Cố Tĩnh Trạch biết những chuyện mà cô gọi là dối trá cũng không hoàn toàn là đạo đức giả. Anh cũng biết lòng dạ cô là một người đơn thuần, ngốc nghếch chứ không hám tiền như vẻ bên ngoài.
Cho nên chẳng những Cố Tĩnh Trạch không chán ghét mà còn rất thích nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của cô.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Những chuyện này cũng không có liên quan gì nhau hết.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Thật sự có liên quan, anh phải nói cho tôi biết, tôi quả thật không hiểu những thứ này cho lắm. Không biết cái gì có thể làm, cái gì không thể làm.
Lâm Triệt cũng có đôi khi tự trách bản thân, cảm thấy mình làm vợ Cố Tĩnh Trạch nhưng trước giờ vẫn luôn là anh giúp cô. Còn mình lại chưa làm được gì để giúp anh, ngược lại còn gây thêm cho anh nhiều rắc rối.
Bởi vì cô không nghĩ ra mình có thể giúp Cố Tĩnh Trạch việc gì. Cô không có gia thế, cũng không có năng lực, càng không am hiểu chuyện buôn bán. Từ khi tốt nghiệp trường diễn xuất thì cô luôn chú tâm việc trở thành một diễn viên thực thụ, cô rất thích xem “Sự Im Lặng Của Bầy Cừu” do Jodie Foster diễn, không những thế còn đặc biệt được nhận giải Oscar hai lần, không hổ danh là thần tượng của cô. Ngoại trừ trở thành một nghệ sĩ có năng lực, cái cô muốn nhất chính là trở thành một diễn viên ưu tú.
Nhưng mà những thứ này đều hoàn toàn tách biệt với cuộc sống của Cố Tĩnh Trạch.
Lâm Triệt hơi ngẩng đầu lên, nhìn Cố Tĩnh Trạch:
- Thật xin lỗi, Cố Tĩnh Trạch. Thật ra thì tôi vẫn không giúp được gì cho anh, ngược lại còn gây ra thêm nhiều rắc rối. Nhưng tôi thật sự không hiểu những thứ này cho lắm, nếu như anh cần tôi làm gì thì nhất định phải nói cho tôi biết.
Cô không ngờ mình vẫn luôn là người kéo chân anh.
Cố Tĩnh Trạch nhìn khuôn mặt áy náy của Lâm Triệt, nhẹ giọng nói với cô:
- Tôi không cần em làm gì cả. Lâm Triệt, tôi cũng không hy vọng cuộc sống của em giống như một thiên kim tiểu thư hoặc là một quý phu nhân nào đó. Em muốn sống như thế nào thì cứ sống như thế ấy. Đây là cuộc sống của tôi, đồng thời cũng là cuộc sống của em. Em cứ sống tự do thoải mái là được rồi, không cần vì tôi mà thay đổi cái gì cả.
- Nhưng mà tôi không muốn gây thêm phiền phức cho anh, cũng không muốn kéo chân anh lại phía sau.
Lâm Triệt nói.
Cố Tĩnh Trạch cười nhạt:
- Đàn ông cố gắng kiếm tiền, phô trương thanh thế cũng là vì người phụ nữ của mình thôi. Yên tâm đi, đối với tôi mà nói thì một chút phiền toái kia của em còn chưa đáng là gì đâu. Cho dù em chọc thêm nhiều rắc rối hơn nữa thì cũng sẽ không tạo thành phiền phức gì đối với tôi cả. Nếu không, Cố gia cố gắng đứng đầu nhiều năm như vậy đều là vô ích hết rồi. Ngay cả người phụ nữ của mình cũng không thể dung túng thì tôi còn cần những thứ quyền lực, tiền tài này để làm gì chứ.
Lâm Triệt nhìn Cố Tĩnh Trạch, rất cảm động vì anh đã tha thứ, an ủi cô như vậy.
Cố Tĩnh Trạch kéo cánh tay Lâm Triệt lại:
- Tôi đứng ở đỉnh cao, không phải vì muốn nhìn phụ nữ đến hy sinh cho mình, càng không phải muốn nhìn xem sắc mặt của người khác. Cho nên, em muốn làm cái gì thì cứ làm cái đó, không cần quan tâm người khác nghĩ như thế nào.
Lâm Triệt thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Cố Tĩnh Trạch kéo Lâm Triệt:
- Đi thôi, để xem thử em thích gì, dù sao chúng ta cũng không thể đến tay không, phải vì sự nghiệp từ thiện mà cống hiến một chút.
Lâm Triệt nghe xong cảm thấy hứng thú, bèn kéo Cố Tĩnh Trạch nói:
- Vậy tôi mua cái gì đều là của tôi sao?
- Đương nhiên, hôm nay tôi đưa người yêu tới đây chính là để tặng quà.
- Tốt như vậy sao, hì hì, vậy một lát nữa tôi muốn chọn cái đắt tiền nhất.
- Vậy sao? Chưa được bao lâu thì lại bắt đầu mê tiền nữa rồi.
- Dĩ nhiên rồi, anh tiêu nhiều tiền như vậy bao nhiêu cũng không hết, tôi giúp anh xài một chút thì có làm sao.
- Được được được, em cứ tùy ý mà xài.
Mặc dù nói như vậy nhưng Lâm Triệt thật sự cũng không dám mua đồ đắt tiền.
Cô nhìn trúng một cái vòng tay đơn giản, do dự nửa ngày, cuối cùng quyết định chỉ chụp hình.
Mà bên ngoài.
Mạc Huệ Linh nghe được âm thanh bắt đầu đấu giá của Cố Tĩnh Trạch, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn về phía vị trí trên kia.
Chỗ đó là phòng bao, có thể nhìn xuống phía dưới, người bên ngoài không thể thấy được bên trong.
Nếu Cố Tĩnh Trạch đến nhất định sẽ ngồi một trong số những gian phòng ở đó để tránh người khác quấy rầy.
Nghe thấy Cố Tĩnh Trạch lên tiếng, rất nhiều người liền tự giác buông bảng xuống. Cố Tĩnh Trạch rất dễ dàng đạt được món đồ mình thích.
Mạc Huệ Linh ngồi bên đây nghe thấy có người nhắc tới anh.
- Lần này Cố Tĩnh Trạch còn mang theo người yêu tới, xem ra những thứ này đều mua cho người yêu rồi.
- Tôi cảm thấy cô gái đó trông giống ai ấy nhỉ? À, một diễn viên, tên là Lâm Triệt.
- Khẩu vị Cố Tĩnh Trạch tốt hơn rồi sao.
Người ngoài không biết nội tình của Cố gia, cũng không biết cơ thể Cố Tĩnh Trạch có bệnh nên chỉ cảm thấy Cố Tĩnh Trạch làm người rất khiêm tốn. Hơn nữa, không thích nữ sắc, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua tin tức bát quái nào về anh.
Lần này lại mang theo phụ nữ tới nên đã lập tức khơi dậy sự tò mò trong lòng mọi người.
Một người nói:
- Dáng người của Lâm Triệt cũng không tệ, ánh mắt Cố Tĩnh Trạch khá tốt đó chứ.
Rốt cuộc Mạc Huệ Linh không nhịn được nữa, một bên nói chen vào:
- Cái gì gọi là dáng người không tệ? Tôi thấy cô ta rất bình thường, hơn nữa chỉ là một đứa diễn viên, diễn xuất còn kém như vậy.
Những người bên cạnh nhìn qua, có người nói thẳng:
- Mạc tiểu thư không thể nói như vậy được, diễn xuất của cô ấy cũng không tệ đâu. Tôi cũng làm việc trong giới giải trí nên có thể hiểu được những đánh giá của người trong nghề đối với cô ấy là không sai đâu.
Mạc Huệ Linh không thích có người khen Lâm Triệt nên khi nghe đến đây liền không nhịn được hung hăng trợn mắt nhìn người đang nói sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Nói Lâm Triệt xinh đẹp?
Nếu mặc một bộ quần áo giá trị liên thành như vậy lên người thì ai cũng sẽ xinh đẹp thôi. Còn không phải nhờ Cố Tĩnh Trạch có tiền nên cô ta mới được như vậy sao.
Lúc ban đầu, khi cô nhìn thấy Lâm Triệt liền biết con người cô ta rất keo kiệt bủn xỉn.
Mạc Huệ Linh độc ác nghĩ: “Sớm muộn gì cô cũng phải đoạt lại hết tất cả những thứ thuộc về mình, người đàn ông của mình. Đến lúc đó, sẽ làm cho Lâm Triệt cút đi thật xa, chết thê thảm.”
Buổi đấu giá kết thúc, Cố Tĩnh Trạch dẫn Lâm Triệt rời đi.
Lâm Triệt đi ra xa sau đó quay đầu nhìn lại chỗ này, nói với Cố Tĩnh Trạch:
- Chỗ này thật là lớn. Này, không biết khi nào mới có thể đến đây chơi một lần nữa.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Nếu em muốn thì tôi có thể đưa em đến đây chơi.
- Thôi đi, anh bận như vậy mà. Ý tôi chính là sau này có cơ hội lại tới chơi sau.
Cố Tĩnh Trạch cười nói:
- Nghe nói giường ở đây vô cùng mềm mại, là từ Pháp vận chuyển đến. Có muốn đi xem thử một chút không?
- Cút đi.
Sau khi hai người trở về nhà, Lâm Triệt mang giày cao gót suốt một buổi tối mệt gần chết nên nhanh chóng đi tắm rửa nghỉ ngơi.
Cố Tĩnh Trạch vừa về tới nhà liền nhận được điện thoại của Mạc Huệ Linh.
Anh nhận máy:
- Huệ Linh.
Mạc Huệ Linh nói:
- Về đến nhà rồi sao?
- Ừ, đã về rồi.
- Hôm nay em có thấy một chiếc kẹp cà vạt rất đẹp, cố tình mua tặng anh.
Mạc Huệ Linh nói.
Cố Tĩnh Trạch trả lời:
- Nếu đưa món quà đó cho anh chắc không hay lắm đâu, chi bằng em tặng cho cha em sẽ tốt hơn đó.
Mạc Huệ Linh lập tức giả vờ đau lòng nói:
- Sao vậy? Bây giờ ngay cả đồ em tặng anh cũng không muốn nhận sao? Em không có ý gì khác đâu, làm bạn thì cũng có thể tặng quà nhau mà, huống chi đây chỉ là món đồ nhỏ không đáng tiền.
Miệng nói không đáng tiền nhưng thật ra cô ta đã bỏ ra hai ngàn để mua cái kẹp cà vạt kia.