Mục lục
Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Triệt vội vàng ngẩng đầu lên nói:

- Cậu không nên nói lung tung, bây giờ Tần Khanh sắp trở thành anh rể của tớ rồi, tớ và cậu ấy không có quan hệ gì cả. 

- Không phải chứ, bọn họ còn ở bên nhau sao?

- Sắp kết hôn rồi, cậu không chú ý đến tin tức giải trí trong nước à, báo chí đã nói về tin tức này rất nhiều lần.

Lâm Triệt nghĩ lại vẫn còn cảm thấy có chút không thoải mái. 

Nhưng thời gian chính là phương thuốc hữu hiệu nhất để chữa lành vết thương. Hiện tại nghĩ tới chuyện đó cũng không còn cảm giác tê tâm liệt phế (1) như ban đầu nữa.

Thẩm Du Nhiên im lặng lên tiếng:

- Vậy cậu cũng quá uất ức rồi, đến bây giờ vẫn chưa nói với anh ấy là cậu thích anh ta. Dù sao cũng nên nói cho anh ấy biết, bất kể kết quả như thế nào... 

- Được rồi, Du Nhiên. Có đôi khi tiếc nuối cũng là một chuyện tốt.

Lâm Triệt kéo tay Thẩm Du Nhiên, cười cười.

Trong đầu lại nhớ tới lời nói hôm qua của Cố Tĩnh Trạch. 

Nếu như cô đồng ý, anh có thể giúp cô và Tần Khanh ở bên nhau.

Nhưng bây giờ suy nghĩ lại, thực ra thì cô cũng không thật sự muốn.

Cùng Tần Khanh ở bên nhau dường như đã không quan trọng như vậy nữa, còn không quan trọng bằng sự nghiệp của cô. Hiện tại cô chỉ muốn mình có thể ngày càng tiến bộ. Mộc Phỉ Nhiên đã là tấm gương cho cô rồi. 

Thẩm Du Nhiên thở dài, ôm Lâm Triệt. Hai người giống như anh em đồng cảnh ngộ vậy, cùng nhau uống bia.

- Cạn ly.

- Đúng vậy, đừng nghĩ gì nữa! Chúng ta cứ thoải mái một đêm không say không về. 

- Tới đây, ai say trước người đó trả tiền.

- Cậu thật ngốc, say rồi làm sao còn trả tiền được. Ví tiền ném ở chỗ nào còn không biết.

Uống rồi lại uống, chợt cảm thấy bên cạnh có người đi tới. 

- Này, hai cô em uống rượu như vậy rất nhàm chán, cùng chơi với đám an hem bọn anh nào!

Thẩm Du Nhiên uống nhiều cũng hơi mơ màng, ngẩng đầu lên, lắc lắc chai rượu nói:

- Ai muốn uống rượu với đám đàn ông xấu các người chứ, đàn ông trên đời này không một ai tốt cả. 

Lâm Triệt cũng dùng sức gật đầu:

- Đúng vậy đúng vậy, không một ai tốt, đều là khốn kiếp.

Cố Tĩnh Trạch là khốn kiếp nhất, đã cùng Mạc Huệ Linh anh anh em em mà còn chạy tới quản lý cô. 

Người đàn ông vừa nghe thì cảm thấy thú vị, đi tới:

- Em gái nhỏ, em như vậy là không đúng rồi. Đàn ông không xấu phụ nữ không yêu mà. Các em không phải thích bọn anh như vậy sao, bọn anh cũng là vì khiến cho các em thích nên mới trở nên xấu xa.

Vừa nói, tay hắn đã nắm lấy tay Thẩm Du Nhiên: 

- Đi, qua đây cùng chơi với anh đi.

- Anh buông tôi ra, buông ra. Nếu không buông tôi đá vỡ trứng của anh.

- Hửm? Em mà đá thì chúng ta làm sao cùng nhau chơi đùa hạnh phúc được. 

Người đàn ông đặc biệt hưng phấn, trực tiếp mở lời thô tục.

Thẩm Du Nhiên tức giận giùng giằng, Lâm Triệt cũng vội vàng đi qua ngăn cản:

- Anh thả chúng tôi ra, còn như vậy nữa thì chúng tôi không khách khí đâu. 

Lâm Triệt tức giận, trực tiếp tát thẳng vào mặt người đàn ông:

- Có biết xấu hổ không, người ta không muốn đi cùng anh rồi, anh còn nắm tay như vậy làm gì?

Người đàn ông bị đánh khẽ hốt hoảng, trợn mắt nhìn Lâm Triệt, hùng hổ vọt tới. 

Nhưng ngay tại lúc này...

Một bàn tay chắn trước mặt Lâm Triệt.

Lâm Triệt sửng sốt một lát, ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trần Vũ Thịnh không biết đã ở bên cạnh từ lúc nào. 

Người đàn ông ngẩn người, Trần Vũ Thịnh thành thạo dùng một tay trụ lại cánh tay của người kia, một chiêu cầm nã thủ trực tiếp làm cho đối phương ngồi chồm hổm trên đất, mu bàn tay bị bẻ ra sau lưng, gào khóc kêu to.

- Cút, nếu để tôi thấy các người lần nữa thì cứ chờ xem.

Thẩm Du Nhiên mơ màng ngẩng đầu lên: 

- Ấy, anh đẹp trai làm anh hùng cứu mỹ nhân...

Vừa nói, cánh tay liền đặt lên trên ngực Trần Vũ Thịnh.

Lâm Triệt vội vàng nắm lấy Thẩm Du Nhiên đã uống say kéo lại. Người phụ nữ này tửu lượng so với cô còn kém xa, mới một chút đã say không chịu được. 

- Thật xin lỗi, bác sĩ Trần. Cô ấy là bạn của tôi, hơi say...

Trần Vũ Thịnh nhìn Lâm Triệt bắt lấy Thẩm Du Nhiên đang lảo đảo lắc lư, lôi kéo trở về:

- Được rồi, để tôi. Phu nhân, sao cô còn ở chỗ này? Ông chồng của cô ở nhà muốn giận điên lên rồi. 

Cố Tĩnh Trạch giận điên lên?

Lâm Triệt bĩu môi, quay đầu lại nói:

- Ai bảo lòng dạ anh ấy quá hẹp hòi, tôi cùng bạn bè ra ngoài chơi cũng không được. 

Trần Vũ Thịnh đáp:

- Cậu ấy cũng là quan tâm cô thôi.

- Không thể nào, anh ấy chính là nhỏ mọn. 

- Ai kêu cô cho cậu ấy leo cây. Cô là Cố phu nhân nhưng cậu ấy là Cố Tĩnh Trạch. Cô hỏi thử xem ở thành phố B này, ai dám cho Cố Tĩnh Trạch leo cây.

Lâm Triệt suy nghĩ một lát, ban đầu Cố Tĩnh Trạch muốn giúp cô đỡ buồn nên mới cho cô trở về. Mặc dù thái độ ác liệt nhưng dù sao cũng là có lòng tốt.

Vì vậy thái độ dịu xuống vài phần, nhìn Trần Vũ Thịnh rồi lầm bầm nói: 

- Ai bảo anh ấy không nói chuyện đàng hoàng... Nhưng mà...

Ngẩng đầu lên, cô chột dạ nhìn anh ta:

- Tôi thật sự là người đầu tiên cho anh ấy leo cây sao? 

- Cũng không phải là người đầu tiên.

Trần Vũ Thịnh nói.

- Chuyện đó...người mà lúc trước chọc anh ấy tức giận như vậy, anh ấy sẽ làm như thế nào? 

- Đều biến mất ở thành phố B hết rồi, còn sau lưng làm thế nào thì tôi cũng không biết.

-...

Nghiêm trọng vậy sao! 

Lòng dạ của người đàn ông này cũng quá hẹp hòi rồi.

Trần Vũ Thịnh nói:

- Hiện tại cậu ấy bị nhốt ở phòng tập thể hình không ra ngoài được nên tôi mới vội vàng tới tìm cô, bảo cô nhanh chóng trở về. 

- À... Vậy chúng ta mau mau đưa cô ấy về trước đi

- Được rồi, cô gái này giao cho tôi, cô nhanh chóng về trước đi.

- Ừm, cũng được. Thẩm Du Nhiên ở cùng với cha mẹ tại tiểu khu của Kim Sắc Gia Viên, buổi tối không thể không về nhà được, anh giúp tôi đưa cô ấy trở về nha. 

Bác sĩ của Cố Tĩnh Trạch cô có thể tin tưởng được. Trước tiên giao Thẩm Du Nhiên cho cậu ta rồi mau chóng rời khỏi đây.

Thẩm Du Nhiên còn chưa biết chuyện gì xảy ra, ngẩng đầu lên liền thấy một người đàn ông đang lạnh lùng nhìn mình, lập tức giơ móng vuốt lên:

- Này, anh đẹp trai, dáng người thật không tệ nha. Một buổi tối bao nhiêu tiền? Nhưng đáng tiếc chị đây không có tiền… hay là anh thả tôi đi đi... 

Chết tiệt, ôm anh ta làm gì chứ...

Lâm Triệt này toàn quen biết những người không đâu.

Cố gia. 

Sau khi Lâm Triệt vào cửa, người giúp việc vội vàng nói:

- Phu nhân, cô rốt cuộc cũng quay lại rồi. Tiên sinh ở phòng tập thể hình vẫn chưa đi ra được.

Lâm Triệt nghĩ “Ai biết Cố Tĩnh Trạch nhỏ mọn như vậy đâu. Lâu như vậy còn chưa hết giận, không phải chỉ cho anh leo cây thôi sao. Hơn nữa cô cũng đã gọi điện thoại cho anh. Cô với Thẩm Du Nhiên một năm rồi chưa gặp mặt, đi đón tiếp bạn một chút cũng không được sao.” 

Lặng lẽ mở cửa phòng thể hình ra, nhìn vào bên trong, cô thấy Cố Tĩnh Trạch mặc áo lót thể thao, phía dưới là quần đùi thể thao ngắn, mồ hôi chạy ướt cả tấm lưng người đàn ông, bắp thịt bởi vì dùng lực mà càng chắc khỏe. Cả người tỏa ra hương vị hormone nam tính làm người xem không thể dời mắt được.

Thật là một người đàn ông đẹp trai.

Cô hơi khép cửa lại, phát ra tiếng vang, lập tức kinh động Cố Tĩnh Trạch ở bên trong. 

Liếc mắt về phía Lâm Triệt, Cố Tĩnh Trạch khẽ nhíu mày, nghiêm túc nhìn về phía cô, ánh mắt sắc bén mang theo chút tức giận khiến cho người khác cảm thấy rùng mình.

- Ai cho em vào đây.

Cố Tĩnh Trạch buông dụng cụ tập thể hình ra, đứng dậy lạnh lùng nhìn cô. 

Đi gặp người yêu xong mới trở về tìm anh.

Vẻ mặt nịnh hót kia, thật là khiến người ta chán ghét.

Trong mắt cô, anh là một người đàn ông dễ lừa gạt có phải không? 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK