Sở Nghiêm Thư cắn một miếng thịt to, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói nên nghe không rõ: “Ngon quá!”
Nam Mộng Nhất nói: “Cậu có thể đừng nói chuyện lúc ăn cơm không?”
Sở Nghiêm Thư dựng thẳng ngón tay cái không ngừng lắc lư.
Lục Yên Đinh ở trong màn đêm hứng gió, cậu đã uống một ít rượu bộ lạc tự chưng cất, mùi rượu có hơi nồng, cậu chỉ có thể uống từng hớp từng hớp nhỏ, cho dù như vậy, vẫn là uống đến đỏ cả mặt, trong tiềm thức cậu tự nói với mình đây là đang ở trước ống kính, không thể uống nhiều hơn nữa nếu không chuyện xấu sẽ lộ ra hết, vì vậy cậu không nữa uống, ngược lại Sở Nghiêm Thư vẫn luôn giục giã: “Nào, uống cùng tôi hai chén nữa đi mà.”
Lâm Khách cười nói: “Tiểu Thư như thế này ở trên bàn rượu, chính là giống mấy ông lãnh đạo hay thúc người ta uống rượu đó, không uống chính là không nể mặt cậu ta.”
Lục Yên Đinh lắc đầu liên tục: “Không uống được nữa đâu, thật đấy, tôi uống quá nhiều rồi.”
Nói xong, cậu nhíu mày lại, ợ một cái vì rượu.
Quan Nguyệt nhìn cậu đang cúi đầu bưng mặt, liền cười to nói: “Haizz, làm sao mà mặt cũng đỏ lên thế này hả, Tiểu Nhu Nhu?”
Lục Yên Đinh sau khi uống rượu, lại càng thêm phần ngượng ngùng, nói: “Đừng gọi em thế mà, chị Quan.”
Thế nhưng cái dáng vẻ kia của cậu, ngược lại càng khiến người ta muốn trêu chọc, ngay cả Nam Mộng Nhất cũng hét lên: “Nhu Nhu, uống thêm một chén nữa đi mà Nhu Nhu!”
Một cô bé trong bộ lạc ngồi bên cạnh khoảng hơn mười tuổi, nghe mấy người kia ồn ào, lại như có phần nhạy cảm hiểu chuyện, liền kêu to lên đòi đưa đến chiếc sừng trâu đựng rượu tới, rót đầy cho Lục Yên Đinh.
Lục Yên Đinh bị những người này bắt nạt đến bó tay, cậu che nửa bên mặt, cười đến mức trong đôi mắt đều chứa nước mắt: “Mọi người vừa phải thôi nhá.”
Cậu lúc này lại nhìn về phía Khúc Như Bình, từ đầu đến cuối vẫn chưa nói gì mà chỉ nhìn về phía cậu, nói: “Sao mọi người không học tập thầy Khúc chứ, người nào người nấy đều bắt nạt tôi.”
Quan Nguyệt đối Khúc Như Bình nói: “Thầy Khúc của chú không cứu được chú đâu, đúng không, anh cũng bảo Nhu Nhu uống một chén đi chứ?”
“Nhu…” Khúc Như Bình vừa mở miệng ra, lại ngừng, “Cậu ấy quả thật uống hơi nhiều rồi.”
Nam Mộng Nhất đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Chuyện gì vậy ta, nãy thầy Khúc chạm cốc với em không hề có tý nào gọi là nhân từ nương tay cơ mà!”
Lâm Khách cười nói: “Mọi người bây giờ lại dời hướng tấn công sang thầy Khúc rồi đấy à.”
Khúc Như Bình cũng bật cười, anh cầm chén rượu lên, đối xung quanh ra hiệu.
Sau đó, uống một hơi cạn sạch.
Đừng nói mấy người bọn họ, mà ngay cả đến những người trong bộ lạc đều bị hành động này làm cho hưng phấn không thôi, đứng lên hô loạn, có cô gái to gan tiến tới, đội lên cho Khúc Như Bình một cái vòng hoa xinh đẹp.
Lục Yên Đinh híp mắt cười nói: “Thầy Khúc thật là đẹp.”
Khúc Như Bình nhíu mày lại nhìn cậu.
Lục Yên Đinh lại cụp mắt xuống, cậu vẽ lung tung vòng vèo trong lòng bàn tay, rối như tơ vò.
Sau khi ăn cơm xong, lại là một khoảng thời gian vừa múa vừa hát.
Trên mặt mỗi người đều bị vẽ lên những hình thù màu sắc rực rỡ, Lục Yên Đinh bị một cô gái bôi mặt xanh biếc, chỉ còn dư lại hai thứ trắng đen rõ ràng chính là đôi mắt không ngừng nháy nháy. Cậu thấy Khúc Như Bình cúi người xuống, bị một cô bé bôi đen cả mặt, không nhịn được cười ha hả: “Thầy Khúc, anh giống hệt như Bao đại nhân đó!”
Khúc Như Bình xoa đầu cô bé kia, “Vậy à?”
“Vâng, rất giống nha.” Lục Yên Đinh có hơi lắm điều, chỉ vào anh nói, “Dáng vẻ lúc này của anh, cực kỳ, cực kỳ giống trong đoạn phỏng vấn, mà MC bắt anh phải hát kinh kịch ấy ạ.”
“Hả? Cậu xem rồi.”
“Đương, đương nhiên rồi!” Lục Yên Đinh ợ một tiếng, mạnh dạn nói, “Phỏng vấn nào của anh, em cũng xem rồi!”
Trong màn đêm khói lửa từ thịt nướng mù mịt, nhưng đôi mắt của Khúc Như Bình lại chất chứa sao đầy trời lấp lánh, Lục Yên Đinh dụi dụi con mắt, không đợi được đến khi Khúc Như Bình trả lời, cậu đã nhìn thấy Khúc Như Bình đang quay đầu cùng Lâm Khách nói gì đó, vì thế cậu vươn tay ra vồ lấy tay Khúc Như Bình, hỏi anh: “Sao anh không khen em?”
Khúc Như Bình bị Lục Yên Đinh tóm lấy tay cũng nhích lại gần phía cậu, anh cũng không quá biết cách khen ngợi người khác, chỉ là thuận theo ý tứ của Lục Yên Đinh nói rằng: “Ừ, giỏi lắm.”
Lục Yên Đinh cười rộ lên, chỉ vào anh nói: “Anh khen em rồi!”
Quan Nguyệt cầm hai xiên thịt nướng đưa cho Lục Yên Đinh, thấy Lục Yên Đinh không nhận, liền lắc tay gọi: “Nhu Nhu, ăn xiên thịt đi nào.”
Lục Yên Đinh vẫn là không nhận lấy, cậu đối Quan Nguyệt dương dương tự đắc nói: “Chị Quan ơi, nãy thầy Khúc mới vừa khen em đó!”
Quan Nguyệt vươn tay ra xoa đầu cậu: “Haizz, thằng bé này sao uống nhiều rồi lại đáng yêu vậy chứ? Thầy Khúc nhà cậu khen cậu cái gì đó?”
Lục Yên Đinh luyên thuyên, mơ hồ không rõ mà nói: “Khen em, khen em có thiên phú… Còn khen em giỏi… Biết đóng phim!”
Quan Nguyệt cười một cách khoa trương, chỉ vào Lục Yên Đinh nhưng ánh mắt lại hướng Khúc Như Bình có ý dò hỏi, Khúc Như Bình đang nhìn Lục Yên Đinh, giữa chừng liếc nhìn Quan Nguyệt một cái, khẽ mỉm cười.
Khúc Như Bình đối anh quay phim nói rằng: “Trước tiên đừng quay nữa, cậu ấy uống say rồi.”
Lâm Khách, Nam Mộng Nhất còn có Sở Nghiêm Thư, đang cùng các thanh niên trong bộ lạc cùng nhau nhảy múa, bọn họ thuộc về kiểu những con người cởi mở dễ hoà đồng, mặt tô vẽ đầy hình thù không nói, còn đội vòng hoa cùng mũ rơm dài lòng thòng, mới nhìn sẽ thấy giống y hệt người trong bộ lạc.
Khúc Như Bình cùng Quan Nguyệt nói vài câu, rồi anh kéo Lục Yên Đinh đi rửa mặt.
Anh cẩn thận dùng nước xoá đi những màu sắc trên mặt Lục Yên Đinh, đối với cậu nói: “Cậu hít thở chầm chậm thôi, đừng để bị sặc.”
Nói xong, anh lại quay người đối anh quay phim cũng đi theo nói: “Xin đừng tiếp tục quay nữa.”
Lâm Khách lúc này cũng đi tới, cùng anh quay phim nói vài câu.
Lục Yên Đinh tóm lấy cánh tay Khúc Như Bình, cậu nhắm chặt hai mắt lại, mặt đầy màu xanh của nước: “Em không dám mở mắt ra, làm sao bây giờ hả anh?”
Khúc Như Bình dội nước lên mặt cậu, nói: “Được rồi đó, mở mắt ra đi.”
Lục Yên Đinh lắc đầu: “Em sợ.”
Khúc Như Bình lần thứ hai dùng nước rửa xung quanh vùng mắt của Lục Yên Đinh, rồi đối cậu nói: “Được rồi đó, hãy tin tôi.”
Lục Yên Đinh lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.
Con mắt của cậu đều đỏ cả lên, không biết có phải là vì bị nước rửa lúc nãy kích thích hay không, lông mi dính vào với nhau liên tục chớp mắt, bàn tay của Khúc Như Bình ngừng lại một chút, rồi lại tiếp tục giúp Lục Yên Đinh rửa vùng quanh mắt một chút.
Lục Yên Đinh khịt mũi, cậu phát ra tiếng sặc đến ngạt thở, cầm lấy cổ tay Khúc Như Bình nói: “Anh cho nước vào mắt em rồi…”
Giọng nói của Lâm Khách lúc này lại từ bên cạnh truyền đến: “Cậu ấy thế nào rồi?”
Khúc Như Bình nói: “Nước vào mắt rồi.”
Lâm Khách đối với anh nói: “Động tác của cậu mạnh bạo quá, để đó cho tôi đi.”
Lục Yên Đinh cũng cảm thấy Khúc Như Bình ra tay đột nhiên có hơi nặng, động tác mới vừa nãy của anh vẫn là rất nhẹ nhàng cơ mà, không biết tại sao bỗng nhiên lại dùng sức như thế, anh vung vung tay, nói: “Để tôi tự làm đi.”
Đem mặt rửa sạch sẽ xong, Lâm Khách đối Khúc Như Bình cười nói: “Cậu thế này là cái kiểu gì đấy, tối đen thế này mà chỉ nhìn thấy mỗi đôi mắt, cậu cũng rửa mặt đi chứ.”
Khúc Như Bình hỏi anh ta: “Không chơi nữa à?”
Lâm Khách nói: “Ai chơi được nữa thì chơi, không chơi được nữa thì thôi chớ.”
Khúc Như Bình: “Buổi tối ngủ ở đâu?”
Lâm Khách: “Ngủ theo giới tính, Tiểu Lục ở lều đằng kia.”
Khúc Như Bình: “Tôi đưa cậu ấy qua đó.”
Lâm Khách: “Được, cậu đi đi. Anh chàng quay phim lúc nãy tôi dặn rồi, không đi theo nữa đâu.”
Lục Yên Đinh cảm giác Khúc Như Bình đưa tay qua ôm lấy cậu, hỏi: “Có thể đi không?”
Mặt cậu nóng bừng, theo phản xạ có điều kiện mà co người lại: “Được ạ, em đi được.”
Vì vậy Lục Yên Đinh thu tay thu chân về, đi theo phía sau anh, Khúc Như Bình quay đầu lại mấy lần, nói: “Cậu đi phía trước tôi đi, cậu thế này tôi không nhìn thấy cậu.”
Lục Yên Đinh cảm thấy mỗi một chữ Khúc Như Bình nói ra, đều giống hệt như một dấu ấn ký khó phai, vừa nóng vừa đau, khắc sâu trong nỗi lòng chưa kịp chuẩn bị gì của cậu,
Lục Yên Đinh dùng tay ôm ngực nơi linh hồn không hề an phận, nỗ lực khiến tư thế bước đi của mình trở nên hào phóng một chút, đẹp đẽ một chút.
Nhưng mà vẫn rất nguy hiểm, cậu phát hiện ra tự ti của mình không còn có chỗ ẩn nấp.
Một khắc đó, cậu lúc ẩn lúc hiện nhận ra được cảm giác giằng co không thể khống chế được, cậu theo bản năng muốn tóm lấy chính mình, bảo vệ chính mình, chỉ là cậu vẫn không có cách nào khống chế thuỷ triều điên cuồng phun trào kia, chúng đến quá vội vã, dễ như ăn cháo mà vượt qua tấm đê chắn trong lòng cậu, lan tràn đến nơi tư mật, nơi sâu kín bí mật nhất trong trái tim cậu.
Cậu cái gì cũng đều không làm được, chỉ có thể nhìn tất cả những thứ này xảy ra.
Trong tiềm thức cậu ý thức được, bản thân tựa hồ như đã hết cách rồi, từ nay về sau, tất cả những sướng vui buồn khổ của cậu, toàn bộ sẽ là do một người khác điều khiển, tương lai có một ngày, có lẽ cậu sẽ chồng chất thương tích, hối hận không chịu nổi, nhưng khi cậu nhìn lại, ngọn nguồn của tất cả chuyện này, chỉ là bắt đầu từ việc ném đi một chút chút tự ti nho nhỏ mà thôi.