"Ngươi đi ra ngoài." Trấp Tông nói.
Tôn Anh trấn định nói: "Ta được Khương phu nhân gửi gắm, bất cứ lúc nào chỗ nào cũng phải chiếu cố Khương công tử."
Trấp Tông nói: "Sứ mệnh của ngươi đã kết thúc, đi ra ngoài đi, từ nay về sau, ta sẽ coi hắn giống như con mình, đối đãi hắn giống như vương nhi của ta."
Tôn Anh không có trả lời, cũng không nhúc nhích, Khương Hằng đưa tay đặt ở trên đầu gối Tôn Anh, nhẹ nhàng vỗ vỗ, nói: "Đi đi, ta có thể tự chiếu cố tốt bản thân, nhớ rõ lời ta nói, Tôn tiên sinh."
Trong lòng bàn tay Tôn Anh đã tràn đầy mồ hôi, Khương Hằng dùng sức nắm chặt cổ tay của gã, bảo gã lập tức mang theo Thái Tử Linh, thoát đi Ngọc Bích quan.
Khương Hằng lo lắng nhất không phải chính mình cùng Tôn Anh, mà là Thái Tử Linh, Thái Tử Linh có lẽ không giỏi võ nghệ, y mới là người cần bảo hộ nhất. Nhưng lần này Thái Tử Linh tới, cũng đã ôm ý niệm hẳn phải chết, nếu hôm nay y bị nước Ung giam giữ thậm chí giết chết, vương tử của y sẽ trử thành Thái Tử đời kế tiếp, mà lão Trịnh Vương sẽ quay về triều quản lí triều chính.
Bây giờ, chỉ hy vọng Tôn Anh có thể thuận lợi mang theo Thái Tử Linh chạy thoát, mà Khương Hằng lại thăm dò con đường trên quan thành, chỉ cần có thể đem Trấp Tông giết chết ngay tại chỗ, sau đó từ cửa sổ chạy đi, bên ngoài ít nhất phải sau nửa canh giờ mới phát giác tình huống không đúng.
Đến lúc đó chỉ có thể xem vận khí của hắn.
Trấp Tông đứng ở phía sau Khương Hằng, nói: "Ngươi không giống huynh ấy, không giống Cảnh Uyên."
Khương Hằng thấp giọng nói: "Khi ông ấy còn sống, cùng ngươi có phải là bạn bè thân thiết hay không?"
Trấp Tông ở một bên ngồi xuống, nhìn kĩ Khương Hằng, chỉ cách hắn ba bước.
Trấp Tông bỗng nhiên nói: "Ngươi ngược lại làm ta nhớ tới một người khác."
Khương Hằng thoáng nghiêng đầu, nói: "Nương?"
Trấp Tông nói: "Tiểu Dì ngươi."
Khương Hằng trên mặt hiện ra một chút ngoài ý muốn, khóe miệng hơi nhếch lên, Trấp Tông lại ngơ ngẩn nhìn nửa khuôn mặt Khương Hằng bị mảnh vải che mắt kia.
Khương Hằng nói: "Thái Tử Linh điện hạ nói, ngươi không nhất định sẽ tin tưởng là ta."
"Là ngươi," Trấp Tông thấp giọng nói, "Ta biết. Ngoại trừ ngươi, sẽ không có người nói với ta, hắn tên Hằng Nhi."
"Ngươi biết tên của ta?" Lần này đến phiên Khương Hằng kinh ngạc, Trấp Tông từ đâu biết được?
"Đúng vậy." Trấp Tông nói, "Hằng Nhi, khi nghe thấy cái tên này, ta liền biết là ngươi."
Khương Hằng: "!!!"
Khương Hằng phát run, sờ hướng Trấp Tông, Trấp Tông quay mặt qua chỗ khác, trong mắt mang theo nước mắt, nức nở nói: "Ngươi vì sao lại bị mù? Dọc theo đường đi, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
"Ta......" Khương Hằng sờ soạng khoảng không, hai tay chống trên mặt đất thấp giọng nói, "Nhà ta nổi lên một trận lửa lớn...... Ta còn có cái ca ca...... Nhưng mà huynh ấy đã chết, sau đó nương lại...... Cũng đã chết, ta không biết nên đi tìm ai...... Ta đi nước Trịnh, Thái Tử Linh chọc mù hai mắt ta, y nói cha ta giết cha y, lấy đi ta đôi mắt ta coi như báo thù mối thù giết cha, mới đồng ý mang ta tới...... Gặp ngươi."
Trấp Tông rốt cuộc cầm tay Khương Hằng, đem hắn kéo về phía mình nhẹ nhàng mà ôm hắn, thấp giọng nói: "Hài tử, thực xin lỗi, ngươi sống trên đời này chịu khổ, thật sự quá nhiều......"
Khương Hằng trăm triệu không nghĩ tới, Trấp Tông ở ngay lúc này, thế nhưng sẽ đem chính mình ôm vào trong ngực, thình lình xảy ra ấm áp, nháy mắt làm trong đầu hắn "Ong" một tiếng, thậm chí thiếu chút nữa đã quên bản thân muốn làm cái gì.
Trấp Tông cố nén nước mắt, nói: "Ta nợ cha ngươi, thật sự quá nhiều, hài tử...... Thực xin lỗi......"
Một tay y ôm Khương Hằng, một tay kia, lại từ phía sau chậm rãi rút ra một thanh chủy thủ.
Nhưng ngay sau đó, Trấp Tông bỗng nhiên ý thức được, y đem hết thảy những điều này đều nghĩ đến quá đơn giản. Đây là hậu quả tồi tệ nhất tự tay y tạo ra, quá nhiều lựa chọn cùng nghi ngờ đã đưa y bước vào ngõ cụt này.
Khương Hằng giũ ra kiếm trên cổ tay, chỉ trong nháy mắt ngắn ngủn kia, Trấp Tông hoàn toàn không có phòng bị, theo bản năng sinh tử đã khiến y đẩy Khương Hằng ra.
"Người nên nói thực xin lỗi là ta." Khương Hằng môi khẽ nhúc nhích, thấp giọng nói.
Trấp Tông một chân dẫm lên trên bàn, mượn lực lui về phía sau.
Nhiễu Chỉ Nhu hóa thành dải lụa trắng lập lòe trong bóng đêm phóng ra, cuối cùng chỉ cách xa nửa tấc, lặng yên không một tiếng động, đâm vào trong bụng Trấp Tông.
Trấp Tông lập tức bị thọc xuyên qua, khó có thể tin mà cúi đầu nhìn, Nhiễu Chỉ Nhu trong nháy mắt lại bị Khương Hằng thu trở về, sau đó, máu tương trong bụng Trấp Tông phun trào mà ra, che trời lấp đất.
Trấp Tông phát ra một tiếng rít gào điên cuồng, Khương Hằng đem kiếm thu hồi, lảo đảo một cái, sờ soạng đi đến bên cửa sổ trong phòng.
Chỉ thoáng chốc cửa bị phá ra, Tằng Vũ giận dữ hét: "Có thích khách!"
Chủy thủ "Leng keng" rơi xuống đất.
Cảnh Thự ở trước tường quan nghe thấy Tằng Vũ hô to, nháy mắt chạy như bay lên tường quan, xoay người một cái đi tới ngoài phòng Trấp Tông, sau đó phá cửa mà vọt vào trong phòng.
Khương Hằng đâm thành công, Tằng Vũ đuổi theo, hai người trao đổi một kiếm bị chặn lại.
Khương Hằng đang sờ đến bệ cửa sổ, nhảy đi ra ngoài, Cảnh Thự vừa vào cửa liền phi thân, đầu tiên là cầm lên một cái giá cắm nến ném tới, một chiêu kia dùng hết mười phần tu vi trong cuộc đời y, nện ở trên cái gáy Khương Hằng, phát ra một tiếng trầm vang.
Khương Hằng một chân đạp không, từ trên cửa sổ vạn trượng ngã lăn xuống dưới Ngọc Bích quan.
Cảnh Thự bắt lấy mành rèm, dùng toàn bộ nội lực cuốn mành rèm thành sợi dây cuốn lấy cổ Khương Hằng. Khoảnh khắc Khương Hằng bay vọt ra khỏi phòng, trên cổ tức khắc bị buộc chặt, lập tức cả người treo lơ lững ở giữa không trung, hai chân không ngừng đá loạn xạ, hai tay nắm lấy mành rèm trên cổ!
"Phụ vương!" Cảnh Thự quát.
Trên mặt Khương Hằng che miếng vải đen, từ bỏ chống cự, bị treo ở ngoài cửa sổ.
Thật lâu trước kia, thế giới của hắn liền sớm đã là một mảnh tối đen. Nhưng ở ngay lúc này, hắn nghĩ thầm, đêm nay Ngọc Bích quan, ánh trăng nhất định thật xinh đẹp.
Cảnh Thự mặc cho thích khách kia bị mành rèm treo ở ngoài cửa sổ, xoay người nhào về phía Trấp Tông. Trên bụng Trấp Tông đã chảy ra rất nhiều máu, Tằng Vũ lập tức dùng vải ấn lên cho y, quát: "Truyền quân y! Quân y!"
Cảnh Thự không ngừng thở dốc, Trấp Tông môi run rẩy, nói: "Đem...... thích khách kia...... giết, hiện tại liền đi...... Đừng...... lưu lại tánh mạng hắn."
Cảnh Thự quay đầu, Trấp Tông đã nhắm hai mắt, lâm vào hôn mê.
"Không." Cảnh Thự cúi đầu, nhìn trên miệng vết thương Trấp Tông, lẩm bẩm nói, "Trên thân kiếm có độc, trên thân kiếm có độc ——!! Đi bắt Thái Tử Linh! Tằng Vũ! Sai người đem Thái Tử Linh bắt lại! Tìm bọn họ đòi giải dược!"
Bên ngoài nháy mắt truyền đến tiếng ồn ào, có người bắt đầu hô to.
"Trấp Tông đã chết ——"
Tằng Vũ nói: "Điện hạ! Ngài phải đi chỉ huy tác chiến! Mau!"
Lúc này, Cảnh Thự cần phải đi nghênh chiến, nếu không Ngọc Bích quan một khi bị công hãm, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Thái Tử Linh ở thời điểm cuối cùng, dưới sự bảo vệ của Tôn Anh chạy thoát ra ngoài, Trịnh quân nhận được mệnh lệnh, đột nhiên khai chiến với Ung quân. Ung quân tức khắc trở tay không kịp, trong quan nháy mắt trở thành chiến trường máu chảy khắp nơi.
"Trấp Tông chết chắc rồi." Thái Tử Linh xoay người lên ngựa, xa xa quan sát trận chiến cùng ánh lửa trong Ngọc Bích quan, nếu Trấp Tông không trúng kiếm, Ung quân không có khả năng sẽ hoảng loạn như thế, Trấp Tông nhất định sẽ tự mình hiện thân chỉ huy.
"Hắn không có chạy ra được," Tôn Anh từ chỗ sông hộ thành đã ước định trước bước nhanh tới, "Làm sao bây giờ? Trở về cứu hắn hay không?"
"Không cần, chỉ cần trốn không thoát liền cứu không được hắn." Thái Tử Linh nói, "Quay về lại chuẩn bị một phần thuốc giải giả, đi đổi người, nhân cơ hội lại trộm ra La Hằng, không thể để hắn chết, chỉ cần tránh được một kiếp này, hắn chính là người của ta."
Nói xong, Thái Tử Linh lại nói: "Truyền lệnh tới Lạc Dương bảo Xa Không rút về, triệu tập Lương quân hội hợp, chuẩn bị tấn công Ngọc Bích quan."
Ung quân thực mau liền đoạt lại sân nhà, Trịnh quân rõ ràng không ham chiến, chỉ quấy nước đục một đêm sau đó liền vội vàng thối lui. Mà đến bình mình, người dẫn dắt quân đội chủ lực Ung nhân đến Ngọc Bích quan, là Thái Tử Lang đang mờ mịt.
"Trấp Lang, tại sao lại là ngươi?" Cảnh Thự đứng ở trong thư phòng, không thể tin tưởng nói.
Thái Tử Lang nói: "Cô cô đang hành quân, ta lo lắng cho huynh, liền tự mình suất quân tới. Trong quan thành tại sao lại loạn như vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Cảnh Thự không có trả lời, tuy là hắn trước nay đều luôn trấn định, nhưng nhất thời cũng hoảng loạn lên.
Thái Tử Lang tiến lên, nôn nóng nói: "Ca, huynh không sao chứ? Ta nghe nói Lạc Dương lại bị đoạt lại, huynh không bị thương đi? Để ta nhìn xem......"
Cảnh Thự đối y nói: "Cha sắp chết."
Thái Tử Lang thoáng chốc trời đất quay cuồng, ngơ ngác nói: "Huynh nói cái gì? Cha? Như thế nào sẽ?"
Cảnh Thự mở to hai mắt nhìn Thái Tử Lang thở dốc, Võ Anh công chúa còn đang ở trên đường phát binh tiếp viện, Thái Tử Lang lại bởi vì lo lắng cho Cảnh Thự nếm mùi thất bại, mang theo một phần viện quân đi đến Ngọc Bích quan trước.
Hành động xuất binh Ngọc Bích quan chính là kế hoạch Đại Ung huy động cả nước, Thái Tử Lang đem triều đình phó thác cho Quản Ngụy, liền lỗ mãng hấp tấp như vậy mà tới rồi, không nghĩ tới, vừa tới, lại nghe thấy tin dữ của Trấp Tông.
Trấp Tông giờ phút này đang nằm ở trên giường, máu đã ngừng chảy.
Nhiễu Chỉ Nhu ở trên bụng y để lại một miệng vết thương màu tro đen, độc tố đang từ từ lan ra khắp toàn thân y. Hốc mắt y hãm sâu, mồ hôi thấm ướt toàn thân, đồng thời phát sốt cao.
"Ca ca......" Trấp Tông lẩm bẩm nói.
Khi Thái Tử Lang thấy Trấp Tông, tràn ngập sợ hãi, hết thảy đều tới quá đột nhiên, ngay cả Cảnh Thự cũng không thể tin tưởng, mọi chuyện trước mắt thế nhưng sẽ xảy ra vào lúc này.
Hắn luôn cảm thấy Trấp Tông là sẽ không chết, thậm chí không có khả năng bị thương, y sẽ ngồi ở trên triều đình rất nhiều năm, uy phong lẫm liệt cho đến khi già đi, ở trong một đêm khuya nào đó lặng yên không một tiếng động mà buông tay nhân gian. Tuyệt không phải là bởi vì trúng một kiếm của thích khách như thế, chết đi không hề có thể diện, môi run rẩy, gương mặt hóp lại không ngừng ho khan, tựa như một người già lúc hấp hối.
Phương thức chết kiểu này, bỗng nhiên làm Thái Tử Lang sinh ra một cảm xúc gần như tuyệt vọng.
"Phụ vương?!" Thái Tử Lang nói, "Phụ vương!"
"Ông ấy trúng độc," Cảnh Thự xoay người, cúi đầu nhìn thanh kiếm đặt ở trong khay, nói, "Trên thân kiếm có bôi kịch độc."
Toàn bộ quân y đã tới xem qua, nhưng đều đối với loại độc này bó tay không có biện pháp.
Cảnh Thự nói: "Thích khách kia nói không chừng sẽ có giải dược, may mắn ta không có nghĩ sai, không có giết hắn."
Thái Tử Lang phát run, không biết làm sao, đối Cảnh Thự nói: "Cho dù có...... Hắn sẽ giải độc cho cha sao?"
"Đừng khóc," Cảnh Thự nói, "Còn chưa tới thời điểm để khóc. Lang nhi, đệ đệ, tin tưởng ta, bọn thị vệ đang dụng hình với hắn, nói không chừng còn có biện pháp."
Thái Tử Lang ôm thân thể phụ thân nửa chết nửa sống, kìm nén nước mắt, cố gắng gật đầu.
Cảnh Thự tháo xuống Ngọc Quyết, đưa cho Thái Tử Lang.
"Đem nó đặt ở bên nhau," Cảnh Thự thấp giọng nói, "Cùng nó xin cái nguyện vọng, tinh ngọc chính là sao băng trên bầu trời, nhất định...... Nhất định sẽ phù hộ chúng ta."
Thái Tử Lang tiếp nhận, Cảnh Thự lại đem y gắt gao ôm vào trong ngực, dùng sức sờ sờ đầu của y.
Trong nhà tù, Khương Hằng đã nôn ba lần máu, khi ý thức hắn đang ở lúc hấp hối hết sức thì cơn đau dữ dội xuyên tim, lại hết lần này đến lần khác đem hắn kéo quay về nhân thế.
Ngón tay hắn lần lượt bị đóng vào thanh gỗ, mỗi khi đóng vào một cây, trước người liền có người hỏi: "Thuốc giải ở đâu?"
Khương Hằng đáp: "Không có thuốc giải...... Chuẩn bị hậu sự đi."
"Thuốc giải ở đâu!" Tằng Vũ giận dữ hét.
Khương Hằng nghiêng đầu, hai tay bị ấn ở trên bàn châm, một người thị vệ bắt đầu chuẩn bị dùng chùy sắt đập lên ngón tay hắn.
Đột nhiên, toàn bộ thế giới đều yên tĩnh lại.
Hắn nghe thấy tướng lãnh khảo vấn mình nói: "Điện hạ?"
Sau đó, ngục tốt buông hai tay hắn ra, hắn liền một đầu "Đông" mà ngã vào trên mặt đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Khương Hằng ở trong một mảnh bóng tối kia nhìn thấy tường cao Tầm Đông, năm ấy hắn đứng ở trên tường mở ra cánh tay, thật cẩn thận mà theo đầu tường chầm chậm đi tới.
Gió Xuân thổi tới, ngoài tường tràn đầy tiếng cười đùa, bên bờ sông một hàng cây liễu xanh biếc đang đâm chồi nảy lộc.
Hắn thấy bóng dáng Cảnh Thự, y đã vòng qua tường cao, vài bước nhảy lên nóc nhà.
Khương Hằng cười hô lên: "Ca! Chờ ta một chút!"
Cảnh Thự xoay người, không kiên nhẫn mà nhìn hắn.
"Chúng ta tới làm một cuộc giao dịch," Cảnh Thự quỳ một gối xuống đất, nắm đầu tóc Khương Hằng bắt hắn ngẩng đầu, thấp giọng ở bên tai hắn, nguy hiểm mà nói, "Đem thuốc giải giao ra đây, ta tạm tha cho ngươi không chết."
Trong giọng nói Cảnh Thự tràn ngập thù hận, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đem Khương Hằng xé thành từng mảnh nhỏ, thiên đao vạn quả.
Một chút ý thức cuối cùng của Khương Hằng đã rời đi thân thể, hắn chỉ là vô ý thức mà lặp lại một câu nói.
"Ca, chờ ta một chút......"
Khương Hằng đang ở trong bóng đêm không ngừng rơi xuống, hết thảy đều đã kết thúc, hắn sẽ ở trong rừng đào hoa nở rộ, cùng mẫu thân, Vệ bà, Cảnh Thự, phụ thân...... Những người đó từng đi tới bên người hắn, rồi lại rời đi, mọi người lại lần nữa gặp lại nhau.
Cảnh Thự bỗng nhiên dừng lại động tác, ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt Khương Hằng.
Hắn nâng lên ngón tay, nhẹ nhàng xoa xoa lên gương mặt Khương Hằng, đẩy ra tóc mái hắn.
Khương Hằng cả người vô lực, chảy xuống ở trong lòng ngực Cảnh Thự.
Cảnh Thự phát run, cởi bỏ áo trong tràn đầy máu tươi trước ngực Khương Hằng. Theo động tác kia, cánh tay Cảnh Thự càng run càng thêm kịch liệt, tới cuối cùng, thậm chí run rẩy lên.
Cảnh Thự vén lên áo trong bên hông Khương Hằng, nương ánh nắng sớm ngoài nhà tù cúi đầu nhìn xuống.
Một chỗ bị ngọn lửa thiêu đốt qua, cũng vĩnh viễn lưu lại vết sẹo trong sinh mệnh hai người bọn họ, tựa như ngọn lửa trên bầu trời sáng tắt không chừng.
Giống như tàn cảnh lưu hỏa xẹt qua phía chân trời, soi sáng hồng nhạn ly tán buổi sáng nay.
—— Quyển hai · Quy Khứ Lai Từ · Hoàn ——