Nhưng khi đó đã muộn, sẽ không có ai tin tưởng lời nói của nàng, nàng chỉ đành ngậm bồ hòn.
Hai ngày nay, Ngọc Nương liên tục chờ đợi, chờ một cơ hội thích hợp, mặc dù như thế có thể sẽ làm cho tiểu quận chúa bị tội nhiều hơn một chút, nhưng thật sự nàng không có cách nào, đây là kế sách trước mắt nàng có thể nghĩ ra, là biện pháp duy nhất để có chỗ đứng ổn định ở trong này.
Chỉ có đứng vững gót chân ở bên cạnh tiểu quận chúa, nàng mới có thể giữ được tính mạng không bị người kéo xuống nước, mới có thể đợi đến ngày ra khỏi vương phủ, được nhìn thấy nhi tử Tiểu Bảo, kiếp trước không hiểu tại sao mình chết, bỏ lại Tiểu Bảo tuổi còn thơ bé, cũng không biết mất đi nương, về sau Tiểu Bảo phải làm thế nào.
Mỗi lần nghĩ tới hết thảy những điều đó, trái tim của Ngọc Nương đều như bị đao cắt.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Để tồn tại được ở nơi đây, điều kiện tiên quyết là, từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên Ngọc Nương ném bỏ lương tâm của chính mình, tất cả đều là vì ích lợi của bản thân trước tiên.
Ngọc Nương đi đến trước tiểu lâu, ngoài cửa cũng không có người canh giữ.
Nàng đi vào cửa, nhìn thấy phòng chính đèn đuốt sáng ngời, sắc mặt của Mục ma ma âm trầm đứng ở đằng kia, mặt mũi của mấy người Ngọc Thúy Ngọc Yến và Lục Nga đều tràn đầy sự lo âu, hai nhũ mẫu đầu đầy mồ hôi, Tiền nhũ mẫu đang bồng tiểu quận chúa đi qua đi lại không ngừng.
Bầu không khí cực kỳ đè nén, làm cho người ta có cảm giác trong không khí giống như có ngọn lửa ngầm, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng cháy.
Nàng đi qua, nói: "Có thể để ta giúp đỡ một chút không?"
Ánh mắt của mọi người đều rơi ở trên mặt nàng.
*****
Nghiêm túc mà nói, kỳ thật khuôn mặt của Ngọc Nương chẳng hề diễm lệ, thậm chí đó là một khuôn mặt có vẻ cực kỳ nhu thuận.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng muốt, hai hàng lông mi cong cong, giống như một đóa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, lẳng lặng nở rộ, đại khái là bởi vì tuổi không lớn lắm, trên khuôn mặt còn mang theo vài nét non nớt cùng ngây thơ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Thế nhưng hết lần này tới lần khác, trên vầng trán của khuôn mặt nhu thuận này lại lơ đãng tản mát ra một loại tư sắc quyến rũ.
Đây là loại quyến rũ mông lung, chợt nhìn chẳng hề thấy lộ ra vẻ gì, nhưng khi lẳng lặng nhìn, lại có thể nhìn ra chút gì đó ở bên trong, điềm đạm mềm mại, như một cái lưới, lơ đãng là có thể quyến rũ người ta đi.
Nếu chỉ có vậy cũng coi như xong, vừa vặn lại có một bộ dáng thắt đáy lưng ong, bầu ngực chắc nịch sung mãn, độc hơn nữa là điệu bộ dáng đi, khiến người ta nhìn một cái là chợt nảy sinh ý nghĩ không đứng đắn.
Vì muốn cho người ta không chú ý đến mình, Ngọc Nương đã mặc xiêm y rộng thùng thình để che lấp dáng người, lại cố ý sửa lại tư thế đi đứng, nhưng hết thảy những điều này chẳng qua chỉ có thể lừa được người bình thường, đối với người sáng suốt mà nói, ngược lại hành vi này sẽ bị lầm tưởng là người có tâm cơ sâu nặng.
Nhất là Mục ma ma, bà thu hết tất cả vào đáy mắt, biết rõ hiện giờ danh tiếng của Thúy Trúc nổi trội, mà Ngọc Nương này lại không được bất kỳ ai chú ý tới, đủ để chứng tỏ nàng rất hiểu chuyện.
Bà nhìn Ngọc Nương.
Dưới ánh đèn, không thể nghi ngờ, Ngọc Nương rất xinh đẹp lại tinh khiết, ánh đèn màu vàng chiếu rọi ở trên khuôn mặt của nàng, lộ rõ làn da trắng muốt tựa như bôi một lớp mật, khiến người ta có một loại cảm xúc hương thơm ngon miệng.
Mục ma ma không khỏi nhíu mày, kỳ thật bà không có ấn tượng gì tốt đối với hai nhũ mẫu mới tới này, bởi vì người nào có mắt cũng đều có thể nhìn ra, các nàng tới là để làm cái gì.
Mục ma ma nghĩ, nước giếng không phạm nước sông, không cần các nàng làm cái gì cả, chỉ cần đừng gây chuyện là được, nhưng hết lần này tới lần khác, ngay thời điểm tâm tình của Mục ma ma không tốt nhất, lại có người đến gây sự.
Hai người Ngọc Yến Ngọc Thúy đi theo bên cạnh Mục ma ma nhiều năm, thời điểm ba người chưa tới Tiểu Vượt Viện, luôn hầu hạ ở bên trong Triều Huy Đường, vừa thấy Mục ma ma nhíu mày, Ngọc Yến liền đứng ra nói: "Tô nhũ mẫu, ngươi vẫn nên trở về phòng đi, ở đây ngươi không giúp đỡ được gì đâu."
Ngọc Nương thoáng ngơ ngác, nói: "Hình như tiểu quận chúa không thoải mái, ta muốn nhìn thử một chút….."
Tiểu quận chúa khóc càng dữ dội hơn, ở trong lòng nhũ mẫu liều mạng giãy giụa, tiếng khóc như thế làm cho người ta có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái, giống như có vật gì đó đè nặng ở trên đầu, vô cùng nặng nề.
Mục ma ma thấp thỏm nóng nảy, trừng mắt với nàng: "Ngươi muốn nhìn cái gì? Ngươi có thể nhìn ra cái gì? Còn không đi ra!"
Bà có gương mặt rất phổ thông, góc cạnh rõ ràng, vốn đi ra từ trong cung, trên người mang theo một loại uy nghiêm đặt biệt bất đồng với hạ nhân tầm thường, lúc này, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc, nhìn vô cùng dọa người.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Thế nhưng Ngọc Nương lại bất vi sở động (không có động tĩnh), nàng thử thuyết phục: "Tiểu Bảo con của nô tỳ lớn hơn tiểu quận chúa một chút, cũng đã từng trải qua tình huống này, có biện pháp có thể hóa giải một phần….."
Cũng không có người nào tin tưởng nàng, kỳ thật, bởi vì mọi người đều biết tại sao tiểu quận chúa lại như thế.
Chứng khóc đêm, tên như nghĩa, chính là, mỗi ngày sau khi trời tối, không hiểu sao tiểu hài tử lại khóc lóc không ngừng.
Có đôi khi sẽ khóc một hai canh giờ, có đôi khi lại đứt quãng, dù sao thì đêm nào cũng vô cùng ầm ĩ.
Chứng khóc đêm là bệnh không có biện pháp chữa trị, đến đại phu cũng không có cách nào, dân gian lại nói, tiểu hài tử mắc loại bệnh này là vì ban đêm khóc người.
Nếu nhà ai có tiểu hài tử ban đêm khóc người, đều sẽ viết lên trên một trang giấy câu "Thiên hoàng hoàng, địa hoàng hoàng, hài tử nhà ta ban đêm khóc người, quân tử qua đường xin niệm ba lần, ngủ một giấc đến khi mặt trời mọc", thừa dịp đêm khuya yên tĩnh dán ở trên đường cái, người qua lại nhìn thấy khó tránh khỏi phải niệm một lần, nói không chừng sẽ có thể chữa khỏi.
Chẳng qua đây là cách làm mê tín, kỳ thật hài tử khóc đêm vốn không thể nói rõ, trong đó có rất nhiều nguyên nhân, căn bản không phải viết chữ lên giấy là có thể giải quyết, nhưng tiểu hài tử còn chưa biết nói, lại không phải là bị bệnh, không phải là đói, ngày ngày ầm ĩ như thế, mọi người cũng chỉ có thể mong đợi quỷ thần.
Đã không phải là lần đầu tiên tiểu quận chúa khóc như thế, nghiêm túc mà nói, từ trong tháng, tiểu quận chúa chưa khi nào yên tĩnh qua.
Biện pháp nên thử đều thử, lương y cũng tới xem qua, cuối cùng đưa ra một cái kết luận rất phổ biến, vậy là không có cách nào.
Cho nên trong lòng mọi người đều có một loại nhận thức, đó chính là chờ tiểu quận chúa khóc cho đến lúc hết khóc, hoặc là đến khi lớn tháng hơn, dĩ nhiên là không còn khóc đêm nữa, chẳng qua, không ổn chính là hạ nhân sẽ vất vả hơn một chút, đổi người bồng ẳm mà thôi, đối với vương phủ này thì cũng không tính là cái gì, đừng nói hai người thay nhau bồng ẳm, mười người trăm người cũng chẳng hề gì.
Nhưng này tất cả chỉ giới hạn ở lý luận suông, chưa ai thấy qua tiểu hài tử khóc người, vĩnh viễn sẽ không biết khủng bố đến cỡ nào, bé có thể khóc đến khàn cả giọng, mặt sung huyết đỏ bừng, chính là nhắm chặt hai mắt mà khóc thét, thậm chí có đôi khi sẽ khóc đến ngất lịm, làm cho người ta không tự chủ được mà bắt đầu căng thẳng thần kinh, thậm chí còn lo lắng có phải bé bị bệnh hay không, hoặc là có nguyên nhân gì khác.
Đặc biệt là hiện giờ hài tử còn trong tã lót không dễ chăm sóc, thân phận tiểu quận chúa lại không phải bình thường, mấy người Mục ma ma mới như lâm đại địch.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Đặc biệt là Mục ma ma, bà gánh chịu áp lực càng lớn hơn so với trong tưởng tượng, bởi vì Hồ trắc phi không chỉ một lần mượn cớ, muốn ôm tiểu quận chúa trở về dưỡng ở bên người.
Xuất phát từ đủ loại nguyên nhân như thế, người khác làm sao lại đi tin tưởng một câu nhẹ nhàng "Ta có biện pháp" của Ngọc Nương.
Không có ai tin.
Không có ai tin nhũ mẫu trước mắt này có thể có biện pháp gì hay, không nhìn thấy Tiền nhũ mẫu và Vương nhũ mẫu đều không có cách gì đó sao, họ có khả năng, là nhũ mẫu tốt nhất cả Tấn Châu, căn bản không phải gà mờ trước mắt này có thể so sánh.
Nhất là Mục ma ma và Ngọc Thúy Ngọc Yến lại càng không tin, trong những người này, đại khái chỉ có họ biết rõ hai người Ngọc Nương Thúy Trúc là tới để làm gì.
Thế nhưng Ngọc Nương thập phần kiên trì, thậm chí nàng còn đi đến bên cạnh Vương nhũ mẫu đang bồng tiểu quận chúa đi qua đi lại, vươn tay ra.
Nàng rất cố chấp.
"Để ta thử đi, thử cũng đâu có trở ngại cái gì." Đồng thời, nàng quay đầu nhìn qua Mục ma ma, khẩn cầu: "Tiểu quận chúa cứ khóc như thế là không được, rất có thể sẽ khóc đến ngất lịm." đây đúng là điều Mục ma ma lo lắng nhất.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Mục ma ma trừng mắt nhìn nàng.
Vương nhũ mẫu cũng cảm thấy mục đích của Ngọc Nương không đơn thuần, có chút không nhịn được nói: "Tô nhũ mẫu, ngươi vẫn là đừng làm phiền thêm, tiểu quận chúa quen ầm ĩ như thế, dỗ dành là được, dỗ dành là được rồi."
"Để nô tỳ thử một lần đi."
"Ngươi, thật là..."
"Đưa cho nàng ta!" Mục ma ma khàn giọng nói.
Người hiểu tính tình của Mục ma ma đều rõ, đây là Mục ma ma đã tức giận.
Xác thực Mục ma ma đang tức giận, bà không dễ dàng tức giận, nhưng nếu giận lên.....
Dù sao thì hai người Ngọc Thúy Ngọc Yến cũng chưa từng thấy Mục ma ma tức giận, bởi vì Mục ma ma là người từng trải, bà xuất thân từ cung đình, dạng gì tình cảnh mà chưa kinh lịch qua, sớm đã luyện thành một thân bất động như núi, nhưng chăm sóc tiểu quận chúa hơn một tháng nay, bà thật sự đau hài tử này đến trong tâm khảm, vừa cảm thấy hài tử đáng thương, vừa là vì gánh vác sự dặn dò của Tấn vương.
Bà xem trọng tiểu quận chúa bao nhiêu, lúc này lại tức giận bấy nhiêu.
Thậm chí bà còn nghĩ, nếu như nhũ mẫu này chỉ là vì muốn biểu hiện bản thân mà cố ý làm ầm ĩ như thế, nhất định bà sẽ thay đổi thái độ thờ ơ lạnh nhạt khi trước, để cho nàng từ đâu đến thì cút về chỗ đó.
Nhất định!
Vương nhũ mẫu đưa tiểu quận chúa cho Ngọc Nương, Ngọc Nương duỗi tay tiếp nhận.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
Tiểu quận chúa là một hài tử vô cùng xinh đẹp, nhưng lúc này lại thay đổi có chút đáng sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn sung huyết đỏ bừng, ửng đỏ đến mức tựa như rỉ máu, nhắm chặt hai mắt, há cái miệng nhỏ nhắn khóc lớn, thanh âm đã hơi khàn, thân thể nhỏ bé cũng căng chặt.
Ngọc Nương sờ sờ tã lót trên người bé, lại lấy ngón tay thăm dò sau gáy bé, thở dài kiểm tra mấy nơi khác.
Mặc dù Ngọc Nương cũng chỉ mới làm mẫu thân, nhưng nàng chăm sóc hài tử còn trong tã lót cũng rất mát tay, Chu thị sinh liền ba đứa con trai, thân thể nương của nàng không tốt, đều là nàng hỗ trợ trông nom, còn có Minh ca nhi, lại càng không cần phải nói đến Hồng ca nhi và Tiểu Bảo.
Nghiêm túc mà nói, tay Ngọc Nương đã chăm sóc qua không dưới năm hài tử.
Cho nên kinh nghiệm chăm sóc tiểu hài tử của nàng cực kỳ phong phú, thậm chí còn hiểu rõ ngôn ngữ thân thể của hài tử hơn rất nhiều người.
Cũng giống hiện tại, rõ ràng toàn thân của tiểu quận chúa đã ướt đẫm mồ hôi, còn bị quấn tã lót dày như thế, bé có thể thoải mái mới là lạ, tiểu hài tử không biết nói, phương thức biểu đạt duy nhất chính là khóc, huống chi, bé vốn rất khó chịu, lại còn bị quấn chặt như thế này, tất nhiên là càng nghiêm trọng thêm.
Nàng ôm tiểu quận chúa đi đến trước giường la hán ở bên cạnh, sau đó cởi tã lót của bé.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon
"Ngươi làm cái gì!" Tiền nhũ mẫu chạy qua bắt lấy tay của Ngọc Nương.
"Tiểu quận chúa đã ướt đẫm mồ hôi, ta làm cho nàng mát mẻ thoải mái."
Ngọc Nương cảm thấy lời mình nói không có gì kỳ quái, nhưng lời này nghe ở trong tai người khác lại hết sức chói tai, đặc biệt là Vương nhũ mẫu và Tiền nhũ mẫu không thể gật đầu bừa, thậm chí trên mặt còn mang theo chút khinh thường không dễ dàng phát giác.
“Hài tử còn nhỏ không thể gặp gió, sẽ bị lạnh." Vương nhũ mẫu lấy một loại tư thái từ trên cao nhìn xuống nói, tựa như Ngọc Nương cái gì cũng không biết, nhưng hết lần này tới lần khác lại giả bộ hiểu biết.
Ngọc Nương không để ý tới nàng ta, vẫn cởi tã lót của tiểu quận chúa ra.
Mặt của Vương nhũ mẫu sung huyết đỏ bừng, có một loại cảm giác bị người khinh thị, thậm chí Tiền nhũ mẫu còn nhìn mấy người Mục ma ma và Ngọc Thúy Ngọc Yến xin giúp đỡ.
Hai người đã ở trong Tiểu Vượt Viện một thời gian dài, tất nhiên biết rõ, ai làm chủ bên trong Tiểu Vượt Viện này.