Cảnh Thự nói: "Hằng Nhi!"
Khương Hằng xa xa mà trả lời, sớm đã chạy trốn mất dạng, hắn vừa rời khỏi tầm mắt Cảnh Thự, Cảnh Thự chỉ phải vội vàng đi tìm người, ở trong thư các phát hiện hắn.
Trong thư các tràn đầy sách cổ phủ bụi, Khương Hằng trong nháy mắt giống như phát hiện được bảo tàng, sách ở đây so với trong nhà còn muốn nhiều hơn rất nhiều! Ngoại trừ thẻ tre cùng cuốn trục, còn có số lượng lớn mai rùa!
"Phu nhân nói không sai," Cảnh Thự nói, "Sách trên đời này là đọc không hết."
Khương Hằng tươi cười nhìn Cảnh Thự một cái, ở trong phòng đầy tro bụi lượn lờ, Cảnh Thự bỗng nhiên ngẩn ra.
Toàn bộ dày vò khổ sở dọc theo đường đi phải chịu, hết thảy đều phút chốc tan biến khi đứng trước nụ cười của Khương Hằng.
"Phải quét dọn sạch sẽ, chờ nương lại đây," Khương Hằng nói, "Nàng nhất định thích nơi này."
"Ta đi quét dọn." Cảnh Thự nói, "Ngươi muốn đọc sách nào thì ôm trở về phòng đi."
Khương Hằng đi theo phía sau Cảnh Thự, nói: "Thời gian còn nhiều, không vội nhất thời. Nơi này là dưới chân thiên tử, huynh còn đang lo lắng cái gì? Sẽ không lại có người tới đốt nhà chúng ta."
"Ta không yên tâm." Cảnh Thự cố chấp mà nói.
Khương Hằng đẩy Cảnh Thự, hai người đi tới tẩm điện, thầm nghĩ tẩm điện này lớn như vậy, phải làm thế nào mới có thể quét tước xong? Chỉ là một chỗ ngủ, trên đỉnh đầu liền đã cao chừng hai trượng.
May mắn là có người tới, là ba gã Ngự lâm quân trẻ tuổi.
"Triệu tướng quân bảo chúng ta tới thu dọn cho hai vị," Ngự lâm quân kia nói, "Hai vị công tử trước tạm thời ở tạm, khi chuông cổ ngoài cung gõ vang, liền đi đến hoành điện dùng cơm. Một ngày sáng tối hai lần cơm."
Khương Hằng vội nói tạ, Cảnh Thự liền xoắn lên tay áo, hai ba bước nhảy lên xà nhà bắt đầu quét bụi, nhìn Khương Hằng nói: "Ngươi lui xa một chút."
Khương Hằng nhìn trong chốc lát, đi đến trong viện, Cảnh Thự lại nói: "Đừng lui xa quá! Ta nhìn không thấy ngươi."
Khương Hằng có chút bực bội: "Vậy huynh bảo ta phải ở chỗ nào?"
Cảnh Thự chợt thấy buồn cười, mấy ngày nay, Khương Hằng trên cổ tựa như bị hắn buộc một sợi dây dắt chó vô hình, thời thời khắc khắc lo lắng chạy đi mất.
Ba gã binh lính Ngự lâm quân cộng thêm Cảnh Thự, không có mười ngày nửa tháng căn bản là không có khả năng đem trong điện thu dọn xong, bận việc một buổi trưa, chỉ dọn được một chổ nhỏ để ngủ, không bao lâu thì nghe tiếng gõ chuông, Cảnh Thự lại lần nữa nói lời cảm tạ, nói: "Các vị đại ca trước đi ăn cơm đã."
Bọn lính liền đi rồi, Cảnh Thự mang theo Khương Hằng, hỏi rõ đường đi đến hoành điện dùng cơm chiều. Người hầu bưng lên hộp đồ ăn, dựa theo cổ lễ, một hộp năm ô, chính là thực đơn đãi khách. Khương Hằng nhỏ giọng nói cho Cảnh Thự ăn cái gì trước ăn cái gì sau, cầm đũa như thế nào, Cảnh Thự không có biểu hiện ra sự không kiên nhẫn, chỉ gật đầu nghe.
"Vương thượng bắt đầu ăn, chúng ta mới có thể ăn." Khương Hằng nhỏ giọng nói.
"Y nếu không tới, chúng ta liền không được ăn." Cảnh Thự thuận miệng nói.
Khương Hằng lại nhỏ giọng nói: "Quy củ chút đi, y là thiên tử a."
Cảnh Thự tuy tính tình không tốt, lại vẫn là có lễ phép, liền an tĩnh chờ, mãi cho đến khi Cơ Tuần cùng Triệu Kiệt tới, ngồi vào chỗ của mình rồi mới nói: "Dùng bữa thôi."
Triệu Kiệt như cũ ngồi ở bên cạnh Cơ Tuần, mở ra hộp đồ ăn của mình, sửa sang lại đũa.
Khương Hằng muốn nói lại thôi, Cơ Tuần phát hiện vẻ mặt của hắn, nở nụ cười, nói: "Sao vậy?"
Khương Hằng lắc đầu, đáp: "Không có gì."
Khương Hằng muốn nói chính là, Triệu Kiệt là thần, Cơ Tuần là thiên tử, không thể cùng ngồi cùng ăn.
"Triệu tướng quân như anh em của ta," Cơ Tuần phát hiện, giải thích nói, "Ta cũng biết việc này không hợp lễ nghĩa, coi như là gia yến đi."
"Vâng." Khương Hằng đáp.
Hắn là tôn kính vị thiên tử này phát ra từ nội tâm, không vì lí do gì khác, 600 năm trước, chính là Cơ gia loại trừ những vị Vương tàn bạo, thống nhất cái thiên hạ bị chia năm xẻ bảy này, hiệu lệnh Thần Châu, từ đây các bá tánh an cư lạc nghiệp, vượt qua thời gian dài đằng đẵng.
Triệu Kiệt nhìn Khương Hằng một cái, không có lên tiếng.
"Khương Hằng, ngươi gặp qua tiểu dì ngươi chưa?" Cơ Tuần hỏi.
Khương Hằng buông xuống đũa, quy củ đáp: "Chưa có."
Lần trước, hắn nhớ rõ là Hạng Châu nhắc tới người này, kết quả mẫu thân nổi giận lôi đình, đem bàn ném ra tới.
Cơ Tuần cười nói: "Không cần câu nệ, ta thấy ngươi ngược lại càng giống tiểu dì ngươi hơn."
Khương Hằng "A" một tiếng, không biết nên đáp lại như thế nào, Cảnh Thự càng không thể trả lời, thân thích Khương gia hắn một người cũng không quen biết.
"Triệu tướng quân không thể nói chuyện," Cơ Tuần nói, "Nhưng là người tốt, không cần sợ hãi y."
Triệu Kiệt trầm mặc mà ăn cơm chiều, lấy chiếc đũa gắp vài hạt đậu trong hộp.
Khương Hằng vội nói: "Không có."
Triệu Kiệt thoáng nhìn Khương Hằng.
Cơ Tuần tiếp tục ăn, Khương Hằng lúc này mới lại bắt đầu ăn cơm chiều. Một lát sau Cơ Tuần hỏi lại: "Ăn có quen không?"
"Quen." Khương Hằng vội buông đũa xuống nói.
Cơ Tuần nở nụ cười, rất nhiều quy củ, giống như khi dừng đũa khi đáp lời thiên tử, ngay cả các đại thần trong cung Lạc Dương cũng không tuân thủ.
Vương quyền suy thoái, lễ băng nhạc hư, hắn đã trở thành một kẻ tượng trưng, tựa như vương kỳ ngoài cung được lập 600 năm trước kia. Tiểu hài tử trước mắt này, giống như tới bồi hắn cùng diễn kịch, ngược lại cũng làm hắn nhớ tới không ít chuyện thú vị.
Đồ ăn của thiên tử, đơn giản một miếng thịt, bốn ô rau, một ô cá, một chén canh, kê cùng đậu luộc là chủ yếu. Trong hộp Triệu Kiệt, lại có thịt không có cá. Trước mặt Khương Hằng cùng Cảnh Thự, lại thịt giảm phân nửa, so với đồ ăn được ăn khi còn ở Tầm Đông, còn muốn đạm bạc hơn chút.
Nhưng mà có thịt ăn luôn là tốt, Khương Hằng thầm nghĩ, thiên tử nhất định là vì bá tánh thắt lưng buộc bụng, làm tấm gương tốt cho thiên hạ. Có câu nói là "Kẻ ăn thịt thiển cận, không thể nhìn xa", ăn ít thịt chút, liền không dễ dàng bị che mờ tâm trí.
"Có cần cái gì, ngươi liền tùy tiện tìm cái thị vệ," Cơ Tuần nói, "Sai người đi tìm Triệu tướng quân."
"Vâng." Khương Hằng nói, "Tạ vương thượng."
Cơ Tuần lại nở nụ cười, nụ cười kia mang theo một chút ưu thương.
Trên đường trở về phòng:
"Cơ Tuần vốn dĩ có một đệ đệ," Cảnh Thự nói, "Còn đã thành hôn, sau khi thành hôm còn có đứa con trai." Sau khi trời tối, Lạc Dương liền trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, Vương đô so An Dương càng gần đất Bắc, xuân hàn quanh quẩn, làm Khương Hằng không khỏi run bần bật, nắm thật chặt áo choàng trên người.
"Nhưng ta không thấy." Khương Hằng nói.
"Đã chết," Cảnh Thự đáp, "Một nhà ba người ở trên đường du ngoạn, không biết bị chư hầu nhà nào mưu sát."
Khương Hằng "A" một tiếng, nói: "Tại sao?"
Cảnh Thự nói: "Ta không biết, tin đồn."
"Huynh như thế nào biết được chuyện này?" Khương Hằng khó có thể tin được nói.
Cảnh Thự lại nói: "Năm ấy trên đường đi tìm ngươi, trà trộn trong thành trấn nghe được không ít."
Khương Hằng không có lời gì để nói, Cảnh Thự nói: "Cho nên, Lạc Dương cũng không an toàn."
Khương Hằng chỉ phải gật đầu, Cảnh Thự lại nói: "Tóm lại, đừng cách ta xa quá."
Ban đêm, trên giường chỉ có một giường chăn đệm, đệm chăn còn rất mỏng, tản ra một cổ mùi mốc quanh năm.
"Ngủ đi," Cảnh Thự sửa sang lại đệm chăn, nói, "Ngày mai lại phơi một chút."
Hai huynh đệ rúc vào trong chăn, Khương Hằng thấp giọng nói: "Có chút lạnh."
Tẩm điện nhiều năm không có người ở, có một cổ âm khí lạnh lẽo, bốn vách tường lọt gió, Cảnh Thự nhớ tới muốn tìm đồ chắn gió, lại bị Khương Hằng giữ chặt, nói: "Đừng nhúc nhích, thật vất vả mới ấm lên một chút."
Cảnh Thự điều chỉnh bình phong, ngăn ở bên phía Khương Hằng, để cho hắn không bị gió lạnh thổi tới.
Khương Hằng tay chân vẫn là lạnh băng, Cảnh Thự ở trong đệm chăn ấp tay Khương Hằng, tựa giống như khi ăn ngủ ngoài trời, hai huynh đệ dựa vào trên tường viện bỏ hoang trong thôn.
"Ta lại đi hỏi một bộ đệm chăn." Cảnh Thự nói.
"Đừng," Khương Hằng nói, "Đừng thêm phiền toái cho người."
Hắn dần dần đã nhìn ra, có lẽ là xuất phát từ trực giác, biết cuộc sống của thiên tử hẳn là cũng không quá tốt.
Cảnh Thự cũng cảm thấy lạnh, rốt cuộc bọn họ khi ở trên đường có thể nhóm lửa, rúc vào trước đống lửa, luôn là có thể chậm rãi ấm lên.
"Đốt chút lửa đi." Cảnh Thự lại nói.
"Củi ở đâu mà đốt?" Khương Hằng nói.
Cảnh Thự: "Ta đi ra ngoài nhặt."
Khương Hằng lại nói: "Ta sợ thiêu cháy tẩm điện này, toàn bộ đều là gỗ."
Tây điện đổ nát đã lâu, nếu ánh lửa nổ lên, chạm vào cái gì thiêu cái đó, Cảnh Thự nghe được lời này, lập tức từ bỏ ý niệm, chỉ phải xoay người, ôm Khương Hằng, đem hắn ôm vào trong ngực.
"Không tắm rửa," Cảnh Thự sờ sờ Khương Hằng đầu, nói, "Trên người có mùi chua, ngày mai lại tìm chỗ tắm rửa đi."
Khương Hằng bị lạnh đến phát run, Cảnh Thự so với hắn cường tráng chút nhưng lại cũng không tốt hơn bao nhiêu, Khương Hằng chỉ phải gối lên trên cánh tay y, rúc ở trong lòng ngực y, cố gắng hết sức truyền lại cho y một chút ấm áp. Tiếng tim đập hữu lực trên ngực Cảnh Thự xuyên thấu qua áo trong hơi mỏng, lại làm hắn an tâm không ít.
Phảng phất như ở nơi đó có cái lò tỏa ra ánh sáng cùng nhiệt độ, thay thế được than lửa trong đêm lạnh, đang liên tục làm hắn ấm áp.
Khương Hằng ôm cổ Cảnh Thự, một tay kia thoáng đè, Cảnh Thự liền thuận thế đem mặt gối lên bàn tay hắn.
Cảnh Thự một tay xoa tiến vào trong áo trong Khương Hằng, sau đó y nhẹ nhàng vuốt ve sau eo hắn, đặt ở chỗ Khương Hằng đã từng bị phỏng, sờ qua sờ lại, giống như muốn truyền vào đó một loại sức mạnh làm cho nơi đó hoàn toàn khỏi hẳn, không còn lưu lại dấu sẹo. Vết sẹo bỏng đã hoàn toàn phủ lên vết bớt, tựa như một đoạn nhân sinh bao trùm lên một đoạn nhân sinh khác, cuộc sống ở Tầm Đông, đã là chuyện của thật lâu trước kia.
"Còn lạnh không?" Cảnh Thự nhỏ giọng hỏi.
Hai người môi cách thật sự gần, Cảnh Thự nhìn chăm chú hai mắt Khương Hằng, ánh mắt lại dừng ở trên môi mềm mại của hắn.
Khương Hằng nói: "Tim huynh đập đến thật nhanh."
Hắn dần dần mà ấm áp lên, có lẽ là bởi vì tim đập đến mau, cho nên Cảnh Thự thân thể ấm áp hơn nhiều.
"Đừng sờ loạn." Cảnh Thự bỗng nhiên nói.
Khương Hằng: "?"
Hắn cảm giác được trên người Cảnh Thự có chút kỳ quái, làm cho hắn cũng sinh ra một chút cảm giác kỳ dị, loại mùi vị này lần đầu tiên trong đời nhận thấy được, lại nói không rõ ràng lắm là từ đâu mà vậy.
"Vì sao......" Khương Hằng nói.
"Không biết." Cảnh Thự nhíu mày, có chút dở khóc dở cười, y lôi kéo tay Khương Hằng, làm hắn cũng vòng qua sau thắt lưng chính mình, ý bảo đưa tay bỏ vào trong áo trong.
"Tay ta lạnh." Khương Hằng thấp giọng nói.
"Không sao." Cảnh Thự đáp.
Khương Hằng đưa tay dán ở trên lưng Cảnh Thự, một lát sau lại không thành thật, lại duỗi đến phía trước.
"Đừng nghịch côn nhi ta," Cảnh Thự dở khóc dở cười, "Chính ngươi không có sao?" Lại đem cái tay tò mò của Khương Hằng kéo ra.
Khương Hằng bỗng nhiên ngượng ngùng lên, hắn dang ra tay, duỗi đến trước ngực Cảnh Thự, kéo xuống Ngọc Quyết y đeo nghịch. Cảnh Thự lần này không có ngăn cản hắn.
"Ngủ đi." Cảnh Thự nói.
"Ừm." Khương Hằng đáp.
Cảnh Thự đã có dáng người thiếu niên, tay dài chân dài, cánh tay hữu lực giống như Triệu Kiệt, cánh tay treo ở bên hông Khương Hằng, làm hắn ôm chặt mình, hít thở, hơi thở tràn đầy hoa đào mùa xuân.
"Đương" một tiếng vang lớn, đem Khương Hằng hoảng sợ, tức khắc bừng tỉnh.
Cảnh Thự cũng là lần đầu tiên nghe được tiếng chuông sớm Vương đô, không nghĩ tới lại là lớn như vậy.
"Làm sao vậy?!"
Cảnh Thự nói: "Gõ chuông, gọi người rời giường."
Tiếng chuông Vương đô đinh tai nhức óc, giống như tiếng sấm, 600 năm qua, tiếng chuông Vương đô là thanh âm của thiên hạ, mỗi khi gõ lên, phạm vi trăm dặm đều có thể nghe thấy, rung hết đợi này tới đợt khác, đẩy hết đợt này tới đợt khác.
Khương Hằng lấy lại bình tĩnh, đây là một đêm hắn ngủ an ổn nhất từ khi bước lên trên đường đào vong, hắn dụi dụi mắt, thấy Cảnh Thự đã mặc quần áo, ngồi ở mép giường, không chút để ý mà nhìn ra ngoài.
"Ta tìm được chỗ tắm rửa rồi," Cảnh Thự nói, "Chờ lát nữa dùng qua cơm sáng chúng ta cùng nhau tắm rửa."
Cảnh Thự lấy tới nước ấm cho Khương Hằng đánh răng rửa mặt, lại dắt hắn đi tới chính điện dùng cơm, sáng sớm mặt trời lên làm Lạc Dương ấm áp không ít. Dùng cơm giống như hôm qua, thiên tử Cơ Tuần cùng Triệu Kiệt đều không có tới, Khương Hằng đợi nửa ngày, người hầu tới nói: "Hai vị công tử mời tự dùng trước."
Khương Hằng lúc này mới ăn, sau khi ăn xong Cảnh Thự nói: "Đi, đi tắm rửa thôi."