Sở Hành Trắc trở lại xe, xe ngựa đang từ từ đi về phía trước thì hắn đẩy hé nửa cánh cửa xe, bảo thuộc hạ: "Đi thăm dò một chút sinh nhật muội muội của Tông Khác."
Hai người ngồi ở trước xe, một người đánh xe ngựa, một người khác nghe Sở Hành Trắc phân phó, lập tức từ trên xe ngựa nhảy xuống, vội vã chạy đi.
Sở Hành Trắc khép cửa xe lại, tựa đầu vào vách xe, đột nhiên cảm thấy phiền lòng. Trong đầu hắn không ngừng hiện lên dáng vẻ của Phương Cẩn Chi, lại nhớ tới Phương Tông Khác .
Dáng dấp Phương Cẩn Chi không giống Phương Tông Khác chút nào.
Sở Hành Trắc từ từ nhắm mắt lại, tỉ mỉ nhớ lại dáng vẻ cha mẹ của Phương Tông Khác, hắn có một trí nhớ về mặt người cực kỳ tốt, cho dù trải qua nhiều năm, chỉ cần nhìn một, hắn có thể nhớ rõ.
Diện mạo phụ thân của Phương Tông Khác từ từ hiện lên rõ ràng trong đầu hắn, diện mạo của Phương Tông Khác rất giống với phụ thân của hắn. Diện mạo của Phương Cẩn Chi và Phương Tông Khác không hề giống nhau chút nào, như vậy dĩ nhiên sẽ không giống phụ thân của Phương Tông Khác.
Về phần mẫu thân của Phương Tông Khác, hắn hẳn là chưa gặp bao giờ mới đúng.
Không đúng. . .
Vào lúc Phương Tông Khác mang theo Sở Nguyệt Hề bỏ trốn, cha mẹ của Phương Tông Khác có đến vương phủ. Người phụ nữ kia. . .
Sở Hành Trắc từ từ nhớ ra.
Mắt xếch dài hẹp, môi mỏng hơi nhếch lên, nhã nhặn, lịch sự, dịu dàng.
Dung mạo của Phương Cẩn Chi và cha mẹ nàng hoàn toàn không giống nhau chút nào. . .
"Là một bá bá cho ta. . ."
Âm thanh quen thuộc truyền tới, Sở Hành Trắc vén màn che cửa lên. Một chiếc xe ngựa khác tốc độ nhanh hơn vượt qua xe ngựa hắn đang ngồi.
Rèm cửa xe bị gió thổi lên, lộ ra gò má Phương Cẩn Chi.
Gió thổi có chút mạnh, làm rèm cửa bay lên dính vào mặt Phương Cẩn Chi, rèm cửa tung bay phất phơ như dải lụa mỏng, che một bên gò má của nàng. Phương Cẩn Chi chau mày lại, nghiêng đầu tránh né. Từ trong xe ngựa một bàn tay xuất hiện, đóng cửa sổ bên cạnh nàng lại, tất cả an tĩnh trở lại.
Trong lòng Sở Hành Trắc chấn động.
Hắn rốt cuộc hiểu rõ vì sao lần đầu tiên nhìn thấy Phương Cẩn Chi hắn đã có cảm giác quen thuộc rồi!
Đôi mắt to tròn diễm lệ, sáng long lanh, má lúm đồng tiền như ẩn như hiện . . .
"Nguyệt Hề . . ." Sở Trắc Hành phát ra âm thanh rời rạc, giống như phải rất vất vả mới phát ra được.
Dung mạo của Phương Cẩn Chi và Sở Nguyệt Hề cũng không giống nhau lắm, nhưng bởi vì đều có một đôi mắt to tròn, hai má lúm đồng tiền nho nhỏ, khi nở nụ cười yếu ớt thì có hai ba phần giống.
"Không, không thể nào. . . . . ." Sở Hành Trắc từ từ lắc đầu.
Hắn trở lại chỗ ở, một mực chờ đợi tin tức, rất khuya thuộc hạ đi điều tra sinh nhật của Phương Cẩn Chi mới vội vã trở về.
"Hồi Thất vương gia, sinh nhật muội muội của Phương đại ca là mười hai tháng mười hai. Điều tra chuyện này cũng không dễ, vốn là phu nhân của Phương gia khó sanh, trong phủ cũng truyền tin đứa bé kia sanh ra bị chết yểu. Nhưng đến ngày thứ hai, trong phủ lại báo hỉ, nói đứa bé kia sống lại . . ."
Sở Hành Trắc trầm mặc một lúc lâu, mới khoát khoát tay để cho hắn lui ra.
Trong phòng rất an tĩnh, Sở Hành Trắc ngồi không nhúc nhích trên ghế. Hồi lâu sau, hắn mới tự nhủ: "Làm sao có thể chứ? làm sao đứa nhỏ đó còn sống được cơ chứ?"
Không người nào đáp lại, trong phòng lại yên tĩnh trở lại.
Trong không gian yên tĩnh, Sở Hành Trắc nặng nề thở dài, "Tông Khác ơi là Tông Khác ơi, ngươi rõ là. . ."
. . . . . .
Đến cuối tháng giêng, thai nhi trong bụng Phương Cẩn Chi cũng được 3 tháng rưỡi rồi, là thời điểm nôn oẹ nghiêm trọng nhất. Mỗi ngày ăn bao nhiêu đồ, rồi lại nôn hết ra. trước đó sức ăn của nàng tăng lên nhiều cho nên đẫy đà không ít, nhưng hôm nay đã sọp đi trông thấy, thậm chí so với lúc nàng chưa có thai gầy gò hơn.
Lục Vô Nghiên tìm thái y điều trị cho nàng, nhưng đối với phụ nữ mang thai nôn oẹ là chuyện bình thường, những thái y trong cung chỉ có thể nói là bó tay hết cách.
Bọn họ viết những thức ăn cấm kỵ trong thời gian mang thai, dựa theo sở thích của Phương Cẩn Chi để kê đơn.
Nói giống như chưa nói vậy.
Nhìn Phương Cẩn Chi ngày càng gầy gò, trong lòng Lục Vô Nghiên hết sức nóng nảy và đau lòng, nhưng thời điểm này hắn chỉ có thể làm bạn với nàng. Lục Vô Nghiên cả ngày lẫn đêm ở cùng với Phương Cẩn Chi, nhưng phàm là nàng muốn cái gì, cho dù khó khăn thế nào, Lục Vô Nghiên đều sẽ nghĩ biện pháp thực hiện bằng được.
Vào mùa đông, không phải là mùa của rau dưa và hoa quả tươi, nhưng Phương Cẩn Chi thường xuyên bất chợt muốn ăn rau củ gì đó, Lục Vô Nghiên trăm phương ngàn kế tận lực tìm cho nàng bằng được.
Phương Cẩn Chi đối với đồ ăn càng ngày càng khó tính, thường xuyên ghét bỏ thức ăn không ngon miệng, cho dù đó là những món trước kia nàng rất thích ăn.
Lục Vô Nghiên nghĩ đi nghĩ lại, chịu đựng phòng bếp dơ dáy bẩn thỉu, vào bếp học nấu ăn, chỉ mong có thể làm ra những món ăn Phương Cẩn Chi thích.
Từ lần gặp nhau ở Vũ Tiên Cung trước, gần đây trưởng công chúa thường xuyên cáo ốm không lâm triều, có rất nhiều thời gian rảnh rỗi. Bà cũng không biết làm sao, thấy Lục Vô Nghiên chui vào phòng bếp thấy rất thú vị, thế là cũng đi theo chui vào phòng bếp cùng.
Một Lục Vô Nghiên đã đủ làm cho đầu bếp nhức đầu rồi, giờ lại thêm một trưởng công chúa mười ngón đầu ngón tay không dính nước nữa, mỗi ngày cửa phòng bếp, đồ dùng phòng bếp và đầu bếp trong biệt viện của trưởng công chúa trôi qua kinh hồn bạt vía.
Lục Vô Nghiên cả ngày đều ở trong bếp chê cái này bẩn cái kia bẩn, rau, dưa bày ở trước mặt hắn phải rửa 8 tới 10 lần nước, phải trắng tinh, sạch sẽ, hắn mới hài lòng.
Mà trưởng công chúa, thì càng không cần phải nói. Ngày ba lần lượn vào phòng bếp, trong đó hai lần suýt đốt cháy phòng bếp.
Tóm lại hai mẹ con nhà này chui vào phòng bếp, làm cho không khí cả phòng ngột ngạt, nguy cơ bị cháy rụi trùng trùng.
Mấy lần Lục Thân Cơ định khuyên trưởng công chúa bỏ qua cho phòng bếp đi, Lục Vô Nghiên vì vợ hắn nghĩ ra mọi thứ giày vò nên mới để cho hắn đi giày vò, nàng đi theo con gào thét làm gì.
Trưởng công chúa nhẹ nhàng nhìn hắn một cái, Lục Thân Cơ liền đem một bụng khuyên nhủ từ từ nuốt xuống.
Nếu là bình thường, mọi năm cứ đến cuối tháng giêng, Lục Thân Cơ sẽ dẫn binh trở về biên cảnh. Nhưng vì đầu tháng hai người Kinh quốc của hoàng thất sẽ đến Đại Liêu, hiện tại trong nước phần lớn các vị Tướng quân cũng ở lại Hoàng Thành.
Vợ con đều bận rộn học nấu ăn, Lục Thân Cơ lại không thể trở về biên cảnh luyện binh. Hắn nghĩ muốn lôi kéo Phương Cẩn Chi đánh cờ.
Khả năng chơi cờ của Lục Thân Cơ . . .
Khi Phương Cẩn Chi sáu tuổi đã có thể thắng hắn.
"Lần sau ta đây nhất định sẽ thắng con!" rồi bảy bảy bốn mươn chín ván cờ sau, ván nào Lục Thân Cơ cũng nói như vậy.
"Vâng, Cha đại nhân chắc chắn thắng." Phương Cẩn Chi nén cười, nói.
Cũng không phải là nàng không có âm thầm nhường cho Lục Thân Cơ, nhưng Lục Thân Cơ hoàn toàn không có năng khiếu về đánh cờ, người khác dù chơi dở thế nào, hắn cũng không thắng được.
Huống chi, chính là để giết thời gian, Lục Thân Cơ tình nguyện thua cả chín chín tám mươi mốt bàn, cũng không muốn bị con dâu nhường.
Mặc dù được con dâu nhường mà vẫn thua hết ván này đến ván khác, Lục Thân Cơ càng cảm thấy mất thể diện hơn.
Phương Cẩn Chi cùng Lục Thân Cơ đang đánh cờ trong nhà chính, đột nhiên nghe thấy bên ngoài một tiếng nổ lớn vang lên, cả hai người sợ hết hồn.
Nghe âm thanh này, biết ngay là từ trong phòng bếp truyền tới.
"Haizzz. . . lại làm sao vậy?" Lục Thân Cơ nâng trán.
"Cẩn Chi, con ở đây chờ đừng đi ra, ta đi xem một chút." Lục Thân Cơ đứng dậy đi ra ngoài. Hắn còn chưa tới gần phòng bếp mà đã ngửi thấy mùi cháy khét lẹt.
Hôm nay bên ngoài có chút lạnh, Phương Cẩn Chi đứng ở cửa nhìn quanh, cũng không dám chủ quan đi ra ngoài nhìn.
Nàng đứng ở cửa một lát, thị nữ liền vội vàng mang cái áo choàng lông xù thật dầy khoác lên người cho nàng.
Lo lắng Phương Cẩn Chi bị cảm lạnh.
Một lúc sau, Phương Cẩn Chi nhìn thấy Lục Vô Nghiên, trưởng công chúa và Lục Thân Cơ cùng nhau trở về, Lục Thân Cơ đi ở đằng trước cười ha ha một trận.
Phương Cẩn Chi nghiêng đầu, bỏ qua Lục Thân Cơ nhìn về phía trưởng công chúa và Lục Vô Nghiên, liền thấy quần áo của hai người đen sì như quạ đen . . .
Vừa vặn hai người này hôm nay đều mặc đồ sáng màu, nhìn lại càng rõ.
"Đây là thế nào. . .?" rõ ràng Phương Cẩn Chi đoán được cái gì cháy trong phòng bếp, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi.
"Không có gì, chỉ là cái nồi bị cháy hỏng mà thôi." Lục Vô Nghiên buông tay ra.
Hắn cúi đầu, nhìn bàn tay đen sì và những vết bẩn trên người, chán ghét nhíu nhíu mày .
Không cần hắn phân phó, mấy tiểu thị nữ trong phòng đã vội vã chuẩn bị nước nóng. Biệt viện trưởng công chúa không thể so với Thùy Sao viện của Ôn quốc công phủ ngày đêm lúc nào cũng sẵn nước nóng. Ở viện này, ngày nào mấy thị nữ cũng vì Lục Vô Nghiên nấu nước nóng tắm rửa, vội bể đầu sứt trán. . . . . .
Trưởng công chúa cười vui vẻ, rất sảng khoái, nói: "Định để cho các ngươi bộc lộ hết tài năng của mình, nhưng mà bây giờ xem ra bữa cơm tối nay đầu bếp lại phải ra tay, đành chờ một lát vậy."
Lục Thân Cơ vẫn không ngưng cười, nói "Bà xem hai mẹ con bà khiến đầu bếp loạn hết cả ngày trời? Nếu còn hành hạ nữa, đầu bếp trong phủ chúng ta chắc phải chạy trốn hết!"
Trưởng công chúa trừng mắt liếc hắn một cái, mới nhận khăn lau từ tay thị nữ để lau vết bẩn trên mặt. Trả lại khăn cho thị nữ, nói, trở về phòng ngủ thay quần áo.
Lục Thân Cơ suy nghĩ một chút, vội vã đuổi theo.
Nhìn bóng dáng trưởng công chúa đưa lưng về phía mình để thay quần áo, Lục Thân Cơ nén cười, có chút bất đắc dĩ nói: "Dù bà nhàn rỗi không chuyện gì thì cũng không cần làm những thứ mà bà không thích. Hãy luyện kiếm, leo núi đi. Còn nếu thích nữa, ta dẫn bà đi làm cướp!"
Trưởng công chúa không lên tiếng, bà thay xong quần áo, cầm cái váy quây có thêu bức hình bách điểu phúc đồ, hướng Lục Thân Cơ ngoắc ngoắc tay.
Lục Thân Cơ yên lặng đi lên, cầm đai buộc quanh bụng giúp bà. Ông thuận thế nắm eo của bà, ôm trưởng công chúa từ sau lưng, "Ánh Tư, bà đã quyết định buông tay rồi sao?"
Trưởng công chúa chỉnh lại tay áo, thong thả đáp lại"Ừ" .
Trong lòng Lục thân Cơ có chút phức tạp, không hẳn là thở phào nhẹ nhõm, vẫn có chút lo lắng, không quá tin tưởng. Thời điểm ban đầu trưởng công chúa hỗ trợ tân đế, trong lòng hắn không đồng tình chút nào, giống như thuộc về mình mà không hoàn toàn thuộc về mình nữa.
Dĩ nhiên, mặc dù Lục Thân Cơ đối với trưởng công chúa để ý nhiều năm như vậy có chút không quá nguyện ý, nhưng cũng sẽ không ngăn cản, chỉ biết yên lặng giúp đỡ bà.
Đã nhiều năm trôi qua hắn cũng mất hết hi vọng trưởng công chúa có thể buông tay, rời khỏi triều đình đầy hung hiểm .
Nhưng hiện giờ, khi bà rốt cuộc quyết định buông tay, rời đi, ngược lại Lục Thân Cơ cảm thấy có chút . . . không chân thật.
Trưởng công chúa xoay người lại, giơ tay lên, chậm rãi vuốt chân mày đang nhíu lên của Lục Thân Cơ. Nàng dò xét Lục Thân Cơ cẩn thận một lần nữa, mới nghiêm túc nói: "Rời đi thôi, chúng ta cùng nhau rời đi. Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, tuy rằng ông ngu ngốc, nhưng có ta trợ giúp, hành tẩu giang hồ sẽ không trở thành người bị hại."
Trên mặt Lục Thân Cơ một khắc trước còn có nụ cười, nghe lời này lập tức sa sầm. Hắn dựng lông mày lên, giận đùng đùng nói: "Sở Ánh Tư! Bà cho rằng bà rất giỏi sao? Chỉ dựa vào tính khí kiêu ngạo này của bà không chừng bị chặt một đao đắc nếu đắc tội với cao thủ võ lâm! Hừ, còn không phải là nhờ có ông đây che chở cho bà!"
"Ai ui, lời nói này, Lục Thân Cơ, chẳng lẽ ông cho là mình tính khí tốt ư? Thúi chết!" Trưởng công chúa đẩy Lục Thân Cơ ra, chán ghét liếc hắn, ôm cánh tay, bày ra tư thế cao cao tại thượng .
Lục Thân Cơ đưa ngón tay chỉ về phía trưởng công chúa, cười nói: "Đúng đúng đúng, bà đừng cử động, giữ vững tư thế này, đừng động!"
Hắn xoay người rất nhanh, đi về phía bàn trang điểm, cầm cái gương đồng, quay trở lại chỗ trưởng công chúa đứng, nói "Đến đây, bà nhìn xem, dáng vẻ của bà bây giờ có điểm nào giống bộ dạng hiệp sĩ võ lâm . . ."
Ánh mắt trưởng công chúa rơi vào trong gương đồng, nhìn mình trong gương, chậm rãi ngước mắt liếc nhìn Lục Thân Cơ. Bà xoay người đi tới vách tường, rút trường kiếm treo trên vách ra ngoài, hướng Lục Thân Cơ đâm tới một nhát.
"Bây giờ có giống hay không, hả?"