• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ngày nay Lục Yên Đinh quay phim cực kỳ mệt mỏi.

Quách Khải đưa cảnh diễn cãi nhau của Thị Nam và Tống Khanh Nhiêu tập trung về quay trong một giai đoạn, đồng thời còn cùng biên kịch thương lượng gia tăng rất nhiều tình tiết. Tuần trước bọn họ đã quay xong một vài cảnh lúc còn học Đại học, tuần này bắt đầu tập trung vào phần nội dung sau khi hai người ở chung.

Lục Yên Đinh biết, đây là phần tinh hoa trong câu chuyện về bọn họ, cũng là phần miêu tả cường điệu bằng ngôn ngữ điện ảnh.

Trên căn bản là phim điện ảnh cũng vậy, mà phim truyền hình cũng thế, khi quay phim sẽ không sắp xếp theo tuần tự của thời gian, Quách Khải có sự sắp xếp của mình, Lục Yên Đinh làm diễn viên việc có thể chỉ là điều chỉnh tâm trạng của chính mình cho phù hợp với cảnh diễn mà thôi.

Hai người này mỗi lần cãi nhau, đều không cùng một mức độ, trước khi thể hiện ra mức độ cãi nhau đã biến hoa đến mức sâu đậm hơn, Lục Yên Đinh trước tiên phải thể hiện được cảm giác mệt mỏi của việc không ngừng tranh luận thậm chí đã tiếp cận chiến tranh lạnh giữa hai người.

Du Cảnh Dương đã cùng cậu trao đổi qua cách nhìn nhận về cảnh diễn này, cậu ta nói: “Ở chỗ Thị Nam, lúc đầu là vẫn bằng lòng cùng cậu cãi nhau, thế nhưng càng về sau lại càng không nghiêm túc như vậy nữa, càng ngày càng lực bất tòng tâm, nên càng về sau tôi sẽ càng lúc càng kiểu sao cũng được, lời cậu nói cũng không để tâm nữa, nên việc gây hấn đều đựa vào cậu rồi.”

Tống Khanh Nhiêu vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng, Lục Yên Đinh đã lý giải như vậy vì thế cũng đã diễn như vậy.

Có một cảnh quay xong, cổ họng của Lục Yên Đinh gần như bị phá hỏng, Quách Khải tìm cậu nói: “Cậu đừng nên quá dùng sức, đừng cảm thấy rằng mọi trọng trách đang đổ lên vai cậu, mỗi lần gây chuyện đều là cậu thế nhưng cũng không đến mức phải quá sức như thế. Có hiểu ý của tôi không? Cậu xem mấy ngày nay cổ họng cậu đã không ổn nữa rồi, nhưng tôi cảm thấy không cần phải diễn đến mức độ đó. Cậu quá muốn bùng nổ, mỗi cảnh đều kích động như thế, như vậy không được đâu, quá nông cạn, cậu phải thể nghiệm một chút, cậu ta không phải nói mỗi lần…”

Nói đến đây, Quách Khải lại làm mẫu một chút cho Lục Yên Đinh: “Anh xem anh đi, mỗi lần đều như vậy, anh không hiểu tôi! Anh sẽ không hiểu được tôi đâu! Cậu xem giọng điệu như thế, trạng thái và cảm giác như thế giống như so với ai cũng gào lớn hơn, như thế giống người lớn cãi nhau sao, có khác gì đám con nít đâu đúng không? Cậu ta có một mặt trẻ con của mình, cậu phải thể hiện cái mặt trẻ con này ra một cách hợp lý hóa, chứ không phải thật sự giống như một đứa con nít, giống ba phần thì được nhưng không thể để giống cả bảy phần.”

Lục Yên Đinh bị Quách Khải chọc cười, mấy ngày nay thần kinh của cậu đều như sụp đổ cả, hiếm thấy cậu nở nụ cười, còn bị sặc bởi không khí lạnh, ho khan vài tiếng.

Thời gian ở một mình lúc này của cậu càng ngày càng nhiều.

Ý của Quách Khải rất rõ ràng, bây giờ lý giải của cậu đối với nhân vật còn chưa đủ. Cậu thử nhốt chính mình trong một căn phòng đóng kín, đọc đi đọc lại nguyên tác và kịch bản, cậu tự tưởng tượng mình là một người tự bế. Trong lòng cậu, Tống Khanh Nhiêu chính là một người như vậy, trong lòng cậu ta ngoại trừ Thị Nam ra giống như cái gì cũng không có, nhưng cậu ta lại đối với mối quan tâm duy nhất của mình không được tốt, ngược lại, đối với những người không quá quan trọng kia, lại tương đối khách khí cũng rất chu đáo.

Đây quả thật là một sắc thái bi kịch dày đặc, Lục Yên Đinh biết bản thân nhất định phải diễn cho giống, nếu không nhân vậy này sẽ không nhận được sự lý giải của khán giả, sẽ không có ai thích cậu ta, vậy thì Lục Yên Đinh sẽ cảm thấy rất oan ức thay cho Tống Khanh Nhiêu.

Cậu ta là một người vừa đáng thương lại vừa đáng yêu, cậu ta xứng đáng được người khác thấu hiểu, được người khác thương yêu.

Vì muốn mau chóng tiến vào trạng thái của nhân vật, vì vậy Lục Yên Đinh gần đây rất ít giao lưu với người khác, cậu nghĩ muốn để cho mình phải chịu cảm giác tâm tình bị đè nén, đây thật ra là một kỹ xảo có lợi vì cậu cảm thấy trước mắt thứ cậu thiếu xót chính là tâm lý uất ức, chỉ có biến mình thành người sống lâu trong không khí ngột ngạt không được phóng thích đó, cậu mới có thể diễn được ra thứ cảm giác mà Quách Khải muốn.

Khúc Như Bình gần đây cũng càng ngày càng bận, buổi tối khi Lục Yên Đinh trở về cũng chưa chắc anh nhất định sẽ có nhà, mà Lục Yên Đinh đi làm mệt mỏi cả ngày về chỉ buồn ngủ, vì vậy cậu thường nằm ở trên giường đọc kịch bản rồi thiếp đi lúc nào chẳng biết. Đến nửa đêm, cậu lại mơ mơ màng màng tỉnh lại, trên người đã được đắp chăn cẩn thận, Khúc Như Bình thì đang ngủ bên cạnh cậu.

Cậu thường theo bản năng muốn đến gần anh, nhưng cũng không rõ vì sao, vẫn miễn cưỡng tránh đi. Lục Yên Đinh cảm thấy cậu sắp tới được gần với cảm giác của nhân vật rồi.

Đây là một chuyện tốt, mà cũng có thể là một chuyện xấu.

Sáng ngày hôm sau, thường thường Khúc Như Bình sẽ thức dậy sớm hơn so với cậu, còn làm cơm cho Lục Yên Đinh nữa. Hôm đó Khúc Như Bình còn trịnh trọng tuyên bố xin lỗi cậu: “Gần đây chắc anh không thể đưa em đi làm được nữa.”

“Không sao.” Lục Yên Đinh nhẹ giọng nói: “Em biết anh rất bận.”

Khúc Như Bình quan sát thần sắc của Lục Yên Đinh, anh đi tới trước chiếc bàn vuốt tóc cậu, hỏi: “Gần đây mệt lắm, đúng không?”

Lục Yên Đinh lắc đầu, cậu uống một ngụm sữa để sữa dính đầy bên mép: “Không có… anh trước đây cũng vậy mà.”

Tay Khúc Như Bình khoác lên vai cậu, anh cứ như vậy mặc Âu phục giày da đứng trước mặt Lục Yên Đinh thường sẽ khiến cho cậu sinh ra cảm giác mình đang sống trong mơ vậy. Dù sao sắc trời còn tối, trong phòng cũng chỉ là một màu đen mờ mịt, Lục Yên Đinh vẫn còn mặc áo ngủ, đi chân đất ngồi trên ghế, thần sắc có hơi hoảng hốt, mãi cho đến khi cậu cảm giác được Khúc Như Bình cúi đầu xuống, mút lấy môi mình, Lục Yên Đinh không biết làm sao, đột nhiên lại lui về phía sau một chút.

Động tác của Khúc Như Bình hơi ngừng lại, ngón tay anh lau đi vệt sữa trên môi cậu, nói: “Dính sữa này.”

Nói xong câu này, Khúc Như Bình liền đi ra cửa. Lục Yên Đinh ngây ngô nhìn theo bóng lưng anh, rồi bỗng nhiên trần chạy đến.

Ôm lấy Khúc Như Bình.

Khúc Như Bình xoay người lại, vuốt ve dọc sống lưng cậu. Lục Yên Đinh nhón chân lên, như thể bù đắp mà hôn Khúc Như Bình, cậu phát ra tiếng hừ hừ giống như lấy lòng, nhưng trong nội tâm lại cực kỳ đau khổ.

Đóng phim và cuộc sống cần phải tách biệt.

Trong lòng cậu rất rõ ràng chuyện đó, chỉ là cậu không hề có kinh nghiệm. Đây còn là lần đầu tiên khiến cậu sản sinh ra cảm giác không phân biệt được rõ giữa cuộc sống và phim ảnh.

Nhưng Lục Yên Đinh không có biện pháp tốt hơn, cậu biết, đối với cậu mà nói, cách diễn tốt duy nhất không phải là mô phỏng, mà cậu phải bắt buộc bản thân phải trở thành Tống Khanh Nhiêu.

Như vậy mới giống.

Cậu thường sản sinh ra cảm giác vô lực, chẳng lẽ sau này mỗi nhân vật đều phải diễn như vậy sao? Mỗi lần đều để bản thân chìm đắm trong cảm xúc như vậy, một chút cũng không thể rút ra sao? Thành công xưa nay để có được cũng không phải dễ dàng gì, chỉ là hiếm khi thấy được tính khả thi như thế, nhưng lại khiến người cảm thấy rất vô lực. Đồng thời, bạn còn không biết rõ thứ đợi chờ mình có phải là thành công hay không.

Lục Yên Đinh trở thành một con người không vui vẻ.

Cậu biết bản thân mình không thể muốn nhiều như thế, dù sao bộ phim trước mắt đây còn chưa quay xong.

Có thể người hay lo lắng thường là như vậy, sợ hãi mất đi nhiều thứ lại tham luyến có được nhiều thứ, Lục Yên Đinh hiểu rõ cậu còn muốn rất nhiều thứ, đại khái đây có lẽ là cậu chưa từng cố gắng qua nhiều như vậy, cậu quá muốn nhận được hồi báo. Chỉ là với kinh nghiệm nhiều năm cho hay, đối với chuyện nỗ lực này tốt nhất đừng đặt quá nhiều kỳ vọng.

Hôm đó, cảnh mà bọn họ quay vẫn không phải là cảnh vui vẻ gì cho cam.

Đây là cảnh diễn về mối quan hệ sau này của bọn họ, đến giai đoạn này, mối quan hệ của hai người đã như hoa giấy ngâm trong nước nát bươm rồi, chỉ cần dòng nước thoáng thay đổi sẽ triệt để mỗi người một nơi. Mà lúc gió êm sóng lặng này, hoa giấy lãng đãng trôi trong làn nước, lại mang một loại mỹ cảm khác.

Tống Khanh Nhiêu tắm xong đi ra, Thị Nam nhìn chằm chằm vào cậu.

Ánh mắt Tống Khanh Nhiêu vẫn là né tránh, không phải là chột dạ, mà cậu lại hiểu ánh mắt của Thị Nam trở thành một loại ám chỉ tình tứ nào đó.

Bọn họ đã rất lâu không làm rồi.

Tống Khanh Nhiêu nuốt ngụm nước bọt, dè dặt đi về hướng Thị Nam: “Sao vậy?”

Thị Nam đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay em đưa Lâm Nguyệt về nhà?”

Tống Khanh Nhiêu giật mình, sự ngượng ngùng lúc này đã không còn sót lại chút gì, sắc mặt nhất thời cũng không thấy khá hơn: “Anh động vào điện thoại của em?”

Thấy Thị Nam trầm mặc, Tống Khanh Nhiêu buồn bực không chịu nổi đi tới đi lui trong phòng, mỗi lần cậu tức giận đều sẽ đập vỡ đồ đạc, lúc này nhìn thấy trên bàn có vài chiếc cốc bèn cầm lên theo lẽ tự nhiên mà đập vỡ.

Âm thanh đồ vật vỡ tán sắc bén, chỉ là Thị Nam giống như không nghe thấy, vẻ mặt của cậu ta trở nên rất trống rỗng.

Một lúc lâu sau, cậu ta hỏi Tống Khanh Nhiêu: “Em biết vì sao Lâm Nguyệt lại thích em không?”

“Bởi vì em thường cho cô ấy cảm giác mơ mộng: tặng đồ cho cô ấy, mời cô ấy ăn cơm, đưa cô ấy về nhà, mà những thứ này đều là những thủ đoạn giấu đầu hở đuôi của em mà thôi.”

Tống Khanh Nhiêu giống như thú dữ phát cuồng lên, cậu thường trong nháy mắt đã đối đáp lại Thị Nam, giống như giờ nào phút nào cũng trong trạng phải chuẩn bị phản kích: “Mắc mớ gì đến anh?”

Câu nói này là không đúng.

Sao có thể không liên quan đến Thị Nam?

Trong lòng Tống Khanh Nhiêu chột dạ, cậu không có lời nào để nói, chuyện này là cậu không đúng. Nhưng cậu lại quá bất an, đồng nghiệp thỉnh thoảng lại lấy chuyện cậu không có bạn gái ra làm trò đùa, cậu sẽ lo lắng muốn chết, hôm nay thậm chí còn có người hỏi cậu có phải là gay hay không, biết rõ là lời đùa cợt, nhưng Tống Khanh Nhiêu vẫn rất sợ hãi, cậu có cách nào thoát lý khỏi cái thân phận mà thế tục bảo vệ cho cậu, cậu cần có cái gì đó làm bình phòng che chắn, cho dù đó là giả, hư vô đến không thể nắm bắt được nhưng vẫn là tấm màng mỏng bảo vệ lấy cậu.

Tống Khanh Nhiêu quay lưng về phía Thị Nam, như một đứa trẻ phô trương thanh thế, cậu không có chút sức lực nào những vẫn phí công ngụy trang dùng sự tức giận che đi nỗi kinh hoảng trong lòng mình: “Tôi muốn làm thế nào là việc của tôi, không liên quan gì đến anh cả.”

Cậu nghe thấy tiếng Thị Nam đứng lên, đáy lòng nhất thời trở nên trống trải, Tống Khanh Nhiêu xoay người lại, hét lên với Thị Nam: “Lại như vậy! Nói mới được hai câu đã bỏ đi, có phải anh không muốn nói chuyện với tôi nữa hay không?”

Cậu trẻ con như vậy đấy.

Tống Khanh Nhiêu khát vọng Thị Nam có thể nói cho cậu biết: Không phải, anh rất yêu cậu, rất quan tâm đến cậu. Cậu ngóng trông Thị Nam có thể phủ định tất cả những lời cậu nói.

Cậu chỉ cần Thị Nam đi tới và ôm lấy cậu một cái.

Chỉ là Thị Nam cũng đã sớm mệt mỏi, cậu ta để lại cho cậu một bóng lưng, sau đó, cậu ta nhẹ nhàng đóng cửa lại, nói: “Đi ngủ sớm một chút đi.”

Mấy chữ này không có sức mạnh gì, nhưng lại khiến Tống Khanh Nhiêu không thể đứng thẳng được.

Cửa đóng lại.





Lúc Khúc Như Bình đẩy cửa tiến vào, đã trông thấy Lục Yên Đinh cuộn tròn trên giường đọc kịch bản. Hôm nay anh trở về sớm hơn mọi ngày cho nên Lục Yên Đinh vẫn còn chưa ngủ.

Sắp một giờ sáng rồi, Khúc Như Bình hỏi: “Còn đang đọc sao?”

Lục Yên Đinh cũng không ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ cuộn tròn lại càng chặt hơn, mệt mỏi đáp một tiếng “vâng”.

Hai người họ gần đây ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng rất ít khi nói chuyện với nhau. Khúc Như Bình kéo caravat, liếc mắt nhìn cậu một cái, nói, “Đi ngủ sớm một chút đi.”

Lục Yên Đinh nhúc nhích một chút, hơi có vẻ uất ức nói: “Anh chẳng quan tâm gì đến em cả.”

Khúc Như Bình ôn hòa nói: “Anh không quan tâm đến em thì chính em cũng phải nghỉ sớm một chút.”

“Vậy thì không cần anh lo,” Lục Yên Đinh dụi vào gối nằm, không biết là đang làm loạn cái gì, “Chuyện của em chẳng liên quan gì đến anh cả, anh cần gì phải để ý em ngủ lúc mấy giờ.”

Khúc Như Bình nhìn cậu trong thoáng chốc, rồi đi tắm.

Lúc anh tắm xong đi ra, nhìn thấy Lục Yên Đinh ngồi ở bên giường quay lưng về phía mình, mà lưng cậu hiện tại đang run lên.

Vì vậy anh vắt khăn bông lên cổ, vòng qua phía bên kia chiếc giường.

Mắt Lục Yên Đinh đỏ hoe, sắc môi trắng nhợt còn hơi tái xanh. Cậu nhìn thấy Khúc Như Bình đang ngồi xổm trước mặt mình, không nói câu nào mà chỉ lẳng lặng nhìn cậu.

Lục Yên Đinh ôm lấy cổ anh, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi.”

“Chuyện nhỏ mà thôi.” Khúc Như Bình bỏ khăn bông đã ướt xuống, một tay khác ôm lấy eo Lục Yên Đinh, “Sau này không cần vì chuyện như này mà xin lỗi đâu.”

“Cần chứ.” Lục Yên Đinh khóc thút thít nói, “Sao em có thể nói với anh những lời như vậy, là em không tốt.”

Khúc Như Bình nói trúng tim đen: “Em nhập vai quá rồi.”

Lục Yên Đinh ngoan ngoãn gật đầu, thừa nhận nói: “Em biết, như thế không tốt. Em sẽ tách biệt mọi thứ ra.”

Khúc Như Bình ngồi lên giường, ôm lấy Lục Yên Đinh, ghé vào lỗ tai của cậu nói:

“Trước đây trong đoàn phim của anh có một diễn viên đóng vai người điên, người đó cũng có tuổi rồi vì để diễn cho giống nhân vật, bình thường đều có những hành vi điên điên khùng khùng, phải cho đến khi quay phim xong được hai tháng người đó mới quay trở lại trạng thái bình thường được.”

“Người có kinh nghiệm còn như vậy, huống chi là em.” Khúc Như Bình an ủi Lục Yên Đinh, “Diễn viên muốn ăn chén cơm này, nhiều hay ít đều cần phải nhập vai, có lão luyện hơn nữa thì cũng vẫn phải như vậy. Không cần phải cảm thấy sợ hãi đâu, diễn thêm nhiều vai nữa em sẽ nhận ra quy luật trong đó rồi sẽ trở thành ký ức cơ bắp mà thôi, sau này đóng phim cũng không cần khổ cực như vậy nữa.”

Nghe được những câu nói này, Lục Yên Đinh vốn đã ngừng khóc lại càng khóc tợn hơn, cậu dụi mắt, nói một cách mơ hồ: “Em biết, em biết rồi…”

Khúc Như Bình lấy giấy ăn lau mũi cho cậu, rồi để Lục Yên Đinh khóc một cách tùy ý.

Lục Yên Đinh khóc mệt rồi, ở trong lồng ngực Khúc Như Bình đã cảm thấy buồn ngủ, chỉ là cậu không chịu cứ ngủ đi như thế: “Nằm xuống đi, anh cũng thế, chúng mình ôm nhau ngủ.”

“Được.”

Trong ấn tượng của Lục Yên Đinh, hai bọn họ đã lâu không ôm nhau như vậy. Trong cái ôm thư thích ấm áp của Khúc Như Bình, cậu dùng đôi chân trần của mình cọ vào cẳng chân của anh, Khúc Như Bình đem chân cậu nhét vào trong chăn rồi hôn lên trán Lục Yên Đinh một cái, nói: “Ngủ ngon.”

“Đừng nói ngủ ngon, đừng nói hai từ này.” Lục Yên Đinh nằm úp sấp trong lồng ngực anh, theo thói quen nghịch ngợm những chiếc cúc áo, mê man trừng mắt nói, “Mỗi lần anh nói với em như vậy, đều giống như lời tạm biệt ấy.”

Khúc Như Bình thấp giọng cười cười, xoa bụng cậu nói: “Vậy thì cùng ngủ nhé, rồi ngày mai lại cùng nhau thức dậy.”

“Vâng,” Lục Yên Đinh ngáp một cái, quấn lấy Khúc Như Bình, nói, “Chúng mình đã lâu không làm rồi nhỉ? Đợi chúng mình cùng hết bận rồi, chúng mình cùng làm mấy tuần liền nhé…”

“Mấy tuần cơ à.” Khúc Như Bình lặp lại mấy chữ này.

Lục Yên Đinh ở trong lồng ngực anh cười buồn, lại tự mình nói: “Nghe không hợp lý mà cũng chẳng thuyết phục chút nào.”

Cậu thật sự buồn ngủ rồi, cười mãi cười mãi, lại mơ màng lúc nào chẳng hay, thời khắc ý thức mông lung, cậu sờ soạng khắp người Khúc Như Bình như muốn nắm lấy thứ gì đó, Khúc Như Bình biết cậu muốn tìm cái gì, vì vậy anh liền đặt tay mình trong lòng bàn tay của cậu.

Rốt cuộc khi hai bàn tay cùng đan lấy nhau, Lục Yên Đinh mới yên tâm chìm hẳn vào giấc ngủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK