"Vô Nghiên đó, chàng không thích sao?" Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn hắn.
Lục Vô Nghiên vẫn nhìn chằm chằm vào đôi môi xinh đẹp vừa đóng mở gọi tên hắn. Đẹp, rất đẹp.
"Thích."
Lục Vô Nghiên bất ngờ vươn tay ra nâng mặt nàng lên, trước đôi mắt mở to kinh ngạc của nàng, dùng sức hôn lên môi nàng một cái.
Vừa chạm vào liền tách ra.
Phương Cẩn Chi vội vã xoay người, Trưởng Công Chúa đã không còn đứng trong hành làng gấp khúc, thị vệ trong sân thì mắt nhìn thẳng. Nhưng ai biết được bọn họ có nhìn thấy hay không?
Lục Vô Nghiên rạng rỡ đi vào trong nhà.
Lúc dùng bữa tối, Lục Vô Nghiên hiếm khi có được tâm trạng tốt như vậy. Từ trước đến giờ, sức ăn của hắn rất ít, nhưng hôm nay khẩu vị lại tăng lên đáng kể. Phương Cẩn Chi quay đầu sang nhìn hắn mấy lần định khuyên hắn đừng nên ăn quán no, nhưng lời ra đến cửa miệng liền nuốt trở vào.
Thị nữ bưng canh khoai môn đậu đỏ lên, lúc đi ngang qua Lục Vô Nghiên, sơ ý vấp một cái, thân thể nghiêng sang một bên, nước canh trong tay sóng sánh tràn ra ngoài, vô tình vẩy vào vạt áo Lục Vô Nghiên.
Nàng lập tức quỳ xuống đất, sắc mặt sợ hãi đến trắng bệch, liên tiếp cầu xin tha tội.
Nếu như nước canh vẩy lên Trưởng Công Chúa, cùng lắm chỉ chịu một trận đòn, nhưng cố tình lại vẩy trúng một người mắc bệnh sạch sẽ rất nặng như Lục Vô Nghiên, đây chính là tội phải trả bằng mạng sống!
Lục Vô Nghiên cau mày, chán ghét nhìn vết bẩn trên vạt áo.
"Con và Vô Nghiên về thay y phục khác." Phương Cẩn Chi đứng dậy trước khi Lục Vô Nghiên nổi giận, nói với Trưởng Công Chúa.
Lục Vô Nghiên liếc mắt nhìn Phương Cẩn Chi buông đũa xuống, ấn nàng ngồi trở lại ghế, nói: "Nàng ăn đi, tự ta trở về."
Thị nữ đó tê liệt ngã trên mặt đất, nhưng trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy rất ngạc nhiên vì mình có thể tránh được một kiếp.
"Sau này đừng vào phòng nữa, lui ra đi." Trưởng Công Chúa lên tiếng.
"Nô tỳ tuân lệnh!" Thị nữ vội vàng bò dậy, hai chân run rẩy lui xuống.
Trưởng Công Chúa cầm đũa chung gắp cho Phương Cẩn Chi một khối thịt hươu, rồi lại sai thị nữ múc cho Phương Cẩn Chi nửa chén canh long nhãn táo, không nói thêm lời nào.
"Đa tạ mẫu thân." Phương Cẩn Chi cúi đầu, cung kính ngoan ngoãn.
Trưởng Công Chúa nhìn nàng, không khỏi suy nghĩ hiều hơn mấy phần. Bà đoán không ra ý định của Phương Cẩn Chi lúc này, thậm chí bà không biết trong lòng Phương Cẩn Chi có vì chuyện của ca ca nàng mà ghi hận bà hay không.
Nhưng Trưởng Công Chúa là một người không biết hối hận, bà cũng không hối hận đã tự mình nói cho Phương Cẩn Chi biết chuyện này. Giấu giếm chưa bao giờ là phương pháp giải quyết vấn đề, chân tướng vĩnh viễn đều tồn tại ở đó.
Phương Cẩn Chi đặt đôi đũa bạc đang cầm trong tay xuống, nhìn Trưởng Công Chúa, trong đôi mắt trong suốt của nàng là chân thành và kiên định.
Nàng nói: "Người là mẫu thân của Vô Nghiên, cho nên cũng là mẫu thân của con."
Trưởng Công Chúa có hơi bất ngờ.
"Nếu không có Vô Nghiên, con sẽ tức giận, sẽ hận người, thậm chí sẽ muốn thay ca ca trả thù người. Nhưng người là mẫu thân của Vô Nghiên, giữa Vô Nghiên và ca ca con đã sớm chọn Vô Nghiên."
Trưởng Công Chúa giật mình.
"Không sai, thật sự con vẫn chưa biết làm thê tử như thế nào. Nhưng từ lâu, Vô Nghiên đã là người quan trong nhất trong lòng nhi tức, chàng vui con sẽ vui, khổ con sẽ khổ, không thể sinh cùng thời, nhưng nguyện chết cùng lúc."
Lục Vô Nghiên đã thay y phục đứng ngoài bình phong, đôi mắt ấm áp, tràn đầy sức sống.
Trưởng Công Chúa bùi ngùi thở dài, cam kết: "Con à, nếu có một ngày ca ca con rơi vào tay Bổn cung, Bổn cung sẽ lưu lại mạng hắn."
Buổi tối, Phương Cẩn Chi vẫn theo sát Lục Vô Nghiên, tắm chung với hắn, đọc sách với hắn, thậm chí lúc hắn đi nhà xí cũng muốn theo vào.
"Theo sát ta như vậy làm gì?" Lục Vô Nghiên buồn cười véo mặt nàng.
Phương Cẩn Chi cong đôi mắt nguyệt nha, ngọt ngào nói: "Thích chàng, một khắc cũng không muốn rời khỏi chàng!"
Nàng đoạt lấy sách của Lục Vô Nghiên: "Đi nào, chúng ta đi nghỉ ngơi thôi!"
Lục Vô Nghiên do dự trong nháy mắt, nhưng Phương Cẩn Chi đã kéo hắn lên giường.
Lục Vô Nghiên quay đầu nhìn Phương Cẩn Chi sửa sang lại chăn mền, trong lòng tìm cớ tạm thời rời khỏi.
"Cẩn Chi à, ta đột nhiên nhớ ra còn có một số việc cần thương nghị với mẫu thân."
Phương Cẩn Chi dừng tay đang sửa sang lại chăn mền, nàng ngẫm nghĩ một hồi, rồi thở dài, nhìn về phía Lục Vô Nghiên nói: "Nói chuyện thì được, nhưng không được dùng dược nữa."
Lục Vô Nghiên sửng sốt, sắc mặt lập tức tối xuống.
"Bà ấy là mẫu thân ta hay mẫu thân nàng đây? Sao cái gì cũng nói với nàng vậy!" Hắn giận đùng đùng lật người xuống giường, làm bộ như muốn đi tìm Trưởng Công Chúa lý luận.
"Vô Nghiên....."
Giọng nói dịu dàng ngọt ngào êm ái của nàng rơi vào tai Lục Vô Nghiên, bước chân của hắn dừng lại, không khỏi xoay người nhìn lại Phương Cẩn Chi đang ngồi xếp bằng trên giường.
"Vô Nghiên......" Phương Cẩn Chi híp mắt, dang hai cánh tay hướng về phía hắn.
Lục Vô Nghiên chán nản quay trở lại, cúi người xuống ôm lấy nàng.
"Vô Nghiên, chàng không thấy ta còn hữu dụng hơn dược sao? Ta dỗ chàng ngủ có được hay không? Ta có thể kể chuyện xưa cho chàng nghe, còn có thể hát dân ca cho chàng nghe......"
Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, khẽ hôn một cái lên môi Lục Vô Nghiên, êm ái thủ thỉ: "Ta so với dược thì ăn càng ngon hơn!"
Ánh nến trong phòng chập chờn, nàng là một viên ngọc tinh khiết đẹp đẽ, là một đóa hoa kiều diễm đợi hái.
"Không còn nhỏ nữa, nói chuyện phải chú ý! Có biết mình vừa nói ý gì không?"
"Ta biết." Phương Cẩn Chi gật đầu thật mạnh.
Lục Vô Nghiên ngắm nhìn nàng một hồi lâu, mới nhẹ nhàng hôn một cái lên mắt nàng: "Được, sau này ta không dùng dược nữa."
Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn nẩy nở của Phương Cẩn Chi hiện lên trong đầu Lục Vô Nghiên, hắn cười bất đắc dĩ, thổi tắt đèn trong phòng, ôm Phương Cẩn Chi vào trong ngực.
Phương Cẩn Chi vẫn mở to hai mắt nghi hoặc nhìn hắn, hay nói cách khác là đang chờ đợi.
Lục Vô Nghiên thở dài, bất đắc dĩ nói: "Ngủ đi."
Phương Cẩn Chi vẫn nhìn hắn, không chịu nhắm mắt.
Lục Vô Nghiên biết phải cho nàng một lời giải thích, tránh cho nàng lại lo lắng không yên nghĩ tới nghĩ lui. Hắn nghiêng người, ngắm nhìn nàng, nói: "Cẩn Chi, nàng vẫn còn quá nhỏ. Ta lấy nàng khi nàng còn quá nhỏ như thế này không phải vì muốn sớm có được cái gì, mà chỉ muốn bảo vệ nàng tốt hơn. Cho nên ta càng không thể làm ra chuyện thương tổn nàng."
Lục Vô Nghiên cầm lấy bàn tay đang nắm áo hắn của Phương Cẩn Chi đưa lên môi hôn một cái, hỏi: "Nàng muốn làm mẫu thân sao?"
Phương Cẩn Chi sửng sốt.
Làm mẫu thân? Nàng vẫn chưa nghĩ tới chuyện này.
Lục Vô Nghiên đưa tay vào trong áo ngủ của Phương Cẩn Chi, véo vào eo nàng một cái, dịu dàng nói: "Thân thể của nàng vẫn chưa hoàn toàn phát triển, sinh nở đối với nàng mà nói quá nguy hiểm."
"Biết rồi......" Phương Cẩn Chi vùi mặt ở ngực Lục Vô Nghiên, bất ngờ bị bao phủ bởi ngượng ngùng lúng túng.
Không phải người này lớn hơn nàng chín tuổi sao? Biết nhiều chuyện hơn nàng cũng chẳng có gì tài giỏi!
Hết chương 114
********