Cậu lo lắng đứng ở hành lang sẽ có người nhìn thấy, nên trong lúc rụt rè e sợ vừa trông thấy anh mở cửa ra cậu bèn vội vàng chen vào.
Mái tóc của Khúc Như Bình đang nhỏ nước tong tỏng, anh mặc trên người một chiếc áo sơ mi màu đen, toàn thân tản ra hơi thở ẩm ướt cùng mùi hương thơm ngát. Khúc Như Bình cúi đầu liếc nhìn Lục Yên Đinh, cài cửa lại, mỉm cười nói: “Bị nhìn thấy cũng chẳng sao cả.”
Lục Yên Đinh muốn nói chuyện với anh, nhưng khi còn chưa mở miệng ra được thì Khúc Như Bình đã nhanh chân bước về phía cậu, một tay đặt ở trên lưng Lục Yên Đinh đẩy cậu lên tường rồi hôn tới.
Lục Yên Đinh nhịn xuống một bụng những lời muốn nói, bị Khúc Như Bình hôn cho mất hết hồn vía chỉ có thể phát ra những tiếng “ư ư”, Khúc Như Bình mút lấy đôi môi của cậu, khiến cậu phát ra thứ âm thanh vô cùng xấu hổ, Lục Yên Đinh kìm lòng không đặng mà đôi chân đều mềm nhũn cả ra, không biết phải làm sao trong nụ hôn mạnh mẽ của tên Alpha này.
Quả nhiên Omega vẫn là thích hợp bị giữ chặt hơn cả. Lục Yên Đinh ôm lấy cổ Khúc Như Bình, cuộn mũi chân lại, quay mặt sang một bên tránh đi nụ hôn sâu này, thở dốc nói: “Chờ một chút, chờ một chút đã…”
Khúc Như Bình nắn bóp cằm của Lục Yên Đinh, hôn lên đôi mắt của cậu. Lục Yên Đinh bị anh hôn đến mức không mở mắt ra nổi, hàng lông mi như cánh bướm xinh đẹp khẽ động, cậu nhỏ giọng hỏi: “Anh tắm rồi à?”
“Em mãi mà không đến.” Khúc Như Bình lại trả lời cậu như vậy.
“Anh nói chỉ cần em đến thì sẽ không tính là lâu cơ mà.”
“Không phải anh đang dỗi hờn đâu.” Khúc Như Bình lại quấn lấy, cùng cậu hôn nôi, “Chỉ cần em đến, bao lâu anh cũng chờ.”
“Tại sao…” Lục Yên Đinh hoảng hoảng hốt hốt hỏi, “Tại sao tối nay anh lại nhiệt tình như vậy?”
Khúc Như Bình cuối cùng cũng buông Lục Yên Đinh ra, kéo cậu đi tới bên giường, anh cúi thấp đầu xuống, mái tóc ướt mềm cũng rũ xuống khiến anh trông chẳng khác gì một chàng trai mới chừng hai mươi tuổi, “Em vừa đi đâu về vậy?”
Lục Yên đinh hỏi ngược lại anh: “Anh đoán xem em đã đi đâu nào?” Cậu đang nghĩ có nên nói cho Khúc Như Bình nghe chuyện của Lâm Khách hay không, Nhưng cậu không nghĩ tới Khúc Như Bình lại trả lời rằng: “Để anh nghĩ xem nào… Đi gặp Alpha trẻ tuổi xinh đẹp kia hả?”
Lục Yên Đinh bất ngờ đến không kịp đề phòng, nói: “Cái gì mà Alpha trẻ tuổi xinh đẹp?”
Khúc Như Bình ngồi xuống, ngẩng mặt lên nhìn cậu, nửa thật nửa giả nói: “Chính là nữ huấn luyện viên kia ấy.”
Lục Yên Đinh tức quá bật cười: “Hả? Anh đang nghiêm túc hay là nói đùa vậy?”
Cậu cười cười lộ ra mấy phần vui vẻ, rồi vươn tay ra, chạm vào gương mặt nhẵn bóng của Khúc Như Bình nói: “Anh cố ý nói như vậy để khiến em vui vẻ chứ gì?”
Khúc Như Bình nắm chặt lấy tay Lục Yên Đinh, kéo tay cậu vào lồng ngực mình, nói: “Anh không biết.”
Lục Yên Đinh cố ý dùng sức ngã nhào vào người anh, Khúc Như Bình cũng vững vàng đỡ lấy cậu, chấn động trong lồng ngực phát ra tiếng cười trầm.
Lục Yên Đinh cắn lỗ tai anh, thì thầm: “Nằm xuống.”
Khúc Như Bình ôm lấy cậu chậm rãi nằm xuống.
Lục Yên Đinh được toại nguyện mà nằm đè lên Khúc Như Bình, nâng khuôn mặt kia của anh lên mà hôn hai phát, nghịch ngợm nói: “Anh mới vừa nói anh không biết cái gì?”
Khúc Như Bình nhìn cậu một cách nghiêm túc, ngón tay anh lướt qua khuôn mặt của cậu, nói: “Em còn trẻ như vậy, anh không biết nữa.”
“Anh sợ người trẻ tuổi của anh cùng người trẻ tuổi khác chạy mất hay sao?” Lục Yên Đinh buồn cười nói, “Phải không? Em muốn nghe lời nói thật, anh phải nói thật cho em biết.”
“Phải.” Khúc Như Bình đáp, anh dùng ngón tay miêu tả đường viền khuôn mặt cậu, “Anh biết anh chưa từng là sự lựa chọn tốt nhất dành cho em.”
“Là anh! Chính là anh!” Lục Yên Đinh vội vã cướp lời nói, cậu lại liên tưởng đến những câu nói kia của Lâm Khách, đau lòng chết đi được, vì thế cậu lại dùng sức chạm vào môi Khúc Như Bình, “Tại sao anh lại không phải? Chính là anh! Em không cho phép anh tự nói mình như vậy!”
Khúc Như Bình lật người lại đè Lục Yên Đinh xuống dưới thân mình, anh cố gắng kiềm chế mà hôn cậu, chậm rãi thở ra: “Nhu Nhu, anh…” Anh giống như lại nhịn xuống nửa câu sau không tiếp tục nói nữa, Lục Yên Đinh cuống cả lên, thúc giục: “Cái gì cơ chứ! Anh nói đi!”
“Anh nhịn đến khổ sở quá.” Đầu Khúc Như Bình gục trên bả vai cậu, thậm chí anh còn cọ tới cọ lui trên cổ cậu nói, “Ngày hôm nay em, em…”
“Vậy anh không cần nhịn nữa, anh nhịn cái gì mà nhịn chứ?” Trái tim của Lục Yên Đinh đập lên một cách mãnh liệt, cậu vươn tay ra ôm lấy Khúc Như Bình, lắp bắp nói: “Em ư, hôm nay em làm sao?”
Lúc này cậu như mới đột nhiên ý thức được mùi hương trên người Khúc Như Bình, có lẽ không phải là mùi sữa tắm nhưng cũng có thể là mùi rượu, mùi rượu ư? Đây chính là cơ hội ngàn năm có một, cổ họng cậu khô khốc, đè thấp thanh âm của mình xuống thêm một chút: “Anh nói đi, hôm nay em làm sao chứ?”
Khúc Như Bình hít một hơi: “Em hôm nay chẳng để ý gì đến anh cả, anh buồn lắm.”
Trời ạ.
Đây là một giấc mơ thôi đúng không, là một giấc mơ thôi phải không! Thầy Khúc thế mà lại ôm lấy cậu, tủi tủi thân thân nói mình bởi vì cậu mà cảm thấy rất buồn.
Ủ ôi, ủ ôi.
Lục Yên Đinh trong lúc giật mình cảm thấy bản thân có lẽ đã sống không phụ kiếp này rồi. Nhưng khi cậu còn chưa kịp nói gì, Khúc Như Bình lại đột nhiên chống tay ngồi dậy, anh lắc đầu, day day mi tâm của mình, cúi thấp đầu xuống, nói: “Khoan đã.”
Lục Yên Đinh cũng ngồi dậy, căng thẳng nói: “Làm sao vậy?”
“Không có gì, ” Khúc Như Bình đứng lên, “Anh đi rửa mặt.”
Thời điểm khi anh trở lại, Khúc Như Bình lại trở thành cái người mà Lục Yên Đinh vốn quen thuộc, anh rút chiếc ghế từ trong chiếc bàn ra, dụi dụi đôi mắt rồi ngồi xuống.
Lục Yên Đinh khoanh chân lại ngồi trên chiếc giường lớn mềm mại, cảm thấy mất mát nói: “Anh đúng thật là có cả ngàn khuôn mặt nhỉ.”
Đôi môi Khúc Như Bình giương cao lên, Lục Yên Đinh không biết tại sao cậu lại cảm thấy ngày hôm nay anh cực kỳ mệt mỏi, đôi mắt đều có chút không mở ra được còn hơi cụp xuống, giọng nói cũng trầm nhẹ hơn so với thường ngày: “Đáng lẽ không nên gọi em tới, trạng thái của anh hôm nay không tốt.”
Lục Yên Đinh hỏi anh: “Anh gọi em tới làm gì vậy?”
“Cũng không có gì.” Khúc Như Bình từ chiếc trong chiếc tủ bên cạnh lôi ra một bộ bài Poker, tiện tay đảo bài: “Nhìn thấy mà không sờ được, cả một ngày nên khó chịu.”
Lục Yên Đinh nghe thấy giọng điệu biếng nhác của anh, trong lòng lại vô cùng ngứa ngáy. Cậu nhớ đến chuyện ban nãy, không kìm lòng được mà hỏi: “Anh và Lâm Khách… à anh Lâm, quan hệ có vẻ rất tốt nhỉ?”
“Đã quen biết nhau từ lâu,” Khúc Như Bình đặt bộ bài về chỗ cũ, nhìn cậu nói, “Là bạn bè.”
“Anh ta mời anh đến chương trình này nhưng đối với anh lại không chu toàn, anh vẫn cảm thấy anh ta là bạn bè sao?”
Khúc Như Bình nở nụ cười: “Phải, em đối với định nghĩa về bạn bè nên càng khoan dung hơn một chút.”
Lục Yên Đinh tức giận nói: “Có thể anh xem anh ta là bạn bè, nhưng anh ta cũng không nhất định xem anh là bạn tốt đâu.”
Ý cười của Khúc Như Bình ngưng lại: “Tại sao em nói như vậy?”
Thấy Lục Yên Đinh trầm mặc, Khúc Như Bình trong lòng đã có suy đoán: “Em mới vừa đi gặp cậu ta sao?”
“Phải.” Lục Yên Đinh trả lời anh, “Anh ta nói với em…”
Lục Yên Đinh lắc đầu một cái, cau mày lại nói: “Anh ta thật sự không tôn trọng anh, em không biết rốt cuộc là anh ta nghĩ thế nào, nhưng em cũng không ngờ rằng anh ta sẽ nói ra những lời như vậy, anh vẫn nên đừng làm bạn bè với anh ta nữa thì hơn.”
Khúc Như Bình hỏi: “Anh ta đã nói cái gì?”
Khóe miệng Lục Yên Đinh khẽ nhếch, nói: “Anh đoán cũng đoán được ngay là anh ta đã nói gì với em cơ mà.”
Lông mày Khúc Như Bình nhíu lại, mắt anh cụp xuống, đôi con ngươi khẽ chuyển động, đan chéo hai tay lại với nhau.
Lục Yên Đinh bỗng nhiên không muốn nói với anh là mình cũng đã đáp trả rồi, cậu thu cằm lại, hỏi một cách không vui: “Anh không chuẩn bị nói cái gì sao?”
Cậu muốn biết Khúc Như Bình sẽ làm thế nào để an ủi cậu.
Khúc Như Bình nhìn về phía cậu, anh đứng lên đi tới trước mặt Lục Yên Đinh ngồi thụp xuống.
Ánh mắt Lục Yên Đinh khi nhìn thấy anh đang đến gần mình, cậu liền có suy nghĩ trông Khúc Như Bình chẳng khác nào một chú nai con với đôi mắt long lanh ướt nhẹp, cậu cúi đầu xuống nhìn Khúc Như Bình.
Anh nói với cậu: “Trước khi anh ta tìm em cũng đã đến tìm anh, đáng lẽ anh nên nói chuyện với anh ta nặng nề hơn một chút. Hôm nay khi biết được em có việc, đáng lẽ cũng nên đoán được là anh ta tới tìm em, đều là do anh suy nghĩ không đủ chu đáo, anh xin lỗi em.”
Lục Yên Đinh: “Vậy sao anh không hỏi em là có chuyện gì?”
Khúc Như Bình lại lặng yên không nói.
Lục Yên Đinh không hiểu, nói: “Nếu anh đã nói như vậy, là cũng đã do dự không biết có nên hỏi em hay không, nhưng sao đến cuối cùng anh lại chọn cách không hỏi nữa vậy?”
Khúc Như Bình rũ mắt xuống, bình tĩnh nói: “Nếu như muốn nói, em sẽ chủ động nói thôi.”
“Không, em sẽ không.” Lục Yên Đinh hơi thô bạo nâng lên khuôn mặt Khúc Như Bình, “Chúng ta đang yêu nhau cơ mà thầy Khúc, chỗ đáng yêu của ái tình không phải là ở những cự cãi vô lý hay sao? Em không thể có những buồn bực của riêng mình à?”
Thịt trên khuôn mặt của Khúc Như Bình đều bị cậu bụm lại một chỗ, nhìn béo béo tròn tròn rất là đáng yêu, anh nháy mắt nói: “Đương nhiên là có thể.”
Lục Yên Đinh cười “phụt” một tiếng vui vẻ, lại vần vò khuôn mặt Khúc Như Bình thêm một chút rồi mới giang rộng hai tay ra, nói: “Anh ôm em đi, rồi em sẽ nói cho anh nghe đạo lý em vừa mới ngộ ra được.”
Khúc Như Bình ngồi lên giường, ôm Lục Yên Đinh vào lòng. Lục Yên Đinh thành thạo ngồi lên đùi của Khúc Như Bình, ôm lấy anh nói: “Lâm Khách nói với em rất nhiều chuyện của anh và Thi tiền bối.”
Khúc Như Bình khẽ nhíu mày: “Ừ.”
Ngón tay Lục Yên Đinh điểm vào mũi anh, nói tiếp: “Nhưng mà anh đã nói với em, không nên hiểu về anh chỉ qua lời những người khác nói, cho nên anh ta đã nói gì em đều có thể xem như không nghe thấy. Em sẽ xoá bỏ hết tất cả những ký ức đó trong đầu em, cũng mới vừa khi nãy thôi.”
Khoé miệng Khúc Như Bình khẽ giương lên nhưng lại bị Lục Yên Đinh ấn xuống: “Nhưng anh trước tiên đừng nên vui mừng quá sớm —— điều em muốn là được nghe tất cả những điều đó từ chính miệng anh, chính anh mới là người sẽ nói cho em nghe hết thảy hết thảy tất cả những điều đã xảy ra trong trong quá khứ đó.”
“Nhưng anh biết có nói cũng không hết được,” Lục Yên Đinh cướp lời đáp, “Anh chọn những điều anh muốn nói thôi, ngay bây giờ.”
Lục Yên Đinh nhìn ra, ngày hôm nay trạng thái của Khúc Như Bình rất không ổn.
Anh giống như là thường không tập trung, không biết có phải là vì uống rượu nên mới như vậy hay là vì anh có tâm sự, Khúc Như Bình như vậy thật sự hiếm thấy, nhưng bỏ qua lần này sẽ không còn cơ hội nào khác nữa.
Trong lòng Lục Yên Đinh mong mỏi Khúc Như Bình, hãy nói đi, chỉ cần anh chịu nói với em sau này người khác có nói gì em cũng sẽ không tin.
Khúc Như Bình trầm mặc rất lâu rồi mới nói: “Biết được những điều đó, em sẽ không vui vẻ đâu.”
“Không, không chỉ là không vui vẻ thôi đâu.” Khúc Như Bình nở nụ cười một cách yếu ớt, nhìn về phía Lục Yên Đinh, “Em sẽ còn rời bỏ anh nữa.”
Toàn thân Lục Yên Đinh run lên, cậu nắm chặt tay Khúc Như Bình, nói: “Em sẽ không, em biết là em sẽ không như vậy đâu. Nhưng em thật sự không muốn nghe chuyện về hai người từ những người khác nữa. Em sẽ không nhịn được mà ngờ vực anh, hoài nghi anh, em thật sự không muốn như vậy.
Vì vậy em mới muốn nghe anh nói, nghe anh nói sự thật với em, em biết những điều này là vết sẹo của anh, có lẽ sau này cũng sẽ trở thành của em, nhưng em muốn cùng anh đối mặt với những điều đó, em muốn tin tưởng anh vô điều kiện, mà sức mạnh đó phải là anh cho em mới được.”
Khúc Như Bình ôm lấy eo cậu, cánh tay lại siết chặt hơn một chút: “Được.”
Anh đã đáp ứng.
“Yên Đinh,” Ánh mắt của Khúc Như Bình quá phức tạp, Lục Yên Đinh phát hiện mình một chút cũng không nhìn thấu được, “Em đây…”
Khúc Như Bình thở dài, Lục Yên Đinh cảm nhận được anh rất mệt mỏi, nhưng anh lại nở nụ cười, ôn hòa nói: “Em xuống trước đã, chúng ta nghiêm túc nói chuyện một chút.”
Lục Yên Đinh nghe lời, dịch ra từ trong lồng ngực của anh, ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
Trái tim của cậu đập liên hồi, cậu ý thức được đây là một chuyện lớn, là một cuộc nói chuyện quan trọng có liên quan mật thiết đến tương lai của hai người, cậu rất hồi hộp, đồng thời cũng mơ hồ mong đợi, mong đợi cậu sẽ trở thành một chiến sỹ mang chiến thắng trở về, thứ giành được sẽ là ánh sáng rực rỡ chứ không phải màn đêm hắc ám.
Khúc Như Bình ngồi thẳng người lên một chút, Lục Yên Đinh có hơi muốn cười, cậu muốn nói cho anh biết cũng không cần phải nghiêm túc như vậy, đại khái cũng bởi vì lúc nãy mới bảo vệ được tình yêu của mình xong, cho nên lúc này cậu lại hiển hiện tinh thần lạc quan dù có chút mù quáng, thậm chí còn không kìm lòng được mà cảm thấy có chút hân hoan, cậu quá muốn tiếp tục duy trì vận may giành được thắng lợi vào trận chiến này, tuy rằng cậu cũng không biết mình có thể một đường toàn thắng được như vậy hay không, nhưng cậu đối với mình bỗng nhiên có sự tự tin.
So với Lục Yên Đinh, Khúc Như Bình lại bình tĩnh hơn nhiều lắm.
Anh đang sắp xếp lại từ ngữ, rồi mới chậm rãi mở miệng, nói:
“Lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu ấy, là lần cùng cậu ấy đối diễn, trong một căn phòng có ánh sáng rất kém…”