Tần Cẩm Phong thấy Khương Hàm Tử khóc đến hoa lê đẫm mưa, không khỏi muốn khuyên giải an ủi mấy câu, nhưng hắn không biết phải mở miệng như thế nào.
Dù thế nào, hiện nay trên danh nghĩa Lục Giai Nhân vẫn là thê tử của hắn, hắn không muốn làm chuyện sủng thiếp diệt thê, không thể vào ngày đầu tiên Khương Hàm Tử tới đây lại không e dè nói chính thê của hắn làm chuyện ác. Lúc nãy tức giận, ở trước mặt Khương Hàm Tử nói Lục Giai Nhân là bà điên đã là không nên………..
Hắn suy nghĩ một chút, từ ghế bành làm từ gỗ hoa lê đứng dậy, đi tới trước mặt Khương Hàm Tử.
“Đừng khóc.” Hắn do dự chớp mắt một cái, còn nắm tay Khương Hàm Tử, một tay đặt trên lưng của nàng, giống như vỗ nhẹ trấn an.
Nhưng không nghĩ tới cả chân mày của Khương Hàm Tử nhíu chặt lại, mang theo mấy phần thống khổ.
Tần Cẩm Phong ngơ ngẩn trong chốc lát, cúi đầu nhìn, liền nhìn thấy trên mu bà tay của Khương Hàm Tử đỏ một mảng. Là bình trà nóng vừa nãy……
Tần Cẩm Phong lập tức kéo tay áo của Khương Hàm Tử lên, quả nhiên thấy trên cánh tay trắng như tuyết của nàng cũng đỏ một mảng.
“Đau cũng không biết nói một tiếng sao?” Giọng nói của Tần Cẩm Phong mang theo chút trách cứ, cũng mang theo chút áy náy.
Khương Hàm Tử cúi đầu, cắn môi rơi nước mắt, không có lên tiếng.
Trên cánh tay là đau rát, trong lòng lại là ủy khuất, nước mắt của nàng từng giọt từng giọt rơi xuống. Nàng biết mình không nên khóc, nhưng ủy khuất trong lòng lại chồng chất lên, nước mắt này liền rơi không ngừng được.
Tần Cẩm Phong đỡ nàng ngồi xuống mép giường, lại vội vàng phân phó Đào Tử đi vào thoa thuốc cho nàng. Hắn đứng một bên, yên lặng nhìn Đào Tử đứng bên cạnh Khương Hàm Tử bôi thuốc màu trắng ngà lên tay của nàng.
Thuốc kia có mùi đinh hương nhàn nhạt, bôi thêm nhiều chút, toàn thân Khương Hàm Tử cũng nồng nặc mùi đinh hương.
Không khí hôm nay thật sự là quỷ dị, tuy nói làm thiếp bị chính thê gây khó dễ là chuyện cực kỳ bình thường, nhưng mà Lục Giai Nhân làm mất mặt như thế đúng là hiếm thấy………
Đào Tử cảm nhận được không khí trong phòng này quỷ dị, vội vàng bôi thuốc cho Khương Hàm Tử xong liền lui ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Tần Cẩm Phong và Khương Hàm Tử.
Khương Hàm Tử đã ngừng khóc, nàng liếc mắt nhìn Tần Cẩm Phong, mới phát hiện mình ngồi, mà hắn lại đứng, điều này thực không nên. Nàng hoảng hốt vội vàng đứng lên, có chút luống cuống nói: “Đều là lỗi của thiếp………..”
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
“Chuyện này không liên quan đến nàng, không cần nhận sai lầm vào người.” Giọng nói của Tần Cẩm Phong có chút mệt mỏi.
Khương Hàm Tử thấp giọng nói: “Canh giờ không còn sớm, thiếp hầu hạ người nghỉ ngơi.... ....”
Khương Hàm Tử chờ đợi, không thấy Tần Cẩm Phong trả lời, nàng liền tiến lên hai bước, cúi đầu cởi áo ngoài của Tần Cẩm Phong, cởi quần áo cho hắn.
Lúc đầu Tần Cẩm Phong có chút mâu thuẫn, nhưng khi nhìn thấy dấu đỏ trên cánh tay của Khương Hàm Tử lộ ra, trong lòng liền mềm nhũn.
Lời nói của Tần phu nhân lại một lần nữa vang lên bên tai Tần Cẩm Phong---- ----“Con hãy vì hương khói của Tần gia mà suy tính.....”
Hắn cũng không thể cả đời không chạm vào nữ nhân, không để lại con cháu.
Rèm che dày cộm nặng nề buông xuống, Tần Cẩm Phong nằm ở phía trong giường hẹp, Khương Hàm Tử nằm ở bên ngoài giường, cách Tần Cẩm Phong một khoảng ở giữa.
Quá mức yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Khương Hàm Tử có thể nghe được nhịp tim của mình, còn có thể nghe được tiếng hít thở trầm ổn của Tần Cẩm Phong.
Tay của Khương Hàm Tử đặt ở bên cạnh nhẹ nhàng nắm chặt đệm giường.
Ngày hôm nay quả thực không được thuận lợi, hơn nữa hiện tại Tần Cẩm Phong căn bản không có tính toán chạm vào nàng.... ....
Làm một người thiếp, nàng hiểu điều này đại biểu cho cái gì. Trong lòng Khương Hàm Tử bắt đầu hỗn loạn, thậm chí bắt đầu sợ hãi. Sợ hãi qua tối nay sẽ không còn được thấy Tần Cẩm Phong nữa, nàng sẽ mất đi sự quan tâm của hắn, bị chính thê hành hạ trôi qua hết nửa đời còn lại.... ....
Hết lần này tới lần khác Lục Giai Nhân người kia.... ....
Khương Hàm Tử gả tới đây chưa đầy một ngày, thậm chí ngay cả Lục Giai Nhân còn chưa từng gặp qua, nhưng nàng đã hiểu rõ Lục Giai Nhân là một người như thế nào. Làm thiếp, phu nhân chân chính là người như thế nào thực sự vô cùng quan trọng.... ...
Trong lòng Khương Hàm Tử phức tạp, trong lòng Tần Cẩm Phong cũng rất phiền.
Đang lúc hơi thở truyền đến mùi đinh hương mơ hồ, Tần Cẩm Phong không khỏi xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn về phía Khương Hàm Tử đang nằm bên cạnh hắn.
Hắn biết nàng bị ủy khuất.
“Phu nhân người kia.... ......Sống chung không tốt lắm.” Tần Cẩm Phong nằm nghiêng, đối mặt với Khương Hàm Tử.
Khương Hàm Tử quay đầu sang, nhìn hắn, dịu dàng nói: “Thiếp sẽ chiếu cố phu nhân thật tốt.... .......”
Tần Cẩm Phong lắc đầu một cái, nói: “Phải tự bảo vệ mình, cách xa nàng một chút.”
Khương Hàm Tử có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Tần Cẩm Phong sẽ nói lời này. Nàng thoáng do dự, vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái, dịu dàng đồng ý.
“Nếu không phải nàng muốn đến tìm ngươi gây phiền phức, có thể nhịn liền nhịn, nhịn không được……” Tần Cẩm Phong chớp mắt một cái, hẳn là không nghĩ ra được biện pháp bảo vệ Khương Hàm Tử.
Hắn hiểu rõ Lục Giai Nhân, biết nàng là kiểu người gì, càng rõ ràng ngày sau nàng sẽ dày vò Khương Hàm Tử như thế nào.
Tần Cẩm Phong trầm mặc một lúc lâu, mới nói: “Nhịn không được thì đến tìm ta.”
“Dạ.....” Lúc Khương Hàm Tử trả lời, trong lòng run nhẹ lên một cái. Mặc dù nàng có thể cảm nhận được Tần Cẩm Phong cũng không thích nàng, nhưng lời này của Tần Cẩm Phong chính là tính toán che chở nàng!
Nhưng ngay lập tức Khương Hàm Tử nói: “Thiếp sẽ cùng phu nhân chung đụng thật tốt.”
Lời này, Tần Cẩm Phong liền không nhận.
Bởi vì hắn biết không thể nào.
Nói chuyện xong, Tần Cẩm Phong lại lần nữa nằm ngửa. Hắn vừa động, hơi lôi kéo chăn, làm bờ vai của hắn lộ ra một chút.
Khương Hàm Tử sợ hắn lạnh, liền đưa tay sửa chăn cho hắn, trong lúc lơ đãng cánh tay đụng phải đầu vai của Tần Cẩm Phong. Mặc dù cách lớp quần áo, khi chạm vào Tần Cẩm Phong vẫn có thể cảm nhận được hơi lạnh.
Hắn cầm lấy tay của Khương Hàm Tử, đúng là có chút lạnh.
“Nàng lạnh ư?”
“Có một chút.... ...”
Vốn là Tần Cẩm Phong và Khương Hàm Tử mỗi người đang đắp một cái chăn, Tần Cẩm Phong đưa tay vào trong chăn của Khương Hàm Tử, nắm eo của nàng, kéo cả người nàng vào trong chăn của mình.
Khương Hàm Tử có chút khẩn trương núp ở trong ngực của Tần Cẩm Phong. Tần Cẩm Phong ôm trong lòng là người xa lạ, nhưng cũng mang theo nhiệt độ của nam tử đặc biệt nóng rực.
Có thể ấm người.
Bên ngoài chợt vang lên một trận hỗn loạn tiếng bước chân và một trận tiếng kinh hô, thỉnh thoảng có tiểu nha hoàn kêu “Tứ phu nhân”... .......
Khương Hàm Tử hơi hơi nhíu mày.
Từ ma ma hoang mang rối loạn chạy tới ngoài cửa, hôm nay là ngày vui, bà cũng không dám lỗ mãng, chỉ đứng ở trước cửa, thấp thỏm bẩm báo --- ------- “Tứ phu nhân tự vẫn.”
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Khương Hàm Tử chợt ngồi dậy, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay to bị dọa sợ đến trắng bệch.
“Mau, mau đi xem phu nhân một chút.... ....” Nàng hoang mang rối loạn muốn xuống giường, cổ tay chợt bị nắm. Sức lực của Tần Cẩm Phong hơi lớn, cổ tay nàng bị nắm có chút đau.
Khương Hàm Tử ngẩng đầu nghi ngờ, nhìn thấy sắc mặt ầm trầm của Tần Cẩm Phong.
Nàng vẫn chưa phản ứng kịp, Tần Cẩm Phong chợt lôi kéo, liền kéo nàng trở về trong ngực, đè ở phía dưới.
Trong tiếng kinh hô của Khương Hàm Tử, Tần Cẩm Phong xé quần áo của nàng, gác đôi chân dài trắng nõn thẳng tắp của nàng lên trên vai, hai tay nắm lấy eo mãnh khảnh, va chạm một hồi.
Dáng vẻ chiếc giường lay động vang lên âm thanh kẽo kẹt, kèm tiếng rên rỉ thở dốc duyên dáng.
Từ ma ma đứng đợi ở ngoài cửa liền đổi sắc mặt, bà là người bên cạnh trước kia của Tần gia lão phu nhân, cũng là vú nuôi của Tần Cẩm Phong, nhìn Tần Cẩm Phong lớn lên, bà và lão phu nhân đều hi vọng Tần Cẩm Phong sớm ngày có con cháu.
Bà vội vàng phân phó hạ nhân đang ồn ào im lặng, lại tự mình làm chủ phân phó Đảo Tử và Hạnh Tử giữ cửa, không cho người của Lục Giai Nhân tới ầm ỹ nữa.
Lục Giai Nhân vốn chính là cố ý làm ầm ỹ, vải trắng treo trên xà nhà, chân giẫm trên ghế, cái cổ kia căn bản không có đụng tới vải trắng.
Từ ma ma đứng tại chỗ giữ một lát, mới vội vã chạy tới chỗ của Tần lão phu nhân, bẩm báo chuyện ở đây cho Tần lão phu nhân.
Nghe Từ ma ma nói, Tần lão phu nhân cau mày lắc đầu liên tục, bất đắc dĩ nói: “Lục Giai Nhân này thật quá mức!”
Từ ma ma chỉ cúi đầu đứng một bên, cho dù trong lòng bà vô cùng tán thành, lại cũng không thể gật đầu. Dù sao bà cũng chỉ là người làm, lão phu nhân có thể chỉ trích con dâu, nhưng bà thì không thể.
Lục Giai Nhân đợi một hồi lâu không thấy Tần Cẩm Phong tới, ngược lại tiểu nha hoàn phái đi lại có bộ dạng sợ hãi muốn nói lại thôi, nàng buộc tiểu nha hoàn phải nói lời thật, biết được Tần Cẩm phong chẳng những không tới hỏi nàng một câu, ngược lại cùng với người thiếp mới vào cửa đang dây dưa ân ái......
Nàng gả tới đây hai năm, Tần Cẩm Phong cũng không có chạm qua nàng!
“A---- -----” Lục Giai Nhân đá cái ghế, đập nát đồ đạc trong phòng.
***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
Sáng sớm ngày thứ hai, Khương Hàm Tử chịu đựng cả người đau nhức, thức dậy sớm một chút, để cho Đào Tử và Hạnh Tử hầu hạ nàng rửa mặt, mặc quần áo. Hôm nay nàng phải kính trà cho Lục Giai Nhân.
Khương Hàm Tử ngồi trước gương đồng, mặc cho Đào Tử búi tóc cho nàng. Nàng nhìn trong gương đồng dưới mắt mình có một mảng màu xanh, có chút lo lắng.
Thế trận đêm qua của Lục Giai Nhân, đủ làm cho nàng sợ hãi. Nàng vừa nghĩ tới sắp được gặp Lục Giai Nhân, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.
Lục Giai Nhân sẽ không cho nàng sắc mặt tốt.... .......
Khương Hàm Tử cắn đôi môi nhợt nhạt, thậm chí đã nghĩ tới Lục Giai Nhân sẽ dùng nhiều cách để đối phó nàng. Dù sao nàng cũng là thứ nữ được nuôi dưỡng ở hậu trạch thâm sâu, nàng đã thấy nhiều tình cảnh chính thê khắt khe với thiếp thất.
Mùa đông năm ngoái, ca ca của nàng nạp một tiểu thiếp, tiểu thiếp kia đến từ Giang Nam, dáng đi như sen, điệu bộ dịu dàng thướt tha. Tiểu thiếp kia vào cửa đến ngày thứ ba liền bị chị dâu của Khương Hàm Tử phạt quỳ gối trong tuyết, lại sai bà tử tưới nước lạnh vào người. Lúc ấy chính là thời điểm trời đông giá rét, đợi đến lúc tiểu thiếp kia được nha hoàn đỡ dậy, quần áo đã đông cứng trong tuyết......
Hôm nay trời cũng rét lạnh giống như thế.
Khương Hàm Tử quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi xa xa tuyết ở trên núi vẫn chưa tan hết, không khỏi rùng mình một cái.
Trong đôi mắt dịu dàng của nàng từ từ hiện lên hoảng hốt và sợ hãi, nàng quay đầu lại, nhìn về phía gương đồng một lần nữa, gương đồng chiếu ra bóng dáng của Tần Cẩm Phong.
Khương Hàm Tử sửng sốt một chút, vội vàng đứng dậy.
Tần Cẩm Phong ấn bả vai của nàng, nói: “Đừng sợ, một lát nữa ta sẽ qua đó.”