý, với hắn mà nói, hoàn cảnh trưởng thành của Lâm Lang càng đơn giản càng tốt. Tuy hiện nay phương tiện truyền thông phát triển, trường học chưa chắc đã trong đến mức nhìn thấu cả đáy, nhưng so với môi trường xã hội, sân trường vẫn được hắn cân nhắc đầu tiên, hơn nữa còn xem là nơi Lâm Lang nên dừng chân. Để Lâm Lang tốt nghiệp rồi học lên nghiên cứu sinh, quy hoạch cuộc đời này hắn chỉ vừa nghĩ đến mà Lâm Lang đã có sẵn rồi.
Tuy nhiên, ý nghĩ có chút ích kỷ đó vẫn nên ngụy trang bằng viên đạn bọc đường rồi hẵng nói: "Tôi cũng thay em suy xét rồi, hiện sinh viên chưa tốt nghiệp đâu đâu cũng có, giá trị thua xa ngày xưa, nếu muốn tìm được công việc khá, có điều kiện vẫn nên cố gắng học lên nghiên cứu sinh. Thầy em đã nói thế rồi, em cũng nên thử cân nhắc. Dù đại học F không phải trường đứng đầu, nhưng khoa bọn em không tệ tí nào, vả lại cũng cách tôi gần hơn."
Mặt Lâm Lang đỏ ửng, cúi đầu có chút bất mãn: "Vậy... em đây phải nhờ anh nuôi rồi..."
"Tôi nuôi thì sao, nữ chủ nội nam chủ ngoại, tôi kiếm tiền vất vả như vậy là để em xài mà."
Lâm Lang giật giật vai, lạnh giọng hỏi: "Anh nói rõ xem nào, ai chủ nội ai chủ ngoại?"
"..." Hàn Tuấn giả ngơ, lại cúi xuống hôn tai Lâm Lang. Lâm Lang giãy thêm vài cái: "Mau buông em ra."
"Không buông." Hàn Tuấn giở tính trẻ con, ôm cậu càng chặt. Lâm Lang lại giãy thật mạnh, rốt cuộc nhịn không được bật cười, đẩy mặt hắn ra, cười bảo: "Đừng quậy nữa, nước bắn hết lên người em rồi."
"Vậy mình đi ngủ nhé."
Lâm Lang thẹn thùng lắc đầu: "Em chưa buồn ngủ."
"Em chưa buồn ngủ ư..." Hắn lại nở nụ cười xấu xa, dời tay lên nách cậu. Lâm Lang bị gãi cho cười ha ha, uốn éo nói: "Em còn có việc, còn có việc mà!"
"Việc gì?"
"Em..." Lâm Lang đỏ mặt, bất đắc dĩ xin tha: "Em xạo anh thôi, thiệt tình em bịa không ra lý do."
Hắn ngừng lại, thế mà thả cậu ra thật, có điều vẫn đứng đối diện nhìn cậu không nhúc nhích. Lâm Lang bị nhìn chòng chọc tới độ da đầu tê rần, nơm nớp hỏi: "Anh nhìn cái gì?"
Người nọ nhếch miệng cười, đột nhiên khom người xuống, Lâm Lang "a" một tiếng sợ hãi, ngay lập tức bị hắn khiêng lên vai, hai tay ướt nước túm lấy vạt áo hắn, máu toàn thân dồn tất xuống đầu, mặt thoáng chốc đã đỏ bừng, phân không rõ đông tây nam bắc.