- Anh làm cái gì đấy…
Cố Tĩnh Trạch đứng lên, kỳ quái nhìn cô.
- Sao vậy, đi ra ngoài ăn cái gì đó thôi mà. Tôi biết một nhà hàng do một người Pháp mở, đồ ăn làm có mùi vị chính thống, thay quần áo đi rồi chúng ta đến đó nếm thử.
- A… Vậy sao! Được, tôi lập tức đi thay quần áo.
Mặt Lâm Triệt hồng hồng, chạy nhanh về phòng.
Cố Tĩnh Trạch kinh ngạc quay đầu nhìn cô, có một chút hoài nghi.
Thấy cô nghiêng ngả lảo đảo chạy vào bên trong, mới đứng ở đó bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Lâm Triệt thay quần áo đi đến nhà hàng Pháp, nhất định phải ăn mặc đoan trang, nhưng mà thử cái nào đều cảm thấy không hợp, có cái thì quá dài có cái thì quá ngắn quá ngắn còn có cái thì quá mỏng manh.
Nếu là ngày thường thì cũng không có cảm giác gì.
Chỉ là, trải qua sự việc ngày hôm qua, nhớ tới Cố Tĩnh Trạch thì trong lòng cảm thấy không được bình thường, gương mặt không tự chủ được sẽ đỏ lên, không dám nhìn vào đôi mắt của anh.
Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn ăn mặc bình thường, mặc vào vẫn rất đẹp, chỉ là không quá nổi bật.
Cô xoay người một vòng, thấy trang điểm đơn giản, mới vừa lòng cười cười.
Đi ra ngoài, Cố Tĩnh Trạch một tay cắm ở túi quần, quay đầu lại nhìn cô, hơi hơi dừng một chút.
Lâm Triệt mặc một chiếc váy dài, bộ dáng ung dung giống như công chúa thời Trung cổ, thoạt nhìn rất đẹp vừa sang trọng lại hào phóng.
Ánh mắt Cố Tĩnh Trạch thật sâu nhìn thoáng qua, đi đến rồi nói,
- Đi thôi.
Lâm Triệt cười cười, Cố Tĩnh Trạch nói
- Em không biết khoác tay tôi sao, đây là nghi thức ăn cơm Tây.
- Hả?
Cố Tĩnh Trạch cong cánh tay đưa tới, Lâm Triệt nhìn nhìn, đành phải đem tay khoác vào khuỷu tay của anh.
Anh vừa lòng cười cười, ngẩng đầu lên. Mới vừa bắt đầu bước đi, lại nghe thấy di động ở trong túi có chuông gọi đến lên.
Không vui cầm lấy di động, nhìn thấy lại là Mạc Huệ Linh không biết bỗng nhiên gọi điện thoại tới làm gì.
Cố Tĩnh Trạch nhíu mày, nhìn nhìn Lâm Triệt một bên, nghe điện thoại.
- Làm sao vậy Huệ Linh.
Mạc Huệ Linh khóc lóc nói.
- Hình như trong nhà có trộm, em rất sợ.
- Cái gì? Gặp trộm, sao có thể?
- Em mới chuyển đến đây, không biết rốt cuộc tình hình ở đây như thế nào, thế nhưng, nhà em không giống như nhà anh có rất nhiều bảo vệ, ở đây chỉ có một mình em ở, cho nên…
Càng nói âm thanh Mạc Huệ Linh ngày càng nhỏ, bộ dáng ủy khuất lại sợ hãi.
Cố Tĩnh Trạch hít một hơi thật sâu, chỉ có thể nhìn Lâm Triệt đứng bên cạnh, nói với Mạc Huệ Linh trong điện thoại:
- Đừng khóc, hiện tại anh sẽ qua đó nhìn ngay.
Buông điện thoại xuống, Lâm Triệt cũng đã tự giác buông tay anh ra.
- Cái này… Anh muốn qua đó nhìn thì đi đi.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Lâm Triệt, vừa định nói chuyện, Lâm Triệt cười cười nói.
- Mau đi đi, gặp trộm cũng không may mắn gì.
Cố Tĩnh Trạch mím môi, nhìn cô nói.
- Vậy được rồi, tôi đi qua nhìn một chút, trước hết cho tài xế đưa em đến nhà hàng đã, tôi xử lý việc xong sẽ ngay lập tức đi qua.
- Được!
Cuối cùng Cố Tĩnh Trạch nhìn cô một cái, xoay người đi ra ngoài.
Lâm Triệt bĩu môi, cô nàng Mạc Huệ Linh này, thật sự nhắm chuẩn thời gian.
Mà lúc này, Mạc Huệ Linh đang ở đó.
Cô ta buông điện thoại, vui vẻ xoay xoay vài vòng, nhìn căn phòng vẫn còn hoàn hảo. Nghĩ nghĩ, trực tiếp vứt tất cả đồ vật trong ngăn tủ lung tung, ngăn kéo cũng kéo hết ra, đồ vật quý báu rơi rụng đầy đất, thoạt nhìn hình như là thật sự rất giống như gặp trộm, lúc này mới vừa lòng cười cười.
Hừ, Lâm Triệt, Cố Tĩnh Trạch là của tôi, cho dù anh có là chồng của cô đi chăng nữa, nhưng chỉ cần tôi gọi một tiếng, anh còn không phải ngoan ngoãn tới sao!
Rất nhanh Cố Tĩnh Trạch đi tới chỗ ở của Mạc Huệ Linh.
Nơi này cách Cố trạch thật sự rất gần, đi bộ không đến mười phút là tới.
Cố Tĩnh Trạch đi vào trong phòng thì thấy Mạc Huệ Linh đang khóc lóc trực tiếp nhào vào lòng mình.
Cố Tĩnh Trạch nhớ tới lần trước nước mắt cô ta chạm vào da thịt mình, mình lập tức phát bệnh sởi, chân chạy né sang một bên.
Mạc Huệ Linh nhào vào khoảng không, ngẩng đầu lên ủy khuất nhìn Cố Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Hôm nay anh không uống thuốc, em vẫn đừng nên đụng vào anh, bằng không anh lập tức đi bệnh viện sẽ không thể ở lại chỗ này nữa đâu.
Mạc Huệ Linh vừa nghe, lúc này mới xoa xoa nước mắt, lý giải nhìn anh:
- Được rồi, em biết em không thể chạm vào người anh…
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô ta một cái.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Mạc Huệ Linh vội chỉ chỉ vào bên trong.
- Anh xem đi, em vừa trở về thì phát hiện trong nhà biến thành cái dạng này, em… em rất sợ hãi.
Cố Tĩnh Trạch nhìn bên trong phòng hỗn độn, ánh mắt đảo một vòng quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên mặt Mạc Huệ Linh.
- Gặp trộm?
- Đúng vậy, đúng vậy.
Mạc Huệ Linh vội không ngừng gật đầu.
- Nhất định là em mới vừa chuyển đến, bọn họ biết nơi này chỉ có một mình em ở, cho nên mới…
Cố Tĩnh Trạch nói.
- Cho nên mới nói, ai kêu em dọn qua đây. Ở trong nhà không phải rất tốt sao, chỗ này chỉ có một mình em ở, đương nhiên sẽ không tốt, một người chăm sóc cũng không có.
Mạc Huệ Linh nhìn tay anh.
- Không phải còn có anh sao.
- Nhưng anh rất bận, không có khả năng mỗi ngày đều tới đây chiếu cố em.
- Nhưng mà, em chỉ cần ở gần anh một chút… em hy vọng có thể thường xuyên nhìn thấy anh đến đây, thật sự rất vui.
- Bởi vì cái này, em liền chuyển đến đây sao…
Cố Tĩnh Trạch nói:
- Em như vậy thật sự quá tùy hứng.
- Em vì anh mà cái gì cũng nguyện ý làm.
- Nhưng mà em cũng không thể vì vậy mà nói dối anh.
Cố Tĩnh Trạch nhìn Mạc Huệ Linh.
Mạc Huệ Linh ngẩn người.
- Em… Em nào có nói dối…
Cố Tĩnh Trạch nhìn cô ta đến chết cũng không hối cải, chỉ chỉ trong phòng, ánh mắt sắc bén.
- Em nhìn xem, đây giống như gặp trộm sao?.
Mạc Huệ Linh bị anh vạch trần đột nhiên chột dạ, cũng đi theo nhìn vào bên trong.
- Làm sao… Làm sao lại không phải.
Cố Tĩnh Trạch đi vào bên trong.
- Nhiều vật quý báu như vòng cổ, hoa tai, mỗi cái đều trị giá mấy chục vạn, trộm chỉ lấy ra mà không có mang đi sao? Còn nữa, trộm không có việc gì tự nhiên lục tủ quần áo làm gì, vật quý báu đều đặt ở trong ngăn tủ, tủ quần áo toàn là quần áo, hắn lãng phí thời gian lục tủ quần áo làm gì?
Trong lòng Mạc Huệ Linh ngổn ngang một đống hỗn loạn.
Cô ta là không nghĩ quá nhiều như vậy, cô ta chỉ là tùy tiện tìm lý do làm Cố Tĩnh Trạch biết. Nhưng cô ta một thiên kim tiểu thư, không gặp được trộm, cũng không quen biết một tên trộm nào, càng không nghĩ tới vấn đề logic đó, làm sao biết làm thế nào để giống thật được.
Cô ta bị vạch trần, mặt đỏ bừng lên, nhìn Cố Tĩnh Trạch rồi chạy nhanh nói:
- Em… Em… Em xin lỗi, Tĩnh Trạch.
Cố Tĩnh Trạch lắc đầu, nghĩ đến Lâm Triệt còn đang ở nhà hàng, quay đầu đi ra ngoài:
- Nếu không có việc gì thì anh đi trước đây, anh còn có việc phải làm.
- Tĩnh Trạch!
Mạc Huệ Linh ngẩng đầu lên nhanh chóng bắt lấy cánh tay Cố Tĩnh Trạch
- Đừng đi, anh không cần tức giận, em sai rồi, thật sự sai rồi, anh đừng đi mà.
- Huệ Linh, em buông anh ra!
Nhất thời Cố Tĩnh Trạch có chút bực.
Huệ Linh, anh càng này càng thấy cô ta rất phiền, lại còn vô cớ gây rối.