Xem dáng vẻ của anh có lẽ là cũng mới trở về thôi, trên người vẫn đang mặc quần áo chỉnh tề một tay đút trong túi quần Tây, áo sơ mi trắng xắn đến khuỷu tay.
Khúc Như Bình gật đầu ra hiệu với Lục Yên Đinh, rồi đi đi lại lại trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lại nói đôi câu.
Lục Yên Đinh ném áo khoác lên giá treo quần áo, thở dài một hơi, dựa vào trên tường quan sát Khúc Như Bình.
Khúc Như Bình đứng trước cái máy hát cổ, dùng ngón tay miết nhẹ đĩa hát, đang suy tư gì đó.
Cuộc điện thoại này cuối cùng cũng đến lúc kết thúc, Khúc Như Bình “ừ” hai tiếng rồi đáp: “Được, đến lúc đó gặp.”
Anh chuyển hướng đi về phía Lục Yên Đinh, giang hai cánh tay ra với cậu, nói: “Đến đây.”
Lục Yên Đinh cười lên hai tiếng, nhảy vòng qua, Khúc Như Bình vững vàng đỡ lấy cậu.
Lục Yên Đinh hỏi anh: “Anh sắp phải đi đâu sao?”
“Ừ, tuần sau.” Khúc Như Bình cười buồn vỗ vỗ lưng cậu, “Phải đi năm ngày.”
“Làm gì vậy?”
“Đi từ thiện.”
“Châu Phi sao anh?”
“Không, vào trong núi thôi.”
“Những năm ngày cơ à, nhà hảo tâm.” Lục Yên Đinh than thở, “Anh cam lòng để em chăn đơn gối chiếc à?”
“Anh cũng muốn mang em đi theo lắm, nhưng mà vất vả lắm nên đành thôi vậy.”
Khúc Như Bình một tay ôm lấy cậu, tay còn lại ở đằng sau vươn ra xoay xoay chiếc đĩa hát.
Lục Yên Đinh vẫn không chịu buông tha: “Ở trong lòng anh, em là người được nuông chiều từ bé sao?”
“Hả?” Tay Khúc Như Bình trượt tới bên hông cậu, “Không phải.”
Suy nghĩ một chút, anh nói: “Em còn phải làm việc mà.”
Lục Yên Đinh nghiêng đầu qua: “Anh nhận ra lý do kia không hữu dụng nữa rồi sao?”
“Cạch” một tiếng, máy hát chậm rãi vang lên những âm điệu cổ điển phương Tây tao nhã.
Khúc Như Bình lúc này mới xoay người về phía Lục Yên Đinh, anh bóp bóp mũi cậu, nói: “Còn chưa kết hôn mà em đã được thể lấn tới thế rồi sao?”
Lục Yên Đinh phảng phất như có thể ngửi được mùi hương thanh nhã của cây dành dành từ trong tiếng nhạc, chỉ là trong bầu không khí như vậy cậu vẫn như cũ nắm lấy tay Khúc Như Bình: “Em cứ được thể làm tới đấy, nếu phải kết hôn với người như em mỗi ngày anh đều sẽ bị quản như vậy đó.”
Khúc Như Bình ôn nhu bao lấy bàn tay của cậu trong lòng bàn tay chính mình, dựa vào trên tường cười nhạt, nói: “Quản thế nào, nói nghe một chút coi.”
“Ừ thì…” Lục Yên Đinh nhìn sang nơi khác, nghiêm túc suy nghĩ: “Mỗi ngày đều kiểm tra điện thoại của anh, tất cả tin nhắn và nhật ký cuộc gọi em đều phải xem một lần.”
Khúc Như Bình gật đầu một cái: “Ừ, thế à.”
“Quần áo thì phải ngửi xem có mùi nước hoa hay không, ” Lục Yên Đinh kéo kéo áo sơ mi của Khúc Như Bình, cúi đầu ngửi một cái, còn nói, “Còn phải nhìn xem có dấu son môi gì đó hay không, túi xách cũng phải lục một lần, nhìn xem có tấm danh thiếp nào không bình thường hay không.”
Khúc Như Bình ôm ngực cười, khẽ lắc đầu.
Lục Yên Đinh hỏi: “Anh sao vậy?”
“Anh cũng không phải là người không cẩn thận như thế, ” Khúc Như Bình phân tích cho Lục Yên Đinh nghe, “Sai lầm cấp thấp như vậy, anh sẽ không phạm phải.”
“Ờ ——” Lục Yên Đinh mỉm cười nhìn hắn, cũng ôm lấy ngực, răm rắp học theo, “Khúc tiên sinh thông minh như vậy thì anh sẽ làm thế nào?”
“Tối thiểu sẽ không để lại chứng cứ rõ ràng để em thấy được, hơn nữa nếu muốn có người ở bên ngoài, không thể nói cho cậu ta biết số điện thoại của anh được, sẽ thông qua điện thoại của trợ lý để liên lạc.”
Khúc Như Bình trầm ngâm nói, “Sẽ xác định trước lịch trình của em đang làm gì, nếu khả năng không bị phát hiện khá lớn sẽ liên lạc với cậu ta. Nhưng không được quá nhiều lần, nhiều nhất cũng chỉ một tuần một lần.”
Khúc Như Bình đã nói rõ ràng lại còn mạch lạc.
“Thân phận của người này không thể quá gây sự chú ý, tốt nhất là người em quen biết, tin tưởng, như vậy cho dù em có phát hiện ra anh và cậu ta có cùng tồn tại trong một căn phòng, cũng sẽ không quá hoài nghi. Cùng với đối phương không thể là Omega, Beta hay Alpha đều có thể cân nhắc, cuối cùng nếu như sự việc bại lộ, cũng có thể dựa vào điểm này tìm cớ chối tội.”
Lục Yên Đinh nghe đến hoảng hốt, trong miệng cậu đều đã cảm nhận được vị chua: “Được đấy, đại ảnh đế, cuộc đời cứ như một vở kịch ấy nhỉ, anh suy nghĩ cũng chu đáo thật đấy.”
“Nhưng đây là anh đang cố tình giở mấy trò mèo, để em không ngừng quấy nhiễu anh đó hả?”
Lục Yên Đinh nhìn thẳng vào Khúc Như Bình: “Đã thế cách một phút em sẽ gửi một tin nhắn gọi một cuộc điện thoại, sau đó cũng sẽ lấy cả số điện thoại của trợ lý của anh, mỗi ngày đều không làm gì cả chỉ ngồi nghĩ xem anh ở đâu làm gì, quản anh chặt chẽ, như thế mới cắt đứng khả năng ngoại tình của anh đúng chưa?”
Tiếng cười trầm thấp của Khúc Như Bình hoà lẫn với tiếng nhạc phát ra từ chiếc máy hát, anh kéo Lục Yên Đinh vào trong lồng ngực mình: “Xin em phải làm như thế nhé.”
Khúc Như Bình ôm Lục Yên Đinh khiêu vũ trong tiếng nhạc vang lên trong phòng khách. Lục Yên Đinh gối đầu lên lồng ngực của anh, đôi chân xoay chuyển theo bước nhảy của đối phương, cậu híp mắt lại đắm chìm trong trong bầu không khí này, nhưng vẫn chẳng quên bản thân là Lục- chuyên- nói- chuyện- mất- hứng- Yên Đinh còn, nói: “Em không biết khiêu vũ.”
“Không sao cả,” Khúc Như Bình dẫn dắt cậu, “Anh chỉ cần bầu không khí như này thôi.”
“Sao anh không hỏi em, hôm nay em thế nào?”
“Em muốn nói không?”
“Vâng, em muốn.”
Lục Yên Đinh ngẩng đầu lên, “Hôm nay đạo diễn đã để em diễn thử cả hai đoạn.”
“Vậy tốt quá rồi.”
“Nhưng mà…”
“Sao em?”
“Đoạn thứ hai lại diễn theo kịch bản ở chỗ ông ấy,” Lục Yên Đinh lẩm bẩm nói, “Em đã không nghĩ tới ông ấy sẽ có yêu cầu như vậy, lúc đó em cực kỳ căng thẳng. Ông ấy cho em và một diễn viên khác thời gian chuẩn bị trong mười phút.”
“Diễn cảnh nào?”
“Là cảnh tình cảm, Tống Khanh Nhiêu bị Thị Nam kéo vào phòng thiết bị rồi cưỡng hôn, sau đó là màn tỏ tình.” Lục Yên Đinh đang giải thích, lại thở dài rồi nói tiếp, “Em còn là lần đầu tiên quay cảnh hôn nữa, may mà cũng không quá tệ, diễn viên kia diễn cũng rất tốt.”
Cậu nhìn vào cằm của Khúc Như Bình: “Là một Alpha,”
“Ờ.”
“Tên của cậu ta cũng hay lắm, gọi là Du Cảnh Dương.”
“…”
“Cũng đẹp trai lắm kìa.”
Thấy Khúc Như Bình không lên tiếng, Lục Yên Đinh không nhịn được cùng kéo dãn chút khoảng cách với anh, hỏi: “Anh không ghen sao? Hôm nay em đã hôn anh ta đó.”
Khúc Như Bình từ từ ngừng lại, anh như suy tư gì đó nhìn về phía Lục Yên Đinh: “Sẽ không.”
Lục Yên Đinh lớn tiếng lặp lại: “Sẽ không!”
“Đây là chuyện mà một diễn viên cần phải làm,” thấy phản ứng kịch liệt của cậu đáng yêu quá, Khúc Như Bình không nhịn được cười, nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu nghiêm chỉnh tiếp tục nói, “Thân là người nhà, cần phải biết thông cảm.”
“Lời thì có thể nói như vậy, nhưng anh cũng sẽ nghĩ như thế sao?” Lục Yên Đinh trong tiếng nhạc đang lên cao trào lại bất ngờ lớn tiếng: “Anh vĩ đại như thế! Một chút không cao hứng không vui đều không có cơ mà.”
“Không nhảy nữa!” Lục Yên Đinh giãy tay ra, thở phì phò quay người lại ngồi xuống ghế sopha, “Em cho anh biết, em lần này không dễ dỗ đâu nhé!”
Khúc Như Bình trong thoáng chốc nhìn cậu, quay lưng lại ——
“Thế nhưng anh mà không đến dỗ em, là anh xong luôn đấy nhé, anh đã biết chưa!”
Lục Yên Đinh đối với bóng lưng của Khúc Như Bình hét ầm lên, cậu còn giẫm chân hai lần, cố tình gây sự đến chính mình cũng cảm thấy hoang đường.
Khúc Như Bình tắt nhạc đi, hướng cậu đi đến. Lục Yên Đinh lại quay mặt đi không nhìn Khúc Như Bình, chỉ nghe thấy tựa hồ như có tiếng thở dài của anh, ngay sau đó là thấy đệm ghế sopha bên cạnh mình lún xuống, Khúc Như Bình ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: “Nào.”
“Lại muốn ôm?” Lục Yên Đinh cười hừ nói: “Không ôm.”
Khúc Như Bình cười cười ra thêm giá: “Thế hôn một cái nhé?”
Lục Yên Đinh vô cùng xoắn xuýt mà suy nghĩ một hồi, bất đắc dĩ nghiêng đầu qua hôn “bẹp” một cái lên mặt anh, nói: “Được rồi thì hôn một cái.”
Hôn xong cậu lại quay đầu qua chỗ khác, tiếp tục giận dỗi.
Không được nhìn, vừa nhìn thấy anh ấy cười là trong nháy mắt bất kể hiềm khích lúc trước có thế nào cũng không thể tính toán được nữa, đây là bệnh không có tiền đồ, phải thay đổi. Lục Yên Đinh ở trong lòng im lặng tự nói với mình.
Đồng thời, Lục Yên Đinh lại vểnh tai lên, tò mò Khúc Như Bình làm sao dỗ dành cậu.
“Tên là gì?”
“Gì cơ?” Lục Yên Đinh kéo tâm tư về, liếc mắt nhìn Khúc Như Bình một cái, “Du Cảnh Dương.”
“Ờ,” Khúc Như Bình gật đầu, rồi tựa đầu lên bả vai Lục Yên Đinh, “Tốt đến thế nào?”
“Cái gì tốt đến thế nào?”
“Không phải nói cậu ta tốt lắm sao?”
“À, dù sao chính là rất tốt. Đối xử với mọi người rất nhẹ nhàng, cũng rất chăm sóc cho em, kỹ năng diễn xuất cũng rất giỏi.” Đối với việc này, Lục Yên Đinh ứng đáp trôi chảy, còn cố tình thêm mắm dặm muối, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, “Cậu ta còn nói em đẹp, kỹ năng diễn xuất cũng tốt, là một người rất biết cách nói chuyện lại rất chân thành.”
Khúc Như Bình cười phả ra hơi thở nóng bỏng lên lưng Lục Yên Đinh, khiến cho mặt cậu có hơi đỏ lên, vì thế cậu nhất thời cả giận nói: “Anh cười cái gì! Không cho cười.”
“Được rồi, ” Khúc Như Bình nghiêm túc ngừng lại ý cười, “Đẹp trai đến cỡ nào?”
“Thì… rất là đẹp trai, mũi này mắt này, ngược lại so với những diễn viên cùng tuổi mà em đã thấy thì thấy đẹp trai hơn, hơn nữa còn đặc biệt có khí chất, ” nghĩ đi nghĩ lại, Lục Yên Đinh cắn môi cười cười, cậu cấu tay mình, để cho mình nghiêm túc lên, có ý ngầm chỉ, “Kỹ năng diễn xuất cũng rất tốt, em cảm thấy sau này cậu ta rất có thể sẽ nhận được ảnh đế.”
“Ờ, ” Khúc Như Bình đáp, “Tán thưởng cậu ta đến như thế cơ à.”
“Vâng, ” Lục Yên Đinh nói một câu bằng tiếng Đông Bắc, “Hiếm thấy lắm à nha.”
Khúc Như Bình lúc này lại không cười, trầm ngâm từ phía sau lưng ôm lấy cậu, cọ cọ trên đầu Lục Yên Đinh hỏi: “Hiếm thấy đến mức nào?”
Lục Yên Đinh được anh ôm đến mức nói không ra lời, nhẹ nhàng đẩy anh ra hai lần: “Ừ thì… Cảm giác người ta rất tốt, anh nói chuyện tử tế xem nào.”
Khúc Như Bình lại ôm chặt cậu hơn một chút, ghé vào lỗ tai Lục Yên Đinh chầm chậm nói rằng: “Em không lấy được vai này đâu.”
Khoé miệng Lục Yên Đinh sắp ngoác đến tận mang tai rồi, nhưng ngoài miệng vẫn rất cứng nói: “Dựa vào cái gì, lúc trước cũng là anh bảo em đi thử, bây giờ thì tính là gì?”
“Hối hận rồi,” Khúc Như Bình hôn vào sau cổ cậu, “Không cho đi nữa.”
Lục Yên Đinh cười cười rụt cổ lại, hai người bọn họ ôm lấy nhau ngã xuống ghế sopha, dây dưa hôn môi cùng nhau. Trong tiếng mút môi, Lục Yên Đinh thở dốc nói: “Anh, anh… không xem đó là thật đó chứ?”
Khúc Như Bình ôm cậu ngồi dậy, đùa giỡn những lọn tóc rối trước trán cậu: “Sao cơ?”
“Em nói cảnh hôn ấy, anh hẳn là phải biết em lừa anh.” Lục Yên Đinh chôn ở trong lồng ngực của anh, ôm Khúc Như Bình không buông tay, “Không có ai có thể tốt hơn anh cả, em không nỡ để anh đi nhiều ngày như vậy, những mấy ngày, những mấy ngày em không được nhìn thấy anh đấy, không muốn như vậy đâu.”
“Chúng ta có thể video call cho nhau mà.”
“Em muốn sờ thấy cơ…” Lục Yên Đinh nức nở nói, giọng nói của cậu yếu dần, giống như không thể tiếp nhận hiện thực, buồn bực nói, “Vậy chờ anh trở về, chúng ta sẽ bù đắp lại tất cả mấy ngày đó.”
Lục Yên Đinh mặc sức tưởng tượng nói, “Phải làm cho đủ.”
“Được, ” Khúc Như Bình xoa đầu Lục Yên Đinh, dung túng nói, “Em muốn thế nào cũng được.”
—— Chỉ là.
Chẳng biết vì sao, thời khắc khiến người thỏa mãn như vậy, mà nội tâm Lục Yên Đinh lại không rõ nguyên do cảm thấy xót xa, gần đây cậu thỉnh thoảng sẽ cảm thấy hoảng hốt, cậu cho rằng đây là do mình đã suy nghĩ quá nhiều về nhân vật.
Vào một thời điểm khác, giống như bây giờ, Khúc Như Bình rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng cậu vẫn như có cảm giác không nắm chặt được anh, thậm chí cậu sẽ không nhịn được mà nghĩ rằng: Khúc Như Bình cũng đã từng đối xử như vậy với người khác sao?
Cũng sẽ ôm người khác như vậy, đối với người kia hoàn toàn che chở cùng sủng ái, đồng thời cũng bằng lòng cho người kia muốn gì cũng được sao?
Cậu biết cái người kia là ai, người kia ở trong lòng cậu cũng đã sớm quyết định buông xuống, nhưng dạo gần đây lại liên tiếp chiếm lấy đầu óc của cậu, khiến cho cậu không nhịn được một lần lại một lần nhớ tới, kèm theo những đố kỵ nhàn nhạt cùng mất mát.
Cậu biết có lẽ cậu có hơi nhập vai, trạng thái tâm lý không ổn định của Tống Khanh Nhiêu đang ảnh hưởng đến cậu, nhưng mà Lục Yên Đinh thậm chí còn không nhận được nhân vật này cơ mà, hết thảy của tất cả vẫn chỉ là bắt nguồn từ vọng tưởng của cậu mà thôi.
Nội tâm của cậu cầu nguyện tốt nhất cả đời này cũng không cần phải có giao thiệp với người kia, chỉ là cái giới này trông vậy mà cũng nhỏ thôi, đến lúc phải đối mặt là chuyện không thể tránh khỏi.
Vậy thì quãng thời gian này là tốt rồi, gần đây Lục Yên Đinh thật sự không muốn nghe thấy cũng như nhìn thấy bất cứ tin tức gì của người kia, cậu biết chính bản thân cậu đã có chút không còn là mình nữa, một cậu như vậy sẽ không mang đến cho quan hệ của cậu và Khúc Như Bình bất kỳ ảnh hưởng tích cực nào.
Nhưng điều Lục Yên Đinh không nghĩ tới chính là, khoảng chừng sau đó không lâu, cậu sẽ không tránh được việc gặp gỡ Thi Tiêm Hồng.
Nhưng cái lần gặp gỡ kia, mới chỉ là khởi đầu của tất cả mọi thứ mà thôi.