Mục lục
Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ, cô ta là dùng phương thức đường ngang ngõ tắt, chẳng phải bệnh của con có chuyển biến tốt đẹp!

Cố Tĩnh Trạch nói, mắt lại lần nữa tối sầm lại.

Mộ Vãn Tình nhìn anh:
  • Chẳng lẽ mẹ chưa cho con dùng qua? Nhưng thứ kia con dùng, mỗi lần đều chỉ có thể kêu bác sĩ đến xử lý, ép buộc sắp chết, nhưng con lại chạm vào cô ấy, hơn nữa, theo cấp dưới của con nói, con đối cô ấy vô cùng hài lòng, một buổi tối làm không chỉ một lần.
  • ...
Cố Tĩnh Trạch nắm tay gắt gao đặt trên mặt bàn thủy tinh:
  • Có lẽ lần này thuốc có chút không giống, tóm lại, con sẽ không cưới người phụ nữ điên không hề đạo đức, mẹ, mẹ tốt nhất cũng nhanh buông tha ý nghĩ này đi.
*

Lâm Triệt đi trên đường, nhìn bản thân cả người hỗn độn, có chút ảo não mắng một tiếng, cái kẻ bán thuốc đáng chết, lúc đó cô bỏ tiền đã cảm thấy, anh ta giống như có chút không thích hợp, cô chỉ nói cô muốn thuốc có thể làm cho người ta ngủ, lại chưa nói muốn loại thuốc này, nhìn người đàn ông uống thuốc rồi, đến cùng đều làm cái gì, nghĩ lại, cô còn cảm thấy cả người đều đau.

Đau đớn bị xé rách dưới thân giống như lại khiến cô nhớ tới tất cả xảy ra vào buổi tối, người đàn ông đáng chết kia, một buổi tối ép buộc cô nhiều lần, cuối cùng trực tiếp ngất đi, mới mất đi ký ức phía sau.

Duy nhất nhớ được chỉ là ở phía trước...
  • Lâm Triệt, cháu nhìn cháu như thế nào, còn đi vào giới diễn viên nghệ sĩ hỗn độn kia, không bằng đàng hoàng tử tế nghe bác gái một câu, tìm cho cháu một nhà không kém gả vào, con riêng sinh bên ngoài, chính là con riêng, rất khó ngang hàng.
  • Lâm Triệt, bác gái của cháu cũng là vì tốt cho cháu, chị cháu Lâm Lỵ hiện tại là ngôi sao lớn, chị hai cháu cũng là người chế tác hàng đầu, nhưng cháu, nhiều năm như vậy, vẫn hoàn toàn là diễn viên nhỏ, cháu còn có hồ đồ cái gì.
  • Tiểu Triệt, nhân vật lần này công ty đã định người rồi, chúng tôi cảm thấy hình tượng của cô không thích hợp.
Cô chua sót cười, nếu không là các người bức quá, cô cũng sẽ không thể nghĩ ra biện pháp nham hiểm như vậy, cô kỳ thực chỉ là muốn sống thôi, nhưng hiện tại...

Lâm Triệt vội vàng chạy tới công ty, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không quên hôm nay cô còn có buổi quay thử phim.

Du Mẫn Mẫn nhìn đến cô tiến vào, đen mặt trừng mắt cô:
  • Em còn có biết đến, chị nghĩ em không thích lần quay thử phim này đâu!
  • Thực xin lỗi chị Du, em đã tới chậm.
Lâm Triệt vội bưng kín quần áo lộn trên người.

Du Mẫn Mẫn liếc mắt một cái nhìn đến dấu vết trên cần cổ cô, cúi đầu đánh giá quần áo của cô một vòng, cô kéo cổ áo Lâm Triệt:
  • Một lát lập tức phải gặp đạo diễn, chị mặc kệ sinh hoạt cá nhân của em, nhưng, nếu em còn nghĩ muốn vai diễn này, liền nghĩ biện pháp cho chị, chỉnh những thứ không nên hiện ra trên người em!
Lâm Triệt cúi đầu nhìn, mới phát hiện dấu vết trên người khiến người ta suy nghĩ, rất rõ ràng, rất ái muội.

Cái người đàn ông đáng chết kia, anh ta quả thực chính là cầm thú!

Lâm Triệt chạy nhanh cúi đầu xin lỗi, lôi kéo quần áo bản thân chạy tới toilet.

Lâm Triệt nghĩ, cô xem như chết ở trong tay người đàn ông này, đều do anh!

Đang lúc này điện thoại vang lên.

Lâm Triệt hổn hển nhận điện thoại.
  • A lô?
  • Lâm Triệt, đêm qua mày đi đâu.
Thanh âm Lâm Hướng Thiên ở trong điện thoại mang theo tức giận.

Lâm Hướng Thiên sẽ không dễ dàng gọi điện thoại cho cô, trừ phi là có chuyện, người cha này, nhiều năm qua đều là có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng lại không có biện pháp cho rằng ông ta không tồn tại, dù sao Lâm Triệt bây giờ còn cần phải ở Lâm gia.

Lâm Triệt nhớ tới chuyện phát sinh vào buổi tối, có chút chột dạ:
  • Tôi, tôi buổi tối có việc.
  • Tao không quản mày có chuyện gì, chị mày Lâm Lỵ hôm nay phải ở nhà thương lượng chuyện đính hôn, mày thế nhưng cả đêm không về.
Lâm Hướng Thiên ở trong loa tức giận mắng.

Đúng vậy, Lâm Lỵ muốn đính hôn, nhưng liên quan gì tới cô, Lâm Triệt bình tĩnh nghe cha tức giận, trong lòng thế nhưng không có một chút cảm giác khổ sở, bởi vì nhiều năm như vậy, cô sớm đã quen các loại gầm thét của ông ta.
  • Mày hiện tại lập tức trở về, tao không quản mày có chuyện gì, nếu tao phát hiện mày không về, liền mang hũ tro cốt của mẹ mày đào ra khỏi phần mộ tổ tiên của Lâm gia, ném xuống biển cho mày đời này cũng không còn thấy mẩu vụn xương cốt của bà ta.
Nói xong, Lâm Hướng Thiên trực tiếp cúp điện thoại.

Lâm gia.

Hàn Thái Anh nhìn Lâm Hướng Thiên buông điện thoại xuống, chạy nhanh đi qua hỏi:
  • Cô ta muốn trở về sao?
Lâm Hữu Tài nói:
  • Đã trở lại đã trở lại.
Hàn Thái Anh lấy lòng đưa tay vỗ về ngực Lâm Hướng Thiên:
  • Lão gia, anh nhất định phải nói rõ với cô ta, khiến cô ta đồng ý mối hôn sự này, Trình gia bỗng nhiên đến cầu thân, tôi thật sự là sợ hãi, em không thể để Lâm Dư gả đi, Lâm Dư đứa bé ưu tú như vậy, lớn lên lại xinh đẹp, lại hiểu chuyện, nó thế nào có thể gả cho kẻ ngốc của Trình gia kia, nghe nói kẻ ngốc kia đi tiểu cũng không khống chế được, bọn họ không phải để Lâm Dư của chúng ta đi qua làm người hầu sao, Lâm Triệt này, vốn cũng là con của anh cùng tình nhân sinh ra, cô ta không đi, ai đi.
  • Em yên tâm.
Lâm Hữu Tài nói:
  • Anh cũng không bỏ được để Lâm Dư đi chịu khổ, nhưng, Lâm Triệt cũng là con gái của anh...
  • Tốt, đây ý của anh, anh vì Lâm Triệt, để Lâm Dư đi thu thập cứt đái cho người ta sao? Lâm Hướng Thiên, vậy anh cũng quá không có lương tâm, lúc trước anh cùng người khác làm sinh con gái, em để cô ta ở lại Lâm gia, nuôi lớn cô, em dễ dàng sao, hiện tại thế nào trưởng thành, em để cô ta giúp em chút việc như vậy, anh còn không cho phép, cái dạng của cô ta, gả đến Trình gia, cũng là hưởng thụ vinh hoa phú quý, đó là vinh hạnh của cô ta.
  • Được rồi được rồi.
Nhìn Hàn Thái Anh nhắc lại chuyện xưa, lại lải nhải không dứt, Lâm Hữu Tài khẩn trương:
  • Để nó đi, để nó đi không được sao.
Lâm Hữu Tài do dự, nhưng ngẫm lại, không để Lâm Triệt đi thì để ai đi đây.

Trình gia đắc tội không nổi, con trai nhà ông ta tuy rằng là người đần độn, nhưng tốt xấu trong nhà đích thị có tiền, Lâm Triệt gả đi quả thật không tính bạc đãi.

Lúc này, bên ngoài nữ giúp việc kêu một tiếng:
  • Lão gia, phu nhân, Tam tiểu thư đã trở lại.
Nữ giúp việc nói với cô:
  • Lão gia phu nhân ở bên trong chờ cô, hôm nay Đại tiểu thư muốn thương lượng chuyện đính hôn, nhà chồng cũng tới rồi.
Lâm Triệt kinh ngạc nhìn nữ giúp việc:
  • Tần Khanh đến đây?
Nữ giúp việc nói:
  • Đúng vậy, vừa mới đến, cậu ấy vừa mới đến.
Trong lòng Lâm Triệt vui vẻ, chạy đi vào.

Nhưng, bỗng chốc lại dừng.

Bên trong, Tần Khanh đang cùn Lâm Lỵ đứng ở cửa hiên.

Thân mật dựa vào nhau, môi cơ hồ muốn áp vào, nhìn làm cho người ta không thể nào quấy rầy.

Lâm Triệt đứng ở nơi đó, đã quên bước chân.

Lâm Triệt vừa muốn xoay người, đã cảm thấy một bàn tay bốp một chút đánh lại.

Trên mặt Lâm Triệt bị đánh nóng bừng, kém chút ngã trên mặt đất.

Hàn Thái Anh đi lên túm chặt cô kéo vào bên trong.

Khép cửa phòng lại, Hàn Thái Anh quay đầu, trừng mắt trợn tròn mắt, vươn ra ngón tay hung tợn chỉ vào Lâm Triệt:
  • Đứa hèn hạ không biết xấu hổ, mày đừng cho là tao không thấy được mày mới vừa làm gì, đó là anh rể của mày, mày còn có xấu hổ hay không, cả anh rể của mình cũng dám câu dẫn.
Lâm Triệt đứng ở nơi đó, ôm gò má nóng bừng, cười lạnh nhìn Hàn Thái Anh:
  • Bác gái, nếu tôi thực muốn câu dẫn anh ta, sẽ không đứng ở nơi đó nhìn thôi đâu.
--------

Dịch: M

Biên tập: Anna

Team: Mây

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK