Trong phần phỏng vấn độc thoại nội tâm, Lục Yên Đinh nhìn vào máy quay và đã nói như vậy.
“Mấy tập trước tôi đều xem rồi, tiếng nói của dư luận tôi cũng có phần hiểu rõ.” Tư thế ngồi của cậu thư thái, khoa tay múa chân nói, “Tôi và tiên sinh của tôi cũng đã nói qua về chủ đề này, thật ra đối với Jelly mà nói, bởi vì bé là đứa con thứ hai cho nên chúng tôi đã có kinh nghiệm dạy dỗ hơn so với Pudding, có lẽ vì vậy nên tính cách của Jelly cũng cởi mở hơn một chút, thằng bé đối với ai cũng mang trạng thái của một người bạn tốt.”
“Vấn đề là tiên sinh của tôi ở mấy tập trước đã có phần hơi chiều con bé quá, chúng tôi là những người bổ trợ cho nhau trong việc chăm sóc và giáo dục con cái, nhưng yêu cầu của tôi đôi khi có phần nghiêm khắc hơn một chút, tôi đã từng nghiêm mặt với Pudding, nhưng tiên sinh của tôi lại chưa từng như vậy bao giờ, tôi ở bên anh ấy nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy anh ấy sốt ruột với ai bao giờ, đối con cái lại càng nhẫn nại.”
Mưa bình luận:
“Lục Nhu Nhu: Tiên sinh của tôi + 2”
“Trước đây có một tập Pudding đã khóc, từ lúc con bé tham gia chương trình chỉ khóc có lần đó mà thôi.” Lục Yên Đinh hồi tưởng lại, nói, “Chính là tập đưa các bạn nhỏ đến bệnh viện thú cưng, là tập áp dụng cái chết nhân đạo cho chú chó con. Có lẽ vì đó là việc liên quan đến sự sống và cái chết, tuy rằng trẻ con giai đoạn này vẫn còn rất ngây thơ, nhưng thật ra con bé trong lòng cũng biết đến những điều này. Hơn nữa con bé cũng là lớn nhất mà, trong số tất cả các bạn nhỏ xem như là có phản ứng mạnh nhất.”
“Nếu tôi ở bên cạnh con bé lúc đó, có lẽ tôi sẽ không làm tốt được đến thế như những gì tiên sinh của tôi đã làm.”
Lục Yên Đinh hơi ngừng lại một chút rồi mới trả lời: “Anh ấy nói với Pudding, cái chết thực sự tồn tại, có một ngày anh ấy cũng sẽ chết đi, Pudding sẽ không còn được nhìn thấy anh ấy, không còn được nghe thấy giọng nói của anh ấy nữa, đổi lại nếu là tôi, có lẽ tôi sẽ lựa chọn nói dối con bé, nói người chết chỉ là đang ngủ một giấc thật say không tỉnh lại nữa mà thôi, tôi sẽ không thừa nhận với con trẻ về khái niệm thật sự của cái chết.”
“Tôi và tiên sinh của mình đã từng thảo luận về chủ đề này, ban đầu cách nhìn của tôi và mọi người trên mạng giống nhau, nhưng rồi sau đó tôi dần hiểu được cách làm của anh ấy.” Lục Yên Đinh ngừng lại một chút, rồi dùng ngữ khí bình tĩnh chân thành nói, “Nếu như nói dối con bé, thì trong lòng đứa trẻ vẫn sẽ cảm thấy không yên, đợi đến khi con bé dần dần lớn lên, con bé sẽ luôn ôm theo cảm giác sợ hãi đối với cái chết, chúng ta đều phải thừa nhận rằng, con bé có quyền được biết đến chân tướng của thế giới này.”
“Bởi vậy tôi tán thành cách làm của tiên sinh.” Lục Yên Đinh khẽ cười, nhàn nhạt nói, “Nói với con bé, sự tồn tại của cái chết, nhưng tình yêu sẽ vĩnh viễn còn mãi. Đến một ngày chúng tôi cũng sẽ phải rời xa con bé, nhưng tình yêu mà chúng tôi dành cho con bé sẽ không bao giờ ngừng lại, con bé không chỉ là mầm cây sinh trưởng trong sinh mệnh của chúng tôi, con bé còn là một cá thể độc lập, con bé không cần phải sợ hãi ngày Tử thần đến gõ cửa bởi vì đó là điểm cuối cùng của mỗi một con người, đồng thời, con bé cũng không cần phải sợ hãi sự ra đi của những người xung quanh mình, bởi vì ký ức là thứ mà Tử thần vĩnh viễn không thể cướp đi được.”
Lê Minh không chỉ một lần nghĩ qua điều này, cậu thích cp này là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Nhưng vào lúc này, cậu cảm nhận thấy từ tận đáy lòng mình, cp này mang đến cho cậu không những chỉ có cảm giác yêu thương ngọt ngào, mà nhiều hơn cả, là những suy nghĩ về tình yêu, hôn nhân và sinh mệnh. Những lời này của Lục Yên Đinh chính là để đáp trả những dư luận trước đây trên mạng về cách giáo dục con cái của Khúc Như Bình có sự khác biệt với những người cha khác, lời nói thẳng thắn về khái niệm cái chết của anh đã làm dấy lên tranh luận trên mạng, có nhiều người chỉ trích ngôn ngữ của anh quá thẳng, không hề để ý đến cảm nhận của con trẻ.
Mưa bình luận:
“Nhấn like vì cách giáo dục này.”
“Tôi càng thích quan điểm giáo dục của Thi Nhân hơn, trẻ con thật ra cái gì cũng hiểu cả.”
“Giấu diếm cũng chẳng được cả đời, trẻ con sẽ cảm thấy bất an.”
“Hai người họ tốt thật.”
“Muốn làm con của hai anh quá!”
“Cái lần Pudding khóc đó tôi cũng khóc theo huhuhu.”
“Pudding của chúng ta đúng là hiểu chuyện quá.”
Trong phân đoạn ăn sáng, thôn trưởng chỉ vào Jelly hỏi: “Thằng bé tự ăn sao?”
Lục Yên Đinh tết tóc cho Pudding đang ăn sandwich, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu lên: “À, vâng. Thằng bé có thể tự ăn.”
Tiểu Jelly hai tay ôm lấy bát cháo ăn từng thìa từng thìa nhỏ, cậu bé vừa ăn, thỉnh thoảng đầu nhỏ còn nhìn ngó xung quanh, cũng không biết là đang nhìn cái gì, trong miệng phát ra những tiếng “ừng ực” đáng yêu, cậu bé còn kéo áo Pudding ý là bảo chị mau nhìn mình.
Pudding cũng ăn cháo, còn phát ra thứ tiếng to hơn cả em trai mình.
Đôi mắt Jelly tròn xoe, thua một cách tâm phục khẩu phục.
Lê Minh đã xem rất nhiều lần tập đặc biệt này, cậu có thể cảm nhận được tính cách của Jelly cởi mở hơn Pudding rất nhiều, cậu bé giống như đứa trẻ chưa từng tiếp xúc với những điều xấu xa, ánh mắt nhìn ai cũng ngập tràn tin tưởng và yêu mến. Ví dụ như máy quay hay bắt được hình ảnh Tiểu Jelly mặt đầy tò mò và vui vẻ, cậu bé ăn xong liền chạy loăng quăng giữa một đám các bạn nhỏ, từ đằng sau bịt mắt của Quả Đào lại hỏi người ta mình là ai, giống như là những người bạn quen thuộc đã lâu. Còn Pudding lúc mới tham gia chương trình rất ít nói, trông rõ là ngầu.
Trong một cuộc phỏng vấn Khúc Như Bình và Lục Yên Đinh đã từng nhắc đến, thời gian hai người ở bên Pudding rất ít. Trong thời kỳ Pudding lớn lên, Lục Yên Đinh nhận rất nhiều phim điện ảnh, tuy vẫn chọn phim phù hợp với hoàn cảnh gia đình, nhưng phần lớn thời gian vẫn đi quay phim là chính, còn Khúc Như Bình khi đó cũng đang chuyển hình trở thành đạo diễn, thời gian chăm sóc con cái cũng rất có hạn.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ, Pudding trong số những bạn nhỏ là lớn nhất nhưng con bé ngược lại không muốn đi, không phải con bé sợ lạ, nhưng gương mặt vẫn rất bướng bỉnh không muốn đi.
Khúc Như Bình nói với con gái: “Khi con về rồi thì cha vẫn ở đây, có được không?”
Anh nắm lấy tay Khúc Như Bình, đưa con bé xuống dưới sườn núi, tiếp tục thương lượng với con gái: “Chỉ khi con hoàn thành nhiệm vụ, thời gian hai cha con mình ở bên nhau mới càng nhiều hơn. Nếu con không thể hoàn thành nhiệm vụ, hai cha con mình đều sẽ bị đói bụng, con có muốn bụng bị đói không nào?”
Anh ngồi xổm xuống, nói với Pudding: “Con so với tưởng tượng của chính mình còn mạnh mẽ hơn, giỏi giang hơn nhiều lắm. Nhiệm vụ mà con cần phải hoàn thành này, là việc mà cha rất cần để có thể giúp đỡ cho cha, cha hứa với con khi con trở về sẽ nhìn thấy cha đầu tiên, có được không con?”
Lúc này Pudding mới chịu đi.
“Không trách con bé được,” sau đó Khúc Như Bình cười khổ nhìn vào máy quay nói, “Là tại thời gian tôi ở bên con bé ít quá.”
Mấy năm gần đây, trọng tâm cuộc sống của đôi chồng chồng Thi Nhân mới bắt đầu đặt lên gia đình.
Tiểu Jelly chính là được lớn lên trong bầu không khí tràn ngập yêu thương như thế.
Vì vậy khi thôn trưởng đề xuất các bạn nhỏ cùng nhau làm nhiệm vụ, bạn nhỏ ít tuổi nhất là cậu bé không hề bởi vì phải rời xa phụ huynh mà khóc lóc, hơn nữa còn vô cùng hứng khởi tròn xoe đôi mắt, nhảy tưng tưng nói: “Con muốn đi! Con muốn đi!”
“Ở đây có những nguyên liệu để làm món Bạch Sa Ly,” thôn trưởng đưa những tấm thẻ cho các bạn nhỏ, “Bí Đao, Khoai Tây và Pudding, cộng thêm cả Jelly nữa, bốn người các con sẽ đi tìm nguyên liệu rồi mang về để các bố làm cho các con ăn.”
Cái hay của video đã được cut ghép chính là nó chỉ phát đoạn mà bạn thích xem mà thôi, vì vậy giây tiếp theo, hình ảnh liền chuyển đến trên đường.
Pudding đang nắm lấy tay Jelly bước đi trên đường, bên tay phải còn xách một cái làn nhỏ màu xanh. Bí Đao có một người bạn thân tên là Hoa Hoa, nghe ra có vẻ cậu bé rất thích cô bạn bé con đến từ Đài Loan đó, vì vậy lúc này cậu bé Đông Bắc thường sẽ đột nhiên nói mấy câu bằng chất giọng Đài Loan.
Cậu bé nói với Jelly: “Em cực kỳ dễ thương luôn ỏ~”
Khoai Tây hỏi: “Nhưng mà cậu không phải muốn kết hôn với Hoa Hoa à.”
Bí Đao: “Nhưng mình cũng có thể kết hôn với Jelly mà.”
Pudding: “Em muốn kết hôn với em trai chị à?”
Bí Đao: “Jelly em có thể kết hôn với anh không?”
Jelly hát ê a.
Bí Đao hét lên: “Jellly! Jelly em có thể kết hôn với anh không?”
Jelly tiếp tục ê a hát.
Bí Đao: “…”
Bí Đao ưỡn bụng ra nói với Pudding: “Em ấy sau này có phải muốn làm ca sỹ không vậy?”
Đám nhóc bước vào một nhà xin nguyên liệu nấu ăn, tiếng Anh là ngôn ngữ phổ thông ở Baliga, mà những em bé con nhà minh tinh đều đã được tiếp xúc với tiếng Anh từ bé vì vậy việc giao tiếp đối với bọn nhóc không phải là chuyện khó.
Khi đám Pudding đi xin nguyên liệu, Jelly lại ngồi bên vệ đường nghịch cây nghịch cỏ.
Khoai Tây đi qua xem lại thấy Jelly đang khóc.
Khoai Tây gãi đầu mình nói: “Sao em lại khóc thế này?”
Jelly há miệng to ra nói: “Cái này khó ăn quá.”
Khoai Tây muốn dỗ dành cậu bé, nên liền chỉ vào mảnh đất bên kia nói: “Đất bên kia nhìn có vẻ ăn ngon hơn đó.”
Jelly lập tức ngừng khóc, nắm một ít đất ở bên kia bỏ vào miệng, khóc càng dữ dội hơn: “Huhuhu cái này càng khó ăn hơn.”
Mưa bình luận:
“Hahaha thằng bé còn ăn thật kia.”
“Hai ông nhóc ngốc nghếch này cười chết tôi mất.”
“Thương lắm mà thôi cũng kệ hahaha.”
Pudding chạy vội qua, vỗ vào lưng em trai để cậu bé nôn ra: “Trời ơi, sao em lại ăn đất thế này!”
Đám nhóc mà nói về chủ đề ăn uống, y như rằng Bí Đao sẽ nói không dừng lại được.
Cậu bé nói: “Em còn từng ăn bột giặt ở nhà đó!”
Khoai Tây không muốn mình yếu thế: “Mình còn ăn ốc vít đây này.”
Bí Đao nhìn cậu bạn hùng hổ nói: “Mình từng ăn Ultraman nữa nhé!”
Jelly không hiểu rõ chuyện lắm nhưng cũng hăng máu nói: “Em còn từng ăn đội trưởng Mèo đen cơ!”
Pudding: “…Haizz.”
Mưa bình luận:
“Pudding: Mệt tâm hết sức.”
“Pudding: Cái đám nhóc ngốc nghếch này đúng là một bầy gây chuyện mà.”
“Ultraman và đội trưởng Mèo đen đã làm sai chuyện gì vậy.”
“Cảm thấy Pu nhà em cứ như phụ huynh của cả đám nhóc vậy.”
Khoai Tây hỏi Jelly: “Sao em lại được gọi là Jelly?”
Giọng nói của Jelly rất nhỏ, còn ngây thơ trẻ con, lộn xà lộn xộn: “Bởi vì, bởi vì em thích ăn á, lúc em còn ở trong bụng papi em đã thích ăn rồi, em ăn nhiều lắm luôn.”
Jelly: “Khoai Tây ca ca, sao anh lại là Khoai Tây vậy ạ.”
Khoai Tây: “Bởi vì mẹ anh nói cái đầu của anh trông như một củ khoai tây.”
Bí Đao như muốn điên cuồng phun trào: “Cha anh nói rất thích anh, giống như là cha thích ăn bí đao ấy, thế là anh tên Bí Đao thôi.”
Pudding siêu thẳng: “Cũng may mà bố em không thích ăn mông heo đó.”
Mưa bình luận:
“Pu nhà tôi tinh thông mười vạn câu chuyện cười nhạt nhẽo.”
“Sao đứa nhóc này nói chuyện ngang thế mà tôi vẫn thấy buồn cười là sao, ôi mẹ ơi.”
“Hahaha, Ding ca nói câu nào là rén câu đấy.”
“Thẳng quá sao này cẩn thận không có đối tượng nha.”
“Ê phía trên, trông như thế kia mà còn lo không có đối tượng sao??”
“Mị bằng lòng gả cho Ding ca.”
Jelly lúc này càng đi càng chậm, cậu bé “ái da” một tiếng rồi làm nũng với Pudding: “Chị ơi ôm ôm”
Pudding đặt chiếc làn xuống, ôm lấy cậu bé hỏi: “Em mệt lắm rồi à.”
Tiểu Jelly gật đầu: “Em không đi được nữa đâu.”
Pudding ngồi xổm xuống, để Jelly ngồi lên đùi mình, cô bé ôm lấy Jelly nói: “Thế chúng ta nghỉ một lát nhé.”
Khoai Tây và Bí Đao cũng ngồi xổm xuống, hai đứa cùng nghịch đất dưới chân.
Bí Đao chỉ vào mấy con kiến nói: “Nhìn xem, ở đây có con kiến to chưa này.”
Khoai Tây nói: “Kiến bên chỗ mình to hơn.”
Bí Đao nhấc chân lên giẫm chết con kiến bên chỗ Khoa Tây..
Bầu không khí trở nên ngưng đọng lại, Khoai Tây yên lặng một chút rồi đứng dậy dẩu cái môi lên rời đi.
Pudding gọi cậu bé: “Em đi đâu đấy?”
Khoai Tây không nói gì, Pudding cũng đứng dậy đuổi theo: “Em đừng đi lung tung, chúng ta còn phải cùng nhau trở về mà.”
Khoai Tây cau mày lại chỉ vào Bí Đao: “Em sau này không muốn chơi với bạn ấy nữa!”
Pudding nói: “Em quay lại đây, để chị bảo bạn ấy xin lỗi em.”
Khoai Tây vẫn là một mặt khó chịu, Pudding phải kéo cậu nhóc về, nói với Bí Đao: “Em phải xin lỗi Khoai Tây.”
Bí Đao cụp mắt xuống không nói lời nào, làm bộ đang nghịch cái gì đó trên mặt đất.
Pudding nghĩ một lát, rồi ngồi xuống bắt lấy một con kiến: “Con kiến này to nhất nè, em tặng cho Khoai Tây đi, để bạn ý đừng giận em nữa.”
Jelly nhìn Bí Đao, rồi lại nhìn sang chị mình, cậu bé đứng dậy chạy về phía Khoai Tây. Cậu bé chạy đến bên cạnh Khoai Tây, nói: “Khoai Tây ca ca, anh chơi cùng em nhé.”
Thấy Khoai Tây không nói gì, Jelly lại vươn tay ra nắm lấy tay Khoai Tây, cậu bé có giật ra hai lần nhưng đến cuối cùng vẫn được Jellly nắm lấy.
Tiểu Jelly làm mặt xấu cho Khoai Tây xem, cậu bé con thè lưỡi ra còn làm mắt lác, mới đầu Khoai Tây còn không chịu nhìn sau cùng lại nhịn không được mà liếc mấy cái, rồi cuối cùng cũng cười phá lên với Jelly.
Jelly cũng cười theo, lắc lư tay Khoai Tây nói: “Chúng ta là bạn tốt mà phải không anh. Anh là bạn tốt nhất bạn tốt nhất của em.”
Khoai Tây nói: “Được, anh là bạn tốt nhất của em, nhưng em không được chơi với Bí Đao nữa.”
Jelly “ơ ơ” một tiếng: “Nhưng anh Bí Đao cũng là bạn tốt của em.”
Khoai Tây không vui: “Thế anh không làm bạn tốt của em nữa.”
Jelly nói: “Nhưng ba người chúng ta có thể làm bạn tốt mà.”
Khoai Tây không nói gì, Jelly lại làm trò trêu chọc cậu bé rồi hai đứa lại cười phá lên.
Mưa bình luận:
“Đây là cặp đôi chị em thần tiên nào thế này”
“Ôi mẹ ơi được làm bạn với hai nhóc này thật tốt.”
“Tình cảm giữa bọn nhỏ thật cảm động.”
“Lại nhớ đến em trai tôi rồi, Jelly đúng là một thiên thần nhỏ.”
“Hai chị em này đúng là hai đứa bé mà mị thích nhất mùa này.”
Ở một bên, các phụ huynh đang ngồi thảo luận, vừa nói chuyện vừa chờ nguyên liệu nấu ăn của bọn trẻ mang về.
Cha mẹ của Bí Đao đều rất béo, hai người đều rất phóng khoáng nói chuyện cũng rất ôn hòa. Mẹ của Bí Đao nói với Lục Yên Đinh: “Bọn trẻ con nhà Tiểu Lục đáng yêu thật đó, dễ xin được đồ nhất cho mà xem.”
Hậu kỳ liền chèn vào mấy chữ hiệu ứng “Dựa vào mặt ăn cơm”.
Lục Yên Đinh đang nói gì đó, vì vậy là Khúc Như Bình tiếp lời: “Ừ, giống tiên sinh của tôi khi còn bé.”
Mưa bình luận:
“Tay chân luống cuống chưa biết nói gì.”
“Lấy việc show ân ái là sứ mệnh.”
“Bán con đi để khen đối tượng đáng yêu.”
“Cái ảnh so sánh trên weibo mọi người đã xem chưa! Jelly đúng thật là giống hệt Nhu Nhu lúc nhỏ ý!”
Bạn edit cũng chèn thêm cả bức ảnh so sánh kia vào video.
Lúc này lại đang nói đến nhiệm vụ nào từng làm để lại ấn tượng nhất, thôn trưởng lại hỏi Khúc Như Bình: “Câu nói nào trong chương trình mà con bé để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho anh?”
“Là lần nói thật đó,” Khúc Như Bình không chút nghĩ ngợi, “Con bé nói chúng tôi yêu em trai hơn.”
Nói mãi nói mãi, anh và Lục Yên Đinh liền nhìn nhau.
Lục Yên Đinh gật đầu: “Tôi cũng rất cảm động lần đó, con bé không phải là ghen gì khi nói ra lời đó đâu dù vẫn có chút ấm ức kiểu trẻ con, nhưng con bé vẫn nói muốn trở thành người chị tốt để bảo vệ người trong nhà, bảo vệ em trai.”
Mẹ Khoai Tây nói: “Chủ yếu trong chương trình con bé là đứa lớn nhất, hơn nữa vẫn luôn giữ vị trí như thế trong nhà, vì con bé vẫn luôn đảm nhiệm vai trò là người bảo vệ thế nên chúng ta mới hiếm khi ý thức được, à con bé đến cuối cùng cũng vẫn chỉ là một cô nhóc mà thôi.”
“Tôi và lão Khúc,” Lục Yên Đinh gật đầu nói, “Lúc con bé mới ra đời thì có nhiều thời gian ở bên con bé hơn, nhưng sau này trong giai đoạn con bé dần lớn lên thì công việc của chúng tôi bắt đầu trở nên bận rộn, đợi đến khi rảnh rang hơn thì cũng lại có thêm Jelly, chính là… khiến con bé cảm nhận thấy tình yêu dành cho con bé ít hơn một chút.”
Có người cha cũng có hai em bé nói thêm vào: “Giống nhau cả thôi, bình thường gia đình nào có hai đứa đều như vậy, đều là lúc có đứa đầu thì dành hết toàn bộ tình yêu nhưng sau đó khi có thêm đứa thứ hai thì đều không thể như trước nữa, hoặc là lúc có đứa đầu thì làm chưa được tốt lắm đến đứa thứ hai mới có kinh nghiệm hơn nên có phần yêu đứa thứ hai hơn.”
“Vì vậy chúng tôi rất cảm ơn chương trình,” Khúc Như Bình tiếp lời anh ta nói, “Trước đây cơ hội được đi du lịch gia đình quả thật không nhiều, cũng chưa từng làm qua những nhiệm vụ có ý nghĩa như vậy.”
“Sau này chúng tôi sẽ càng làm tốt hơn.” Lục Yên Đinh nhìn về phía Khúc Như Bình nói.
Hai người cùng nhìn nhau mỉm cười.
Mưa bình luận:
“Nguyên tắc của Thi Nhân: tình yêu không cần thể hiện ra quá nhiều bởi vì điều đó luôn ở quanh đây.”