Trưởng Công Chúa cười to, nói: "Hoàn toàn chính xác, Bổn cung tính toán khắp nơi, thích cảm giác nắm tất cả trong lòng bàn tay. Nhưng Lục Thân Ky hắn, hắn không nằm trong bất kỳ kế hoạch nào của Bổn cung, trước kia không có, sau này cũng không. Người như hắn...... đơn thuần lại thêm phiền phức, chỉ biết làm rối loạn kế hoạch của Bổn cung, còn lâu Bổn cung mới dùng hắn làm quân cờ."
Khi Trưởng Công Chúa nhắc tới Lục Thân Ky, sự ghét bỏ hiện lên trong mắt bà cũng khiến Diệp Tiêu thật sự ghen tỵ. Diệp Tiêu cũng rất muốn Trưởng Công Chúa dùng giọng điệu chê bai ghét bỏ như vậy khi nói đến ông.
Diệp Tiêu nhìn Trưởng Công Chúa ngồi trên ghế mây ở đằng xa, cười khổ nói: "Nàng vẫn không nói với hắn lý do hòa ly."
Trưởng Công Chúa thở dài, bà khẽ thả lỏng một chút ngã người dựa vào ghế mây, nói: "Tình cảm giữa người và người cũng cần kinh doanh, mà tinh lực của một người luôn có hạn. Nếu phải chọn lựa giữa tình cảm cá nhân và triều đình, Bổn cung chỉ có thể dứt khoát rời khỏi cuộc đời của hắn."
Chua xót dâng đầy trong lòng Diệp Tiêu, loại chua xót này đã tích tụ trong lòng ông hơn hai mươi năm. Trong lòng ông đã đấu tranh rất nhiều lần, rốt cuộc vẫn phải nói ra: "Ánh Tư, tính cách của nàng và hắn đều vô cùng cường thế, hai người ở chung một chỗ luôn phát sinh rất nhiều xung đột. Nàng có từng nghĩ tới, một đoạn tình cảm mệt mỏi như vậy, có lẽ bởi vì hai người không hợp."
Trưởng Công Chúa cười to, bà ngồi thẳng dậy, đặt tay lên cái bàn trước mặt.
"Diệp Tiêu, ngươi vẫn không hiểu. Chuyện này không liên quan gì đến tình cảm giữa hắn và Bổn cung. Là Bổn cung...... Không cho phép những thứ tình cảm này nọ trở thành điểm yếu cho bản thân." Bà đứng lên, chậm rãi đi tới cửa sổ. Bà đẩy cửa sổ ra, để ánh trời chiều ấm áp chói lọi rọi vào trong phòng.
Biệt viện này của Trưởng Công Chúa cũng không lớn, gian thư phòng này của bà lại ở một vị trí khá cao trong viện tử. Từ cửa sổ nhìn ra, có thể nhìn thấy quan đạo bên ngoài tường rào của viện tử, một chiếc xe ngựa ở xa xa đang chạy về phía bên này.
Bà nhận ra đó là xe ngựa của Lục Vô Nghiên.
"Bổn cung không phải là một người cầm quyền ưu tú." Trưởng Công Chúa nhìn chiếc xe ngựa của Lục Vô Nghiên, trong giọng nói của bà mang theo chút mệt mỏi.
Diệp Tiêu lập tức phản bác: "Trưởng Công Chúa xử lý chính công không người nào có thể xem thường, nàng cần gì phải tự coi nhẹ bản thân? Hiện giờ, triều đình và nông thôn bao nhiêu người khâm phục khả năng của Trưởng Công Chúa?"
"Không!" Trưởng Công Chúa chợt xoay người. "Nếu Bổn cung là một người cầm quyền ưu tú, năm đó nên giết ấu đệ một tay nuôi lớn, tự phong Nữ Đế. Lấy thủ đoạn lôi đình diệt trừ những kẻ đối lập, có thể tự loại trừ những phân tranh rối ren phức tạp của các đảng phái đối lập trong triều mấy năm qua! Nếu Bổn cung là một người cầm quyền ưu tú, năm đó sau khi Vô Nghiên bị Vệ Vương cướp đi nên làm như không có nhi tử này, càng không nên dùng vô số kim ngân và nhiều tòa thành trì biên cảnh đổi nó trở về! Quốc khố Đại Liêu ta cũng sẽ không trống rỗng nhiều năm như vậy, càng sẽ không nằm ở thế hạ phong trong lúc giao chiến cùng địch quốc mấy năm qua!"
Trong mắt Trưởng Công Chúa hiện lên một đốm lửa, đó là uy nghiêm chỉ thuộc về đế vương tôn giả.
Diệp Tiêu chấn kinh lui về phía sau hai bước, trong lòng nhất thời không thể tiếp nhận. Chẳng lẽ năm đó Trưởng Công Chúa thật sự mang trong lòng tâm tư như vậy?
"Thậm chí đã có lúc Bổn cung suy nghĩ, Đại Liêu lạc hậu hơn mấy quốc gia lân cận là bởi vì Bổn cung không đủ ngoan độc. Vô Nghiên và Hoài Xuyên là điểm yếu của Bổn cung, tình cảm dư thừa không cần thiết nên chặt đứt đi."
Lúc Diệp Tiêu rời đi, có một chút ý nghĩ chạy trối chết.
Ông đột nhiên cảm thấy nữ nhân mình thích hơn hai mươi năm qua rất xa lạ, ông tự cho rằng rất hiểu rõ bà, biết tất cả những thứ bà yêu thích, biết tất cả những cử chỉ nhỏ của bà đại biểu cho tâm trạng như thế nào. Nhưng hôm nay ông đột nhiên cảm thấy cái ông hiểu chẳng qua chỉ là vẻ bề ngoài của Trưởng Công Chúa, ông cũng không hiểu rõ bà.
Lúc đi tới cửa viện, Diệp Tiêu không nhịn được quay đầu lại. Cửa thư phòng của Trưởng Công Chúa không đóng kín, cửa sổ nhỏ mở ra hơn một nửa, lộ ra bóng lưng đang ngồi trước bàn dài của Trưởng Công Chúa.
Nàng lại xử lý chính vụ sao?
Nữ nhân này vĩnh viễn đều bận rộn như vậy, vĩnh viễn đều bận rộn không hết việc.
Diệp Tiêu vừa đi, vừa nhớ lại Sở Ánh Tư trong hồi ức. Không, Sở Ánh Tư trong hồi ức không phải như vậy. Khi đó, nàng là ánh dương chói lọi trong lòng mấy công tử ca nhi Hoàng Thành, nàng luôn buộc tóc đuôi ngựa thật cao, hiên ngang ngồi trên lưng ngựa cười sảng khoái. Nhưng nàng cũng như những tiểu cô nương bình thường khác, sẽ khóc vì cái chết của một con thỏ, nàng cũng biết làm nũng đòi một xâu hồ lô ngào đường.
Sau đó, nàng gả cho Lục Thân Ky.
Lúc gặp lại nàng, nàng vẫn ngồi trên lưng ngựa, nhưng trên lưng ngựa lại có thêm một Lục Thân Ky. Tóc đuôi ngựa buộc cao của nàng đã đổi thành mái tóc mây buông nửa, nàng xoay người nhìn Lục Thân Ky phía sau lưng, trong đôi mắt là sự ngọt ngào của tân hôn.
Ông chỉ có thể chua xót rời đi, tha hương viễn xứ, rời khỏi Hoàng Thành đâu đâu cũng là hình bóng của Trưởng Công Chúa. Cho đến vài năm sau cung biến. Ông vội vã chạy về Hoàng Thành, thời điểm gặp lại Trưởng Công Chúa, trên người nàng là một bộ cung trang rườm rà, tay cầm bảo kiếm, dáng đứng uy nghiêm.
Những năm này, trong đầu ông luôn hiện lên một Trưởng Công Chúa với mái tóc đuôi ngựa lắc lư, nàng nghiêng đầu, cười hỏi: "Diệp Tiêu, ngươi dạy ta bắn tên được không?"
Nụ cười của nàng luôn xuất hiện khi ông trở mình thức giấc giữa đêm khuya, chưa bao giờ tan biến.
Đáng tiếc, cuối cùng dạy nàng bắn tên là người kia không phải hắn.
Có lẽ do sa vào trong hồi ức quá mức chuyên chú, khi nguy hiểm đến, phản ứng của Diệp Tiêu chậm chạp hơn so với bình thường. Ông khó khăn lắm mới kịp dừng bước, cả người liền bị dây thừng treo ngược lên trên.
Sau đó, hai bàn chân xuất hiện trong tầm mắt, sau đó là cẳng chân, thân thể, cuối cùng là gương mặt của Lục Thân Ky.
Diệp Tiêu thở ra một hơi, nói: "Lục Đại Tướng Quân, chẳng lẽ vì ta lưu lại trong thư phòng của Trưởng Công Chúa lâu một chút, ngươi liền sử dụng thủ đoạn hạ lưu như vậy?"
Lục Thân Ky toét miệng cười, ông ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Tiêu, cười nói: "Đúng vậy, thì sao?"
"Ngươi ngược lại rất thành thật!" Diệp Tiêu cũng cười, cười giận dữ.
Lục Thân Ky ngồi luôn xuống đất, ông ôm theo một vò rượu đưa về phía Diệp Tiêu, hỏi: "Uống không?"
"Hừ, ta không có bản lĩnh uống rượu!" Diệp Tiêu tức giận nói.
"À. Vậy ta uống một mình!" Lục Thân Ky đáp một tiếng, tùy tiện nốc rượu vào.
Diệp Tiêu bị treo ngược nhìn ông uống rượu nửa ngày, không từ nào để diễn tả: "Lục Thân Ky, nói thế nào ngươi cũng là Thượng Tướng Quân Nhất phẩm của Đại Liêu! Mặc dù là đã từng! Nhưng hiện tại ngươi có nhà không về như vậy cả ngày, giống mấy tên lưu manh vô lại canh giữ bên ngoài viện của Trưởng Công Chúa?"
Vò rượu trên tay Lục Thân Ky dừng lại một chút, sau đó vẫn làm như không nghe thấy gì tiếp tục uống rượu.
Kế tiếp, bất luận là Diệp Tiêu nói cái gì, Lục Thân Ky đều làm như không nghe thấy. Ông uống cạn sạch vò rượu, rồi ném cái vò không đi, phủi mông chạy lấy người.
"Lục Thân Ky!" Diệp Tiêu hét gọi ông hai tiếng.
Lục Thân Ky cũng không quay đầu lại, khoát khoát tay, cười nói: "Không cần tiễn!"
Cho đến khi Lục Thân Ky đi xa, Diệp Tiêu mới rút chủy thủ từ trong tay áo ra, chính xác không chút sai lệch cắt đứt dây trói. Ông rơi xuống đất, tức giận phủi phủi tay áo. Ông nhìn theo hướng Lục Thân Ky rời đi, không thể không tán đồng lời nói của Trưởng Công Chúa. Người này rõ là...... ngốc nghếch ngớ ngẩn!
Lúc Lục Thân Ky đi tới cửa biệt viện Trưởng Công Chúa, xe ngựa của Lục Vô Nghiên cũng vừa trờ tới.
Lục Vô Nghiên bước xuống xe ngựa, rồi đỡ Phương Cẩn Chi từ bên trong leo xuống.
"Tam ca ca, đây chính là chỗ ở của Trưởng Công Chúa sao?" Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc nhìn viện tử trước mắt, so với phủ Ôn Quốc Công mà nói, nơi này mộc mạc hơn rất nhiều, chỉ là có thị vệ bảo vệ toàn bộ biệt viện, mang theo chút hơi thở uy nghiêm.
Phương Cẩn Chi vốn tưởng rằng chỗ ở của Trưởng Công Chúa nhất định rất xa hoa.
Lục Vô Nghiên biết sự nghi hoặc của Phương Cẩn Chi, hắn vừa nắm tay Phương Cẩn Chi kéo nàng đi về phía trước, vừa giải thích cho nàng: "Không phải trên người mẫu thân thiếu tiền tài, chỉ là bà muốn làm tấm gương mẫu mực. Hơn nữa, mẫu thân cũng chẳng thèm để ý chỗ ở lớn nhỏ, bà chỉ quan tâm nó có an toàn hay không mà thôi."
"À." Phương Cẩn Chi mơ hồ gật đầu một cái. Không tiếp tục hỏi nữa. Cho dù nàng rất thông minh, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười ba tuổi, hơn nữa cũng chưa từng rời khỏi hậu viện, mấy thứ triều đình này cách nàng rất xa.
Có lẽ bởi vì lần đầu tiên Phương Cẩn Chi gặp Trưởng Công Chúa lúc năm tuổi, đã bị Trưởng Công Chúa quát lớn ép hỏi, khiến Phương Cẩn Chi vẫn luôn sợ Trưởng Công Chúa. Lúc dùng bữa tối, nàng quy quy củ củ ăn cơm, không dám tùy ý giống như lúc chỉ có nàng và Lục Vô Nghiên ở cùng một chỗ.
Trưởng Công Chúa liếc nhìn nàng một cái, nói: "Chỉ ăn mấy món trước mặt là bởi vì món khác không ngon?"
"Không phải, không phải. Món ăn ở chỗ Trưởng Công Chúa đều rất ngon!" Phương Cẩn Chi vội vã ăn món khác.
Trưởng Công Chúa nhìn thấu nhưng cũng không vạch trần, bà buông bát xuống đũa rất nhanh sau đó. Có lẽ bởi vì luôn bận rộn, nên bà luôn chú trọng đến hiệu suất làm việc, ngay cả ăn cơm cũng nhanh hơn so với người bình thường.
"Phòng của hai đứa đã được chuẩn bị xong, lát nữa sẽ có thị nữ đưa hai đứa qua đó. Hai đứa cứ từ từ dùng, Bổn cung đến thư phòng trước."
Hai từ "hai đứa" này nghe có chút là lạ, Phương Cẩn Chi nhất thời nghĩ không thông.
Trưởng Công Chúa nhìn Phương Cẩn Chi đang cau mày, trong lòng nhất thời cũng cảm thấy khá nhẹ nhõm, bà cười nói: "Biệt viện của Bổn cung phòng ốc rất ít, đa số đều chất đầy đồ đạc các thứ lộn xộn. Phòng trống chỉ còn có một."
Phương Cẩn Chi bị dọa sợ, sao nàng có thể ở cùng một phòng với Lục Vô Nghiên, nàng có chút mờ mịt và bất lực nhìn Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa lại nói: "Nếu ngươi cảm thấy không tiện ở cùng một phòng với Vô Nghiên, vậy thì ở trong phòng Bổn cung đi!"
Phương Cẩn Chi cả kinh, vội nói: "Không có, không có gì bất tiện......"
Nàng tình nguyện ở chung một phòng với Lục Vô Nghiên, cũng không nguyện ý ở cùng Trưởng Công Chúa!
Lục Vô Nghiên nén cười, liếc mắt nhìn mẫu thân của mình. Người khác nói dối sẽ nói đến mặt không đỏ tim không run, nhưng có thể nói dối mà toát ra được thần thái uy nghiêm như vậy, cũng chỉ có một mình Trưởng Công Chúa.
Sau khi dùng xong bữa tối trở về phòng, Phương Cẩn Chi cúi đầu lầm bầm: "Tam ca ca, mẫu thân huynh gạt người. Sao có thể chỉ còn một gian phòng trống....."
"Ừ......" Lục Vô Nghiên yên lặng một lúc. "Muội cũng biết, từ trước đến giờ mẫu thân ta nói một là một. Bà ấy nói thế nào thì chính là như thế đó thôi......"
Phương Cẩn Chi trợn mắt nhìn Lục Vô Nghiên một cái, rồi đẩy cửa bước vào phòng trước.
Phương Cẩn Chi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Chỗ Trưởng Công Chúa chuẩn bị cho bọn họ cũng xem như là một tiểu viện, cái gọi là một gian phòng, cũng là phòng chính nối với hai gian thiên phòng nhỏ. Một gian trong đó đã được sửa lại thành tịnh thất, tất cả dụng cụ đều mới, có lẽ Trưởng Công Chúa vì thói quen một ngày tắm ba lần của Lục Vô Nghiên mà sửa chữa.
Mà gian thiên phòng còn lại, mặc dù nhỏ hơn so với phòng chính một chút, nhưng không thiếu thứ gì, hơn nữa, chiếc màn che rũ xuống bốn mặt giá giường có màu hồng cánh sen nhàn nhạt, phía trên thêu một bức tranh bách điểu vũ hà. Nhìn......có chút giống khuê phòng của tiểu cô nương.
Rõ ràng là chuẩn bị cho Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi không khỏi vui mừng.
Lục Vô Nghiên đi tới, từ phía sau ôm lấy vòng eo thon thả của Phương Cẩn Chi, hắn đặt cằm lên hõm vai của Phương Cẩn Chi, cười nói: "Có phải Cẩn Chi đã quên có một người khi còn bé rất thích trèo lên giường của ta hay không. Mỗi lần gọi ta rời giường cuối cùng đều chui vào trong chăn ngủ tiếp."
"Tam ca ca, huynh không thể mang chuyện lúc nhỏ ra cười nhạo muội!" Phương Cẩn Chi giậm chân, tức giận.
Nàng đảo mắt một cái, trong lòng chợt có chủ ý. Nàng xoay người lại, dùng hai cánh tay vòng qua hông của Lục Vô Nghiên, nàng đứng trong ngực hắn nở nụ cười ngọt ngào, nói: "Tam ca ca, muội sợ lạ chỗ, ở trên giường lạ sợ rằng sẽ không ngủ được. Bằng không muội đến giường huynh ngủ chung với huynh có được hay không?"
"Hả?" Lục Vô Nghiên hơi sửng sốt.
Phương Cẩn Chi lại tiếp tục tiến về phía trước một bước, để cho thân thể của mình dựa vào Lục Vô Nghiên gần hơn một chút. Cho đến khi cảm thấy thân thể của Lục Vô Nghiên bỗng nhiên cứng ngắc, Phương Cẩn Chi cười rạng rỡ, dùng chất giọng mềm mại ngọt ngào nói: "Tam ca ca, có được hay không vậy? Muội bảo đảm sẽ ngoan ngoãn, sẽ không đạp huynh, cũng sẽ không giành chăn với huynh, sẽ ôm Tam ca ca ngủ như khi còn bé, có được hay không? Có được hay không? Có được hay không vậy?"
"Đừng làm nũng!" Lục Vô Nghiên đẩy hai cánh tay đang vòng quanh hông mình ra, lui về phía sau một bước.
Hắn hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nhìn tiểu cô nương trước mắt. Bé con của hắn đã thật sự trưởng thành, lại biết cố ý dùng lời nói kích động hắn. Lục Vô Nghiên có cảm giác mình giống như đang bị đùa giỡn.
Hắn đẩy Phương Cẩn Chi về phía tịnh thất, vừa đi vừa nói: "Sắc trời không còn sớm, mau tắm rửa rồi trở về phòng muội ngủ đi!"
Phương Cẩn Chi ló đầu ra từ phía sau tấm bình phong, nói: "Tam ca ca không được nhìn lén!"
Đang muốn đi ra ngoài, Lục Vô Nghiên đành dừng bước, hắn xoay người lại, nhìn Phương Cẩn Chi, cười như không cười nói: "Bằng không chúng ta cùng tắm?"
Hai gò má mềm mại của Phương Cẩn Chi lập tức đỏ ửng, nàng vừa định nói một câu "Vô sỉ", nhưng lại nuốt xuống lời muốn nói. Nàng lấy dũng khí, hất cằm lên, ngây thơ nói: "Tam ca ca, huynh có chắc muốn tắm chung với muội không?"
Phương Cẩn Chi kéo vạt áo trước ngực, nói: "Tam ca ca, muội nguyện ý tắm chung với huynh nha, nhưng huynh thật sự xác định tắm chung với muội sẽ không khó chịu chứ?"
Ánh mắt của Lục Vô Nghiên không khỏi rơi vào cánh tay trắng như sữa đang đặt trên lồng ngực của Phương Cẩn Chi. Hai khối mềm mại lớn không lớn nhỏ không nhỏ, ẩn nấp bên dưới lớp vải tơ thêu, nhìn như quy củ, nhưng cũng bướng bỉnh hoạt bát.
Lục Vô Nghiên cắn môi một cái, vội vã chuyển mắt đi nơi khác.
"Mau tắm đi!" Hắn xoay người đi ra ngoài, dùng sức đóng cửa tịnh thất lại.