Pudding nhìn về hướng Khoai Tây, mím môi lại không nói gì.
Khúc Như Bình nắm lấy tay con gái để cô bé nhìn vào mình: “Cha biết con luôn rất muốn chiến thắng, nhưng cuộc đời mỗi người có thắng cũng sẽ có thua, huống chi đây chỉ là một trò chơi, điều chúng ta phải xem trọng hơn chính là quá trình, kết quả không quan trọng, được không con?”
Pudding cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Nhưng con rất muốn thắng.”
“Cha biết, như thế cũng rất tốt.” Khúc Như Bình điểm vào mũi con gái một cái, nói, “Nhưng khi con lớn lên rồi, phải bảo vệ cho papi và em trai con, con cần phải trở thành một người kiên cường. Đừng vì những chuyện như vậy mà không vui nhé, được không?”
Pudding nhìn cha mình, chậm rãi gật đầu: “Vâng ạ.”
Mưa bình luận:
“Thương Ding của tôi quá!”
“Ban nãy thôn trưởng nói nếu thắng có thể lấy được phần thưởng để tặng cho cha mà, con bé chẳng qua là muốn có được phần thưởng đó mà thôi.”
“Pudding thật ra là một cô bé rất hiểu chuyện.”
“Cả cái nhà này đúng là không chê được điểm nào.”
“Được rồi, tiếp sau đây các ông bố và các bạn nhỏ sẽ chia nhau ra để thi đấu hạng mục——nhảy dây!”
Thôn trưởng vỗ tay nói, “Nào xin mới các ông bố sang bên này, các bạn nhỏ của chương trình và các bạn nhỏ Baliga thì sang bên này chúng ta sẽ bắt đầu ngay sau đây!”
Pudding kéo theo Jelly: “Em đi theo chị.”
Cô bé nói với những người lớn đang cầm dây quay: “Các chú có thể nhẹ một chút được không ạ, đừng để dây đánh vào người em ấy.”
Bí Đao đi qua nắm lấy tay Jelly: “Không sao cả đâu, có ca ca ở đây bảo vệ em.”
Jelly cũng cực kỳ nghiêm túc vênh mặt lên nói: “Em cũng sẽ bảo vệ cho anh ca ca.”
Cha mẹ của Bí Đao ở bên ngoài hóng chuyện vui, cùng hai người nhà lão Khúc tán gẫu, nói: “Mọi người xem mấy đứa bé đoàn kết chưa kìa.
Lục Yên Đinh nói: “Jelly là bạn nhỏ tham gia sau cùng, cho nên bọn nhỏ muốn bảo vệ cho thằng bé mà thôi.”
Cha của Bí Đao nói trúng tim đen: “Không phải đâu, nó là nhìn trúng Jelly nhà cậu đẹp quá thôi!”
Hiệu ứng chữ: “Hiểu con không ai ngoài cha mẹ!”
Cuộc thi nhảy dây bắt đầu, bởi vì là các em bé cho nên vòng quay đều rất chậm, nhưng cho dù có như vậy, sau hai vòng hai quay hai em bé nhỏ nhất là Jelly và Quả Đào vẫn không theo kịp tiết tấu, phải ngừng lại trước.
Hai đứa nhóc đều cười haha, chạy đi tìm người lớn đòi ôm.
Đoạn sau của cuộc thi, đội Daddy chỉ còn lại có Pudding và Kẹo Bông. Lục Yên Đinh nhìn thấy Pudding đang mím chặt miệng nhỏ, khẽ cau mày lại.
Khúc Như Bình đặt tay lên vai cậu: “Đừng lo lắng quá.”
Lục Yên Đinh miễn cưỡng nở nụ cười: “Em có cảm giác con bé cứ cố gồng mình lên, làm cái gì cũng quá nghiêm túc.”
Khúc Như Bình khoan thai nói: “Đều phải như vậy cả thôi, con bé phải tự mình bước đi.”
Tốc độ quay dây càng lúc càng nhanh, Kẹo Bông cũng không theo kịp, đội bên kia vẫn còn hai bạn nhỏ nhưng lúc này đội Daddy chỉ còn mỗi mình Pudding.
Tổ chương trình vì muốn tạo cảm giác thấp thỏm, còn chỉnh hình ảnh về chế độ rất chậm.
Mưa bình luận:
“Pudding thật sự làm tôi xót xa quá!”
“Con bé đúng là không giống như những đứa trẻ khác ở lứa tuổi này, có cảm giác con bé đang lớn trước tuổi.”
“Nói đến cùng con bé cũng chỉ là một đứa nhỏ thôi, nếu con bé thỉnh thoảng gây chuyện vô lý một tý tôi còn thấy dễ chịu hơn một chút.”
“Trong chương trình này Pudding là bạn nhỏ ít khóc nhất.”
Cũng may khi cuộc thi kết thúc, Pudding đã giành được hạng nhất.
Sau khi tuyên bố kết quả, Pudding thở phào một hơi, khó khăn lắm mới nở ra một nụ cười phớt qua, cô bé chạy qua ôm lấy Lục Yên Đinh, nói: “Papi con được hạng nhất rồi a, papi có vui không ạ!”
“Con không được hạng nhất papi cũng vui lắm.” Lục Yên Đinh hôn lên trán con gái một cái nói.
Đến lượt các ông bố thi nhảy dây thì không còn nhẹ nhàng như thế nữa, tốc độ vòng quay của dây rõ ràng rất nhanh, ở đoạn giữa có một đoạn đệm nhỏ, Lục Yên Đinh hạ đất không vững ngã ngửa ra nhưng Khúc Như Bình ở đằng sau đã ôm lấy cậu.
Mưa bình luận:
“Nhanh nào, chiếc dây kia, quay cho tôi thêm một trăm vòng nữa!”
“Rõ ràng đã kết hôn rồi, ôm có một cái mà cũng đỏ mặt rồi tim đập loạn là sao!”
“Mẹ ơi cái ôm này cũng ngọt quá đi!”
“Ngọt chết tôi rồi!”
“Được rồi, tiếp theo đây chúng ta sẽ bước vào cuộc thi cuối cùng, đó chính là: kéo co!”
Thôn trưởng vừa nói vừa chỉ vào sợ dây dài dài: “Bên nào kéo dây qua vạch này trước là bên đó thắng, các bạn nhỏ ở trường đã từng chơi trò này rồi đúng không nào?”
Jelly và Quả Đào tần số hóng cao nhất trí lắc đầu.
Cha của Bí Đao đang phân tích tình hình trận đấu: “Tôi thấy tình hình không ổn đâu, mấy đứa nhỏ bên kia vừa đen vừa khỏe, mà mấy đứa nhóc bên này đều non nớt trừ Bí Đao ra thì đều gầy tất.”
Hiệu ứng chữ: “Không cần đoán cũng biết.”
Mưa bình luận:
“Trò chơi của tổ chương trình sắp xếp cũng quá bình thường đi!”
“2333 mấy trò chơi này quá quen thuộc tôi từng chơi hết rồi.”
“Bạn bè quốc tế có phải là thấy thú vị mới mẻ không.”
Bí Đao và Pudding đứng ở phía trước, Pudding nói với Bí Đao: “Em ra đằng sau đứng cho vững nhé.”
Bí Đao: “Vâng, Ding ca.”
Pudding: “Em mập nhất luôn đấy, so với ba em ấy còn mập hơn.”
Bí Đao: “Hiểu rồi, Ding ca.”
Pudding: “Có em ở đây đội của chúng ta nhất định sẽ chiến thắng.”
Bí Đao: “Nhất định là như vậy rồi, Ding ca.”
Thế nhưng khi cuộc thi vừa bắt đầu chưa được mười giây, đối phương đã dùng ưu thế tuyệt đối kéo đám nhỏ qua, cho đến khi vượt qua vạch kẻ, Bí Đao vẫn còn đang ngơ ngác, mặt đầy kinh hãi bị lôi đi.
Cuộc thi kết thúc, dáng vẻ của Pudding và Bí Đao đều mất hết ý chí, chỉ có mấy đứa nhóc bé hơn mới vui vẻ một cách ngốc nghếch. Jelly vui vẻ đến mức thở hổn hển, khoa tay múa chân mà miêu tả: “Bọn em viu một cái bị kéo đi luôn, các anh bên đấy khỏe thật đó!”
Pudding và Bí Đao đứng dựa vào góc.
Bí Đao cúi đầu xuống thở dài: “Haizz.”
Pudding cũng buồn bực không vui: “Hềy.”
Bí Đao lại thở dài: “Haizzzzzzz.”
Pudding ỉu xìu nói: “Thôi bỏ đi, đây là thế giới.”
Lục Yên Đinh đi theo sau con bé, mỉm cười hỏi: “Thế giới này thì làm sao hả con?”
Pudding ôm mặt quay đi, hiệu ứng chữ xuất hiện: Thói đời nóng lạnh lòng người dễ đổi, Tiểu Pudding đã nhìn thấu hồng trần.
Mưa bình luận:
“Mỗi lần nhìn đoạn này đều cười.”
“Tiểu Đinh đáng yêu quá.”
“Nhìn xem thế giới này đã khiến một cô nhóc buồn bã đến thế nào kìa.”
Tỷ lệ chiến thắng của trận chiến kéo co giữa người lớn với nhau của đội Daddy cũng không lớn lắm, đối diện với những người dân Baliga quanh năm làm việc đồng áng, ai cũng to cao vạm vỡ, cha của Bí Đao cổ vũ tinh thần anh em: “Không sao đâu, các vị, chúng ta cố gắng để——”
Khúc Như Bình chậm rãi nói: “Thua cho đẹp một chút.”
Lục Yên Đinh khẽ cười, đánh anh một cái, tay vừa muốn xượt qua đã bị Khúc Như Bình nắm lấy.
Mưa bình luận:
“Mấy cái động tác nhỏ này cũng ngọt quá rồi đó.”
“Hôm nay Thi Nhân cũng ngọt ngào ngất ngây.”
Lần thi đấu này có vẻ quyết liệt hơn một chút, các vị phụ huynh đều cố sống cố chết kéo dây về phía sau. Mấy đứa nhỏ đi đến cười hớn hở bên cạnh những người lớn, Jelly không hiểu thế sự cầm lấy cỏ đuôi chó cù vào mặt Lục Yên Đinh: “Papi, papi có nóng không?”
Pudding hiểu chuyện vội vàng kéo cậu nhóc ra, cô bé luồn ra sau cùng, ôm lấy một chú nói: “Chú ơi, để con giúp chú.”
Thấy thế đám nhỏ cũng bắt chước, rối rít chạy ra sau cống hiến cho những người lớn sức lực yếu ớt của mình.
Cũng không biết có phải là vì điều này hay không, kỳ tích đã xuất hiện, những ông bố cuối cùng cũng giành được thắng lợi.
“Được rồi, tôi xin tuyên bố những người giành chiến thắng là đội các ông bố, yeah!”
Trong tiếng vỗ tay, thôn trưởng mang quà đến, nói: “Phần thưởng là rất nhiều các món ăn vặt, đều là đặc sản bản địa, mọi người mau mang đi chia sẻ cho nhau nào.”
Pudding vui vẻ xoay vòng tại chỗ: “Papi, lần này chúng ta thắng rồi!”
Lục Yên Đinh xoa đầu con gái, nói: “Con cầm lấy chia cho các bạn nhỏ đi.”
Pudding ôm một đống đồ ăn vặt cùng một đám nhóc đi chia sẻ cho mọi người.
Năm phút cuối cùng của video này, là hình ảnh hoàng hôn đã buông xuống, bốn người nhà Thi Nhân cùng ngồi trên xe xuất hiện.
Lục Yên Đinh ôm lấy Jelly đang vẫy tay với những người bên ngoài cửa sổ, Khúc Pudding từ đằng sau vươn cổ ra, nhìn vào ống kính nói: “Tạm biệt!”
Khúc Như Bình ở phía trước lái xe, anh cũng hạ cửa kính xe xuống, nhìn vào ống kính vẫy tay nói: “Chúng tôi đi nhé, tạm biệt.”
Có giọng nói của anh quay phim truyền đến: “Đi đường cẩn thận, hẹn gặp lại vào tập sau.”
“Sau này gặp lại nha.” Tiểu Jelly cười ngọt ngào nói.
Dưới ánh chiều tà, chiếc xe dần dần đi xa, bên ngoài cửa sổ xe có một bàn tay nhỏ không ngừng vẫy vẫy.
Mưa bình luận:
“Sau này gặp lại nhé!”
“Chúng ta sẽ còn gặp lại mà, muah muah muah!”
“Phải sống thật tốt nhé, Thi Nhân của tôi!”
Lê Minh mỗi lần xem đến đoạn này đều không nhịn được cảm xúc bùi ngùi khôn nguôi, cậu nhấc tay lên, gõ vào phần bình luận:
“Tạm biệt nhé, Thi Nhân yêu nhất của tôi.”
—Toàn Văn Hoàn—