Mục lục
Sủng Thiếp Ở Vương Phủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiểu Quận chúa giờ vẫn chưa tới sáu tháng, nàng chưa tự ăn linh tinh được.

Lưu Lương Y lại nói tiểu Quận chúa vì ăn đồ không phù hợp thể chất này nọ, mới bệnh. Như vậy không cần phải nói, tự nhiên là ba bà vú em có vấn đề.

Bởi vì bà vú nếu ăn bậy, sẽ thông qua sữa đến thân hài tử, đạo lý này ai cũng hiểu, ánh mắt của mọi người không khỏi đặt ở người Ngọc Nương và hai người.

Trong những ánh mắt này, trong đó có Tấn Vương, sắc mặt trì trệ, ánh mắt đen tối, khiến người ta nhìn không thấu hắn đang suy nghĩ gì.

Ngọc Nương co rúm lại, không dám ngẩng đầu nhìn Tấn Vương. Nàng đang suy nghĩ Tiền bà vú vẫn khẳng định nàng ăn vụng gì đó, mới hại tiểu Quận chúa, Tấn Vương có thể tín nhiệm nàng không?

Quả nhiên, ý niệm trong đầu mới vừa chợt lóe qua, Tiền bà vú cáo trạng liền.

Nàng đầy căm phẫn nói với Mục ma ma: "Ma ma, ngài xem nô tỳ không có nói sai, chính là Tô thị lén ăn gì đó, mới khiến tiểu Quận chúa như thế. Hôm nay Tô thị trực ban ngày, nô tỳ cùng Vương tỷ tỷ đến sau đó cũng chưa cho tiểu Quận chúa bú sữa, tiểu Quận chúa bệnh mới vừa phát, mà dựa theo lệ cũ Tô thị sẽ cho tiểu Quận chúa ăn. Không phải là nàng, còn có thể là ai?!"

Lời này vừa nói ra, lập tức ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Ngọc Nương.

Trong xen lẫn nhiều ánh mắt đó, Ngọc Nương không thể thừa nhận, nàng lui về sau một bước, cưỡng chế trấn định ráng biện giải cho mình: "Nô tỳ không có ăn loạn..."

"Ngọc Thúy cô nương có thể làm chứng." Tiền bà vú cắt đứt nàng, lại nói: "Ngọc Thúy cô nương ngươi không thể thiên vị Tô thị, nếu chuyện này không làm rõ được, thì thành ta cùng Vương tỷ tỷ phải chịu trách nhiệm, chúng ta đến sau cũng không cho tiểu Quận chúa ăn bất kỳ vật gì.".

Ngọc Thúy có chút chần chừ nói: "Nô tỳ trực ca trước, xác thực cho tiểu Quận chúa ăn, mà Tiền bà vú cùng Vương bà vú đến sau đó, cũng không cấp tiểu Quận chúa uy qua nãi..."

Còn chưa dứt lời, Hồ Trắc Phi tựa như một trận gió phóng tới chỗ Ngọc Nương, chộp lấy bàn tay nàng. Động tác mau lẹ, tất cả mọi người không phản ứng kịp.

Theo tiếng vang, mặt Ngọc Nương bị đánh vạt sáng, cái má trắng nõn trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức sưng hồng lên.

Phúc Thành kinh ngạc khẽ nhếch miệng, ánh mắt Mục ma ma trì trệ, Ngọc Yến Ngọc Thúy hai người vội nhìn về phía Tấn Vương.

Còn như Tấn Vương, từ trên mặt hắn không lộ ra vẻ mặt gì, chỉ có ánh mắt tối lại, mới hơi lộ chút manh mối.

Tấn Vương phi chân mày cau lại, trách mắng: "Hồ Trắc Phi, ngươi nhìn ngươi còn bộ dáng một trắc phi không?"

Hồ Trắc Phi xoay mặt cười lạnh nhìn nàng, "Thiếp có hay không giống trắc phi, thiếp trong lòng rõ ràng, thiếp hiện tại muốn hỏi một chút, vương phi ý là sao, chẳng lẽ là muốn bao che nô tỳ này?!"

Tấn Vương phi bất mãn hết sức: "Hồ Trắc Phi ngươi nói lời này thật khiến bản phi có chút ít không hiểu, cái gì nói bản phi bao che nàng? Bản phi là cho rằng ngươi không phân tốt xấu, chưa gì đã định tội người ta, có chút không công bằng mà thôi. Dù sao Tô thị từng có công lao rất rõ ràng, An Vinh ban đêm khóc mãi là nàng chữa lành, dù thế nào cũng phải cho người ta một cơ hội giải bày."

Hồ Trắc Phi không để ý Tấn Vương phi, hiển nhiên là không đem nàng để vào mắt, mà oán hận nhìn Ngọc Nương, hận không thể cắn xé nàng: "ngươi tâm tư đen tối bỉ ổi bại hoại, tiểu Quận chúa có chuyện gì, mệnh ngươi cũng không đủ bồi! Có ai không, còn không nhanh đưa kẻ hạ tiện này lôi ra ngoài, bản phi muốn hảo hảo dạy dỗ nàng!"

Lời ấy rõ ràng một câu hai nghĩa, Tấn Vương phi tức muốn ói máu.

Mà theo lệnh Hồ Trắc Phi xuống, đầy tớ nghe lệnh từ bên ngoài đi vào.

Ngọc Nương bụm mặt, liều mạng lắc đầu, "Nô tỳ không có, trắc phi nương nương, nô tỳ thật không có ăn vật gì khác. Một ngày này đều hầu tiểu Quận chúa, ăn cơm đều lấy ở phòng bếp nhỏ. Nô tỳ còn ở cùng Ngọc Yến cô nương có ăn hay không Ngọc Yến cô nương nên biết." Nàng vội nhìn Ngọc Yến cùng Ngọc Thúy.

Ngọc Yến hơi do dự nói: "Nô tỳ thực không thấy Tô thị nếm qua những vật khác."

"Nô tỳ cũng không thấy." Ngọc Thúy tùy tiện nói.

Ngọc Nương thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói gì, thì nghe Tiền bà vú nói: " Nếu không phải nàng ăn cái gì khác, tiểu Quận chúa sao lại bị bệnh. Mặt khác, Ngọc Yến cùng Ngọc Thúy hai vị là một khắc cũng không rời Tô thị sao? Như thế nào dám khẳng định Tô thị nhất định không có lén ăn gì."

Dạng ép hỏi này Ngọc Yến cùng Ngọc Thúy hai mặt nhìn nhau: "Này... Này cũng không dám bảo đảm."

Đúng lúc này, Mục ma ma ho khan một tiếng.

"Đem Khổng bà tử gọi tới hỏi một chút."

Lục Nga gật gật đầu, rất nhanh liền đi xuống.

Không lâu sau, Khổng bà tử tới đây. Đại khái cũng biết đã phát sinh chuyện gì, Khổng bà tử liền từ trong lồng ngực móc ra một trang giấy.

" Các bà vú ăn đồ theo đơn lương y an bài, nên ăn kiêng này nọ... Hôm nay ba vị bà vú ăn những thứ này..."

Nàng báo ra nguyên liệu nấu ăn, Lưu Lương Y ở bên cạnh vừa nghe vừa gật đầu. Chờ Khổng bà tử nói xong, Lưu Lương Y nói: " Nguyên liệu nấu ăn không phải nguyên nhân khiến tiểu Quận chúa phát bệnh."

Mục ma ma gật gật đầu, Khổng bà tử bị dẫn đi.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động.

Hồ Trắc Phi cười lạnh không thôi, đang định nói gì, thì nghe Mục ma ma lại nói: " Lục soát phòng Tô thị đi, nếu tất cả mọi người có nghi vấn, vẫn nên điều tra rõ."

Câu này bà nói cho Ngọc Nương.

Ngọc Nương cảm kích nhìn bà, "Cảm ơn ma ma, nô tỳ biết mình trong sạch, tuyệt không sai."

Ngọc Yến nhanh chân dẫn người xuống, có cả Hồng Đào.

Hồ Trắc Phi đại khái là không tín nhiệm đám người Mục ma ma, cố ý phân phó Hồng Đào đi theo.

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng Lưu Lương Y phân phó dược đồng đi chế thuốc vang lên, rõ ràng thời gian ngắn cũn, lại làm cho người ta thấy dài như cả năm.

Tấn Vương phi có chút bất an, nhìn về phía Hồ Trắc Phi.

Hồ Trắc Phi đứng ở đó, hình như có chút lo âu, hướng tới Lưu Lương Y, thấp giọng hỏi thăm tình hình tiểu Quận chúa, tựa hồ thập phân lo âu.

Tiểu Quận chúa là nàng mang thai mười tháng sinh hạ, Hồ Trắc Phi lo lắng cũng là bình thường.

Hết thảy cũng không có gì dị thường, Tấn Vương phi vẫn bất an.

Còn chưa kịp hiểu bất an là từ đâu mà đến, Ngọc Yến từ bên ngoài đi vào.

Không đợi Ngọc Yến nói chuyện, Hồng Đào vượt lên trước đưa ra cái khay, nói với Hồ Trắc Phi: "Nương nương, ở phòng Tô thị phát hiện một đĩa gạch cua mà chỉ còn có một cái, đã nguội lạnh, còn có vết nước canh, xác thực là bị người nếm qua còn dư lại."

Nghe được lời ấy, Lưu Lương Y nhìn sang: "Nếu là cua, thì có thể gây bệnh cho tiểu Quận chúa, vật này tính hàn, dễ dàng phát trên người trẻ mới sinh, nên cua là đại kỵ với phụ nhân mang thai, trẻ mới sinh còn bú sữa, cũng tuyệt đối không thể ăn. Như thế tiểu Quận chúa bệnh là do cua dẫn tới."

Hồ Trắc Phi cười lạnh nhìn Ngọc Nương, "Ta xem ngươi còn gì để nói, thân là nhũ nương của tiểu Quận chúa, ngươi biết rõ có rất nhiều cấm kỵ, lại không nhịn được lén lút ăn vụng. Có ai không đem nô tỳ xảo quyệt này lôi ra ngoài."

Ngọc Nương vô cùng kinh hãi, căn bản không nghĩ ra gạch cua xuất hiện như thế nào, sao ở phòng nàng.

Bất quá nàng rất rõ ràng đây là có người vu oan, vấn đề là nàng không có chứng cớ rằng nàng không nếm qua, giờ nhân chứng vật chứng đều đủ.

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?

Nàng hướng mắt nhìn mọi người cầu xin giúp đỡ, bất đồng lúc trước, tất cả mọi người lẩn tránh ánh mắt nàng.

Đúng như Ngọc Nương nghĩ, nhân chứng vật chứng đều đủ, còn ai dám mở miệng thay nàng.

Ngọc Nương như rớt xuống đáy cốc, kỳ thật còn có một người để cầu nàng lại không dám nhìn hắn.

Nghiêm túc nói thì từ Tấn Vương đi vào, Ngọc Nương đã không dám nhìn hắn. Là chột dạ, là sợ bị họ nhìn ra manh mối, hoài nghi nàng cùng Tấn Vương có quan hệ. Mà bây giờ cũng là chột dạ, lại khác lúc nãy.

Là không có sức lực chột dạ, cũng là không dám chột dạ.

Nàng là hạ nhân, có tư cách gì đi so cùng Hồ Trắc Phi, sao dám so nàng với địa vị trọng yếu của tiểu quận chúa trong lòng Tấn Vương?

Tấn Vương không thể nào che chở nàng.

Nhờ kiếp trước nàng khắc sâu trong đầu, cho nàng thanh tỉnh minh bạch một đạo lý, nam nhân trên giường cùng nam nhân dưới giường hoàn toàn khác nhau.

Nàng bất quá là đồ chơi mà thôi.

Ý niệm trong đầu thành thâm căn cố đế ảnh hưởng đến Ngọc Nương. Sau khi Ngọc Nương cùng Tấn Vương có tư tình, nàng cực lực tránh nó.

Nàng không muốn suy nghĩ, nàng giả vờ Tấn Vương vẫn có chút thích nàng.

Mặc kệ căn cứ vào cái gì nghĩ vậy.

Mặc dù hai cuộc đời Tấn Vương có khác biệt rất lớn với kiếp trước, Ngọc Nương xưa nay hết lòng tin theo sự thật, người sẽ không thể nào đơn giản thay đổi, huống chi Tấn Vương tâm tính lãnh khốc.

Kiếp trước Tấn Vương đã từng biểu hiện rất sủng nàng, nhờ thời gian nói cho nàng biết, đây bất quá là nàng cho rằng như thế mà thôi.

Nói trắng ra, nàng đồ chơi làm ấm giường!

Cho nên Ngọc Nương không dám nhìn Tấn Vương, nàng sợ thấy cảnh nàng không muốn chứng kiến.

Nàng tựa như một tên nghèo kiết xác đến nhà cũng chỉ có bốn bức tường, căn bản không có gì để đánh cuộc, nên nàng thà rằng không đánh cuộc. Không đánh cuộc, nàng không cần đối mặt với việc nàng nghèo cỡ nào.

Tấn Vương nhíu mày, chăm chú nhìn xem cái đầu cuối thấp tựa hồ buông tất cả.

Hắn ngồi ở chỗ này, vì sao nàng lại không xin giúp đỡ?

Là không tín nhiệm hắn? Đến nông nỗi này, nàng cũng không muốn lộ quan hệ với hắn! Là cảm giác mình thua vẫn là nam nhân đã chết kia quá trọng yếu với nàng? Nàng có phải hay không đến nay ý niệm trong đầu vẫn như cũ muốn xuất phủ, cho nên thà rằng bị trừng trị, cũng không muốn...

Xem nửa khuôn mặt bị đỏ, Tấn Vương dâng lên giận dữ.

Hắn mặt lạnh xuống.

Phúc Thành nhìn nhìn hắn, muốn nói lại thôi.

Tấn Vương phi mày nhíu càng chặt, cũng không nói gì.

Sự tình đã định, Hồ Trắc Phi chỉ cần cho người kéo Ngọc Nương ra ngoài. Mà vào lúc này, Hồ Trắc Phi lại đột nhiên nói.

"Đợi chút."

Ánh mắt của mọi người lại lần nữa tụ trên người nàng, Tấn Vương phi đồng tử co rút nhanh, quả nhiên thấy Hồ Trắc Phi đem mũi nhọn xoay đến nàng.

"Nàng là nhũ nương, biết rõ cua là đại kỵ, lại hết lần này tới lần khác vụng trộm ăn. Lại nói vương phủ môn hộ nghiêm ngặt, nàng làm sao có thể có cua!" Hồ Trắc Phi nhìn Tấn Vương phi, trong đôi mắt đẹp lóe lửa: "Vương phi, nàng là ngài đưa đến cạnh An Vinh, xin đưa ý kiến."

Nói xong này câu, nàng tựa hồ mất hết khí lực, nghiêng ngả chao đảo bổ nhào vào chân Tấn Vương, khóc lên: "Điện hạ, ngài làm chủ cho An Vinh, rõ ràng là vương phi muốn hại tiểu Quận chúa, cho nên mới mượn tay Tô thị."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK