Mục lục
Sơn Hữu Mộc Hề
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng ngay tại lúc này, y rõ ràng mà cảm giác được, chảy xuôi trên người Khương Hằng chính là của máu huynh trưởng mình, cùng y, cùng Trấp Lung cùng chung huyết thống, đó là máu của Trấp gia, lực lượng Trấp gia. Lực lượng huyết mạch này phảng phất đã xảy ra một sự cộng hưởng nào đó, giống như linh hồn tổ tiên đồng thời xuất hiện ở trong thư phòng, bảo hộ ở phía sau hắn, làm y có chút sợ hãi.

Vì thế, Trấp Tông lại một lần lỡ đánh mất cơ hội tốt.

"Bảo vệ tốt chính bản thân ngài." Khương Hằng thu hồi tay, xác nhận Trấp Tông không có trở ngại, yên tâm. Lúc này, Trấp Tông ngàn vạn không thể chết được, hắn đã nhìn ra, Thái Tử Lung tuy đã là trữ quân, nhưng còn cần trưởng thành cùng thành lập công lao sự nghiệp.

Chỉ có Trấp Tông còn sống, chiến xe Đại Ung mới có thể tiếp tục đi về phía trước.

"Cũng bảo vệ tốt chính ngươi." Trấp Tông nhàn nhạt nói.

Khương Hằng khom người cáo lui, Trấp Tông lại bỗng nhiên nói: "Hằng Nhi."

Khương Hằng: "?"

Khi Khương Hằng ngẩng đầu, nhìn thấy biểu tình phức tạp trong mắt Trấp Tông, cho dù hắn tự xưng là nhìn rõ lòng người, cũng rất khó hiểu được ý này.

Trấp Tông yên lặng thật lâu, sau một lúc lâu, nói: "Đi thăm cô tổ mẫu ngươi."

"Vâng." Khương Hằng nói.

Ngoài Đào Hoa điện, vài nàng Việt Nữ đang quét tuyết.

Khương Hằng mang theo Giới Khuê đi vào, Khương thái hậu đang uống thuốc, Cảnh Thự cùng Thái Tử Lung ngồi ở hai bên điện, An Khê đắp thuốc cho Thái Tử Lung, mang theo ý cười thoáng nhìn Khương Hằng, ý trong mắt là: Ngươi xem? Thái Tử còn quy củ nghe lời như vậy, chỉ có ngươi là nhiều chuyện.

Khương Hằng đành phải làm bộ không nhìn thấy, bái kiến Khương thái hậu. Khương thái hậu bọc áo choàng thật dày, nhìn không ra bị thương ở chỗ nào, sắc mặt như thường, chỉ giống như trước đây, không mặn không nhạt gật gật đầu.

"Nương ngươi khi còn sống có phải bị thương hay không?" Khương thái hậu nói.

"Vâng." Khương Hằng nói.

Cảnh Thự vỗ vỗ bên người chính mình, bảo Khương Hằng lại đây ngồi, đáp: "Phu nhân có vết thương cũ, năm ấy đại chiến Dĩnh Trịnh ở Tầm Đông, nàng vì ám sát tướng địch, vết thương thế nên mới không thể cứu được."

Khương Hằng vẫn luôn không biết mẫu thân bị thương là từ đâu mà có, nhưng thấy Khương thái hậu không muốn nói thêm, liền cũng chỉ có thể từ bỏ.

Thái Tử Lung nhìn Khương Hằng nói: "Hằng Nhi, ngươi hiện tại có thể xử lý chính vụ không?"

"Ngươi để hắn nghỉ ngơi một chút," Khương thái hậu nhíu mày nói, "Thương tích của hắn ở chỗ không thấy được, nhưng không hề nhẹ."

Thái Tử Lung thở dài, gật gật đầu. Sau khi Giới Khuê tiến vào Đào Hoa điện, liền đứng ở phía sau Khương thái hậu, lúc này Khương thái hậu làm ra một cái động tác nhỏ, cùng Giới Khuê trao đổi ánh mắt, mà Giới Khuê không dễ phát hiện gật gật đầu.

Bỗng nhiên Khương Hằng từ trong một cái động tác nhỏ này phát hiện kỳ quặc, Khương thái hậu biết! Nàng biết Giới Khuê mặc kệ Thái Tử Linh, đi tìm mình? Hoặc là nói, từ lúc bắt đầu Giới Khuê liền không tính toán ám sát Thái Tử Linh, mục tiêu của y trước sau là mình, đây là nhiệm vụ Thái Hậu giao cho y!

Đổi lại là người khác có lẽ sẽ vô cùng cảm động, Khương Hằng lại luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng, thời gian hắn cùng Khương thái hậu cô tổ mẫu này ở chung không nhiều lắm, nhưng từ trên người mẫu thân Khương Chiêu, hắn cùng nàng thành lập mối liên hệ ăn ý nào đó ——Khương thái hậu không nên là một người như vậy.

Quốc gia lâm nguy, lại là trận chiến mất nước không chết không ngừng, Khương thái hậu nhất định không sợ gì cả, nàng vừa không sợ hãi bản thân sẽ chết, cũng không sợ hãi đám con cháu sẽ chết, trên đời này không có gì có thể đánh bại nàng, áp chế nàng, cho dù Triệu Linh áp chế Trấp Tông cùng Trấp Lung, đem dao nhỏ đặt ở trên cổ bọn họ, Khương thái hậu cũng sẽ không thoái nhượng.

An nguy của hắn Khương Hằng, không nên nằm trong phạm vi nàng suy xét, ngược lại nên là kết cục liều mạng cá chết lưới rách, cũng muốn lấy tánh mạng Thái Tử Linh, để y nếu đã có dũng khí đánh Lạc Nhạn, liền phải chuẩn bị tốt có đi mà không có về, cái gọi là thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành, chính là như thế.

Vì cái gì chứ? Khương Hằng nghĩ không ra, mạng của mình quan trọng như vậy sao?

"Ngược lại cũng không hoàn toàn là chính vụ," Giọng nói Thái Tử Lung làm hắn lấy lại tinh thần, "Quốc khố hư không đã một thời gian, qua mùa đông vật tư càng thiếu thốn, ba thành đầu tiên là bị chiếm, sau lại gặp nạn cướp, bị cướp đi không ít."

Khương Hằng nói: "Ta đã có biện pháp, thông tri Tống Trâu, để y đem thuế ruộng Tung huyện hoả tốc vận chuyển lại đây, lại chuẩn bị tiền bạc trong quốc khố, thông qua Tung huyện, đi tới nước Dĩnh bí mật chọn mua vật tư."

Khi Thái Tử Lung nghe được lời này, trong nháy mắt như trút được gánh nặng, cám ơn trời đất, bá tánh không phải chết đói.

"Chỉ sợ nước Dĩnh không bán." Cảnh Thự nhìn Khương Hằng nói.

"Sẽ bán." Khương Hằng nghiêng đầu, nhìn Cảnh Thự giải thích, "Địch nhân của bọn họ từ trước đến nay không phải là chúng ta, nếu không phải cha giết Trường Lăng Quân, giữa nước Dĩnh cùng nước Ung vốn không nên có bao nhiêu thâm cừu đại hận."

Thái Tử Lung nói: "Có thể dùng danh nghĩa Đông Cung tự tay viết một phong tin, tạm thời cúi đầu với Dĩnh Quốc. Chuyện tới nước này, chỉ có thể như vậy."

"Ta tới viết," Khương Hằng nói, "Ngươi chép một lần là được."

"Nếu không có thâm cừu đại hận," Thái Tử Lung nghĩ nghĩ, nói, "Vì sao mười bốn năm trước, Trường Lăng Quân lại tham dự hội minh?"

Khương Hằng nói: "Năm nước đại chiến, dù sao cũng nên mò chút chỗ tốt không phải sao? Lúc này nước Dĩnh xuất lực vốn dĩ cũng ít nhất......"

"Không nói chuyện quốc sự." Khương thái hậu như cũ là âm điệu bình tĩnh kia.

Giới Khuê nở nụ cười.

Sau khi Khương Hằng khôi phục, quan tâm nhất chính là quốc sự, Cảnh Thự có khi sẽ bồi hắn nói vài câu, nhưng ngoại trừ quân vụ, phiền toái triều chính liền không quan tâm chút nào, ngược lại Khương Hằng chỉ cần cùng Thái Tử Lung ghé vào cùng nhau, luôn là nói không xong, Khương Hằng phụ trách nói, Thái Tử Lung trở thành người nghe trung thành nhất của hắn, tựa như hai tiểu hài nhi, nói đến trời tối cũng nói không xong.

Từ điểm đó, Khương Hằng cùng Thái Tử Lung ngược lại là tri kỷ lẫn nhau, mục tiêu trong cuộc đời Cảnh Thự, còn thiếu một chút như vậy.

"Nghe nói cô tổ mẫu ở trước tông miếu động binh đao," Khương Hằng nói, "Không có việc gì đi?"

"Sau khi gả cho cô tổ phụ ngươi, võ công sa sút, tâm pháp cũng ném, liền không có còn giết người." Khương thái hậu nhàn nhạt nói, "Nhưng muốn giết người, cũng sẽ không nương tay, yên tâm."

Thái Tử Lung nói: "Thủ cấp Xa Không đâu?"

"Đưa trở về cho Triệu Linh xem," Khương thái hậu nói, "Ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, đây là kết cục y nên nhận."

"Xa Không...... Đã chết?" Khương Hằng hoàn toàn chấn động, một năm trước hắn còn ở nước Trịnh gặp qua Xa Không, Xa Không là một vị tướng cường tráng, uy phong lẫm liệt, hơn nữa là người tập võ, không nghĩ tới ở trước tông miếu, cũng không phải là đối thủ của Khương thái hậu.

Khương thái hậu chỉ là hừ lạnh một tiếng, đối với người Trịnh ở xa ngàn dặm tỏ vẻ chính mình khinh thường.

"Thương vong thế nào?" Cảnh Thự đột nhiên hỏi, hành quân đánh giặc nhiều năm, hắn quan tâm nhất chính là thương vong.

"Mười bốn người," Khương thái hậu nói, "Đã dựa theo quy củ trong cung trợ cấp."

Năm đó sau khi nước Việt mất nước, hầu hết người Việt chạy trốn tới Đại Ung, hiện giờ đã lẫn vào trong bá tánh, thành người Ung mới, hai nhà Cảnh Vệ chính là phe phái người Việt. Bên người Khương thái hậu có 24 thị nữ, đều là Việt Nữ võ nghệ cao cường, vì bảo hộ Thái Hậu cùng Thái Tử, thương vong thảm trọng.

Khương Hằng thở dài, Khương thái hậu lại nói: "Đánh giặc, sẽ chết người, hôm nay chết chính là Xa Không, ngày mai chết nói không chừng chính là ta. Thiên hạ tranh đoạt, vương đạo chôn vùi, không còn là đội ngũ tập kết của các quốc gia năm đó, biểu dương quốc lực, sau khi so đấu một hồi liền nghĩ đến cùng nhau tụ tán. Nên đoạn phải đoạn, tuyệt không thể mềm lòng, xúc động lỗ mãng, tức là ngu ngốc, làm sao có thể bảo hộ bá tánh các ngươi?"

Lời nói kia là nhắc nhở Khương Hằng, đồng thời cũng là nhắc nhở Thái Tử Lung, Khương thái hậu còn chưa có cùng tôn nhi tính sổ, thời điểm nên chạy không chạy, nếu không có Cảnh Thự tới cứu, lúc này liền chỉ rơi vào một kết cục mất nước.

"Vâng." Thái Tử Lung nói.

"Dùng cơm thôi," Khương thái hậu nói, "Dùng xong từng người trở về bận việc, chớ có tốn thời gian ở chỗ của bà già gần đất xa trời này."

Sau giờ ngọ, Giới Khuê như cũ đi theo bên người Khương Hằng trở về, hôm nay Đông Cung chính thức khôi phục xử lý triều chính, giảm bớt gánh nặng cho đám người Trấp Tông cùng Quản Ngụy. Khương Hằng lại lần nữa lộ diện, lần này thái độ của các môn khách Đông Cung đối với hắn, đã hoàn toàn bất đồng.

Hắn cùng Cảnh Thự cứu mọi người trong tòa thành này, đã cứu vương tộc, cũng cứu gia tộc nhóm sĩ phu. Người nhạy bén đã nhìn ra, Khương Hằng ở trong triều, được bồi dưỡng dựa theo thân phận Tướng quốc, có lẽ hắn sẽ là người nối nghiệp Quản Ngụy—— nếu như không có chuyện ngoài ý muốn.

Cảnh Thự từ trước đến nay không kể công, bảo hộ người nhà với hắn mà nói là đạo lý hiển nhiên, lời cảm tạ của mọi người liền sôi nổi hướng về phía Khương Hằng.

"Thiếu người?" Khương Hằng thấy trong Đông Cung có bảy người vắng họp.

"Không có tới," Tằng Vanh nói, "Đều đã chết trong chiến loạn, ngoại trừ Ngưu Mân, Ngưu Mân bị ngũ mã phanh thây."

Biết được tin tức Ngưu Mân bị ngũ mã phanh thây, Khương Hằng chỉ cảm thấy hết sức khổ sở, toàn bộ cảm giác vui vẻ, đều bị hòa tan. Sáu người còn lại thì khi bảo hộ Thái Tử giết về Lạc Nhạn, trong chiến loạn bị Trịnh quân không phân xanh đỏ đen trắng tàn sát, hoặc là loạn tiễn bắn chết.

Hắn nhìn về phía Thái Tử Lung trong ánh mắt mang theo trách cứ, nếu mình ở đây, tuyệt sẽ không để Ngưu Mân có cơ hội mở miệng, được một cái kết cục như vậy, Thái Tử Lung lại càng thống khổ, Khương Hằng cũng không đành lòng lại nói y.

"Biến pháp cần phải phân công một lần nữa," Thái Tử Lung nói, "Hôm nay đem những chuyện còn trống phân phối một lần nữa."

"Sau đó lại nghị." Cảnh Thự đối Thái Tử Lung nói, "Có chuyện muốn tuyên bố trước."

Mọi người dừng lại động tác, nhìn Cảnh Thự. Cảnh Thự suy nghĩ một lát, cùng Khương Hằng trao đổi ánh mắt, đây cũng là dọc theo đường đi hắn đã suy nghĩ kĩ, Khương Hằng dựa vào dư uy trận đại chiến này, thành công thuyết phục Trấp Tông.

"Chọn ngày chi bằng nhằm ngày đi," Cảnh Thự nói, "Gọi người đi thỉnh vương tử Lâm Hồ Lang Hoàng, vương tử Phong Nhung Mạnh Hòa."

Sơn Trạch liền ngồi ở phía sau Thái Tử Lung, Thái Tử Lung sớm ở trước khai chiến đã cùng Khương Hằng thương lượng qua, biết đã đến lúc, giải thích nói: "Đại chiến Lạc Nhạn lần này, ít nhiều có Vương huynh mang về liên quân ba tộc. Cũng dạy cho ta một đạo lý, Đại Ung đối mặt với cửa ải khó khăn, cần phải đoàn kết ba tộc, giống như nhiều năm trước thân như huynh đệ thủ túc, ta cảm thấy, cần phải vì bọn họ, ở Đông Cung đặt thêm một cái ghế."

Tằng Vanh nói: "Vốn nên như thế."

Đông Cung không có người nào phản đối, tuy nói người ngoại tộc tiến vào Đông Cung tham chính, là chuyện trong lịch sử trước nay chưa từng có, nhưng đại chiến lần này làm tất cả mọi người đều minh bạch, trong nước phân chia cùng tranh chấp, sẽ hao tổn quốc lực, chỉ có đoàn kết một lòng, mới có thể vượt qua toàn bộ cửa ải khó khăn.

Người ba tộc không so đo hiềm khích trước đây, biểu hiện ra sự trung thành, người Ung cũng tự nhiên đưa ra hồi báo. Huống chi Sơn Trạch ở Đông Cung làm phụ tá mấy tháng, rất ít nhúng tay vào nội vụ người Ung.

Mạnh Hòa với Lang Hoàng tới, hai người đều mang theo một thân nồng nặc mùi rượu. Lang Hoàng nói: "Ta thấy nếu tới đọc sách viết văn, liền miễn đi? Để Sơn Trạch thay thế hai người bọn ta......"

"Ngươi cứ ngồi đi!" Khương Hằng rốt cuộc không thể nhịn được nữa nói, "Ở đâu ra nhiều lời như vậy?"

Mọi người đều nở nụ cười, Thái Tử Lung cùng ngoại tộc không quá hiểu biết lẫn nhau, may mà Khương Hằng có thể trấn trụ Mạnh Hòa, Mạnh Hòa liền cười hì hì ngồi.

Lang Hoàng bước chân phù phiếm, đầu tiên là hành lễ với Thái Tử Lung, lại tùy ý ngồi xuống, cởi đi đai lưng vạt áo, lộ ra bộ ngực cường tráng màu lúa mạch để giảm nhiệt.

"Như vậy đem những vị đại nhân đã hy sinh," Thái Tử Lung nói, "Phân đến đề cương một lần nữa hội báo lên, Khương Hằng phân phối một chút."

Trong Đông Cung truyền đến tiếng sàn sạt, từng người sửa sang lại hồ sơ.

"Rượu? Có không?" Mạnh Hòa nói.

"Không có." Khương Hằng nói, "Uống rượu ra bên ngoài uống đi."

Lang Hoàng dựa vào cây cột lười nhác ngồi, ngực, cơ bụng mở rộng, tùy tiện mà nói: "Ta kỳ thật không có ý kiến gì."

Thái Tử Lung nói: "Đây là cơ hội của các ngươi, Lâm Hồ yêu cầu cái gì, không cần cái gì, đều có thể thông qua biến pháp tới thực hiện, ngươi nếu không quý trọng, ta liền thu hồi lại."

Uy nghiêm Thái Tử Lung vẫn còn, lúc này mạo hiểm quay về cứu Lạc Nhạn, đã được các tộc Hồ tán thành.

Trong mắt Khương Hằng mang theo ý cười, liếc nhìn Lang Hoàng một cái, ý bảo y không được khinh thường.

"Ta không phải nói không có ý kiến biến pháp," Lang Hoàng nói, "Để Khương Hằng, Sơn Trạch bọn họ đi xử lý là được."

"Ngươi ngay cả ngày đầu tiên thượng triều cũng không vui sao?" Khương Hằng nói, "Tốt xấu cũng ngồi tới khi chúng ta tan triều đi."

Trong lòng Khương Hằng cũng rõ ràng, Mạnh Hòa chỉ thích chơi bời lêu lổng mà săn thú, hoặc chính là tham chiến, bảo y ngồi căn bản ngồi không được, so với Cảnh Thự còn khó hầu hạ hơn. Lang Hoàng lại không thích cùng người Ung giao tiếp. Vốn dĩ chỉ cần hắn cùng Thái Tử Lung thương lượng là được, nhóm vương tử ngoại tộc thích tới hay không, có thể giữ lại ghế, bất cứ lúc nào cũng có thể tới.

Như vậy bọn họ có chuyện muốn nói, liền có thể tới nói, muốn ngồi nghe cũng tùy ý.

"Nơi này có người muốn giết ta," Lang Hoàng nói, "Cả người không được tự nhiên."

"Không có người nào muốn giết ngươi," Thái Tử Lung nói, "Chuyện cũ toàn bộ xóa bỏ, Ô Lạc Hầu Vương, ta còn chưa có tạ tội với ngươi đâu."

Lang Hoàng xua xua tay, đột nhiên thần sắc Cảnh Thự thay đổi, nhớ tới một sự kiện.

Hắn nhìn về phía Giới Khuê, giống như minh bạch điều gì.

Giới Khuê muốn giết Lang Hoàng, thật sự chỉ là trùng hợp? Lúc ấy y hoàn toàn có thể mắt nhắm mắt mở. Vì sao phải mạo hiểm làm Khương Hằng tức giận, cũng muốn mượn tay mình, diệt trừ Lang Hoàng? Quá không đáng.

Bản thân Cảnh Thự trước nay chính là đem "Làm Khương Hằng tức giận" cũng coi là chuyện lớn, cho dù có lựa chọn khác, hắn cũng tuyệt sẽ không làm Khương Hằng tức giận, điểm không hợp lý rất nhỏ này, tức khắc khiến cho hắn cảnh giác.

"Ca?" Khương Hằng kinh ngạc nói.

Cảnh Thự lấy lại tinh thần, đáp: "Không có gì."

Lang Hoàng cười như không cười, nhìn Cảnh Thự, lại nhìn Khương Hằng, đem mọi người trong Đông Cung đánh giá một lần, Đông Cung bị mang đến một cổ mùi rượu, Thái Tử Lung hoàn toàn không hiểu, đám mọi rợ này vì cái gì thích uống rượu như vậy, chỉ phải phân công nhiệm vụ trước, lại cho mọi người tan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK