Ninh Quốc công hôn mê.
Trong phòng hoảng loạn, Lưu Lương Y còn chưa đi ra cửa chính Ninh Quốc công phủ lại bị thỉnh trở về.
Không lâu sau khi nhận được tin tức Tấn Vương cũng vội tới .
"Lão gia tử không gặp vấn đề gì lớn chỉ là bị kích thích.
Cần chú ý một chút, uống thuốc đúng hạn mỗi ngày, nếu lại bị kích thích, sợ sẽ lại xỉu."
"Lưu Lương Y, thật sự cảm ơn ngươi ."
Vừa mới nãy may mắn là Lưu Lương Y không đi xa, kịp châm cứu cho Ninh Quốc công nếu không Ninh Quốc công sẽ không chỉ như thế chỉ sợ giờ nằm co quắp trên giường.
"Không cần cám ơn, lão gia tử cả đời chinh chiến trên lưng ngựa, cứu vớt vô số lê dân bách tính nên có phúc báo, là trời đất phù hộ."
Tấn Vương ngồi ở trên ghế cạnh giường : "Ngươi ở đây thêm hai ngày, chờ tình huống ổn định lại về."
Lưu Lương Y gật đầu, lại nói: "Điện hạ, độc hôm nay có chút kỳ quặc, nếu như lão phu không nhìn lầm, độc này cùng với độc Hồ Trắc Phi trúng chính là cùng một loại."
Vừa nghe lời ấy, Tấn Vương giật mình, Thẩm nhị gia tuy là không biết rõ, nhưng thái độ ngưng trọng.
"Nếu không phải loại độc dính vào máu là chết chỉ sợ cũng không thấy chúng liên quan với nhau.
Dược này có thể uống thuốc, có thể dùng bên ngoài, nếu miệng vết thương dính liền mất mạng trong khoảnh khắc.
Mà uống vào thì dược tính bất đồng, thời gian phát tác cũng sớm muộn khác nhau, đương nhiên nếu như ngũ tạng lục phủ xuất huyết thì lúc này cũng bị mất mạng."
"Ngươi xác định là cùng một loại?"
"Không tới mười thì cũng tám phần."
Tấn Vương gật đầu, trên mặt bình tĩnh, tay trái lại không tự giác xoay chiếc nhẫn.
Hắn đang suy tư điều gì chỉ vô thức phản ứng.
"Đại khái cùng mấy vị kia có quan hệ..."
Trên giường vang lên một âm thanh suy yếu là Ninh Quốc công tỉnh .
Thẩm nhị gia gấp rút đi qua, "Cha."
"Đỡ ta ngồi dậy."
Tấn Vương xin lỗi : "Ngoại tổ, đều là ta liên lụy ngài."
Ninh Quốc công dựa vào gối, mặc dù suy yếu, nhưng hai lông mày lại bao hàm thoáng ánh cương nghị.
Ông lắc lắc tay, "Nếu nói là liên lụy, còn chưa biết ai liên lụy ai, nếu không có lúc trước nương ngươi vào cung, cũng sẽ không phát sinh hết thảy, mà nương ngươi là ta đưa vào cung ."
Từ khi Thẩm Loan tiến cung là nhất định Thẩm gia phải xen vào bãi nước đục kia rồi.
Thẩm gia khi đó, căn bản họ không thể cự tuyệt , Hoằng Cảnh Đế cần định ra cân bằng cho nên tuyển sủng ái nữ nhi Thẩm Loan, cũng cho nàng làm phi.
Hắn muốn dùng Thẩm gia, lại kiêng kỵ Thẩm gia.
Thẩm Loan tiến cung không có tiếng tăm gì, tức là không được sủng, nhưng cũng không phải là không sủng.
Nhưng chỉ dựa vào nàng là đích nữ Thẩm gia, liền khiến rất nhiều người kiêng kỵ .
Vốn thân thể nàng không thích hợp sinh con , nàng cũng không có ý định sinh.
Mà lúc đó Hoằng Cảnh Đế đã đoạt lại tiên cơ, trong bóng tối nhiều lần đối với Thẩm gia động thủ, Thẩm Loan mới liều mạng , gạt Thẩm gia nhân vụng trộm hoài thai Tấn Vương.
Thẩm Loan cả đời đều vì Thẩm gia hy sinh, Thẩm gia đau lòng, có thể cũng vì nàng, vì Thẩm gia lưu lại sinh cơ, cho nên thật không phải là ai liên lụy ai, bởi vì từ khi Tấn Vương ra đời nhất định cùng Thẩm gia cột vào cùng nhau.
Nếu nói là muốn tìm đầu sỏ gây nên, đại khái chính là Hoằng Cảnh Đế, là vương quyền vạn ác.
Tấn Vương đem chuyện Hồ Trắc Phi trúng độc , giản lược nói ra.
Sau khi nghe xong, Ninh Quốc công hỏi: "Nói như thế, chuyện này hết thảy đều Vĩnh Vương làm ra ?"
Tấn Vương gật đầu.
Ninh Quốc công lại nói: " Không giống tính tình Vĩnh Vương, thời điểm này hắn động tay chân nhiều như vậy, lẽ nào hắn kiêng kỵ cái gì?"
Tấn Vương trầm ngâm một cái: "Hắn hẳn là muốn làm chuyện gì đó mà sợ bản vương phá hỏng, cho nên mới phải như thế." Giết Ninh Quốc công, tương đương hủy toàn bộ Thẩm gia, chặt đứt nửa cánh tay Tấn Vương ở kinh thành.
Từ lúc Tấn Vương thành phiên vương, Thẩm gia trở lại kinh thành, Ninh Quốc công cùng thẩm nhị gia bận rộn bố trí thế lực.
Ninh Quốc công nam chinh bắc chiến mấy chục năm, Thẩm gia chính là võ tướng thế gia, phụ thân Ninh Quốc công cùng với huynh đệ mặc dù không bằng hắn chiến công đầy rẫy cũng là rất có tiếng tăm.
Cho nên Thẩm gia coi như là quen khắp thiên hạ, những võ quan.
Giống như quan văn có đồng học, đồng hương , võ quan cũng có người dìu dắt, có nghĩa tình đồng chí.
Đặc biệt là trên chiến trường, ở thời khắc sinh tử, rất nhiều giao tình.
Võ quan bất đồng quan văn, xuất thân vũ phu , rất nhiều người không biết chữ , không giống quan văn đa tâm, bọn họ trọng nghĩa khí.
Cổ ngữ có nói, tú tài tạo phản, ba năm không thành.
Ý tứ chính là chỉ người đọc sách bởi vì hiểu đạo lý nhiều, biết cân nhắc thiệt hơn, lo trước lo sau, suy tính nhiều, nghĩ cũng nhiều.
Mà mãng phu không phải như thế, bọn họ phần lớn đều là ném chén rượu , xông đến .
Cho nên vài năm nay, Ninh Quốc công cùng Thẩm nhị gia dựa vào một số bộ hạ cũ, quả thực lôi kéo được một ít võ tướng vì Tấn Vương sử dụng.
võ quan cao cấp cũng không nhiều, phần lớn đều là trung cấp võ tướng, nhưng những người này lại trải rộng toàn bộ kinh thành tam đại doanh, ngũ thành binh mã tư thậm chí Chỉ huy sứ , cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ.
" Kiểu này là Vĩnh Vương định gây chiến , cho nên chọn lão phu để khai đao?"
Thẩm nhị gia hỏi: "Thế ta nên làm cái gì bây giờ?"
Tấn Vương trầm ngâm một lát: "Bản vương sau khi trở về sẽ sai người tra thử, xem mấy chỗ khác có chuyện như vậy phát sinh không.
Mặt khác, thả ra tin tức ngoại tổ bệnh nặng , nhị cữu phụ ở bên ngoài biểu hiện sự lo lắng sầu lo một chút."
"Điện hạ định tương kế tựu kế?"
Tấn Vương gật đầu, "Vĩnh Vương nhất định có động tác lớn, chúng ta không bằng tỏ vẻ yếu thế , xem hắn đến tột cùng định làm gì.
Còn những chuyện khác , ngoại tổ cùng Nhị cữu phụ chờ tin tức là được."
" Chiếu theo điện hạ nói xử lý." Ninh Quốc công đánh nhịp.
Thẩm nhị gia gật đầu.
Tấn Vương lại nhìn Lưu Lương Y, " Loại độc có thể có giải?"
Đã hai lần nhìn thấy độc này đặc biệt là nghe Lưu Lương Y giải thích, càng làm lòng hắn kiêng kỵ.
Tuy nói rằng với tình huống của hắn độc không có nhiều khả năng trúng, tuy nhiên đối với hắn mà nói, đều có thể không tổn hại tốt nhất không bị tổn hại .
"Đúng vậy, độc này quá ác , nếu ngày nào đó cùng Vĩnh Vương đối kháng, chúng ta sợ sẽ ăn không ít thiệt thòi." Thẩm nhị gia chậc lưỡi nói.
Lưu Lương Y vuốt ve chòm râu: " Loại độc này giải không khó, phàm là độc trong vòng mười trượng tất có vật tương khắc với nó.
Nó phát tác quá nhanh, cơ hồ không kịp cho người ta làm giải dược."
"Vậy ngươi có thể chế ra giải dược?"
"Có thể."
" Giao cho ngươi, tốt nhất là làm nhiều chút , cần nhân thủ cùng dược liệuthì gọi Dạ Nhất"
Lưu Lương Y gật đầu.
Tấn Vương đứng lên: "Ngoại tổ, Nhị cữu phụ, bản vương cáo từ ."
"Điện hạ trăm công nghìn việc, không cần vì lão phu lo lắng."
"Ngoại tổ bảo trọng thân thể..." Dừng một chút, Tấn Vương lại nói: "Tiểu Bảo còn chờ ngài đến thời điểm dạy nó võ nghệ."
Ninh Quốc công đầu tiên là sững sờ, chợt cười lên ha hả: "Được được được, theo ngươi nói, ngoại tổ cũng phải hảo hảo bảo tồn chính mình."
*
Ninh Quốc công bệnh nặng, Thẩm gia trên dưới ăn ngủ bất an, thẩm nhị gia bốn phía tìm kiếm danh y, thậm chí thỉnh cầu đến trong cung.
Hoằng Cảnh Đế thương cảm cựu thần, đem thái y phái qua.
Thái y đều nói Ninh Quốc công không tốt lắm, kích thích quá nặng, nếu như có thể sống còn may, nếu sống không qua ..., dù sao cũng là người lớn tuổi.
Hoằng Cảnh Đế nghe xong, trầm mặc một hồi, lại ban thưởng dược liệu quý hiếm.
Nếu Ninh Quốc công bị bệnh, Tiểu Bảo tất nhiên là không thích hợp ở quốc công phủ.
Tiểu Bảo trở về , còn dẫn theo một con mèo.
Là Ly Hoa Miêu , Ly Hoa Miêu lớn tuổi.
Dựa theo quốc công phu nhân nói, nếu tính theo tuổi con người thì đã mười mấy tuổi , thời gian trước chạy đi vui chơi, không biết rõ cùng mèo hoang nào mang thai sinh con .
Mèo con lớn lên giống hệt mèo mẹ, đều là Ly Hoa, mới hơn một tháng chỉ cỡ lòng bàn tay.
Tiểu Bảo không nói cùng kẻ nào , lặng lẽ trở về, Ngọc Nương nhiều ngày không gặp nhi tử, thấy khuôn mặt Tiểu Bảo nhỏ nhắn, cho đến khi nghe được tiếng mèo kêu, mới đi thăm dò , cuối cùng Tiểu Bảo từ trong vạt áo ôm ra một con mèo, Ngọc Nương mới biết vì sao vừa mới nãy Tiểu Bảo dùng tay đẩy mình, nguyên lai là sợ đè con mèo nhỏ.
"Nó từ đâu mà con mang về ?" Xem mèo con ở trên giường nệm, Ngọc Nương nhìn Tiểu Bảo, lại nhìn Tấn Vương.
Tiểu Bảo cùng Tấn Vương trở về .
Tấn Vương cũng không rõ nên nhìn Phúc Thành.
Phúc Thành vuốt cằm, "Sẽ không phải là con của Ly Hoa Miêu đi? Lão nô ở quốc công phủ nhìn thấy một con mèo."
Tiểu Bảo gật đầu liên tục, đưa tay sờ con mèo nhỏ , Ngọc Nương gọi: "Hoa hoa , con..."
Thật đúng con Ly Hoa Miêu!
Người lớn hai mặt nhìn nhau.
Ngọc Nương tự xưng là cùng nhi tử trao đổi thông thuận nên chủ động hỏi Tiểu Bảo: "Tiểu Bảo sao con đem con mèo nhỏ về đây ? Mèo mẹ nhất định sẽ tìm nó ."
Tiểu Bảo lắc đầu , "Hoa hoa cho..."
"Con nói con mèo nhỏ này là mẹ nó cho con ư ?"
Tiểu Bảo vội vàng gật đầu.
Nó cũng không biết Ly Hoa béo, vì sao phải đem con mèo nhỏ này cho nó, đem con mèo nhỏ đến xong nó liền như một làn khói chạy mất .Nghĩ tới trước Ly Hoa Miêu tư thế oai hùng, liền muốn nuôi dưỡng con mèo, đặc biệt là vật nhỏ này thật đáng yêu .
"Vậy con muốn nuôi sao ?" Ngọc Nương nhìn nhi tử.
Tiểu Bảo gật đầu.
"Vậy thì nuôi dưỡng đi."
Trong những ngày kế tiếp, Ngọc Nương cùng với Tiểu Bảo chăm lo con mèo nhỏ.
Kỳ thật là Ngọc Nương nhàm chán, không có việc gì làm.
Nàng xem con mèo nhỏ như đứa trẻ, làm chăn mền, chọn thau cơm, còn vài đồ chơi Tiểu Bảo không thích cho nó.
Bởi vì mèo nhỏ còn không thể ăn cơm, chỉ có thể bú sữa mẹ, nên cố ý sai người đi mua dê đầu đàn về.
Con mèo nhỏ lấy tên gọi là hoa hoa.
Là Tiểu Bảo đặt tên, nó kiên trì nhận định con mèo nhỏ là hoa hoa.
Mà Tấn Vương cũng thập phần bận rộn, hắn liên tục đi ra ngoài, vẻ mặt lúc lo âu.
Tấn Vương tính tình mặc dù nguội lạnh, nhưng không phải là giận chó đánh mèo người khác , mà mấy ngày gần đây cũng không biết thế nào , người bên cạnh thường xuyên bị trách cứ, chịu phạt cũng không ít, thậm chí ngay cả chỗ Ngọc Nương cũng không đi .
Thời gian như nước chảy xẹt qua, trong nháy mắt liền sắp đến ngày Hoằng Cảnh Đế vạn thọ.
Tác giả có lời muốn nói: vốn là dự định hôm nay thượng trọng tâm vở kịch , đáng tiếc sự tình quá nhiều.
Này chương ngắn nhỏ mảnh, ta nằm ngửa mặc cho các ngươi chế giễu a..
Danh Sách Chương: