Lúc Phương Cẩn Chi theo Lục Vô Nghiên đến biệt viện của Trưởng Công Chúa, Trưởng Công Chúa đang ở trong thư phòng nghị sự với mấy vị đại thần trong triều, thỉnh thoảng ở bên ngoài có thể nghe thấy những tiếng tranh cãi.
Phương Cẩn Chi mờ mịt nghiêng đầu nhìn Lục Vô Nghiên ở bên cạnh.
"Không sao, lúc mấy người đó thương lượng không hợp ý kiến tranh cãi là chuyện bình thường." Lục Vô Nghiên giải thích với nàng một một tiếng, rồi kéo nàng tiến về phía gian phòng đã từng ở trước đây tạm thời nghỉ ngơi.
Lần thứ hai quay trở lại đây, nhìn gian phòng được trang trí bởi một màu hồng phấn, Phương Cẩn Chi chợt có cảm giác về thăm lại chốn xưa.
Lúc đó, Lục Vô Nghiên cho nàng thân phận một Quận Chúa, từng đưa nàng vào ở đây hơn mười ngày. Khi đó phòng của nàng và Lục Vô Nghiên kề sát nhau, Lục Vô Nghiên luôn trêu chọc nàng, muốn kéo nàng ngủ chung. Ban đầu nàng cũng rất xấu hổ, nhưng nàng càng xấu hổ Lục Vô Nghiên càng muốn trêu chọc nàng hơn, cho nên cuối cùng nàng dứt khoát thoải mái kéo Lục Vô Nghiên tắm chung với nàng.
Dĩ nhiên, Lục Vô Nghiên bị dọa sợ.
Ngồi xe ngựa hơn hai canh giờ, chuyện đầu tiên Lục Vô Nghiên muốn làm chính là đi tắm. Hắn vừa đi vào tịnh thất không bao lâu, liền quay trở lại, kéo Phương Cẩn Chi vào tịnh thất của thiên phòng.
"Nước ở đây không được, mùi huân hương trong phòng cũng không tốt." Lục Vô Nghiên vô cùng ghét bỏ.
Phương Cẩn Chi thò tay vào trong thùng tắm mù mịt hơi nước để thăm dò: "Nước vừa đủ ấm mà!"
"Muội có bảo Nhập Huân mang theo huân hương bình thường huynh thích dùng, muội đi lấy đây." Phương Cẩn Chi tỏ vẻ muốn đi ra ngoài.
"Không cần." Lục Vô Nghiên giữ chặt cổ tay nàng, kéo nhẹ một cái, liền kéo Phương Cẩn Chi vào trong ngực, vòng hai cánh tay quanh vòng eo mềm mại của nàng.
"Ta muốn muội tắm chung với ta."
"Không được....."
Phương Cẩn Chi còn chưa nói hết câu, Lục Vô Nghiên đã bắt đầu cởi y phục của nàng.
Phương Cẩn Chi chụp tay hắn lại, lầm bầm oán trách: "Cái người này thích sạch sẽ là thật hay giả hả? Sao có thể tắm chung với người khác chứ?"
"Muội không phải là người khác." Lục Vô Nghiên buông Phương Cẩn Chi ra, bắt đầu cởi y phục của mình.
Phương Cẩn Chi vội vã xoay người sang chỗ khác, không nhìn hắn. Nhưng cơ thể trần truồng đứng ở đây cũng kỳ, nàng vội vã bước vào trong thùng tắm. Đợi đến khi Lục Vô Nghiên cởi xong y phục nhảy vào thùng tắm, bàn chân nhỏ nhắn của Phương Cẩn Chi liền nhấc lên, đặt lên ngực Lục Vô Nghiên, nói: "Huynh ở bên đó đi, muội ở bên này!"
Lục Vô Nghiên cúi đầu cười, cầm cổ chân nàng, vẩy nước ấm lên rửa chân cho nàng. Phương Cẩn Chi từ chối hai lần, không thể rút chân mình về, ngược lại còn khiến Lục Vô Nghiên cào vào lòng bàn chân nàng hai cái.
"Đừng! Đừng! Nhột......"
"Vậy thì đừng lộn xộn." Lục Vô Nghiên buông chân nàng xuống. "Chân kia."
Phương Cẩn Chi trừng mắt nhìn hắn, nàng dứt khoát đổi tư thế ngồi quỳ trong thùng tắm, hai chân nàng kê bên dưới mông, thề chết không tuân. Vừa hất cằm nhỏ lên khiêu khích, ý như là: hừ, xem huynh có thể làm khó dễ được muội không!
Lục Vô Nghiên cười như không cười nói: "Hiền thê hầu hạ trượng phu tắm rửa, ta đã giúp muội tắm rồi, có phải đến phiên muội hay không?"
Nói xong, hắn ngã người ra sau, hai cánh tay gác lên thành thùng tắm, chờ.
Phương Cẩn Chi ngơ ngác trong chốc lát, vừa định tiến tới, bất ngờ dùng sức vỗ vào mặt nước, làm nước bắn tung tóe lên mặt Lục Vô Nghiên. Nàng uốn cong đôi mắt nguyệt nha, cười cười trong hơi nước mù mịt: "Vậy thì muội không làm hiền thê đâu!"
Lục Vô Nghiên lau nước trên mặt.
"Được lắm, muội chờ đó." Hắn dễ dàng kéo Phương Cẩn Chi vào trong ngực, nhéo vào mông nàng một cái, sau đó lấy tay cào cào dưới nách nàng mấy cái.
"Đừng đừng đừng...... Ha ha ha ha ha......" Phương Cẩn Chi nằm trong ngực Lục Vô Nghiên cười đến chảy nước mắt.
Lục Vô Nghiên dừng lại không cào nàng nữa, cúi đầu nhìn nàng bằng ánh mắt thâm tình, dịu dàng dâng đầy trong mắt.
Phương Cẩn Chi nằm trong ngực hắn cũng từ từ ngưng cười, nàng ngước đầu nhìn Lục Vô Nghiên. Nhìn đôi mắt đen như mực của hắn, trong lòng Phương Cẩn Chi bỗng hốt hoảng. Lúc này nàng mới nhận ra tư thế của mình nằm trên người hắn mập mờ như thế nào, hai cơ thể dán sát vào nhau trong thùng nước ấm áp cũng bắt đầu nóng lên theo sóng nước dập dờn.
"Tam thiếu gia, Trưởng Công Chúa gọi hai người qua đó." Tiểu nha hoàn ở bên ngoài bẩm báo.
Phương Cẩn Chi lập tức ngồi dậy khỏi người Lục Vô Nghiên, đỏ mặt lui về phía sau.
Còn Lục Vô Nghiên thì mặt mày hoàn toàn đen thui.
Phương Cẩn Chi và Lục Vô Nghiên đến thư phòng của Trưởng Công Chúa thì nhìn thấy Trưởng Công Chúa mệt mỏi ngồi trên ghế mây, xoa xoa ấn đường.
"Các con tới rồi."
Thật ra những lời Phương Tông Khác nói với Phương Cẩn Chi vẫn có chút ảnh hưởng, trong lòng nàng không dám chắc Trưởng Công Chúa có vì ca ca nàng là thủ hạ của Vệ Vương mà nổi giận hay không.
Phương Cẩn Chi quỳ xuống trước mặt Trưởng Công Chúa, nhận lấy tách trà nha hoàn đưa tới, nâng lên trên đỉnh đầu, cung kính nói: "Cẩn Chi kính trà Công Chúa điện hạ."
Trưởng Công Chúa không nhận tách trà này.
Phương Cẩn Chi không dám cử động, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Trưởng Công Chúa, chỉ quỳ ở đó.
"Khụ." Lục Vô Nghiên ho nhẹ một tiếng.
Trưởng Công Chúa nhìn Lục Vô Nghiên cười một tiếng, dở khóc dở cười. Chỉ để Phương Cẩn Chi quỳ một lúc, nhi tử của bà đã không vui, quả nhiên là có thê quên nương.
Nha hoàn đưa trà cho Phương Cẩn Chi nhỏ giọng chỉ điểm: "Tam thiếu nãi nãi, gọi sai rồi."
Phương Cẩn Chi ngẩn người, len lén ngẩng đầu nhìn Trưởng Công Chúa, gặp phải sự chờ đợi trong đôi mắt có ý cười của Trưởng Công Chúa, nàng mới phản ứng được, vội vàng sửa lại: "Cẩn Chi kính trà cho mẫu, mẫu thân đại nhân!"
Lúc này Trưởng Công Chi mới nhận tách trà của Phương Cẩn Chi đưa tới uống một hớp.
"Đứng......"
Trưởng Công Chúa vẫn chưa nói hết, Lục Vô Nghiên đã đỡ Phương Cẩn Chi đứng dậy.
Phương Cẩn Chi vội vàng đẩy tay Lục Vô Nghiên ra, nhíu mày liếc hắn một cái, sau đó quy quy củ củ đứng sang một bên.
Trưởng Công Chúa chống cằm, vô cùng thú vị nhìn hai người bọn họ.
Cảm giác bị Trưởng Công Chúa xem xét kỹ lưỡng không được thoải mái, Phương Cẩn Chi không khỏi khẩn trương. Lục Vô Nghiên thấy nàng như thế, mở miệng nói: "Đói chết rồi, cơm đâu?"
Trưởng Công Chúa ngoắc ngoắc Phương Cẩn Chi: "Đến đây, ra ngoài đi dạo với Bổn cung."
"Vâng." Phương Cẩn Chi vội vàng đi tới đỡ tay Trưởng Công Chúa, theo bà đi ra ngoài.
Trưởng Công Chúa cho Lục Vô Nghiên một ánh mắt ngăn cản, không cho hắn đi theo.
Lục Vô Nghiên ngược lại chẳng muốn đi cùng bọn họ, hắn tùy ý ngồi xuống ghế mây Trưởng Công Chúa mới vừa ngồi, liếc nhìn đống thư tín trên bàn.
Trưởng Công Chúa dẫn Phương Cẩn Chi đi trên một hành làng gấp khúc, bà thong thả nói: "Sau khi con đào hôn, cuộc sống của Vô Nghiên trôi qua không tốt lắm."
Phương Cẩn Chi nhất thời không biết tiếp lời như thế nào.
Hai từ "đào hôn" này có hơi nghiêm trọng, nhưng quả thật đã dẫn đến kết quả như thế, hơn nữa, lúc này Phương Cẩn Chi cũng không muốn tìm cớ giải thích.
Còn nữa, "Cuộc sống của Vô Nghiên trôi qua không được tốt lắm" theo lời của Trưởng Công Chúa" vừa nói có nghĩa gì? Trong lòng của Phương Cẩn Chi không khỏi lo lắng cho Lục Vô Nghiên.
Trưởng Công Chúa dừng lại, nhìn mấy khóm hoa dại bên ngoài hành lang đến mất hồn. Một lát sau, bà mới nói: "Nhưng sau khi con trở về cũng không hề phát hiện."
"Con......" Phương Cẩn Chi có chút mờ mịt, thật sự nàng không phát hiện trên người Lục Vô Nghiên có gì bất thường.
"Hơn một năm qua, tính khí của nó càng ngày càng nóng nảy, thường xuyên làm hư chuyện, thậm chí những lúc nghiêm trọng phải dựa vào dược vật để khắc chế." Trưởng Công Chúa xoay người lại nhìn Phương Cẩn Chi. "Hôm nay nó lại dậy trễ phải không?"
"Dạ....." Phương Cẩn Chi lúng túng gật đầu.
Phương Cẩn Chi chợt phát hiện từ ngày trùng phùng cho tới nay, Lục Vô Nghiên thường xuyên thức dậy rất trễ, nhưng cũng không giống như kiểu ngủ rất muộn trước đây. Trong lòng Phương Cẩn Chi bỗng sinh ra một dự cảm chẳng lành.
"Hẳn là nó sợ dọa đến con, trước khi đi ngủ đều phục dược."
"Dược gì cơ?" Phương Cẩn Chi càng lúc càng lo lắng.
"Khi còn bé, lúc nó mới từ Kinh Quốc trở về, mỗi đêm đều không ngủ được, luôn thức dậy từ những cơn ác mộng, nó ném đồ đạc, thậm chí đánh người, giết người. Không có cách nào, đành phải cho nó phục dược mới yên giấc được, nhưng mấy thứ dược vật đó lại gây ra tổn thương đối với thân thể nó, phải mất hơn ba, bốn năm mới chữa hết hoàn toàn." Trưởng Công Chúa nhìn thẳng Phương Cẩn Chi. "Ngày con đào hôn, nó gần như phá hủy cả viện Thùy Sao, Nhập trà cũng suýt chút nữa bị giết chết trong tay nó."
"Con... con không phát hiện......" Phương Cẩn Chi lo âu thấp thỏm.
Trưởng Công Chúa vỗ vỗ tay nàng: "Chúng ta nói cái khác?"
Phương Cẩn Chi cố gắng trấn định lại, chậm chạp gật đầu.
Vẻ buồn rầu trên trán Trưởng Công Chúa càng đậm: "Thân thể của Bệ Hạ không thể chịu được ba tháng."
"Cái gì?" Phương Cẩn Chi kinh ngạc.
Bộ dáng ngồi dưới đất ăn vạ của Sở Hoài Xuyên mà lần đầu tiên nàng gặp hắn khi còn bé lập tức hiện lên trước mắt Phương Cẩn Chi.
"Hài tử thứ hai của Bệ Hạ đã chết non, hiện nay trong cung chỉ còn thai nhi trong bụng Nhã Hòa Công Chúa và biểu tỷ của con. Nếu thai nhi trong bụng biểu tỷ con là hoàng tử, dĩ nhiên sẽ là vị Đế Vương tiếp theo." Trưởng Công Chúa dừng lại một chút, gương mặt cũng trở nên nghiêm nghị.
"Còn nếu thai nhi trong bụng biểu tỷ con là tiểu công chúa, vậy đế vị...... sớm muộn gì cũng là của Vô Nghiên."
Trưởng Công Chúa nắm tay Phương Cẩn Chi, không tiếng động siết thật chặt.
"Bổn cung tin vào năng lục của Vô Nghiên, nhưng quan niệm thị phi của Vô Nghiên không mạnh. Bổn cung đứng ở một vị trí vì sinh tồn vì quyền thế đã giết rất nhiều người, đã làm rất nhiều chuyện không lương thiện, nhưng trong lòng Bổn cung biết rõ chuẩn mực đúng sai phải trái. Nhưng Vô Nghiên thì khác, nó thật sự không thèm để ý cái gì gọi là thiện ác. Ngày nào đó Đại Liêu giao vào tay nó, nếu xảy ra chuyện gì chọc giận nó, hay có người nào đó, có chuyện gì đó kích thích nó, nó cũng sẽ không đặt con dân Đại Liêu lên hàng đầu."
Phương Cẩn Chi vội vàng giải thích cho Lục Vô Nghiên: "Sẽ không, Tam ca ca sẽ không......"
Trưởng Công Chúa lắc đầu cười khổ: "Nếu như có một ngày người mà nó để ý chịu khổ, nó sẽ không chút do dự vứt bỏ lợi ích của quốc gia này."
"Người huynh ấy để ý......" Phương Cẩn Chi lẩm bẩm.
"Nếu sau này có một ngày Vô Nghiên đăng cơ, chưa chắc có thể nghe lọt tai lời can gián của triều thần." Buồn rầu trên trán của Trưởng Công Chúa dần dần biến mất. "Cho nên, nếu như có một ngày Vô Nghiên làm sai chuyện gì, bảo con đến khuyên răn nó, con có làm được không?"
"Con?" Phương Cẩn Chi không dám trực tiếp đồng ý.
Dường như nàng đã sớm tập thành thói quen nghe theo an bài của Lục Vô Nghiên, dù sao tất cả những chuyện Lục Vô Nghiên đã an bài cho nàng đều không có chuyện nào nàng không hài lòng. Nàng cảm thấy Lục Vô Nghiên đều an bài cho nàng những thứ tốt nhất trên đời.
Vậy mà hôm nay, Trưởng Công Chúa lại kêu nàng khuyên can Lục Vô Nghiên.
Giọng nói của Trưởng Công Chúa dịu dàng hơn: "Con à, tuổi tác của con quả thật còn nhỏ. Nhưng con đã không còn là biểu muội của nó nữa, mà là thê tử của nó. Bổn cung biết lúc con mới tới phủ Ôn Quốc Công không dễ dàng gì, Bổn cung cũng không quản ban đầu con tiếp cận Vô Nghiên với mục đích gì. Nhưng hiện tại con đã là thê tử của nó, làm thê tử của người ta, không chỉ có hưởng thụ quyền lợi của thê tử, mà còn phải có trách nhiệm và bổn phận của thê tử."
Hai mắt Phương Cẩn Chi đỏ hồng, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Con không biết những chuyện này......"
"Con mất mẫu thân từ nhỏ, dĩ nhiên không ai dạy con những thứ này, không sao."
Trưởng Công Chúa kéo Phương Cẩn Chi đi về phía trước một đoạn, đến ngồi xuống băng ghế dài trong hành lang uốn khúc: "Bổn cung nói thật, ban đầu Bổn cung cũng không thích con. Từ nhỏ tâm cơ đã quá nặng, lại chỉ biết đòi hỏi niềm vui từ Vô Nghiên, dễ dàng khiến tâm hồn Vô Nghiên bị mê hoặc, thân là Đế Vương sao có thể si mê tình yêu nam nữ? Nhưng cố tình Vô Nghiên lại thích con......" Trưởng Công Chúa bất đắc dĩ thở dài. "Tính tình nhi tử này của Bổn cung luôn rất cổ quái, trên trời dưới đất cũng chỉ chọn trúng một mình con."
Phương Cẩn Chi cúi đầu, có chút quẫn bách siết chặt góc váy, chua xót trong lòng cũng tràn ra từng chút một. Nàng cố gắng đè xuống chua xót trong lòng, nhỏ giọng nói: "Con đã ghi nhớ, sau này sẽ chăm sóc Vô Nghiên thật tốt."
"Chăm sóc?" Trưởng Công Chúa lắc đầu. "Đây không phải là chuyện quan trọng nhất. Một lòng một dạ làm vui lòng nam nhân là thiếp, chăm sóc ăn, mặc, ở, đi lại là nô."
"Làm thê tử người ta, hắn làm sai con phải chỉ trích hắn, hắn gặp phải khó khăn con phải trợ giúp hắn, thậm chí vào thời điểm nào đó còn phải thay hắn quyết định, những thứ này là trách nhiệm của một người thê tử. Còn nếu hắn gặp bất hạnh, đồng cam cộng khổ cùng với hắn là bổn phận của một người thê tử."
Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn Trưởng Công Chúa, thật lâu mới chậm rãi gật đầu.
Trưởng Công Chúa quan sát vẻ mặt Phương Cẩn Chi, thấy sự mờ mịt trong ánh mắt nàng đang dần dần trong suốt, bà âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Bà nói tiếp: "Chuyện của ca ca con......"
Trái tim của Phương Cẩn Chi thắt lại.
Trưởng Công Chúa nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng: "Năm đó khi con còn nhỏ, Bổn cung phát hiện dường như Vô Nghiên rất thích con, thậm chí lúc con chỉ mới năm tuổi nó đã tính đến chuyện chờ con trưởng thành sẽ lấy con. Cho nên, Bổn cung đã âm thầm điều tra thân thế của con."
Phương Cẩn Chi mở to hai mắt.
"Theo Bổn cung biết, ca ca con rất thích một nữ nhi của Vệ Vương. Năm đó Vô Nghiên bị Vệ Vương bắt đi, Bổn cung phái binh mã tìm kiếm khắp nơi, cho đến một năm sau đó mới tìm được gia quyến Vệ Vương đang ẩn nấp. Sau đó, Bổn cung chiếu theo tội mưu nghịch giết chết toàn bộ gần một trăm người trong phủ Vệ Vương, lại phóng hỏa đốt sạch tất cả thi thể lẫn phủ đệ."
Trưởng Công Chúa cười lạnh một tiếng: "Còn bản thân ca ca con, vừa là thủ hạ của Vệ Vương, hơn nữa người trong lòng hắn chết trong tay Bổn cung, dĩ nhiên hắn cũng ghi hận Bổn cung."
Phương Cẩn Chi chìm trong nỗi khiếp sợ kinh hoàng, lúc này nàng mới phản ứng được, lần trước khuyên Phương Tông Khác phản bội Vệ Vương đầu thuận Trưởng Công Chúa là ý tưởng ngây thơ cỡ nào.
Nhưng Trưởng Công Chúa vẫn chưa nói hết, bà cau mày suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Nếu Bổn cung nhớ không lầm, vào lúc con ba tuổi, hắn đã giả vờ mang theo một thương đội Phương gia rời đi, thật ra hắn tới ám sát Bổn cung. Dĩ nhiên ám sát không thành công, ngược lại gặp phải mai phục. Ca ca của con bị Bổn cung phế hai chân."
Phương Cẩn Chi lập tức đứng lên.
"Lúc gặp lại hắn, Bổn cung cũng rất bất ngờ, thiên hạ lại có một người y thuật cao siêu như vậy, có thể chữa lành đôi chân đó." Trưởng Công Chúa quang minh lỗi lạc nhìn Phương Cẩn Chi. "Theo tác phong hành sự nhất quán của Bổn cung, hẳn là nên giết con để nhổ cỏ tận gốc."
Ánh mắt Phương Cẩn Chi biến đổi, trong lòng cực kỳ phức tạp.
Ánh mắt của Trưởng Công Chúa cũng phức tạp, nếu không phải vì Lục Vô Nghiên chịu tổn thương khi còn bé, khiến bà cảm thấy hổ thẹn với nhi tử này, bà nhất định sẽ không giữ lại mạng sống của Phương Cẩn Chi, đừng nói chi đến chuyện giảng dạy cho nàng đạo làm thê.
Trưởng Công Chúa trầm mặc, bà biết hôm nay nói với Phương Cẩn Chi quá nhiều chuyện, nhất thời nàng rất khó tiếp nhận tất cả. Về phần Phương Tông Khác, Trưởng Công Chúa cảm thấy thay vì để bản thân Phương Cẩn Chi tự biết, không bằng nói thẳng hết với nàng.
Thật ra thì Trưởng Công Chúa cũng không hoàn toàn nói thật. Đúng vậy, bà không thích Phương Cẩn Chi từ nhỏ đã có tâm cơ khá sâu chỉ biết lấy lòng Lục Vô Nghiên, nhưng trên người Phương Cẩn Chi cũng có chỗ bà thích, tỷ như sự thông minh của nàng.
Phương Cẩn Chi từ từ bình tĩnh lại, nàng cúi đầu, cung kính nói: "Đa tạ mẫu thân đại nhân dạy bảo, nhi tức đã ghi nhớ."
Trưởng Công Chúa ngẩn ra, bà không ngờ Phương Cẩn Chi sẽ có thái độ này. Phương Cẩn Chi nói như vậy, lại khiến Trưởng Công Chúa nhất thời không đoán ra được ý tứ của Phương Cẩn Chi.
Bà ngẫm nghĩ, rồi gật đầu nói: "Con về trước đi, Vô Nghiên đang đợi con."
Phương Cẩn Chi quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lục Vô Nghiên đang đứng chờ dưới mái hiên nhìn qua bên này.
"Dạ, nhi tức cáo lui." Phương Cẩn Chi khuỵu gối, đi ra hành lang, hướng về phía Lục Vô Nghiên.
Sắc mặt vốn tái nhợt của nàng thoáng bình tĩnh lại, lúc đi đến gần Lục Vô Nghiên đã nở một nụ cười ấm áp, nàng kéo tay Lục Vô Nghiên, nói: "Vô Nghiên, chúng ta đi vào thôi."
"Ừ." Lục Vô Nghiên trở tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của nàng, theo nàng đi vào trong.
Lục Vô Nghiên đi được hai bước đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, hắn quay đầu sang nhìn Phương Cẩn Chi ở bên cạnh, hỏi: "Muội vừa gọi ta là gì?"
Hết chương 113