Mục lục
Thê Khống
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối đến, Ngũ nãi nãi lại tới tìm Phương Cẩn Chi. Phương Cẩn Chi tỉ mỉ giải thích, bà ta mới chịu tin Phương Cẩn Chi cũng bị chặn bên ngoài cửa viện Thùy Sao. Ngũ nãi nãi không còn cách nào, đành phải đến tìm Tam thái thái xin giúp đỡ.

Tam thái thái cũng vô cùng lo lắng cho tôn tử. Trước là băn khoăn thân phận, thật không tốt nếu phải đi cầu cạnh tôn bối. Bà ta chỉ trích Ngũ nãi nãi mấy câu, sau đó đuổi Ngũ nãi nãi trở về. Bản thân thì trằn trọc trở mình ngủ không yên. Trời vừa sáng, bà ta đã tự mình đến viện Thùy Sao.

Trong lòng Tam thái thái có chút hồi hộp, chỉ sợ với thân phận của bà ta vẫn bị chặn ngoài cửa, như vậy sẽ khiến cho bà ta mất hết mặt mũi. Trên thực tế, bà ta thật sự cũng không được vào. Nhập Tửu không lưu cho bà ta một chút thể diện. Tam thái thái giận đến suýt ngất đi, bà ta khẽ cắn răng, không thể làm gì khác hơn là đến trước mặt lão thái thái cầu xin.

Lão thái thái đã sớm mặc kệ chuyện hậu trạch, Tam phu nhân lấy chuyện này đến cầu xin bà, thật sự cũng quá mất mặt. Nhưng Tam thái thái cũng hết cách, hai ngày nay, không chỉ có bà ta và Ngũ nãi nãi qua đó, ngay cả Nhị nãi nãi chi thứ hai cũng vì Lục Tử Vực mà chạy một chuyến, còn có mấy thiếu gia lớn tuổi của Lục gia cũng đi. Cứ như vậy không một ai được tiến vào! Đừng nói là đi vào, ngay cả bóng dáng của Lục Vô Nghiên cũng không nhìn thấy!

Lục Vô Ki và mấy vị thiếu gia thứ xuất trong phủ đã ở viện Thùy Sao một ngày hai đêm, mà không hề có một chút tin tức nào!

Cũng không thể gây ầm ĩ đến trước mặt mấy vị lão gia, như vậy động tĩnh sẽ rất lớn.

Nhưng Tam thái thái không ngờ -- bà ta cũng gặp phải vách tường ở chỗ lão thái thái. Lão thái thái cáo ốm không gặp bà ta!

"Vậy phải làm sao bây giờ! Vậy phải làm sao bây giờ! Vậy phải làm sao bây giờ!" Ngũ nãi nãi đi theo Tam thái thái đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

"Có thể làm cái gì? Trở về chờ!" Tam thái thái hung ác trợn mắt nhìn tiểu nhi tức một cái. "Con hư tại mẫu thân! Nhìn chuyện tốt ngươi làm đi! Còn không biết xấu hổ ở đây ấm ức với ta!"

Thật ra Ngũ nãi nãi chẳng phải là một mẫu thân quá cưng chiều hài tử. Rõ ràng Lục Vô Ki là bị Tam thái thái chiều hư. Nhưng làm nhi tức, bà ta đâu dám nói ra mấy lời chỉ trích bà bà? Bà ta chỉ có thể cúi đầu không dám hé răng, cắn răng nuốt vào bụng.

Ban đầu Ngũ nãi nãi còn định nếu hậu viện không giải quyết được, đành phải để phụ thân của Lục Vô Ki và tổ phụ ra mặt. Nhưng sau khi bị Tam thái thái khiển trách một lần, Ngũ nãi nãi cũng hiểu chuyện này không dễ dàng như vậy, dù các lão gia ra mặt cũng chỉ sợ.....

Hiện tại chắc là chỉ có thể đợi.

Phương Cẩn Chi cũng có chút gấp gáp, dù sao chuyện này cũng do nàng mà ra. Mấy lời Ngũ nãi nãi nói với nàng cũng có chút đạo lý, nàng không thể gánh tội danh phá hư tình cảm huynh đệ. Hơn nữa, nàng cũng không muốn mấy người không liên quan như Lục Tử Vực, Lục Tử Cảnh và Lục Tử Khôn bị liên lụy, cũng không muốn ảnh hưởng đến danh tiếng của Lục Vô Nghiên.

Mặc dù...... Lục Vô Nghiên cũng chẳng có chút danh tiếng gì.

Phương Cẩn Chi đợi đến xế chiều, viện Thùy Sao vẫn không có tin tức. Nàng vừa định đến đó thêm một chuyến, không ngờ phủ Vinh Quốc Công lại cho người tới đón nàng.

Phương Kim Ca không kiên nhẫn đứng chờ nàng ở bên ngoài, hắn vừa nhìn thấy Phương Cẩn Chi bước ra, liền phun cọng rơm đang ngậm trong miệng ra, nói: "Còn lề mề ở đó làm gì, không mau thu dọn đồ đạc đi theo ta!"

"Đi, đi..... đi đâu chứ?" Phương Cẩn Chi có chút mờ mịt.

"Ngươi giả bộ hồ đồ cái gì! Không phải ngươi nói nhớ mẫu thân ta, muốn tới nhà ta ở sao?" Phương Kim Ca không kiên nhẫn.

Phương Cẩn Chi sửng sốt một hồi lâu, mới phản ứng được. Nàng nhìn về phía viện Thùy Sao một cái rồi nói: "Nhị ca chờ muội một lát, muội trở về lấy chút đồ rồi tới."

Phương Kim Ca còn muốn oán giận nàng thêm mấy câu, nhưng nhìn vẻ mặt của nàng có cái gì đó không đúng lắm, nên nuốt mấy lời định nói xuống.

Phương Cẩn Chi ở phủ Vinh Quốc Công chín ngày, đến ngày thứ mười thì Kiều mụ mụ tới đón nàng trở về.

Lúc Phương Cẩn Chi đến Phương gia cũng chỉ mang theo một mình Diêm Bảo Nhi. Theo lý nên mang theo Vệ mụ mụ sẽ thoả đáng hơn, nhưng Bình Bình và An An không thể rời khỏi Vệ mụ mụ. Phương Cẩn Chi có đau lòng hai muội muội thế nào, nàng cũng là chủ tử lớn lên trong ăn sung mặc sướng. Chuyện chăm sóc người khác như thế này, nàng cũng không thành thạo. Những năm qua, chuyện ăn uống ngủ nghỉ, vẫn luôn do Vệ mụ mụ lén lút chăm sóc Bình Bình và An An. Cho nên mấy năm này, mỗi lần nàng ra cửa tuyệt đối sẽ không mang theo Vệ mụ mụ.

"Mụ mụ, chuyện mấy vị biểu ca như thế nào rồi?" Từ biệt người Phương gia, trên xe ngựa trở về, Phương Cẩn Chi vội vàng hỏi thăm tin tức Kiều mụ mụ.

Kiều mụ mụ nói: "Cô nương, sau khi người đi, bên phía viện Thùy Sao vẫn yên lặng. Cũng như trước đó, không ai được đi vào, cũng không ai đi ra. Cho đến ngày hôm qua, ước chừng mười ngày không hề có tin tức gì của mấy vị thiếu gia ở trong viện Thùy Sao. Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Tứ thiếu gia đã xông vào!"

Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc.

Đại biểu ca Lục Vô Phá, Nhị biểu ca Lục Vô Lệ và Tứ biểu ca Lục Vô Thế đều tập võ, mấy năm đánh giặc cũng đều có đầu quân tôi luyện. Nếu viện Thùy Sao chỉ có một mình Nhập Tửu bảo vệ, ba người bọn họ xông vào cũng không phải là không có khả năng.

"Với bản lĩnh của ba vị biểu ca, nếu liên thủ xông vào thì cũng có thể, nhưng có phải Tam ca ca rất tức giận hay không?" Phương Cẩn Chi vội vàng hỏi.

Đúng vậy, chuyện đầu tiên Phương Cẩn Chi nghĩ tới chính là sợ những người đó xông vào viện Thùy Sao đã chọc Lục Vô Nghiên mất hứng.

"Cô nương người nghĩ nhiều rồi!" Kiều mụ mụ lắc đầu một cái. "Ba vị thiếu gia không hề động thủ, cái cô nương ôm đao trước đó ngồi trên gờ tường, không ngăn cản bọn họ đi vào!"

"Thì ra là vậy...... Vậy, sau đó thì sao?" Phương Cẩn Chi vội hỏi.

"Sau khi ba vị thiếu gia xông vào, thì nhìn thấy Bát thiếu gia, Cửu thiếu gia, Thập nhất thiếu gia và Thập nhị thiếu gia đang uống trà, đánh cờ! Còn Tam thiếu gia hoàn toàn không có ở viện Thùy Sao!"

"À?" Phương Cẩn Chi có chút mụ mị. "Tam ca ca thật sự không có ở viện Thùy Sao?"

"Rốt cuộc là Tam thiếu gia có ở đó hay không, mấy người ở đó cũng không rõ, thế nhưng mấy ngày qua, bốn vị thiếu gia ở lại trong viện Thùy Sao xác thực là chưa từng nhìn thấy Tam thiếu gia dù chỉ một lần. Hai nha hoàn bên cạnh Tam thiếu gia, Nhập Trà và Nhập Phanh hầu hạ bốn vị thiếu gia ăn uống rất đầy đủ." Kiều mụ mụ cau mày. "Tam thiếu gia làm ra chuyện này cũng thật cổ quái, giam giữ người ta, sau đó sai người trông chừng không cho bọn họ rời đi, mà hắn cũng không thèm gặp bọn họ......"

Kiều mụ mụ "chậc" một tiếng.

"Sau đó thì sao? Bốn vị biểu ca được mấy người Đại biểu ca đưa về sao?"

"Đúng vậy! Cứ như thế đưa về thôi! Cái cô nương ôm đao đó cũng không ngăn cản. Cho đến khi các vị thiếu gia trở về viện tử của mỗi người, cũng không nhìn thấy bóng dáng Tam thiếu gia!" Kiều mụ mụ nghĩ hoài không thông.

Phương Cẩn Chi lại hỏi: "Vậy vì sao hôm nay bà tới đón ta?"

Kiều mụ mụ kinh ngạc nhìn Phương Cẩn Chi. "Cô nương, không phải người bảo lão nô tới đón người sao?"

Phương Cẩn Chi cúi đầu không nói. Nàng tự nhận mình là một người thông minh, nhưng sự thông minh này ở trước mặt Lục Vô Nghiên chỉ là những trò ma mãnh của trẻ con. Nàng giống như luôn bị Lục Vô Nghiên nhìn thấu, mà nàng thì vất vả lắm mới có thể đoán được chút xíu tâm tư của Lục Vô Nghiên.

Trở lại phủ Ôn Quốc Công, Phương Cẩn Chi cảm thấy có cái gì đó là lạ, nhưng lại không biết là cái gì. Nàng đi dọc theo con đường lát gạch xanh hướng về tiểu viện của mình, xuyên qua cửa thuỳ hoa, nàng chợt dừng bước. Nàng chậm rãi xoay người, nhìn hai hạ nhân đang quét tẩy trong tiểu hoa viên ở xa xa.

"Cô nương, sao người không đi tiếp?" Diêm Bảo Nhi hỏi.

Phương Cẩn Chi thu hồi lại ánh mắt, hỏi Kiều mụ mụ ở bên cạnh: "Hai hạ nhân này rất lạ mắt, là người mới tới sao?"

Kiều mụ mụ cau mày nói: "Đúng vậy, mấy ngày trước, trong phủ thu nhập một nhóm hạ nhân rất lớn. Rất nhiều hạ nhân cũ bị đuổi đi."

"Bắt đầu từ lúc nào?" Phương Cẩn Chi hỏi tới.

"Năm sáu ngày nhỉ? Không...... bảy ngày. Phải bắt đầu từ bảy ngày trước mới đúng! Lão nô nhớ nhóm hạ nhân đầu tiên tiến vào trong phủ là ngày người đi phủ Vinh Quốc Công."

Phương Cẩn Chi tiếp tục đi về phía trước, trên đường gặp phải mấy hạ nhân, tất cả đều lạ hoắc.

Nàng trở lại tiểu viện của mình, nghỉ ngơi một lúc, rồi để Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi hầu hạ thay một bộ y phục yêu thích, sau đó mới đi đến viện Thùy Sao. Cửa viện Thùy Sao trống không, Nhập Tửu không còn ở đó.

Phương Cẩn Chi bảo Diêm Bảo Nhi đi theo nàng tới đây trở về trước, rồi tự đi vào.

Trong viện, dưới tàng cây, Nhập Trà và Nhập Tửu đang nói chuyện bên cạnh cái bàn đá.

"Hôm nay ta có thể đi vào không?" Phương Cẩn Chi cười cười hỏi Nhập Tửu.

Nhập Tửu cười "hắc hắc" mấy tiếng, sảng khoái nói: "Lần trước là mệnh lệnh của cấp trên, Nhập Tửu không thể không tuân, biểu cô nương cũng đừng ghi hận ta."

Nhập Trà đã tiến lên nghênh đón: "Tam thiếu gia ở trong thư các."

"Được, ta sẽ đi tìm huynh ấy." Phương Cẩn Chi đi không được bao lâu, đã nhìn thấy Nhập Phanh ôm một cái túi hoa quế đang đi về phía phòng bếp.

Ngày đó Nhập Phanh đứng ra che chở cho Phương Cẩn Chi, khiến Phương Cẩn Chi vô cùng cảm kích. Nàng rất muốn nói với Nhập Phanh một câu cảm tạ.

"Nhập Phanh?" Phương Cẩn Chi vội vàng gọi nàng ấy. Nhưng có lẽ Nhập Phanh không nghe thấy, dáng vẻ của nàng ấy có chút mất hồn mất vía. Phương Cẩn Chi không thể không gọi nàng ấy thêm một lần.

"Biểu cô nương tới rồi, tối nay đúng lúc phải làm mật quế hoa! Biểu cô nương lưu lại ăn nhé." Nhập Phanh nở một nụ cười gượng gạo.

"Ngươi làm mật quế hoa rất ngọt! Ta rất thích nha!"

"Vậy nô tỳ phải đi làm việc đây." Nhập Phanh khẽ khuỵu gối, đi vào phòng bếp.

Phương Cẩn Chi nhìn bóng lưng Nhập Phanh, thu hồi nụ cười trên mặt. Là vì chuyện ngày hôm đó sao? Trong lòng Phương Cẩn Chi có chút áy náy, thân thể của cô nương gia là quý giá nhất, sao có thể bị người khác nhìn thấy dễ dàng như vậy. Nhưng nói thế nào Nhập Phanh cũng là một hạ nhân, mà đối phương lại là bốn vị thiếu gia Lục gia.

Phương Cẩn Chi muốn bồi thường, nhưng cũng không biết nên làm như thế nào cho phải.

Nàng rầu rĩ không vui đi vào thư các.

Lục Vô Nghiên đang ngồi đọc sách trên một bộ bàn ghế được bố trí ở góc tường.

"Tam ca ca."

"Ừ, trở về rồi." Lục Vô Nghiên đọc nhanh như gió, đọc hết một trang sách, mới khép sách lại, giương mắt nhìn về phía Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi có chút không vui nói: "Tam ca ca chê muội cản trở, lại tống muội đi."

Lục Vô Nghiên cười khẽ một tiếng, nói: "Không phải, chỉ là gần đây thay đổi nô bộc trong phủ, nơi nào cũng lộn xộn, sợ làm ầm ĩ đến muội. Đúng lúc cho muội đến Phương gia tránh một thời gian để thanh tịnh."

Trong lòng Phương Cẩn Chi "lộp độp" một tiếng.

Nàng vội vàng hỏi: "Thay thế những ai, tại sao lại thay?"

"Chỉ lưu lại những người hầu hạ trong phủ ba mươi năm trở lên, cùng với tất cả nha hoàn nhất đẳng ở các phòng." Lục Vô Nghiên nói.

"Ý của Tam ca ca là...... trừ mấy người đó ra, những hạ nhân khác trong phủ đều bị đuổi đi sao?" Phương Cẩn Chi không khỏi bước về phía trước một bước hai bước, đến gần Lục Vô Nghiên hơn một chút.

"Không phải đuổi, chỉ gửi đến những trang tử khác thôi."

Vậy cũng đâu có gì khác biệt.

Gần cả ngàn nô bộc trong phủ Ôn Quốc Công, mà chỉ trong bảy ngày đã Đại Hoán Huyết.

"Là chủ ý của Tam ca ca sao? Vì, vì sao?" Trong lòng Phương Cẩn Chi cũng mơ hồ đoán được, nhưng nàng lại bị kinh sợ bởi chính suy đoán trong lòng mình.

"Chuyện đêm đó, sẽ không bao giờ có người nào nhắc tới nữa. Không một ai có thể bàn tán về muội." Lục Vô Nghiên nâng tay lên muốn nắn lấy tay Phương Cẩn Chi, tay của hắn khựng lại giữa không trung, rồi thu trở về, lặng lẽ đặt lên đầu gối.

"Chỉ vì không muốn để hạ nhân bàn tán sau lưng muội sao?" Phương Cẩn Chi không thể diễn tả cảm giác hiện tại trong lòng mình. Là khổ, hay là ngọt.

"Không chỉ có hạ nhân, bất cứ ai ở Lục gia, từ nay về sau cũng sẽ không nhắc lại chuyện hôm đó. Đêm hôm đó muội không uống say, ta không ôm muội trở về, muội càng không ngủ lại ở chỗ của ta." Lục Vô Nghiên chăm chú nhìn Phương Cẩn Chi. "Không cần phải phiền lòng nữa, chuyện gì cũng không xảy ra. Ta vẫn là Tam ca ca của muội, tất cả đều giống như trước đây."

Phương Cẩn Chi lui về phía sau hai bước, nhìn Lục Vô Nghiên bằng đôi mắt hơi xa lạ.

Lục Vô Nghiên cười khổ, hắn giang hai tay ra, bất đắc dĩ nói: "Nhìn đi, Tam ca ca của muội chính là vô lại như vậy đó. Rõ ràng là ta làm sai, lại cố tình "chỉ hưu bảo ngựa", khiến gần cả ngàn người đền bù cho sai lầm của ta."

Phương Cẩn Chi há miệng, nhất thời nghẹn ngào.

"Không phải như vậy, không cần như vậy." Phương Cẩn Chi chậm rãi lắc đầu. "Muội......"

Phương Cẩn Chi muốn nói nàng không yếu ớt như vậy, những năm qua ở trong phủ Ôn Quốc Công, nàng như bước đi trên lớp băng mỏng, vốn đã chịu rất nhiều đau khổ, bị rất nhiều người xem thường và khinh rẻ. Cho nên, nàng có thể rất dũng cảm đối mặt với bàn tán của người khác.

Nàng có thể!

Nhưng nàng nói không nên lời......

Phương Cẩn Chi cúi đầu, nàng không thể không thừa nhận, có một cái gì đó gọi là "cảm động" đang cuồn cuộn từng đợt trong lòng nàng. Cũng sắp nhấn chìm toàn bộ trái tim nàng.

Cho dù Lục Vô Nghiên quyết đoán vô tình như thế nào đi nữa, cho dù nhiều người chán ghét hắn, dám giận mà không dám nói hắn hơn đi nữa. Ở trên thế giới này, Phương Cẩn Chi nàng cũng không thể chỉ trích hắn. Vĩnh viễn không thể.

Cái câu "Muội có thể " cứ nghẹn lại nơi cổ họng của Phương Cẩn Chi, cuối cùng lúc từ trong miệng nàng phát ra, đã biến thành "Muội rất...... vui."

Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, nàng nhìn Lục Vô Nghiên, từ từ kéo ra một nụ cười.

"Tam ca ca, đa tạ huynh. Đa tạ......"

Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn.

Hắn vốn chuẩn bị tâm lý Phương Cẩn Chi sẽ tức giận, còn suy nghĩ mấy biện pháp để dỗ dành nàng. Lúc này chắc không cần dùng tới rồi.

"Trở về nghỉ ngơi đi. Ngày mai...... còn có chuyện."

Nghe vậy, Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc nhìn Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên thay đổi nhân sự gần hết phủ Ôn Quốc Công, lại giam giữ Lục Tử Cảnh, Tục Tử Vực, Lục Vô Ki và Lục Tử Khôn chừng mười ngày, loại kinh hoàng rõ rệt như thế này còn chưa đủ sao?

Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi mới hiểu Lục Vô Nghiên nói như vậy là có ý gì.

Lục Vô Nghiên bắt một trong bốn người Lục Tử Vực, Lục Tử Cảnh, Lục Vô Ki và Lục Tử Khôn phải đứng ra lấy Nhập Phanh -- hôn nhân chính thức.

Chuyện này đã khiến cho cả phủ Ôn Quốc Công dậy lên sóng to gió lớn.

Nhập Phanh, nàng ấy là một hạ nhân.

Thảo nào, thảo nào lúc nhìn thấy Nhập Phanh, Phương Cẩn Chi cảm thấy nàng ấy có chút mất hồn mất vía.

Lục Tử Vực đã đính thân, Lục Tử Khôn mới mười hai tuổi, hai người bọn họ nhất định không được? Với thân phận của Nhập Phanh, cho dù là phối với thiếu gia thứ xuất trong phủ cũng không đủ, nói gì đến Lục Vô Ki. Vậy, cũng chỉ còn lại một mình Lục Tử Cảnh.

Lục Tử Cảnh cười khổ.

Hắn đứng bên dưới mái hiên, nhìn Phương Cẩn Chi đi vào học đường. Tham lam nhìn theo bóng dáng nàng không nỡ rời bỏ. Hận không thể nhìn nàng không rời mắt.

"Cửu đệ." Lục Tử Vực vỗ vỗ vai hắn. "Quên muội ấy đi, chẳng lẽ đệ còn không rõ chuyện của Nhập Phanh sao?"

"Đệ hiểu." Lục Tử Cảnh gật đầu.

Lục Tử Vực thở dài, hắn cũng nhìn Phương Cẩn Chi đang nói chuyện với Lục Giai Huyên dưới mái hiên. Hắn nói: "Cửu đệ, ta và đệ khác nhau. Ta thật sự xem Cẩn Chi là muội tử. Ta là người ngoài cuộc, ta nhìn thấy rất rõ ràng. Ánh mắt đệ nhìn Cẩn Chi, cũng là ánh mắt Tam ca nhìn muội ấy."

Lục Tử Cảnh trừ cười khổ ra còn có thể làm gì. Qua một hồi lâu, hắn mới nói: "Thân phận, cũng bởi vì thân phận. Hắn có thể khiến đệ lấy một hạ nhân làm thê tử."

"Cửu đệ, Cẩn Chi mới mười hai tuổi. Chẳng lẽ đệ thật sự thích muội ấy đến vậy?" Lục Tử Vực hỏi.

Lục Tử Cảnh quay đầu lại, quan sát Lục Tử Vực, hỏi: "Lời này của Bát ca là có ý gì?"

Lục Tử Vực thở dài, nói: "Bởi vì ta thật sự thương Cẩn Chi như muội tử, thật sự muốn tốt cho con bé. Cho nên rất để ý đối với chuyện của muội ấy. Cửu đệ, đệ đã từng giống như ta, cũng cảm thấy Cẩn Chi rất ngoan ngoãn đáng yêu, giống như ta xem con bé như muội tử. Bắt đầu từ lúc nào, ánh mắt đệ nhìn muội ấy đã không giống như ngày trước nữa?"

Lục Tử Cảnh cau mày.

"Từ cái ngày Ngũ nãi nãi cười nói "Người nào cưới Cẩn Chi, có thể công khai nhận lấy toàn bộ gia sản của Phương gia."" Trong mắt Lục Tử Vực từ từ tỏa ra sự lạnh lẽo.

Sắc mặt Lục Tử Cảnh cũng thảm bại trong nháy mắt, hết sức khó khăn, hắn nói: "Đây chỉ là suy đoán của huynh!"

Lục Tử Vực cười cười, nói: "Thật ra thì trước đây ta cũng nghĩ đệ và Cẩn Chi rất xứng đôi. Chỉ cần đệ đối xử tốt với muội ấy, chân tâm thật ý thương muội ấy, cho dù đệ đối xử tốt với muội ấy trong đó có xen lẫn một chút gì đấy, cũng không có gì đáng ngại. Nhưng chuyện cho đến thời điểm này, ta mới hiểu được sủng ái của một nam nhân đối với nữ nhân có thể đạt đến trình độ này."

"Cửu đệ, đệ lấy lòng Cẩn Chi là hợp tình lý, có ai không suy tính cho tương lai của mình chứ? Nhưng......" Lục Tử Vực dùng một giọng điệu rất nghiêm túc nói: "Chúng ta đều là thứ tử, từ nhỏ đã phải học cách lấy lòng phụ thân và đích huynh đệ. Tam ca là không thể đắc tội. Đừng đánh chủ ý lên Cẩn Chi nữa, bởi vì tương lai muội ấy sẽ là Tam tẩu của chúng ta."

"Tam tẩu?" Lục Tử Cảnh chật vật lặp lại cách xưng hô này.

Lục Tử Vực bỗng nhiên bật cười, toét miệng nói: "Cửu đệ, có muốn đánh cuộc hay không? Cẩn Chi nhất định sẽ trở thành Tam tẩu của chúng ta, sẽ trở thành nữ chủ nhân hậu trạch Lục gia. Tam ca của chúng ta, sẽ không từ thủ đoạn nào để lấy được muội ấy."

Lục Tử Cảnh không lên tiếng, hắn nhìn về phía mái hiên của học đường lần nữa. Phương Cẩn Chi đã không còn ở đó, dưới mái hiên trống không, trong lòng Lục Tử Cảnh cũng trống trải.

Đúng vậy, lúc mới bắt đầu, Lục Tử Cảnh thật sự ôm mục đích không thuần khiết đến gần Phương Cẩn Chi. Dưới ám hiệu của Ngũ nãi nãi.

Đích mẫu đã mấy lần ám hiệu hắn đi lấy lòng Phương Cẩn Chi, hắn quả thật đã làm như vậy. Đúng như Lục Tử Vực từng nói, hắn là thứ tử trong phủ, hắn muốn suy tính cho tương lai của mình. Mấy năm nay, hắn vốn thay phụ thân xử lý các loại cửa hàng. Đối với mấy chuyện xử lý công việc làm ăn buôn bán, hắn vẫn tương đối am hiểu. Thậm chí hắn còn nghĩ tới chờ Phương Cẩn Chi trưởng thành liền lấy nàng, sau đó có thể thay nàng quản lý gia sản Phương gia. Hắn tin rằng bằng thủ đoạn của hắn, nhất định có thể quản lý cửa hàng ngày càng phát triển, cuộc sống sau này cũng càng ngày càng tốt hơn.

Thân phận của hắn lấy Phương Cẩn Chi làm thê tử là thích hợp.

Hắn và Lục Tử Vực cùng tuổi, Lục Tử Vực đã đính thân, nhưng hắn lại chậm chạp chưa bàn đến chuyện hôn sự. Ngũ nãi nãi giúp hắn kéo dài hôn sự. Chỉ chờ Phương Cẩn Chi lớn lên. Nhưng bọn họ còn chưa chờ được Phương Cẩn Chi lớn lên, đã chờ được Lục Vô Nghiên trở về.

Thiên trường địa cửu, nước chảy đá mòn.

Mấy năm quan tâm và đối tốt, Lục Tử Cảnh thật sự chỉ mưu đồ của hồi môn trên người Phương Cẩn Chi hay sao? Ngũ nãi nãi nghĩ như vậy, Lục Tử Vực cũng cho rằng như vậy. Chỉ có bản thân Lục Tử Cảnh mới hiểu, trong lúc vô tình hắn đã đặt Phương Cẩn Chi vào trong lòng.

Không đến nỗi không phải nàng thì không lấy, đến chết cũng không đổi, nhưng một hạt giống mang tên "thích" đã thật sự gieo xuống rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK