Lạc Dương lật đổ tấm bia biên giới bốn nước, dừng lại việc binh đao, thu lại tước vị các chư hầu, niên hiệu được đổi thành Ung Thái Mậu năm thứ nhất. Quan viên bốn nước tề tụ về Lạc Dương, Thái Mậu năm thứ hai, ban bố luật pháp mới trong thiên hạ.
Thái Mậu năm thứ tư, thiên tử đại hôn, nghênh thú công chúa Triệu Tuệ nước Trịnh.
Thái Mậu năm thứ sáu, thiên tử Trấp Lung phái ra Tằng Vũ, Trấp Lăng, Thượng tướng quân Long Vu, suất lĩnh mười vạn đại quân Nam phạt nước Dĩnh.
Khương Hằng nghe được láng giềng nghị luận, lại sắp đánh trận, có lẽ trận chiến lần này sẽ là trận chiến cuối cùng trong trăm năm tới.
Nhưng ít ra người dân ở An Dương sống được tốt hơn so với trước đây, Lương Vương Tất Thiệu vẫn ở lại trong cung, toàn bộ An Dương trải qua sáu năm, đã dần dần khôi phục lại, cửa hàng sầm uất tràn ngập không khí khói lửa nhân gian.
Khương Hằng cùng Cảnh Thự không muốn để người khác biết, tạm thời ở dưới chân núi sau thành An Dương. Mỗi ngày Khương Hằng đều sẽ đi lên chợ mua chút đồ, thuận tiện dạy một đám trẻ con đọc sách biết chữ, đọc thơ diễn văn, đổi lấy chút tiền đi mua gạo về nhà.
Cảnh Thự lại thỉnh thoảng đi làm nghề mộc cho người ta, ngày nào cũng như ngày nấy thì cũng nhàm chán, đang muốn đổi một việc khác để làm.
Hôm nay Khương Hằng mua thịt cùng cá tươi, về đến nhà, chờ Cảnh Thự về nấu cơm, khi đang nghĩ tới chuyện nước Dĩnh, bỗng nhiên nghe thấy sau nhà vang lên một tiếng động.
Khương Hằng thả đồ xuống, một tiếng bước chân vô cùng nhẹ nhàng truyền đến.
Khương Hằng nghĩ nghĩ, lấy tới một thanh kiếm sắt bình thường ở góc tường, cầm trong tay, chuyển qua sau nhà.
Hắn thấy có một người bịt mặt dáng người cao gầy.
"Ta đã chờ ngươi rất nhiều năm," Khương Hằng nói, "Đã sắp không kiên nhẫn nữa."
"Kẻ bị ám sát không kiên nhẫn, người ám sát ngược lại rất có kiên nhẫn. Thích khách chân chính, đều sẽ kiên nhẫn chờ đợi thời cơ." Người bịt mặt nói, "Cha ngươi chưa từng dạy cho ngươi sao?"
"Lời nói và hành vi đều mẫu mực như nhau." Khương Hằng hít sâu, đáp.
Người bịt mặt chậm rãi mở ra khăn che mặt, lộ ra hình xăm trên mặt, đúng là một trong mười hai người Huyết Nguyệt, khi Khương Hằng cùng Cảnh Thự ẩn thân trong giáo phường Giang Châu, cách một gian phòng nhìn thấy trong phòng rất nhiều năm trước —— "Thích Khách".
"Môn chủ các ngươi còn khỏe không?" Khương Hằng chợt sinh ra lòng hiếu kỳ, "Đừng có gấp, ta chỉ hỏi một chút, ngươi biết ca ta không trở về sớm như vậy, kéo dài thêm chút thời gian, cũng không ảnh hưởng đến sống chết."
"Nhờ phúc các ngươi," Thích Khách nói, "Đã chết."
Khương Hằng không hỏi chết như thế nào, đã không còn quan trọng.
"Nếu ta là ngươi," Khương Hằng nói, "Ta sẽ không ở lại Trung Nguyên, dù sao bản thân cũng có võ nghệ, có nhiều việc đáng để làm hơn."
Thích khách đáp: "Ta cũng nghĩ tới, cho nên ta quay về Luân Đài, để Du Lâm kiếm phái dạy cho ta một thân võ học, hiện giờ tuy không quá rõ ràng, những sẽ chậm rãi phát triển. Ta nghĩ, sau khi chuyện của ta kết thúc, cũng nên nhớ phải trở về giết ngươi, tuy rằng người ủy thác đã chết, nhưng dù sao vẫn là công việc, cố chủ đã trả thù lao, chúng ta cũng nên làm việc, ngươi nói có đúng hay không?"
Khương Hằng cười nói: "Ngươi nói cũng nhiều thật đấy, Trấp Tông trả thù lao cho ngươi sao? Ta thấy, tựa hồ không có? Hắc Kiếm hẳn là còn ở Lạc Dương."
"Sau khi giết ngươi," Thích Khách nói, "Ta sẽ tự mình đi lấy, không cần nhọc lòng. Ngươi đã sẵn sàng chưa?"
Khương Hằng không có nói nữa, chậm rãi nâng kiếm lên, quan sát động tác của thích khách kia. Lần cuối cùng Huyết Nguyệt biến mất, đã là chuyện của 6 năm trước, Cảnh Thự hoài nghi bọn họ vẫn còn chưa từ bỏ ý điịnh này, sớm hay muộn cũng có ngày sẽ tới.
Bọn họ nhiều lần chủ động đi tìm tung tích thích khách này, nhưng trước sau không có thu hoạch, tựa như một cây gai đâm ở trong lòng.
Thích khách chân chính, sẽ chờ đợi thật lâu thật lâu, lâu đến mức khi tất cả mọi người đều đã quên đi chuyện này.
Như Cảnh Uyên, vì giết người, có thể chờ đợi ước chừng hơn bảy năm. Không biết vì sao, Khương Hằng nhớ tới câu nói kia của mẫu thân—— Kẻ dùng kiếm giết người, cuối cùng cũng đến lúc phải chết dưới kiếm.
Đây là số mệnh của người có kẻ thù trải rộng khắp thiên hạ, vĩnh viễn cũng không tránh khỏi.
Nối đau mất người yêu, có lẽ cũng là số mệnh đã được định sẵn của Cảnh Thự.
"Lát nữa xử lý thi thể ta sạch sẽ chút," Khương Hằng nhỏ giọng nói, "Ta không muốn y quá khổ sở, coi như là ta mất tích đi."
"Y sớm hay muộn cũng sẽ biết," Thích Khách nhướng mày nói, "Nếu là con trai của thích khách, nên đã hiểu rõ sống chết, đau khổ giãy giụa, cần gì phải như vậy?"
"Nói cũng đúng." Khương Hằng lạnh lùng nói, một chiêu hất lên kiếm trong tay, quét thẳng đến trên yết hầu thích khách kia!
Ai ngờ Thích Khách cũng dùng một chiêu quét kiếm kia, kiếm trên tay lại là bội kiếm Khương Hằng đã từng dùng: Nhiễu Chỉ Nhu!
Khương Hằng chưa kịp nghĩ rõ ràng, Nhiễu Chỉ Nhu vì sao lại tới trong tay người này, kiếm trong tay bất ngờ không kịp đề phòng đã đứt đoạn, võ công thích khách kia cao hơn hắn rất nhiều, năm đó chính là người đứng hàng thứ hai trong Huyết Nguyệt, quét kiếm qua yết hầu Khương Hằng!
Khương Hằng xoay người né tránh, chỉ kém nửa tấc liền sẽ bị cắt đứt yết hầu hắn, hắn lập tức nhảy ra rừng cây sau nhà chạy như bay!
Thích khách thi triển khinh công, vài bước đuổi theo, lại thêm một kiếm đâm tới trên lưng Khương Hằng, Khương Hằng lăn lộn tránh thoát.
Trong rừng lá phong rơi rụng như máu, mũi kiếm đã thẳng tắp vung đến trước mặt.
Đột nhiên, chỉ nghe một tiếng "Bụp" nhỏ.
Cảnh Thự ở trần thân trên, võ bào quấn ở bên hông, cầm thanh gậy gỗ trong tay xoay vài vòng, đi vào ngoài cửa nhà, thấy máu tươi vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
Y đi theo vết máu vài bước, chỉ thấy trên mặt đất ngồi một con gấu đen, đang gặm ăn một cái chân đứt, một con gấu đen khác ở cách đó không xa, đang ăn màn thầu Khương Hằng đặt ở trong máng trước mặt nó.
Khương Hằng đứng ở một bên, tay cầm Nhiễu Chỉ Nhu, ngẩng đầu nhìn về phía Cảnh Thự, thở dài một hơi.
Cảnh Thự thật lâu không nói gì, cuối cùng nói: "Gã tới?"
Khương Hằng gật gật đầu, Cảnh Thự lại nói: "Sao lại chỉ còn thừa một chân chân? Bị ăn sạch rồi?"
"Không." Khương Hằng nói, "Ta dụ gã tới bẫy rập, kẹp lấy chân gã, gã la lên, không ngờ lại làm cho hai chúng nó chạy tới, nhưng còn chưa từ bỏ ý định, kéo cái chân bị thương muốn đâm ta, kết quả bị hai con gấu đánh cho một trận."
"Sau đó có lẽ gã cảm thấy không có phần thắng, vì để chạy trốn, chặt đứt chân chính mình, sau đó lăn xuống vách núi, rơi vào trong nước, bị nước cuốn đi rồi."
Cảnh Thự: "......"
Khương Hằng nói: "Lúc trước khi ta nói nuôi hai con gấu kia, ngươi còn không vui."
"Ta sai rồi." Cảnh Thự thừa nhận mình sai.
Hai con gấu được hắn cứu tới ở Tái ngoại bảy năm trước, sau khi bị Mạnh Hòa ném tới sau núi An Dương, ngày thường bắt cá kiếm ăn, cũng vô cùng thích thú. Sau khi Khương Hằng dọn lại đây, trong lúc vô ý ở khe núi An Dương gặp lại bạn cũ, vừa kinh sợ vừa khẩn trương, sợ đến mặt không còn chút máu. Nhưng mà gấu có gấu tính, chỉ cần chúng nó ăn no, thì bình thường sẽ không đả thương người khác, chỉ cần cách cái mấy ngày đút cho bọn nó ăn, gấu liền sẽ không đói đến phát cuồng, huống chi Cảnh Thự còn thường xuyên tìm chúng nó dùng tay không vật lộn, xem như luyện võ nghệ trong những ngày thái bình.
Vì thế hai con gấu này nhận ra được Khương Hằng cùng Cảnh Thự, thi thoảng tới kiếm bọn họ đòi ăn, Cảnh Thự vốn định giết miễn cho có chuyện xảy ra, lại bởi vì Khương Hằng không đành lòng mà lưu lại tánh mạng bọn nó. Nhưng hai con gấu này ăn quá nhiều, Cảnh Thự vì một chút không đành lòng của Khương Hằng đã cho ăn không ít, miễn cưỡng nuôi ở trong rừng phong.
Cũng nguyên nhân chính là vì như vậy, Cảnh Thự ở xung quanh nhà cùng gần rừng phong làm không ít bẫy rập để kẹp thú. Thứ nhất là phòng thích khách; Thứ hai là phòng hai con gấu này chạy xuống dưới núi, quấy rầy bá tánh vô tội; Thứ ba là khi mình không có ở nhà, đừng có đột kích đánh Khương Hằng.
May mà mấy con gấu này cũng rất quy củ, có lẽ khi còn nhỏ đã được người Phong Nhung nuôi dưỡng lớn lên, dã tính không lớn, cũng chưa bao giờ có ý ăn thịt người, thả ở đâu thì ngoan ngoãn ở gần đó đợi.
"Nói thì nói như vậy," Cảnh Thự nhắc nhở nói, "Nhưng bị móng vuốt của nó chộp một cái, cũng không phải dỡn chơi, vẫn là thông tri cho Tất Thiệu, nhanh nhanh đem đi đi."
Khương Hằng nhìn hai con gấu nói: "Cảm tạ, thật sự cảm tạ ân cứu mạng."
Cảnh Thự lại đi mua 50 cân thịt, đặt ở trong bồn, chiêu đãi thật tốt hai vị ân nhân cứu mạng. Ban đêm nấu xong cơm, rót ra hai lượng rượu lần trước mua về, cùng Khương Hằng vừa ăn vừa uống rượu, vừa nói chuyện phiếm, nhân sinh không còn gì mãn nguyện hơn.
Đây là cuộc sống y muốn, một cuộc sống thật sự đơn giản. Sau khi đêm xuống, tay Cảnh Thự chống ở trên giường, tới gần gương mặt Khương Hằng, thấp giọng nói: "Có tâm sự sao?"
"Ta suy nghĩ đến Giang Châu," Khương Hằng cả ngày đều nghiêm mày, nói, "Bọn họ muốn đánh Giang Châu."
"Ngươi còn thay Trấp Lung nhọc lòng sao," Cảnh Thự nói, "Thái Tử Văn điện hạ."
Khương Hằng nở nụ cười, nói: "Ta là nhọc lòng thay bá tánh Giang Châu."
Cảnh Thự nói: "Có muốn đi xem một chút không?"
"A?" Khương Hằng lấy lại tinh thần, sờ sờ mặt Cảnh Thự, da thịt y vẫn nóng bỏng như cũ, trên người mang theo mùi cơ thể quen thuộc, từ sau khi bọn họ rời đi Lạc Dương, Cảnh Thự liền cùng hắn ẩn cư, cho dù là nơi nào, chỉ cần hai người bọn họ ở bên nhau, thì nơi đó là đào nguyên.
"Có thể chứ?" Khương Hằng nói.
"Vậy còn phải xem ngươi chịu bỏ ra chút gì," Cảnh Thự cúi đầu, chuyên chú mà nhìn xương quai xanh Khương Hằng, lại nhìn môi hắn, mắt hắn, nói, "Nghe lời thì mới mang ngươi đi."
Khương Hằng cười, hô hấp lại dồn dập lên, ngơ ngẩn nhìn Cảnh Thự, bắt đầu nghênh đón nụ hôn của y, môi lưỡi quấn quýt lấy nhau.
Hôm sau, Cảnh Thự khóa lại cửa, xếp đồ ăn cho hai con gấu, sau đó gửi một phong thư đến trong vương cung Tất Thiệu, bọn họ ở An Dương sinh sống sáu năm, đây là lần đầu tiên nói cho Tất Thiệu chỗ ẩn thân của hai người bọn họ.
Nhưng thích khách kia chắc hẳn sẽ không đến nữa, vì thế Cảnh Thự mang theo Nhiễu Chỉ Nhu, chở theo Khương Hằng, tựa như trước đây bọn họ ở tái ngoại, đóng giả như một đôi tình nhân, vội vàng theo quan đạo xuôi Nam, vượt qua Hoàng Hà, đi tới thành Giang Châu Dĩnh Đô.
Thái Mậu mùa Thu năm thứ sáu, Ung thiên tử phạt Dĩnh.
Ven đường đều là bá tánh vội vàng di chuyển, giống như lại trở về thời điểm thiên hạ phân tranh mười năm trước, chiến loạn liên tục nổi lên, vạn dân trôi giạt khắp nơi.
Giang Châu tuy vẫn phồn hoa như cũ, lại lờ mờ có khí tức trụy lạc, chiến sự sắp tới nhưng trong cung Chu Tước vẫn đàn hát trắng đêm. Khương Hằng ở An Dương ẩn cư chừng 6 năm, hiện giờ họa lớn trong lòng cuối cùng cũng đã trừ, trở lại Dĩnh đô, thật sự quá thích không khí náo nhiệt này.
Cảnh Thự tìm được Khôi Minh người đứng đầu gánh hát Đào Nguyên năm đó, gặp lại cố nhân, nhưng Khương Hằng lại không có bao nhiêu vui sướng.
"Lạc Dương chiếu cáo thiên hạ, sắc phong ngươi là Thái Tử Văn," Khôi Minh nói, "Các ngươi biết không? Mấy năm nay, đã ở đâu? Hai huynh đệ đã thành gia chưa?"
"Ở nhà chúng ta, không có thành gia, ta cùng Hằng Nhi sống nương tựa lẫn nhau." Trên môi Cảnh Thự để lại một chút râu, y luôn muốn làm bản thân mình nhìn giống người Việt chút, nhưng Khương Hằng luôn chê nó châm người, nên bảo y cạo đi, cạo xong Cảnh Thự lại giữ, lại bị Khương Hằng bảo cạo.
Cảnh Thự hiện giờ, đã có dáng vẻ của nam nhân thành niên, như là người đã thành gia lập nghiệp, ổn trọng hơn rất nhiều, khi ra ngoài đã bị Khương Hằng cạo râu sạch sẽ, chỉ là dọc theo đường đi lại mọc ra một chút.
Khôi Minh hiểu được mà cười cười, Khương Hằng hỏi: "Trịnh Chân đâu?"
"Đã chết," Khôi Minh nói, "6 năm trước, khi nghe tin tức Hạng tướng quân đã chết, liền nhảy xuống sông tự sát."
Khương Hằng yên lặng không lên tiếng, mọi người lại yên lặng một lát, Khương Hằng thở dài.