Hàn Tuấn đành phải cho cậu một cái máy học ngoại ngữ, máy Bộ Bộ Cao kiểu cũ, được cái đầy đủ chức năng, nhìn nửa mới nửa cũ, cũng không biết hắn lấy từ đâu. Lâm Lang nghe bảo tìm được trong đống đồ cũ, thế là vui vẻ nhận lấy, trong lòng cậu có một nguyên tắc rất quái đản.
Sự thật chứng minh, muốn học được mấy thứ ngoại lai như tiếng Anh vẫn cần nhờ cậy công nghệ cao, Lâm Lang học với máy nửa tháng, quả nhiên tiến bộ vượt bậc, số lần bị giáo viên bắt sửa đúng phát âm trên lớp cũng ít đi. Lâm Lang hễ dính tới học tập là bạt mạng, nay được giáo viên khích lệ càng như hăng tiết gà, ngay cả lúc ngủ cũng cảm thấy ý chí chiến đấu sục sôi nhiệt huyết sôi trào. Hàn Tuấn về tới nhà đã một giờ sáng, đang uống nước trong phòng khách thì bất ngờ nghe Lâm Lang thầm thì trong phòng ngủ, chẳng biết lại lẩm bẩm cái gì. Hắn cứ tưởng Lâm Lang đang nói mớ, thầm thấy buồn cười, bèn đến trước cửa phòng nhìn thử. Cửa phòng chỉ hơi khép, hắn vừa mở cửa liền ngẩn người. Hóa ra Lâm Lang chưa ngủ, vẫn đang đeo tai nghe đọc tiếng Anh đầy sôi nổi trước cửa sổ.
Thời điểm hắn mở cửa, Lâm Lang cũng phát hiện động tĩnh, thấy sắc mặt hắn thì có chút xấu hổ, bèn tháo tai nghe, cười hỏi: "Về rồi à?"
Không đợi người nọ đáp lời, cậu đã ngượng ngùng giải thích: "Tại mệt quá nên vận động một tí..."
Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh, gật đầu nói: "Đi ngủ sớm đi, thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu, còn ảnh hưởng đến học tập ngày mai nữa."
Lâm Lang vốn định chúc ngủ ngon gì gì đó, nhưng cửa đã đóng lại. Cậu ngốc lăng, cởi quần áo chui vào chăn, chưa nằm ổn, di động dưới gối đã vang. Cậu hấp tấp móc ra xem, nhịn không được nở nụ cười, nằm trong ổ chăn trả lời: Anh cũng ngủ ngon.
Nhìn tin gửi đi thành công, cậu cũng tắt máy, vì thực sự quá mệt nên chìm vào mộng đẹp rất nhanh, trong lúc mơ màng vẫn không ngừng xoắn xuýt lo lắng, tìm không ra chút đầu mối nào.
Cả năm, Lâm Lang thích nhất là tháng tư và tháng mười, cái gì cũng vừa phải, ấm nhuận ôn hòa. Cuối tuần cậu làm tổ trong nhà không ra ngoài, rảnh rỗi xem TV, thế mà lại xem được một phim truyền hình cực kỳ cảm động tên là "Nấc thang lên thiên đường".
Bộ phim này cũng khá lâu rồi, nhưng lần đầu tiên cậu mới xem. Trong nhà Lâm Lang chỉ có một chiếc TV đen trắng 14 inch, thu được mỗi năm kênh, ba kênh huyện, hai kênh thành phố. Đài truyền hình nông thôn có đặc điểm rất lớn, đó là quảng cáo đặc biệt nhiều, hơn nữa không phải bệnh này thì là bệnh kia, chẳng phân bón cũng thuốc trừ sâu, đã thế lên hình còn dài hơn cả thời gian chiếu phim. Do bận đi học, Lâm Lang về cơ bản chưa từng xem phim truyền hình, miễn bàn đến phim bộ Hàn Quốc. Cuối tuần, đài truyền hình thành phố F chiếu một mạch hết một phim trong hai ngày, Lâm Lang rất thích, bởi sẽ không ảnh hưởng đến việc học tuần sau.
Hàn Tuấn không thích xem TV, chỉ thỉnh thoảng xem tin tức, nhưng hắn cũng thực sự không có gì làm, thứ bảy thấy Lâm Lang xem chăm chú nên tới gần xem một lát, rồi lẳng lặng tiến vào thư phòng luôn. Kết quả, chủ nhật về nhà lại sợ hết hồn, chỉ thấy Lâm Lang rúc trên sofa, khóc ướt đẫm cả mặt. Hắn còn tưởng xảy ra chuyện gì, Lâm Lang lại chỉ vào TV: "Mắt nữ chính bị mù, vậy mà còn lừa nam chính, tội nghiệp quá."
Hàn Tuấn nghe thế liền nhìn lên TV, thấy đôi nam nữ đứng cách nhau một lớp kính và đang khóc lóc nghẹn ngào, Lâm Lang còn khóc dữ hơn, gần như không thở nổi. Hàn Tuấn lắc đầu cười, ngồi xuống cạnh cậu.
Lần gần nhất Lâm Lang xem TV mà rơi nước mắt là năm lớp tám, khi ấy đài truyền hình đang chiếu "Khang Hi đại đế". Giờ ăn trưa, Lâm Lang nhìn thấy một sủng phi của Khang Hi bị phạt chà bồn cầu, cuối cùng bị bồn cầu đè chết, cậu chả hiểu sao lại cảm động phát khóc. Lúc đó hàng xóm cũng đang ở nhà cậu, cậu đành phải gắng nhịn, nhịn đến đau cổ họng, chua xót khôn nguôi.
Đây là tập phim lấy đi nước mắt người xem, cơ hồ mỗi nhân vật trong phim đều khóc. Lâm Lang sợ người nọ cười mình, nhưng không xem lại tiếc, sau cùng vẫn nhịn không được khóc lên. Hàn Tuấn bất đắc dĩ, đành gọi đồ ăn ngoài, Lâm Lang vừa ăn vừa khóc, dáng vẻ vô cùng đáng yêu. Hàn Tuấn ngắm nhìn cậu, trong mắt hàm chứa một chút xúc động và nhẫn nại.
Một ngày xem phim, Lâm Lang khóc tới sưng cả mắt. Lúc Cao Chí Kiệt đến, cậu cuống cuồng trốn vào phòng ngủ, vờ như đã ngủ rồi. Song nằm trên giường vẫn thấy khó chịu, như không tài nào xua tan được ám ảnh. Cậu quyết tâm từ nay không bao giờ xem phim bi kịch nữa, thật đáng sợ.
Nhưng hôm sau đi học về, lần đầu tiên phát hiện người nọ đang nằm trên sofa xem TV, thấy cậu về còn vội vẫy tay gọi cậu qua. Người đi làm không giống học sinh, vớ được phim hay là có thể ngồi xem cả buổi, Lâm Lang hiếm khi thấy hắn ngồi xem phim truyền hình, khó tránh có chút tò mò. Tuy nhiên, khi thấy lại là phim Hàn, cậu nói sao cũng không chịu xem, ôm sách chạy vô phòng. Vùi đầu học tập một hồi, mơ mơ hồ hồ nghe âm thanh phát ra từ TV, tiếng nhạc rất êm tai, cứ như là phim u buồn nào đấy, rốt cuộc vẫn kiềm lòng chẳng đậu phải ra ngoài. Hàn Tuấn đang đổi đĩa, hỏi bâng quơ: "Mới mướn được mấy đĩa phim, em xem không?"
Lâm Lang đến gần dòm thử, thấy có bộ một phim Hàn, vài phim điện ảnh. Lâm Lang nào dám kể với Quan Bằng việc mình thích xem phim Hàn Quốc, có vẻ nam sinh đều không ưa dạng phim đó lắm. Cậu hoài nghi, không hiểu một người đạm nhạt như Hàn Tuấn sao lại hứng thú với phim Hàn. Người nọ lật lật mấy cái đĩa xem thử: "Hay xem phim lẻ đi, chiều em còn phải đi học, phim bộ không xem hết ngay được."
Lâm Lang đích xác vẫn còn tiết học vào bốn giờ chiều, nhưng không được xem phim Hàn vẫn thấy hơi hơi thất vọng. Tuy nhiên, tí chút thất vọng ấy chả mấy chốc đã chạy biến không còn bóng dáng, bởi Lâm Lang phát hiện kia lại là phim kinh dị.
Đây là lần đầu Lâm Lang xem phim kinh dị, cậu không phải kẻ nhát gan, sống đến từng này tuổi cũng từng không ít lần đi đêm, song xem phim kinh dị vẫn cảm thấy căng thẳng mà kích thích.
Là một bộ phim Âu Mỹ nói về một nhóm người trẻ tuổi gặp phải một gã giết người biến thái trong rừng. Người chết đầu tiên là cô nàng tóc vàng nóng bỏng, bị chặt rụng đầu mà còn bò được rõ xa. Lâm Lang không nhìn nổi hình ảnh máu tanh, mắt thấy một người đẹp khác sắp rơi vào tay ma quỷ, cậu run bắn lên, lập tức ấn vai Hàn Tuấn, hai mắt khẩn trương dán chặt vào màn hình. Hàn Tuấn vươn tay ôm Lâm Lang, cậu nhóc lại thuận đà vịn lên cánh tay vắt ngang trước ngực mình, thúc giục đầy gấp gáp: "Chạy mau chạy mau!"
Nhưng cô gái trong phim quá đần độn, chỉ biết trơ mắt nhìn tên sát nhân mà cầu xin "No, no, no!", chứ không biết đường nhúc nhích. Tận mắt chứng kiến cái búa lớn đỏ như máu chém thẳng xuống đỉnh đầu cô ta, Lâm Lang cúi đầu la một tiếng, vội quay mặt đi, trán đụng phải môi hắn mới giật mình phản ứng, đỏ mặt nói: "Máu me quá."
Môi người nọ vẫn áp lên trán cậu: "Phim kinh dị Âu Mỹ toàn vậy hết, em không thích thì lần sau xem phim châu Á."
Lâm Lang bấy giờ đã có điểm giác ngộ, vì trước đây Quan Bằng từng nói đùa với cậu, bảo xem phim kinh dị cùng nữ sinh lợi lắm, cái gì mà có thể tranh thủ lợi dụng lúc nữ sinh nhát gan. Phim chiếu tới đoạn phản công khi lâm vào bước đường cùng, nữ chính còn sống cầm lấy búa, bắt đầu tiến hành cận chiến, liên tục chém tên sát nhân biến thái. Lâm Lang nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, bình luận cực có thâm ý: "Người bị dồn ép đến nóng nảy đáng sợ lắm, giết hắn giết hắn đi, đừng tưởng người yếu đuối dễ bị ăn hiếp!"
Hàn Tuấn nhịn không được bật cười hai tiếng, ôm cậu chặt hơn. Lâm Lang vùi trong lòng hắn cổ vũ cho nữ chính, thấy cái ác bị trừng trị chính nghĩa được tuyên dương, nhưng khiến cậu bực bội là lúc phim kết thúc, nữ chính vừa thoát khỏi vòng vây khi không lại chết!
Nữ chính liều mạng sống sót, khó khăn lắm mới mở được đường máu, vậy mà dễ dàng bị tên sát nhân đã ngỏm lại hồi sinh giết chết. Lâm Lang nhìn chằm chằm cái đầu đầm đìa máu của nữ chính trong màn hình, thực không cách nào tin nổi, thậm chí có chút tức giận: "Thế này là sao, tại sao chứ?! Đầu gì mà trông giả chết được, nhìn là biết người giả rồi!" Lâm Lang cảm giác mình bị chơi một vố, bắt đầu chỉ trích kịch liệt, vừa chỉ trích vừa quay sang hỏi: "Anh thấy đúng không?"
Người nọ mỉm cười nhìn cậu, đầu óc có phần lơ đãng, rõ ràng không nghe lọt tai lời cậu. Lâm Lang cáu tiết đứng lên, mông chợt đụng tới một vật cứng, mặt liền đỏ bừng.
Biến thái, xem phim kinh dị mà cũng cương cho được!
Sắc mặt hắn ửng đỏ, tắt TV, nói: "Ai bảo em cứ xoay đến xoay đi..."
Lâm Lang nghẹn nửa ngày, mặt đỏ phừng phừng, đứng tại chỗ, chân tay có chút luống cuống.