Mục lục
Thiểm Hôn Kiều Thê: Ông Xã Cực Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Triệt đã cố gắng giải thích rất nhiều lần rằng cô không biết chuyện gì xảy ra bên trong căn phòng đó, cả chuyện giao dịch thuốc phiện cũng không hề liên quan đến cô, “Tôi có thể gọi cho người đại diện của tôi được không?”

Viên cảnh sát hừ lạnh một tiếng, “Không được!”

“Vậy thì gọi cho người nhà của tôi?” Lâm Triệt tiếp tục hỏi.

Viên cảnh sát vẫn từ chối, “Cũng không được, khi chúng tôi điều tra xong mọi chuyện thì cô mới được gọi điện thoại.”

Lâm Triệt bất bình nói, “Các người dựa vào cái gì chứ?”

“Đây là vụ việc đặc thù, ai kêu cô lại là nghệ sĩ?” Viên cảnh sát lãnh đạm trả lời. Lúc này ở bên ngoài cũng có vài cảnh sát khác tụ tập lại bàn tán.

“Cái cô nghệ sĩ này hình như mới nổi đúng không, trước kia cũng chưa nghe tên bao giờ?”

“Đúng vậy, chỉ là một nghệ sĩ nhỏ thôi, không có bối cảnh gì đặc biệt, cũng không có ai chống lưng cho nên mới thảm vậy đó!”

“Đáng lắm, hết chuyện làm lại đi buôn thuốc phiện, phen này chết chắc rồi!”

“Sự nghiệp đang lên lại không biết an phận!”

“Nhìn xinh đẹp vậy mà lại đi làm chuyện phạm pháp.”

“Yên tâm đi, có là nghệ sĩ thì sao, ở bên ngoài hô mưa gọi gió thế nào thì vào đây cũng chỉ là phạm nhân, cũng phải nghe chúng ta thôi!”

Không biết đã qua bao lâu, cho đến khi viên cảnh sát hỏi cung mãi nhưng vẫn không thu hoạch được gì thì mới đồng ý cho Lâm Triệt gọi điện thoại.

Lâm Triệt cầm lấy di động gọi cho Du Mẫn Mẫn trước, nhưng đầu dây bên kia vẫn không có ai nghe máy… Không còn cách nào khác, cô nghĩ tới nghĩ lui, nhìn đến số máy của Cố Tĩnh Trạch, chần chừ một chút rồi cũng bấm nút gọi.

“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”

Lâm Triệt, “…” Đến cả anh cũng tắt máy.

Lúc này viên cảnh sát bắt đầu mất kiên nhẫn, “Gọi mau lên, cô không gọi thì mau về chỗ để tôi tiếp tục công việc!”

Nhìn lại danh bạ trên di động không còn ai, Lâm Triệt thở dài một tiếng, “Thôi bỏ đi, tôi không có ai để gọi cả.”

Với cô thì dù có chết, cô cũng không bao giờ gọi về Lâm gia, còn những người cô có thể nhờ cậy được thì đều tắt máy, không thể liên lạc. Lâm Triệt cảm thấy thật sự tuyệt vọng, thân thể khó chịu uể oải, cả một đêm cô không ngủ, toàn thân đau nhức nặng nề, căn phòng giam lại ẩm ướt lạnh lẽo, cô vô lực dựa vào vách tường lạnh băng.



Trên chuyên cơ.

Tần Hạo ở bên cạnh bẩm báo với Cố Tĩnh Trạch, “Thiếu gia, chuyên cơ chuẩn bị đáp xuống, hiện tại chúng ta đã đến nước H, bên ngoài có phái đoàn đã chờ sẵn, ngài nên thay quần áo đi.”

Cố Tĩnh Trạch gật gật đầu, đứng dậy bước tới phòng thay đổi trang phục, chuyến bay này đã mất tổng cộng năm tiếng đồng hồ, anh cũng dùng thời gian năm tiếng này để ngủ một giấc nên tinh thần đã tỉnh táo hơn nhiều.

Chuyên cơ vừa đáp xuống, anh bước xuống máy bay thì lập tức mở nguồn di động lên, tức thì nhận được cuộc gọi của Mạc Huệ Linh.

Mạc Huệ Linh, “Tĩnh Trạch, hi hi, em có bất ngờ này cho anh nè!”

“Chuyện gì?” Cố Tĩnh Trạch cảm thấy kỳ quái.

Mạc Huệ Linh, “Em đã tới nước H!”

Cố Tĩnh Trạch ngẩn người, nhất thời anh không nghĩ tới tình huống này. Anh hít một hơi thật sâu rồi nói, “Được rồi, em ở ngoài chờ tôi, tôi phải đi gặp phái đoàn của nước H, khi xong việc mới có thể gặp em.”

“Được…” Mạc Huệ Linh bĩu môi, thấp giọng trả lời, rõ ràng không vui nhưng cũng đành chịu.

Cố Tĩnh Trạch cúp máy, nhìn thấy tin nhắn báo cuộc gọi nhỡ thì thấy còn một cuộc gọi khác vào đêm qua.

Là Lâm Triệt gọi cho anh!

Thân thể anh bất chợt khựng lại, lập tức gọi cho cô.

Tần Hạo lúc này bước đến cạnh định nói gì đó, “Thiếu gia…”

Cố Tĩnh Trạch đưa ra ngắt lời của Tần Hạo, đầu dây bên kia có tiếng chuông đổ, sau đó có người bắt máy nhưng không phải Lâm Triệt, mà là giọng của một người đàn ông xa lạ.

“Ai da, ở đây là cục cảnh sát!” Người tiếp điện thoại rõ ràng không kiên nhẫn.

“Lâm Triệt ở đâu?” Cố Tĩnh Trạch nhíu mày hỏi.

Viên cảnh sát, “Lâm Triệt? Đang bị nhốt rồi, anh là người nhà của cô ta sao?”

Bị nhốt?

Đáy mắt Cố Tĩnh Trạch tức khắc hiện lên một mảnh u quang…

Cúp điện thoại, anh lập tức quay sang nói với Tần Hạo, “Hành trình hôm nay tạm thời huỷ bỏ, thông báo với phía sân bay sắp xếp lại lịch trình cất cánh, chúng ta phải trở về gấp.”

Tần Hạo ngỡ ngàng, nhưng thấy bộ dáng thâm trầm của Cố Tĩnh Trạch thì anh chỉ có thể đem lời định nói nuốt vào bụng.



“Này Lâm Triệt, có người tới nộp tiền bảo lãnh cô này!” Bên ngoài truyền đến giọng nói của viên cảnh sát.

Lâm Triệt không nghĩ cô còn có thể được cứu, thời điểm bước ra ngoài ngẩng đầu nhìn lên, người đang đợi cô chính là… Tần Khanh!

Đáy lòng Lâm Triệt bỗng nhiên ấm áp, “Tần Khanh? Sao lại là anh?”

Nhìn thấy gương mặt tiều tuỵ tái nhợt của Lâm Triệt, trong lòng Tần Khanh cảm thấy đau xót tê rần, đôi môi của cô khô nứt, đôi mắt đã có quầng thâm vì không ngủ được.

“Phía bên cảnh sát có gọi về Lâm gia, nói là em đang bị giam, anh lo lắng nên chạy đến đây xem tình hình.” Tần Khanh bước đến đỡ lấy Lâm Triệt, lúc này thân thể của cô rất yếu ớt, nên đành để cô dựa vào vai mình rồi dìu cô ra ngoài.

“Cảm ơn anh, Tần Khanh.” Lâm Triệt nghĩ lại, có lẽ cảnh sát thấy cô không thể gọi cho ai nên đã thay cô gọi về Lâm gia. Kết quả thì cả Lâm gia chẳng ai đoái hoài đến cô, người đến đây bảo lãnh lại là Tần Khanh…

Tần Khanh nói, “Chúng ta đi thôi, giờ sắc mặt em rất kém, anh sẽ dẫn em về nhà trước, giờ em đang ở đâu?”

Lâm Triệt không muốn ai biết cô đang ở biệt thự của Cố Tĩnh Trạch, huống chi bây giờ cô cũng không muốn về nơi đó, đành ủ rũ lắc đầu trả lời, “Đưa em đến khách sạn nghỉ là được rồi.”

Tần Khanh, “Vậy thì đến nhà anh đi, ở khách sạn rất phức tạp, bên ngoài đều là phóng viên…”

Ánh mắt Lâm Triệt ngưng trọng… Cô và Tần Khanh biết nhau từ nhỏ, cũng không ít lần ghé Tần gia, lúc này có vẻ cô cũng không còn nơi nào phù hợp hơn để đi.

Nhưng mà vừa đến bãi đỗ xe, thì Lâm Lị và Hàn Thái Anh đột nhiên từ đầu xuất hiện, đã vọt đến trước mặt cô. Lâm Lị nhìn thấy Tần Khanh đang dìu Lâm Triệt thì sắc mặt trở nên sa sầm, “Lâm Triệt! Cô đang làm gì đó!?”

Cả Hàn Thái Anh cũng oán hận nhìn Lâm Triệt, quả nhiên đứa con gái này không chịu an phận, đến giờ vẫn muốn ve vãn con rể quý của bà, còn dám nói Tần Khanh đến đây bảo lãnh, đúng là chán sống rồi mà!

Lâm Lị tức thì bước tới lấy tay xô ngã Lâm Triệt, thân thể Lâm Triệt sau một đêm bị giam đã kiệt sức, chỉ một cứ đẩy thì cô đã ngã xuống đất.

Tần Khanh hốt hoảng, lập tức lớn tiếng với Lâm Lị, “Em làm cái gì vậy?”

Tần Khanh vội vàng cúi xuống đỡ Lâm Triệt đứng dậy, “Lâm Triệt, em không sao chứ?”

Lâm Triệt lắc đầu, ngẩng đầu nở một nụ cười lạnh mà nhìn Lâm Lị.

Lâm Lị thấy vậy càng tức tối, chỉ vào Lâm Triệt mà mắng mỏ không ngừng, “Lâm Triệt, rốt cuộc cô có ý tứ gì, cô không phải đã có người đàn ông giàu có bao nuôi cô rồi sao? Tại sao còn đến đây dụ dỗ Tần Khanh? Cô không biết xấu hổ sao?”

“Đủ rồi! Lâm Lị! Em đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Tần Khanh tức giận ngắt lời Lâm Lị.

Lâm Lị càng trở nên điên cuồng hơn, “Tần Khanh! Anh còn bao che cho cô ta? Em mới là hôn thê của anh! Bây giờ anh che chở cho cô ta như vậy mà còn bảo em là nói hươu nói vượn? Em chính là bị anh chọc giận đến điên rồi!”

Hàn Thái Anh vội vàng bước đến kéo tay con gái, để tránh cho cô ta mất khống chế mà nói lời không hay với Tần Khanh.

Bà ta trừng mắt nhìn Lâm Triệt, khẩu khí hung hăng nói, “Lâm Triệt, đây là con không đúng rồi, con chơi đùa gì không chơi, lại dính đến thuốc phiện? Con cũng thật là, dù sự nghiệp diễn viên có đang phất lên muốn ra vẻ thì mọi người cũng không nói, nhưng sao lại làm ra chuyện như vậy, đây chính là phạm pháp đó! Con như vậy sao xứng là người của Lâm gia, con khiến Lâm gia chúng ta thật mất mặt!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK