Mục lục
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Thị bỏ đồ ăn trong tay xuống, xoay người chọc vào ót của ả một cái, mắng: "Mở miệng Trần An ngậm miệng Trần An, hắn đã hạ mê hồn dược gì cho con, làm cho con say đắm đến năm mê ba man, còn làm ra loại chuyện thất đức đến bốc khói này, ta đã nói với con, bớt xen lẫn cùng mấy tên tiểu tử kia đi, một đại cô nương suốt ngày ở một chỗ cùng với mấy tên tiểu tử, cuối cùng con cũng có ý nghĩ lập gia đình rồi à?" 

Mấy tên tiểu tử mà bà ta nói, đều là con của mấy hộ gia đình ở tại mấy con phố phụ cận, lớn lên cùng Yến tỷ nhi, từ nhỏ Yến tỷ nhi này đã có tính tình hoạt bát, lại không có ai quản thúc, cũng không thích chơi với nữ hài nhi cùng lứa, chỉ thích chơi cùng với các tiểu tử mà thôi.  

"Nương, về sau con sẽ không theo chân bọn họ đi chơi nữa, rốt cuộc là khi nào nương mới đuổi Tô Ngọc Nương đi, chờ chuyện của con và Trần An ca ca định xong, con sẽ an tâm ở nhà chờ gả, sẽ không đi đâu hết."

"Một đại cô nương mà lại nói mấy lời không biết xấu hổ thế à!" Lý Thị gắt gỏng một câu, mặt mày chợt ủ rũ: "Ta cũng muốn đuổi nàng ta đi, nhưng tẩu tử của con, còn ca ca của con - - "

Nói xong, bà ta ngừng một lát, lại nói tiếp: "Sáng mai ta đi đến Tô gia."

Ngay lập tức Yến tỷ nhi vỗ tay một cái, cười nói: "Nương, nương thật sự là nương yêu quý con!"

*****

Ngọc Nương cảm thấy toàn bộ chuyện phát sinh ở kiếp trước, tựa như là một giấc mộng. Truyện chỉ đăng trên diendanlequydon

Nàng có một loại cảm giác không chân thực, cho đến khi đại tẩu - Chu thị đi đến Diêu gia, y hệt như trong giấc mộng của nàng.

Vừa vào cửa, Chu thị liền tiến thẳng vào trong căn phòng nhỏ của Ngọc Nương.

Căn phòng nhỏ này được ngăn ra từ một gian phòng lớn, trước kia, Ngọc Nương không ở nơi này mà ở gian phòng phía tây cùng với Yến tỷ nhi, từ sau khi phát sinh chuyện kia, Huệ Nương và Diêu Thành cố ý từ trong chỗ ở của hai người ngăn ra một căn phòng để cho Ngọc Nương ở.

Ánh sáng trong căn phòng nhỏ này không bằng gian ngoài, nhưng cũng không kém lắm, có một cánh cửa sổ nhỏ, dưới cửa sổ đặt một cái bàn, kế bên đặt một cái giường sát tường, phía trên giường treo màn màu xanh đậm, dưới chân giường đặt một ngăn tủ và hai cái hòm xiểng, tuy có chút đơn sơ nhưng thu thập vô cùng sạch sẽ, xưa nay, Ngọc Nương là người có tính tình rất chịu khó. 

Nàng dỗ Tiểu Bảo ngủ xong, vừa mới đặt bé lên trên giường đã nghe thấy sau lưng có động tĩnh, quay đầu lại thì thấy Chu thị đi vào, lúc này, mặt của Ngọc Nương chợt cứng ngắt.

Mỗi lần nhìn thấy cô em chồng, Chu thị đều không nhịn được mà có một loại cảm thán kích động.

Nghiêm túc mà nói, người Tô gia không có dáng vẻ gì đặc biệt xuất chúng, cho dù là Tô Huệ Nương, chẳng qua cũng chỉ có phong thái thanh tú, nhưng kì lạ là Tô Ngọc Nương này, dường như sinh ra là để tập hợp hết tất cả ưu điểm của người Tô gia, mà quả thực,Tô Ngọc Nương nhìn không giống người Tô gia. Chương mới nhất đăng trên diendanlequydon 

Một đôi mắt long lanh diễm tình, hàng lông mày cong như trăng lưỡi liềm, không tô vẽ mà đen như than, sóng mũi cao rất đẹp, đôi môi anh đào kiều diễm, hơn nữa, còn có làn da trắng như tuyết kia, mỗi một lần nhìn đều làm cho Chu thị ghen tị đến mắt đỏ lên. 

Dung mạo cũng chỉ là thứ yếu, mấu chốt là một thân phong tình thanh nhã kia, thoạt nhìn là không thể dời mắt, vì vậy mới làm cho Chu thị có suy nghĩ, không để nàng đi làm tiểu thiếp cho gia đình giàu có thì thật sự uổng phí dung mạo trời cho này. 

Mà lần này, Chu thị hoàn toàn vì chuyện này mà đến.

Nghĩ tới nhà của Hồ lão gia nói sẽ bỏ ra năm mươi lượng bạc cảm tạ người làm mai, gương mặt béo của Chu thị cười vô cùng sáng lạn.

Ả cũng biết, nếu mình nói chuyện này, nhất định em chồng sẽ phát cáu, vì thế ả giả vờ giả vịt đi vào nhìn ngắm Tiểu Bảo đang ngủ say, khen vài câu “bộ dạng của hài tử này thật sự là đẹp, giống nương”, sau đó mới tiến đến ngồi bên cạnh Ngọc Nương.

"Ngọc nhi, dù sao thì muội cũng là nữ nhi của Tô gia, cứ ở Diêu gia mãi cũng không tốt, cha và nương đều rất nhớ muội, nếu không hôm nay về nhà cùng đại tẩu đi?"

Tận đáy lòng, Ngọc Nương chán ghét vị đại tẩu này, nhưng Chu thị đã tiến vào cửa chính của Tô gia, lại sinh cho Tô gia ba tôn tử, nàng phải kính trọng ả ta, dù sâu trong nội tâm rất chán ghét, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, dù sao thì ‘trưởng tẩu như nương’.

Đích thực đó là suy nghĩ ở kiếp trước của Ngọc Nương, cho nên, đối với các loại hành vi xấu xa tồi tệ của Chu thị, nàng đều dễ dàng tha thứ, nhưng kiếp này, nàng sẽ không làm chuyện ngốc nghếch như thế, bởi vì nàng biết rõ, dù nàng có hạ mình nịnh hót như thế nào, khổ sở cầu khẩn như thế nào, đại tẩu của nàng cũng sẽ không buông tha cho ý tưởng bán nàng đổi lấy bạc. 

Mà người trong nhà, tính tình của cha thì hủ lậu sĩ diện, mặc dù nương thương nàng nhưng không quản gia, đại ca là người tai nhuyễn nghe lời tức phụ, vì vậy, Chu thị gần như làm chủ một nửa Tô gia.

Không có người nào có thể cứu nàng, nàng chỉ có thể tự cứu mình.

Nhớ mang máng ở kiếp trước, bởi vì còn muốn duy trì một phần hòa thuận với ả ta, nàng nhẹ dạ tin vào lời nói của Chu thị về nhà cùng ả, thiếu chút nữa đã hại Tiểu Bảo bị bọn họ đưa đi, mà chính nàng cũng bị đánh ngất xỉu đưa đến nhà của Hồ lão gia kia làm tiểu thiếp.

May mắn là tỷ tỷ cùng tỷ phu đến kịp lúc mới cứu được nàng.

Bởi vì chuyện này, khi ấy huyên náo sôi sục, mà chuyện nàng chưa cưới đã sinh con cũng bị người truyền ra ngoài, Hồ lão gia ghi hận nàng, nói Tô gia thất đức mới sinh ra một nữ nhi như thế, dẫn theo người muốn tẩm lồng heo nàng, cũng là tỷ tỷ bức tỷ phu vận dụng quan hệ trong nha môn, lại nói dối rằng nàng đã là hạ nhân bên trong vương phủ, mới cứu được nàng thiếu chút nữa bị dìm lồng heo trở về.

Rồi sau đó, cha cảm thấy nàng đã làm mất mặt người Tô gia, không muốn nhận thức nàng, bà bà của tỷ tỷ cũng mượn cơ hội này phát tác, dẫn đến nàng không chỗ an thân, chỉ có thể vào vương phủ làm bà vú, vì thế mới phát sinh hết thảy mọi chuyện kia. 

Nếu trời cao đã cho nàng cơ hội sống lại một lần, nàng sẽ không để cho chuyện xưa tái diễn, tối thiểu nhất là không thể đần độn bị Chu thị này lừa. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

"Đại tẩu, Ngọc Nương đã làm Tô gia mất mặt, không có mặt mũi trở về nhà."

"Cái gì mà có mất thể diện hay không mất thể diện, đến cùng thì muội vẫn họ Tô, cha và nương, còn có ta và đại ca của muội đều thương yêu muội, lúc trước đại tẩu tức giận mấy trận kia, thật sự cũng là sốt ruột thay muội, muội nói xem, một cô nương đụng phải sự tình này, về sau biết phải làm sao đây? Trong lòng đại tẩu rất lo lắng, cuống cuồng đến độ miệng mọc đầy mụn nước, nhưng chuyện đã phát sinh, ta cũng không thể không để ý đến cốt nhục thân tình, phải hay không?"

Chu thị nói vô cùng cảm động, nhưng Ngọc Nương đã từng bị ả gạt một lần, làm sao có thể có lần thứ hai, cho dù ả có nói như thế nào, chính là, nhất định không trở về cùng ả ta, nàng cũng không muốn lại bị tẩm lồng heo lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK