Ngay thời khắc nàng rơi vào trầm tư, một tiểu nha hoàn vội vội vàng vàng từ ngoài cửa chạy vào: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện."
"Xảy ra chuyện gì?"
"Lưu Xuân, bên Lưu Xuân Quán, Hồ trắc phi muốn phạt hèo Thúy Trúc....."
"Chuyện gì, sao lại muốn phạt hèo Thúy Trúc?"
Mọi người nhìn nhau, trong lòng Ngọc Nương nhịn không được mà căng thẳng, suy đoán chuyện không tốt.
"Nghe nói, hình như là Thúy Trúc trộm đồ trang sức của Hồ trắc phi, bị Xảo Nhi phát hiện, cây trâm kia là điện hạ thưởng cho Hồ trắc phi, được ngài ấy thập phần yêu thích, cho nên trắc phi giận dữ….."
Có người nhịn không được chen miệng: "Thúy Trúc này là người trong Tiểu Vượt Viện, sao Hồ trắc phi có thể nói đánh là đánh....." Nói tới nói lui, bản thân người này cũng nói không được nữa.
Hồ trắc phi là chủ tử, mà Thúy Trúc chẳng qua chỉ là một nhũ mẫu, nhũ mẫu thì cũng là hạ nhân, chưa nói Thúy Trúc còn là nữ nhi của một nô tỳ, cho dù nô tỳ đó là người bên cạnh vương phi, với thân phận của Hồ trắc phi, đánh chết thì đánh chết, dù oan ức cũng không có chỗ nào kêu.
"Nếu không, chúng ta đi xem một chút?"
Một người hai người cũng nhịn không được hiếu kỳ muốn đi xem, đừng thấy chỉ là đánh một nhũ mẫu, nhưng nhũ mẫu này lại dính dáng tới rất nhiều người, đầu tiên, nàng ta là người bên Tư Ý Viện phái tới đây, thân dì của Thúy Trúc - Tào mụ mụ lại là hạ nhân trong phủ, một nhà Thúy Trúc đều là thị tì của vương phi, lại càng không cần phải nói Thúy Trúc còn là nhũ mẫu của tiểu quận chúa.
Hồ Trắc phi đúng là muốn chống lại vương phi, khẳng định là Hồ Trắc Phi lại muốn làm ra chuyện thiêu thân, đây không phải là muốn nháo lớn chuyện sao.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
*****
Lưu Xuân Quán, Thúy Trúc bị người đè chặt xuống đất, hết sức chật vật,
trên cái áo màu đỏ tươi dính đầy bụi đất, đầu tóc tán loạn, mặt mày cũng tèm lem, nhưng đôi mắt kia lại gắt gao nhìn chằm chằm một người trong đám người.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Người đó là Hoa Mơ.
Thúy Trúc tuyệt đối không ngờ, Hoa Mơ sẽ hại nàng ta như vậy, nàng ta cũng không biết làm thế nào mà cây trâm của Hồ trắc phi lại xuất hiện ở trên người nàng ta, trước đó nàng ta vẫn luôn nói chuyện cùng Hoa Mơ ở một chỗ, nhưng bất luận nàng ta giải thích thế nào, cũng không có ai tin tưởng, thậm chí ngoại trừ Hoa Mơ, vài hạ nhân khác lại còn đứng ra chứng minh xác thực nàng ta đã vụng trộm tiến vào phòng của Hồ trắc phi.
Thúy Trúc biết rõ, mũi nhọn này là cố ý nhằm vào nàng ta.
Kỳ thật, cái bẫy này rất cẩu thả, sao nàng ta có thể đi vào phòng của Hồ trắc phi, lại còn trộm một cây trâm! Nàng ta nghèo đến điên mới làm như vậy!
Cũng không có ai để ý tới điều này, chủ tử nói ngươi làm, ngươi chính là phải làm.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Bốn phía đứng vây quanh không ít người, phần lớn đều là hạ nhân trong Lưu Xuân Quán, có vài người chính là hạ nhân trong Tiểu Vượt Viện, phần lớn người của Tiểu Vượt Viện đều đứng ở phía sau, mặt lộ vẻ thổn thức nhìn Thúy Trúc bị áp chế trên mặt đất.
Kỳ thật Thúy Trúc hiểu rõ đạo lý mà tất cả mọi người đều hiểu, ai kêu ngươi chỗ nào không đi, lại cứ hướng Lưu Xuân Quán mà chui vào, đây không phải đã xảy ra chuyện rồi sao.
Ngọc Nương cũng đã tới.
Nàng biết rõ mình không nên tới, nhưng nàng vẫn đến, nàng muốn nhìn thử xem kế tiếp chuyện sẽ biến thành thế nào, nên biết, kiếp trước nàng bị Hồ trắc phi mượn cớ trừng trị, cũng đã bị phạt hèo nhiều lần.
Không nghĩ tới, đời này mình không ló đầu, ngược lại đến phiên Thúy Trúc.
Nàng có một loại cảm giác thê lương, ‘một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ’.
"Trắc phi nương nương nói, thưởng cho ả năm hèo, phạt nhẹ cảnh cáo." Thu Cúc từ trong nhà đi ra, đứng ở trên bậc thang nói.
Cuối cùng, Hồ trắc phi vẫn không dám chỉnh chết người của Tấn vương phi.
Có người thưa đáp, không lâu lắm, có hai mụ mụ tay nhấc băng ghế tay cầm hèo đi tới.
Bởi vì la hét ầm ĩ, miệng Thúy Trúc sớm đã bị ngăn chặn, mụ mụ ấn nàng ta lên trên ghế trói lại, nói: "Chỉ có năm hèo, đánh không chết người, chỉ là cho ngươi chút dạy dỗ về sau."
Một hèo lại một hèo đánh vào trên người Thúy Trúc, chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ngọc Nương không nhìn, lặng lẽ rời đi.
Tâm tình nàng có chút không tốt, nàng nhớ tới chuyện kiếp trước mình gặp phải.
*****
Năm hèo xác thực không nặng, sau khi bị đánh xong Thúy Trúc còn có thể xuống dưới bước đi.
Không đợi Hồ trắc phi lên tiếng, Mục ma ma đã sai người đưa Thúy Trúc đi.
Cho đến bây giờ, Thúy Trúc đã không còn thích hợp ở Tiểu Vượt Viện nữa, lại không đề cập đến tay chân nàng ta có sạch sẽ hay không, nhũ mẫu bên cạnh tiểu quận chúa vốn nhiều, thiếu một Thúy Trúc, sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
Ánh mắt bà nhìn người rất chuẩn, hiện tại Thúy Trúc chính là một phiền phức, Mục ma ma sẽ không để mặc phiền toái lưu lại ở bên cạnh tiểu quận chúa.
Ngọc Nương chợt hiểu ra, có lẽ kiếp trước nàng cũng bị đưa đi như thế, không cần biết ngươi có phạm sai lầm hay không, có phải oan khuất hay không, bề trên sẽ không quản những chuyện này, căn bản họ chỉ cân nhắc giữ ngươi lại hay đưa ngươi đi, không thèm để ý hành động đó sẽ thay đổi cả đời đối phương như thế nào.
Nếu nói Ngọc Nương chỉ đơn thuần dựa vào dạy dỗ ở kiếp trước để tránh khỏi hết thảy sự tình, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Thúy Trúc gặp chuyện, nàng mới có một loại nhận thức khắc sâu.
Một loại suy xét cũng như nhận thức đối với bề trên.
Nàng nghĩ, chắc chắn Thúy Trúc còn trở lại, nếu như tâm tư của vương phi đúng như nàng phỏng đoán.
Quả nhiên, ngày hôm sau Thúy Trúc đã trở lại, là Tấn vương phi sai người đưa trở lại Lưu Xuân Quán.
Tấn vương phi nói, Hồ trắc phi có cách dạy bảo, nha hoàn không ra hồn này chuyển đến cho Hồ trắc phi giáo huấn, mặc dù tình huống hoàn toàn khác với Ngọc Nương ở kiếp trước, nhưng đường lối lại dị thường giống.
Thúy Trúc sẽ gặp được cái gì đây?
Chỉ cần nghĩ tới, Ngọc Nương đã cảm thấy không rét mà run.
Kiếp trước, như thế nào mà nàng lại cho rằng vương phi là người tốt!
Nào biết, sau đó, lúc Thúy Trúc đến Tiểu Vượt Viện thu thập này nọ của mình, Ngọc Nương gặp phải, thấy nàng ta nhìn mình cười mỉm.
Nhìn thấy Ngọc Nương, mặt mũi của Thúy Trúc tràn đầy đắc ý: "Hôm qua Tô nhũ mẫu trực cả đêm, hôm nay không cần nghỉ ngơi à?"
Thấy bộ dạng này của Thúy Trúc, nhất thời Ngọc Nương không biết nên nói gì.
"Người với người, chính là không đồng dạng, có một số người trời sinh chính là mệnh nô tài hạ tiện, có vài người đã định là bất đồng." Bỏ lại lời nói này, Thúy Trúc ôm này nọ của mình đi mất, để lại Ngọc Nương nhìn theo bóng lưng nàng ta, hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Ban đầu, Ngọc Nương không hiểu vì sao Thúy Trúc lại đắc ý như thế, bất chợt hiểu ra, có lẽ sự theo đuổi của mỗi người vốn không đồng nhất dạng, nàng chứng kiến trong vẻ tươi cười của Thúy Trúc có một loại vui vẻ chịu đựng.
Nàng nghĩ, khẳng định là vương phi đã nói gì đó với Thúy Trúc.
Sự tình phát triển hoàn toàn bất đồng cùng kiếp trước, rốt cuộc, Ngọc Nương không cần lo lắng lại giẫm lên vết xe đổ. Nhưng hết thảy chuyện này cũng không khiến nàng buông lỏng cảnh giác, ngược lại, lại cẩn thận hơn, đương nhiên đây là nói về sau.
*****
Tư Ý Viện, cho người đưa Thúy Trúc đi rồi, Chu mụ mụ nói với Tấn vương phi: "Nương nương, hiện tại Thúy Trúc này đã bị Lưu Xuân Quán coi là cái đinh trong mắt, nhét trở qua đó, chỉ sợ là không có tác dụng gì."
Tấn vương phi ngồi dựa trên tháp quý phi, đang cúi đầu xem một quyển sách, nghe lời này, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Chu mụ mụ, nói: "Nhũ mẫu, ta vốn không trông cậy nàng ta có thể có tác dụng gì."
"Kia….."
Rất nhanh, Chu mụ mụ liền hiểu được, nói trắng ra, Tấn vương phi chính là muốn cho Hồ trắc phi ngột ngạt.
Đã bị tổn hại Thúy Trúc, lại chèn ép không được Lưu Xuân Quán, tương đương với con cờ bọn họ bố trí từ lâu đã bị phế đi.
"Ngươi đã quên, vẫn còn có một người?" Tấn vương phi mỉm cười.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt nàng ta càng thêm hồng nhuận, nhưng vẫn mang một loại xinh đẹp bệnh hoạn, rõ ràng là ‘nhược bất thắng y’, vầng trán thông minh cơ trí lại khiến cho người không thể khinh thường.
Tấn vương phi không hổ là xuất thân từ quốc công phủ, tâm trí thủ đoạn đều thuộc nhất đẳng, chính là bị thân thể này liên lụy, mỗi lần nghĩ tới đây, Chu mụ mụ không khỏi sinh lòng cảm thán.
"Người nói là nhũ mẫu họ Tô kia?" Chu mụ mụ do dự hỏi.
Tấn vương phi gật gật đầu: "Lẽ nào nhũ mẫu không phát hiện nữ tử này cực kỳ thông minh? Tính tình của Thúy Trúc hấp tấp, nàng ta nương theo đó mà ẩn núp bản thân, nhanh chóng đứng vững gót chân bên cạnh tiểu quận chúa, so với Thúy Trúc, người này thông minh hơn, trước đó, ngược lại ta đã xem thường nàng ta."
"Nhưng theo lão nô thấy, hình như nàng ta không có ý định bấu víu cành cao, nghe người ta nói, ngày thường nhũ mẫu họ Tô này thập phần an phận, không bước ra khỏi Tiểu Vượt Viện nửa bước, ở trong sân cũng cực ít đi ra ngoài, không phải ở trong phòng thì chính là hầu hạ bên cạnh tiểu quận chúa."
"Ngươi đã quên điện hạ? Điện hạ chính là thường xuyên đi nhìn tiểu quận chúa."
Chu mụ mụ hơi ngẩn ra, Tấn vương phi lại nói: "Làm gì có nữ nhân nào vô tâm không thích dạng nam nhân như điện hạ?" Nói xong, nàng ta hơi cúi đầu xuống cười rộ lên, lại khiến người có một loại ảo giác phong thái tài hoa tuyệt thế.
Không phải là như thế sao, phong thái của Tấn vương hơn người, ngọc chất kim tướng (mặt đẹp như ngọc tướng mạo phú quý), dáng vẻ đường đường, xuất thân lại cao quý, chính là hoàng mệnh trời sinh, năm đó, lúc còn ở kinh thành đã có vô số quý nữ đua tranh ái mộ, lại bị Tấn vương phi chiếm thứ nhất.
Chẳng qua - - -
Kỳ thật, Chu mụ mụ liên tục có một câu muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi: Vương phi, người chính là tâm duyệt điện hạ sao?
Nếu như thích, vì sao không chủ động thân cận điện hạ, nếu vô tâm không thích, cần gì phải cùng Hồ trắc phi kia đấu đá đến vui vẻ sung sướng như thế.
Nhưng Chu mụ mụ không dám hỏi, bà ta nhớ tới một lần trước kia, khi Tấn vương phi còn chưa xuất giá, lần đó, thiếu chút nữa vương phi đã chết.
Là Tấn vương phi tự tìm cái chết.
Chu mụ mụ vẫn cho là Tấn vương phi không muốn gả cho Tấn vương, có khả năng là đã có ý trung nhân, nhưng là nhũ mẫu của Tấn vương phi, bà ta biết thời điểm vương phi nhà mình còn ở khuê các, chưa bao giờ đối đãi khác biệt với bất cứ nam nhân nào.
Nghi hoặc này chôn giấu trong nội tâm của Chu mụ mụ mấy chục năm, có lẽ sẽ chôn giấu cả đời.
*****
Lưu Xuân Quán, sắc mặt Hồ trắc phi âm trầm nhìn Thúy Trúc đi tới đi lui trước mặt mình.
Thật ra thái độ của Thúy Trúc cực kỳ khiêm nhường, nhưng ở trong mắt Hồ trắc phi, đó chỉ là khiêm nhường trên mặt, sự đắc ý hả hê cùng dụng tâm hiểm ác được che giấu ở bên dưới.
Thậm chí thông qua nàng ta, Hồ Trắc Phi còn nhìn thấy một khuôn mặt, đó là mặt của Tấn vương phi.
Một khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng nhưng bệnh hoạn, vầng trán lúc nào cũng tràn ngập sự cao quý, phớt lờ người khác nhưng biểu cảm lại hàm chứa dụng ý xấu xa, thậm chí nàng ta còn thấy Tấn vương phi nhìn mình cười, nụ cười tràn trề sự khinh bỉ cùng châm chọc.
Dù ngươi được sủng ái thì như thế nào, còn không phải là mặc cho bản phi xoa nắn, cái ngươi gọi là sủng ái đều là giả, là giả ….. Không có điện hạ, cái gì ngươi cũng không có.....
Hồ trắc phi nhịn không được rùng mình một cái, trong lòng càng thêm lo âu.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Nàng ta không thể tiếp tục như vậy nữa!
Đột nhiên Hồ trắc phi đứng lên.
"Nương nương!"
Hồng Đào vội kêu lên, kinh ngạc nhìn nàng ta, hiển nhiên là động tác của nàng ta quá đột ngột, làm cho Hồng Đào hiểu lầm.
Hồ trắc phi nhìn vào mắt của Hồng Đào, cảm thấy tức giận, nàng ta chính là người không có lý trí như thế sao?
Nhưng nàng ta cũng không giải thích, chỉ hít sâu một hơi, nói: "Ta đi nhìn tiểu quận chúa một chút."
Hồng Đào thở phào nhẹ nhõm.
Hiện giờ Lưu Xuân Quán không thể lại chịu thêm bất cứ chuyện gì nữa.
*****
Trong gian phòng phía đông, Mục ma ma ngồi trên giường La Hán làm từ gỗ tử đàn khảm ‘sơn thủy đồ’ màu xanh ngọc, Hồ trắc phi ngồi ở vị trí đối diện bà.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Ngọc Yến bưng đến hai chung trà, đặt ở trên bàn nhỏ, nhưng Hồ trắc phi chỉ bưng lên để ra dáng, cũng không có uống, nhìn ra được, mấy ngày nay Hồ trắc phi ngủ không được ngon, đôi mắt phượng xinh đẹp mơ hồ có chút thâm đen.
So với Hồ trắc phi muốn nói lại thôi, Mục ma ma lại tràn trề tinh thần uống trà, tựa hồ cũng không quan tâm vì sao Hồ trắc phi tới đây.
Chung quy là đến tìm cơ hội vãn hồi Tấn vương, Hồ trắc phi có hơi thiếu kiên nhẫn, nàng ta do dự hồi lâu, nói ra mục đích đến của bản thân: "Ma ma, thiếp hơi nhớ tiểu quận chúa, có thể ôm tiểu quận chúa đến Lưu Xuân Quán một đêm hay không?"
Không khoe khoang như lúc đối mặt với Tấn vương phi, ở trước mặt Mục ma ma, nàng ta vô cùng khiêm tốn.
Hồ trắc phi không hề ngu xuẩn, nàng ta biết rõ Mục ma ma đại biểu cho ai, lại biết rõ thân phận của Mục ma ma - - - xưa kia là chưởng sự ma ma bên cạnh Đức phi, sau khi Đức phi qua đời thì hầu hạ ở bên cạnh Tấn vương, Tấn vương hết sức kính trọng bà, xem bà là trưởng bối mà đối đãi
Chỉ dựa vào ít điều này, cũng đã đủ để Hồ trắc phi nhất mực cung kính đối với Mục ma ma.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Không giống Tấn vương phi, Mục ma ma là người của Tấn vương.
Hết chương 20