Khi đi ngang qua hoa viên vương cung, Mạnh Hòa gọi Khương Hằng lại.
Bốn người Mạnh Hòa, Lang Hoàng cùng Sơn Trạch, Thủy Tuấn đang ở trong hoa viên cười nói. Bọn họ tới xem náo nhiệt nhất định là không được rồi, hôm nay Cảnh Thự rõ ràng đã từ chối hôn sự, Thái Tử Lung đang đóng cửa trao đổi đối sách, Cảnh Thự với tự cách là đương sự, thì lại thờ ơ.
Khi bốn người nhìn thấy Cảnh Thự cùng Khương Hằng, nhiều ít đều có chút xấu hổ, Cảnh Thự hỏi: "Các ngươi đang làm cái gì?"
"Xem." Mạnh Hòa chuyển đề tài, ý bảo Khương Hằng tới xem đồ trong hoa viên.
Khi Khương Hằng thấy hai con gấu đen thật lớn, ngay tức khắc khiếp sợ.
"Này......" Khương Hằng nói, "Các ngươi điên rồi sao? Sao lại đem gấu tới trong vương cung?! Mau đem hai đứa nó đi đi!"
Tiếng Hán của Mạnh Hòa đã lưu loát hơn không ít, hỏi: "Ngươi quên chúng nó rồi sao? Tặng cho ngươi! Chúc mừng các ngươi!"
Khương Hằng: ".................."
Cảnh Thự cũng có chút bất ngờ, hai con gấu đen khi đứng lên còn cao hơn đầu y, cũng ít nhất bốn năm trăm cân, trên cổ hai con gấu đeo xích sắt, đang ở trong hoa viên vật lộn nhau, nếu như thoát ra, tát một cái là có thể quạt đầu người rơi xuống.
"Lớn như vậy?" Cảnh Thự không thể tin được.
Khương Hằng cũng nhớ ra, hơn một năm trước khi hắn đi du lịch tái ngoại, trời xui đất khiến cứu được hai con gấu con này, được Mạnh Hòa mang về nhà nuôi lớn, lúc trước Mạnh Hòa còn nói sau khi nhận nuôi một đoạn thời gian liền sẽ trả về cho hắn.
"A......" Khương Hằng nói, "Ăn, ăn cái gì lớn như vậy? Thật, thật lợi hại."
"Ăn thịt a." Mạnh Hòa đi qua muốn dắt hắn, nói, "Lại đây nhìn xem có nhận ra ngươi hay không?"
"Không không không!" Mọi người đồng thời biến sắc, ngăn lại hành động nguy hiểm này của Mạnh Hòa. Cảnh Thự lập tức chắn ở trước người Khương Hằng, cho dù võ công cái thế, nhưng muốn vật lộn với hai con gấu bốn năm trăm cân, thì vẫn vô cùng nguy hiểm.
"Thả...... Thả đi." Khương Hằng nói, "Ừm, rất tốt, thoạt nhìn mập mạp cường tráng."
Mạnh Hòa đem hai con gấu này mang đến, vốn tính toán đưa cho Cảnh Thự, làm hạ lễ khi y thành hôn, khiến y kinh hỉ, ai ngờ mọi người nhìn thấy chỉ có kinh, không có hỉ, chỉ phải nói: "Được rồi! Vậy thả chúng nó đi thôi!"
Mọi người lại đồng thời sắc mặt trắng bệch, cùng nhau hô lớn: "Đừng thả ở chỗ này!"
Hai con gấu đen chạy ở trong thành, cũng không phải là chuyện đùa. Khương Hằng nói: "Hôm nào...... Hôm nào thả xa một chút, tìm một ngọn núi không có người, Ngọc Bích quan đi!"
Mạnh Hòa bảo Khương Hằng lại đây sờ sờ chúng nó, Khương Hằng chỉ phải can đảm vươn tay ra, Cảnh Thự lại vẫn duy trì cảnh giác, may mà hai con gấu bị Mạnh Hòa thuần phục rất khá, mấu chốt là đã ăn no bụng rồi nên lười biếng, ngẩng đầu ngửi ngửi, híp mắt, để Khương Hằng chạm vào mũi từng con một.
"Ngửi ra mùi của ngươi," Mạnh Hòa nói, "Chính là người một nhà, ngươi muốn dắt nó đi chơi không? Cho hai đứa chúng nó làm yên cho các ngươi cưỡi?"
"Không được." Khương Hằng quả quyết cự tuyệt, nói, "Cứ...... Cứ như vậy đi, ừm, tốt, ngươi thật có lòng, Mạnh Hòa."
Cảnh Thự lại phát hiện Lang Hoàng đang nhìn mình, nhướng mày dò hỏi, Lang Hoàng chỉ chỉ trong chính điện, ý tứ là ngươi gây ra phiền toái không nhỏ.
Trời chập choạng tối, Khương Hằng vừa trở về không lâu, liền được Thái Tử Lung gọi đến, khi vào trong điện, văn thần cả điện đều ở đó, hôm nay nhóm võ tướng lại không có bất kỳ một người nào tới dự thính.
Thái Tử Lung nhìn Khương Hằng, giống như sớm đã biết chuyện này, nghi hoặc của y trong mấy năm nay, đại khái đã được sáng tỏ.
"Bàn ra kết quả rồi?" Khương Hằng hỏi.
Thái Tử Lung gật gật đầu, đồng thời dùng ánh mắt ra hiệu Khương Hằng hãy tin tưởng mình, y sẽ có gắng giải quyết.
"Lời này còn cần chính miệng Miểu điện hạ nói một lần." Khi Tằng Vanh từ chỗ Thái Tử Lung biết được, cũng đau đầu vô cùng, nhưng Khương Hằng quan sát thần sắc các triều thần liền biết Thái Tử Lung không có nói nhiều, y chỉ nói cho triều thần Cảnh Thự không muốn thành hôn, chỉ vậy mà thôi.
Thái Tử Lung thay Cảnh Thự giấu diếm những chuyện còn lại, nếu không một khi công khai ra ngoài, kết cục nhất định càng khó thu dọn.
"Vậy, ngươi nên tự mình đi tìm hắn." Khương Hằng đáp.
Tiếng bước chân vang lên, khi Khương Hằng nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc kia, liền biết là Cảnh Thự tới, hắn không có vào trong điện, chỉ canh giữ ở ngoài điện giống như một người thị vệ.
"Ca," Thái Tử Lung nói, "Vào đi."
"Không vào," Cảnh Thự ở ngoài cửa nói, "Ta ở chỗ này, ta chờ Hằng Nhi, các ngươi nói đi."
Trong điện lại yên lặng một lát, tất cả mọi người đều không ngờ tới, dù sao trong suốt các triều đại, không chỉ có nước Ung, khắp thiên hạ đều giống như vậy, cơ hồ chưa bao giờ có người nào cự tuyệt liên hôn. Gia sự của Quốc quân cùng công khanh, đã không còn là việc của riêng mình, mà chính là chuyện của thiên hạ, lấy đại cục làm trọng, cho dù rơi xuống trên đầu quốc quân cũng không được từ chối, năm đó ngay cả Trấp Tông đều á khẩu không trả lời được, huống chi Cảnh Thự chỉ là một vương tử?
Nhưng nếu Cảnh Thự đã hạ quyết định, Thái Tử Lung liền biết ép buộc hắn cũng vô dụng, y không hỏi Cảnh Thự "Là thật vậy sao?", Vì từ trước đến nay hắn luôn nghiêm túc, người rất ít khi nói chuyện, cũng sẽ không bao giờ nói giỡn.
Ít nhất Cảnh Thự sẽ không nói giỡn với y, Thái Tử Lung tuyệt đối tôn trọng hắn, hắn nói cái gì chính là cái đó.
"Như vậy chúng ta tới ngẫm lại," Thái Tử Lung nói, "Làm thế nào để trấn an Sương công chúa, có biện pháp nào khác hay không."
Tằng Vanh nói: "Chỉ có thể mời nàng làm vương hậu."
"Khai chiến đi." Khương Hằng nói, "Nàng không thể làm vương hậu, cũng sẽ không làm, nếu không bên phía ngoại nhất định sẽ lớn mạnh."
Chu Du nhịn không được nói: "Khương đại nhân, lúc trước người muốn ngừng chiến đàm phán hoà bình là ngươi, hiện giờ muốn khai chiến cũng là ngươi, cái gì cũng là ngươi nói, còn cần thể diện hay không?"
Khương Hằng trước nay cũng không từng xem Chu Du là đối thủ, trả lời lại một cách mỉa mai: "Chu đại nhân, nếu người thành hôn là ngươi, dĩ nhiên mọi chuyện đều đến phiên ngươi định đoạt."
Mọi người dĩ nhiên hiểu được ý của Khương Hằng, bây giờ người có tư cách liên hôn chỉ có hai người, một là Cảnh Thự; hai là Thái Tử Lung sắp trở thành quốc quân, chỉ cần đương sự không đồng ý, người khác nói gì đều không có tác dụng, nếu quyền quyết định ở trên người bọn họ, dĩ nhiên liền do hai người bọn họ định đoạt.
Tằng Vanh nói: "Hạn chế Lý thị vào triều thì còn có thể khống chế. Vẫn còn có lợi."
Đây là sự phân chia quyền lực một cách trần trụi, tất cả mọi người không thể tiếp tục che giấu, cần phải nói rõ ràng ra, Thái Tử Lung thành hôn cùng Cơ Sương, sau này có chỗ tốt gì, lại có chỗ hỏng gì?
Chu Du trầm giọng nói: "Đời sau của quốc quân, sẽ là thiên tử danh chính ngôn thuận, đây là chỗ tốt duy nhất."
Vì Cơ Sương hiện giờ hậu nhân duy nhất nhà họ Cơ, hài nhi của nàng cùng Thái Tử Lung, cũng sẽ có được quyền kế thừa Thần Châu, thiên hạ phân tranh sẽ bởi vì hài tử bọn họ ra đời mà hạ màn, nghênh đón sự thống nhất hoàn toàn mới giữa năm nước.
Thái Tử Lung nhìn Khương Hằng nói: "Ta còn nhớ lúc trước khi thiên tử đem Kim Tỉ giao cho ngươi......"
"Ngươi muốn thành hôn sao?" Khương Hằng bỗng nhiên nói.
Tất cả mọi người đều đang phân tích lợi và hại, giống như khi đối mặt với Cảnh Thự, chỉ có duy nhất một người quan tâm ý nguyện của đương sự, dĩ nhiên, cũng không có người nào quan tâm ý nguyện của Cơ Sương.
Thái Tử Lung tránh đi không đáp, ngược lại cười nói: "Thân là quốc quân, dĩ nhiên có một số việc không thể từ chối."
"Đây không phải vương đạo." Khương Hằng trầm giọng nói.
Mọi người lặng ngắt như tờ, Khương Hằng nói: "Lúc mới biến pháp, ngươi đã lập hạ lời thề với ta, muốn cho người trong nước có được quyền lựa chọn của chính mình, ngươi thân là quốc quân còn không thể tự chủ, lại làm sao có thể làm bá tánh của ngươi tự chủ?"
"Huống chi," Khương Hằng nhìn mọi người nói, "Thiên tử bảo ta giữ Kim Tỉ, trợ giúp bất kỳ quốc quân một quốc gia nào, loại bỏ thiên hạ phân tranh, thậm chí dưới tiền đề khi không có ứng cử viên thích hợp, cũng có thể tự lập làm thiên tử......"
Lời này vừa ra, mọi người ồ lên, nhưng mà giọng nói trong trẻo của Khương Hằng lại lần nữa áp xuống tiếng nghị luận.
"...... Nhưng không có bất kỳ một từ nào nhắc đến hậu nhân Cơ gia." Khương Hằng nói, "Vương đạo không lấy huyết mạch truyền thừa, thậm chí cũng không liên quan đến Kim Tỉ, vương đạo ở trên người ai thì người đó chính là thiên tử. Mấu chốt là ở chỗ ngươi đang kiên trì điều gì."
"Tuy nước Đại binh lực đông đảo," Cảnh Thự ở ngoài cửa nói, "Nhưng người Ung cũng không sợ bọn họ, để cho bọn họ tới là được."
Thái Tử Lung thở dài nhìn về phía Khương Hằng, trong ánh mắt mang theo vài phần cô đơn.
"Sau lại nghị." Thái Tử Lung nói, hôm nay y vốn dĩ đã hạ quyết định chuẩn bị thay Cảnh Thự đi thành hôn, mục đích mời Khương Hằng đến, chính là hy vọng Cảnh Thự hay là Khương Hằng có thể thuyết phục Cơ Sương, cho hai bên một cái bậc thang đi xuống.
Nhưng lúc này nhìn thấy Khương Hằng kiên trì, Thái Tử Lung ý thức được có lẽ đây không phải là biện pháp tốt nhất.
"Hằng Nhi ở lại đi." Thái Tử Lung nói, "Ca, ngươi cũng trở về đi."
Đám Thần tử lần lượt giải tán, Cảnh Thự ngoài cửa cũng đi rồi, Khương Hằng vẫn còn đứng ở trong cung An Dương, ánh chiều tà chiếu vào trước người hai người, chiếu lên trên nửa khối Ngọc Quyết đặt trước bàn quốc quân, Khương Hằng tiến lên vài bước, nhìn khối Ngọc Quyết kia.
Nó vốn nên là của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ có được nó, thậm chí chưa từng nắm giữ nó dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi. Đối với hắn mà nói, quen thuộc hơn, là khối Âm Quyết khác ở trên người Cảnh Thự.
Dương Quyết nhìn qua rất xa lạ.
Mấy ngày nay bản thân Khương Hằng cũng nghĩ tới, nếu bây giờ hắn là Thái Tử, hắn có thể vì điểm đến cuối cùng của thiên hạ, cùng Cơ Sương thành hôn hay không? Tựa như Dương Quyết vốn nên thuộc về hắn, bài toán khó này vốn dĩ cũng thuộc về hắn.
Thái Tử Lung nói: "Ta có thể thay ca ca chúng ta đi làm chuyện này."
"Ngươi từng thích ai chưa?" Khương Hằng bỗng nhiên nói, "Ca, trong lòng ngươi có người ngươi thích hay không? Ngươi có muốn cùng người ngươi thật sự thích ở bên nhau."
Từ đầu đến cuối Khương Hằng đều rất rõ ràng một chuyện —— Thái Tử Lung là đường huynh của hắn, hắn với y có cùng huyết thống, cho dù phụ thân y cùng Khương Hằng không hợp nhau, nhưng người đã chết, cũng coi như xong.
Bọn họ là hai huynh đệ, tựa như lời Khương thái hậu nói, Trấp Lung là người nhà của hắn. Y chỉ lớn hơn hắn một tuổi, ngày đó lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, nội tâm Thái Tử Lung thậm chí còn ngây thơ hơn Khương Hằng, nhưng mấy năm nay, y vẫn luôn sắm vai một nhân vật mình không quen thuộc, diễn đến sắp đánh mất chính mình.
Thái Tử Lung an tĩnh nhìn Khương Hằng.
"Không có." Thái Tử Lung cuối cùng nói.
Khương Hằng nói: "Tương lai ngươi còn dài, còn có rất dài."
"Cha ta không thích nương ta mấy," Thái Tử Lung miễn cưỡng cười cười, nói, "Có một đoạn thời gian rất dài, ta không biết hai người thật sự thích nhau ở bên nhau, là như thế nào."
Khương Hằng thấp giọng nói: "Ca."
"Không sao." Thái Tử Lung cười nói, "Có khi ta cảm thấy, ngươi thế nhưng không giống huynh đệ bà con ta, ngược lại giống như huynh đệ ruột ta, ngay cả ca ca đều chưa từng cho ta cảm giác này."
Thái Tử Lung lại chụp xuống bả vai Khương Hằng, nói: "Nhưng mà sau này, ta dần dần đã biết, bởi vì Nhiếp Hải thực sự yêu ngươi. Bốn năm kia, ta biết y mỗi một ngày đều nhớ ngươi. Sau khi ngươi trở về, ánh mắt y nhìn ngươi hoàn toàn khác với khi nhìn bất kỳ một người nào. Thần thái y thay đổi, người cũng thay đổi, nói nhiều hơn, không hề giống một cái tượng băng như những năm đó."
Khương Hằng trầm mặc không nói, Thái Tử Lung nói: "Hôm nay nghe lời y nói, ta liền biết, y sớm hay muộn cũng sẽ nói với ta như vậy. Trong lòng ngược lại như rơi xuống một tảng đá."
Khi Khương Hằng rời đi chính điện, vẫn còn nghĩ tới lời nói của Thái Tử Lung.
Cảnh Thự đứng ở dưới đèn, ôm cánh tay chờ đợi hắn, khi nghe thấy hắn lại đây, nhìn về phía hắn.
"Trấp Lang nói thế nào?" Cảnh Thự nói.
"Không nói gì cả." Khương Hằng không có nói nhiều với Cảnh Thự, trở lại trong phòng.
Cảnh Thự nhìn Giới Khuê, môi khẽ mấp máy dùng môi ngữ bảo gã "Đi ra ngoài". Giới Khuê liền cười đứng dậy, đi rồi.
"Sau khi từ chối hôn sự, liền phải lập tức mở ra hội minh," Khương Hằng ngồi ở trên giường, thấp giọng nói, "Không thể đợi được nữa."
Khương Hằng ngẩng đầu nhìn Cảnh Thự: "Ngươi nên tự mình đi chính thức nói chuyện với Cơ Sương, đây là trách nhiệm của ngươi."
"Ca ca cần dũng khí," Cảnh Thự nhìn Khương Hằng nói, "Cho ta dũng khí."
Khương Hằng: "......"
Dưới cảm giác quen thuộc kia, trái tim Khương Hằng đập điên cuồng, lời nói của Thái Tử Lung tựa hồ còn đang quanh quẩn bên tai, những năm đó, mỗi khi đêm xuống, Cảnh Thự đã trằn trọc như thế nào ở trong tẩm điện lạnh băng, làm sao chịu đựng sự dày vò sống không bằng chết.
Mười hai năm, khi Khương Hằng mở ra cửa lớn đại trạch Khương gia, thời khắc này dường như đã được định sẵn.
Khương Hằng nhẹ nhàng nắm cổ áo Cảnh Thự, tiến đến gần, hôn một cái lên môi y.
"Đủ chưa?" Khương Hằng nhẹ nhàng nói.
Cảnh Thự quay mặt đi, không có nhìn Khương Hằng, một lát sau quay đầu, nhìn hai mắt hắn.
"Không đủ." Cảnh Thự thấp giọng nói.
Trái tim Khương Hằng đập kinh hoàng, sau đó đứng dậy, trước mặt ở Cảnh Thự cởi bỏ áo ngoài, sau đó là áo trong, quần lót, giống như mỗi lần hắn ra khỏi bồn tắm hoặc thay quần áo ở trước mặt y vậy.
Hơi thở Cảnh Thự ngay tức khắc dồn dập lên, y ngẩng đầu nhìn chăm chú thân thể giống như bạch ngọc của Khương Hằng, trong mắt đều là trân quý cùng ngưỡng mộ. Y nhìn thân thể Khương Hằng vô số lần, mỗi một lần trước đây, Khương Hằng đều là Khương Hằng, duy chỉ có lúc này đây, Khương Hằng thuộc về y.
Khương Hằng thật sự quá xấu hổ, khuôn mặt tuấn tú đỏ đến cổ, nhắm chặt hai mắt, không dám nhìn ánh mắt Cảnh Thự, giống như chỉ cần hắn nhắm lại hai mắt, ánh đèn liền sẽ tắt theo, thế giới liền sẽ lừa mình dối người trở nên tối đen.
.................
Editor: Tiếp theo là phần do một bạn fan bên Trung viết, ta tìm hiểu thì hình như anh Gà kéo rèm luôn chứ không viết ở đâu, thịt không có, nước thịt cũng không. Nên để mọi người không tụt cảm xúc, ta mạo muội chèn thêm đoạn này do bạn fan kia viết, văn phong khá mang hơi hướng anh Gà, đặc biệt là bạn ấy chèn vào những đoạn anh Gà kéo rèm khá trôi chảy. Từ đoạn tiếp theo, chữ nghiêng là của bạn ấy, chữ thường là của anh Gà, ai không thích thì lướt qua nha. Với lại, ta không quen edit H lắm, nên có thể hơi thô. Hi.
.....................
Trong lòng Khương Hằng nói nếu không thì hay là thôi đi, nhưng lại cảm thấy thôi đi thì thực đáng tiếc, không có bộ dáng sát phạt quyết đoán ngày thường một chút nào. Cảnh Thự lại lập tức cầm tay hắn, trong lòng bàn tay truyền đến hơi nóng như lửa đốt, nhẹ nhàng đặt lên vị trí kia.
Khương Hằng ngay lập tức phản ứng lại, thầm nghĩ y được..............
Chỗ kia của Cảnh thự đã hoàn toàn đứng thẳng, giống như lửa nóng rừng rực của trái tim bừng bừng sức sống phát ra từ người thanh niên trẻ tuổi.
Khương Hằng đầu váng mắt hoa, không biết nên làm thế nào mới được.
"Khi còn nhỏ không phải thích nghịch sao?" Trong yên lặng, Cảnh Thự rốt cuộc nói câu nói đầu tiên.
Khương Hằng quay người lại, không muốn lại xấu hổ. Hắn nhìn chăm chú hai mắt Cảnh Thự, hắn biết, mình ở trong đôi mắt kia vĩnh viễn trân quý như ngọc.
Cảnh Thự lại muốn hôn, Khương Hằng lại thoáng bỏ lỡ, chỉ duỗi tay đi cởi ra quần áo y. Cảnh Thự lộ ra thần sắc nghi hoặc, Khương Hằng cũng không giải thích, đơn giản trực tiếp hơi quỳ xuống, hơi cởi ra võ quần màu đen hơi bó sát người, thứ kia ngay lập tức bắn ra, đối diện Khương Hằng.
Dụng ý của Khương Hằng không thể nào rõ ràng hơn, Cảnh Thự hiểu ra, thân mình hơi cứng đờ, hiển nhiên cũng có chút ngượng ngùng, lại không biết nên biểu đạt như thế nào, đơn giản hào phóng mà phanh ra, ý bảo cái gì ca ca cũng đều nguyện ý cho ngươi.
Khương Hằng đỏ mặt, vùi đầu hôn lên tiểu côn nhi, môi mềm mại dính đầy thể dịch của Cảnh Thự, có loại hương vị không thể diễn tả, nhưng không chán ghét, giống như tất cả đều là lẽ hiển nhiên, chỉ vì tình cảm sâu đậm, cho quan hệ trở nên hòa hợp gắn bó.
Cảnh thự cảm thấy bản thân sắp nổ tung rồi, không ngừng thở dốc, vài lần si dại gọi "Hằng Nhi", như là đang muốn trút xuống toàn bộ cảm tình cùng yêu thương vào trong hai chữ này.
Trong lòng Khương Hằng hiểu được, đành phải dùng động tác phun ra nuốt vào không thuần thục tới báo đáp, Cảnh Thự thật sự quá lớn, hắn cần phải cố hết sức thả lỏng, tránh cho răng nha cứa vào, không bao lâu liền đã thở hổn hển.
Trong cuộc đời Cảnh Thự có lẽ không có giây phút nào mãn nguyện hơn so với lúc này, vô số cảnh khó quên trong mơ lúc này đều ảm đạm thất sắc, thú tính trong cơ thể giống như rồng cuộn mình trong sông, một khi bộc phát liền không thể kiểm soát. Hằng Nhi của y như thay đổi thành một người khác, hoàn toàn thoát khỏi hình ảnh phản chiếu của đệ đệ, chỉ làm y càng thêm si cuồng, nhịn không được muốn đi chinh phục, đi rong ruổi.
Động tác chuyển động thoải mái của Cảnh Thự, làm Khương Hằng nghẹn ngào đến muốn chảy nước mắt, Khương Hằng cuối cùng cũng lãnh giáo được một khía cạnh thuộc về "Trấp Miểu tướng quân" mà Cảnh Thự chưa từng lộ ra ở trước mặt hắn, làm hắn càng thêm yêu thích, nhưng cũng làm cho hắn không còn biện pháp nào, đành phải xin tha nói:
"Ca, chậm... một chút."
Cảnh thự chưa từng nếm được cảm giác phong tình như vậy... Đột nhiên nghĩ tới những lời hoan ái sung sướng nghe thấy trong Giáo Phường Tư ngày ấy, so với những gì Khương Hằng mang đến cho y, không bằng một phần vạn.
Không không, sao lại có thể đem Hằng Nhi so với những loại người này.
Cảnh Thự tâm niệm vừa động, cũng không biết nghĩ tới cái gì, thế nhưng rốt cuộc nhịn không được nữa, ngay lập tức liền phải xong rồi, liên tục gầm nhẹ:"Hằng Nhi... Hằng Nhi!!"
Cảnh Thự vội vàng đẩy Khương Hằng ra, nhưng chung quy vẫn chậm một bước, trong lúc đó liên tục phóng ra, một nửa còn lưu lại ở tại trong miệng Khương Hằng, một nửa khác lại từ chỗ cằm, chảy xuống trên ngực trắn nõn của Khương Hằng.
Ánh mắt Khương Hằng nhìn chằm chằm, cũng ngây ngẩn cả người, sau đó lại cảm thấy thú vị, chỉ tiếc là tạm thời không mở miệng được.
Cảnh Thự xấu hổ không chịu nổi, vội vàng cong lưng tìm đồ lau cho Khương Hằng để giảm bớt xấu hổ. Khương Hằng lại cười cười vỗ vỗ y, lại chỉ chỉ miệng mình.
Đôi môi vốn dĩ ấm áp mềm mại hiện giờ đỏ tươi như được bôi son, Cảnh Thự không dám nhìn nhiều, còn tự tay đỡ bên miệng hắn, ý bảo hắn nhổ ra.
Vết tích tội lỗi của Cảnh Thự cứ như vậy tràn ra từ trong miệng Khương Hằng, lại không hề thấy phản cảm một chút nào. Thấy Cảnh Thự đứng nhìn không chớp mắt ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, đang nắm chặt cánh tay, đứng nhìn ngây ngốc.
Khương Hằng liếm liếm môi, vừa cười không ngừng, vừa nghịch ngợm búng cái vật lại đứng lên kia, Cảnh Thự lúc này mới sực tỉnh lại, hai má ửng đỏ, lại cúi đầu hôn xuống trên mặt Khương Hằng.
Khương Hằng vuốt ve sườn mặt Cảnh Thự, toàn bộ cảm giác khẩn trương đều theo đó biến mất, thay vào đó, lại là một âm thanh nhẹ nhàng như hai khối Ngọc Quyết sau nhiều năm lưu lạc tách biệt nhau, lại lần nữa nhẹ nhàng kết hợp lại một chỗ.
Hắn bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều năm trước, khoảng thời gian ở trong cung ở Lạc Dương, khi Cảnh Thự giao ca trở lại tẩm điện, cùng hắn ngủ cùng một chỗ. Năm ấy bọn họ còn nhỏ, không hiểu chuyện, trong những đêm đông tuyết lớn, đệm chăn rất mỏng, Cảnh Thự liền đem hắn gắt gao mà ôm trong lòng ngực mình, dùng nhiệt độ cơ thể mình tới làm hắn ấm áp.
Năm đó Khương Hằng thích ở trên người Cảnh Thự cọ cọ, tuy không biết điều này có nghĩa là gì, lại cảm thấy thực thoải mái. Cảnh Thự lại bị cọ đến vẻ mặt bực bội, nhiều lần muốn ngăn hắn lại, nhưng bản năng lại làm y không ngừng tới gần Khương Hằng, cho đến khi Khương Hằng ngủ say.
Bây giờ nghĩ đến, Khương Hằng bỗng nhiên hiểu được, nếu những ngày ấy có thể kéo dài, tới cuối cùng, chờ đến là dây dưa giống như bây giờ, không phải chính là...... Trước mắt sao?
"Đang suy nghĩ gì?" Cảnh Thự khôi phục thần trí, nhìn chăm chú hai mắt Khương Hằng, có chút khẩn trương.
"Giống như không chỉ như vậy?" Trong trí nhớ của Khương Hằng, tựa hồ cùng với "Làm loại chuyện này" của Cảnh Thự không giống nhau.
Cảnh Thự tùy ý để Khương Hằng gối lên trên bụng mình, đang cầm lấy khăn vải sạch cẩn thận chà lau cho hắn, nghe tiếng quay mặt lại nhìn,"Không giống thế nào?"
Khương Hằng nháy mắt mấy cái, cũng không nói gì, nghiêng người đem đầu gác ở trên ngực Cảnh Thự, nghe tiếng tim đập trong lồng ngực y còn hơn cả thiên ngôn vạn ngữ. Hắn dựng hai ngón tay lên giống như khi còn nhỏ, như một người nhỏ ở trên rãnh cơ bụng Cảnh Thự đi tới đi lui, hoặc từ ngực đi về phía trước, đi đụng vào trên đôi môi mềm ấm mà kiên nghị của y, gãi gãi dưới cằm của y; hoặc là dọc theo lông bụng hoang dã đi xuống phía dưới, búng một cái lên tiểu huynh đệ đang kích động kia của Cảnh Thự.
Cảnh thự lại dứt khoát nằm yên không ngăn lại, tay phải vô thức vuốt ve vết sẹo bên eo Khương Hằng, tùy ý Khương Hằng giày vò.
Khương Hằng đột nhiên ý thức được một sự kiện, Cảnh Thự đã không còn giống ca ca trong ấn tượng của hắn, y trở nên thành thục hơn, đáng tin cậy hơn, cũng cũng có sức hấp dẫn hơn.
Hắn lại trở mình một cái, lúc này cả người trực tiếp nằm ở trên người Cảnh Thự, mà vật kia ở ngay phía sau hắn, Cảnh Thự từ trên cao nhìn xuống, thấy hắn giống như một con sư tử đang chuẩn bị vồ mồi.
Khương Hằng lại ngoảnh đầu, muốn hôn lên miệng Cảnh Thự, dẫn tới hai người cọ sát trong nháy mắt, Cảnh Thự thở dốc khó khăn, đợi Khương Hằng hoàn toàn yên lặng, y mới thở dài một hơi, nhìn chằm chằm Khương Hằng, giọng nói có chút khàn khàn mất tự nhiên,"Còn chưa chơi đủ sao?"
Không chờ Khương Hằng trả lời, Cảnh Thự lại đột nhiên ngồi dậy, trong quần áo ở một bên tìm cái gì, khóe môi hơi cong lên,"Ngươi tự chuốc lấy."
Đợi Khương Hằng thấy rõ thứ đồ trên tay y kia, nhất thời đỏ mặt, một cái hộp gỗ nước sơn màu đỏ, bên trên có vẽ đồ đằng của người Để, bên trong hộp tràn đầy mỡ. Cảnh thự đào ra một miếng lớn, làm ra vẻ muốn bôi vào bên dưới của Khương Hằng.
Khương Hằng khẩn trương đứng lên, nhưng cũng không có kháng cự, tay bắt lấy cánh tay Cảnh Thự tăng thêm lực độ, Cảnh Thự chỉ phải dừng lại nói,"Hằng Nhi, nguyện ý đi theo ca ca không?"
Y vốn muốn hỏi Khương Hằng có nguyện ý cùng y làm chuyện kia hay không, ngại vì miệng vụng, châm chước tới châm chước lui chỉ phải hỏi theo cách này.
Khương Hằng gật gật đầu, không cần y giải thích nhiều, ở trong lòng hắn, hai người bọn họ sớm đã thiên nhân hợp nhất, làm chuyện gì cũng đều là đương nhiên.
Cảnh Thự khẽ nuốt nước bọt một chút, Khương Hằng không nhìn thấy vẻ mặt của y, chỉ có thể cảm nhận được hai ngón tay hữu lực của y đang chậm rãi tiến vào thân thể mình.
Khương Hằng có chút khó chịu, cũng đau, là một loại cảm giác trướng bụng chưa bao giờ trải qua, nói không rõ là từ đâu truyền tới.
Qua một lúc lâu sau, Cảnh Thự lại bỏ thêm một ngón tay, lần này Khương Hằng có chút mất tự nhiên, bên trong co rút lại thực sự rất chặt. Cảnh Thự bất đắc dĩ, đành phải thu về tay đặt ở trên lưng hắn, ngược lại ở trên mông Khương Hằng vỗ vỗ,"Hằng Nhi, tin tưởng ca ca."
Khương Hằng mặt đỏ tai hồng, cho dù Chiêu phu nhân tính tình như vậy nhưng cũng chưa bao giờ động qua gia pháp, càng chưa từng bị người khác đối đãi như thế này, nhất thời có chút xấu hổ vô cùng.
Cảnh Thự so với hắn cũng không khá hơn bao nhiêu, nhưng lại nhẫn nại
Sau một lúc lâu, đợi tiếng thở dốc của Khương Hằng dần bình ổn lại, rốt cục nhịn không nổi nữa, đem vật kia đưa đi vào, phát ra tiếng động da thịt rất nhỏ.
Hai người đều nhẫn nại mà khắc chế tiếng than nhẹ, tư vị trong đó thật sự khó có thể hình dung. Khương Hằng chỉ cảm thấy mình sắp đối mặt với bị đâm xuyên qua, máu nóng nổi lên cuồn cuộn. Không chờ hắn định thần lại, Cảnh Thự đã chuyển động một lần nữa, lặp đi lặp lại như vậy, Khương Hằng cảm thấy nơi nào đó trong cơ thể đang truyền tới từng đợt thoải mái không diễn tả được, cảm giác thoải mái kia liên tục dồn dập, không bao lâu liền làm hắn khó có thể chống cự.
Trên người Khương Hằng đổ mồ hôi, hắn khó khăn nắm lấy cánh tay Cảnh Thự, cầu y làm từ từ chậm lại. Cảnh Thự lại mắt điếc tai ngơ, dịch ẩm ướt trơn trượt trong cơ thể càng làm y không bị cản trở, như lạc vào chốn tiên cảnh nơi trần gian, mênh mông bát ngát như núi sông hồ biển, bao la hùng vĩ của trời đất vũ trụ cũng chẳng thể so với tâm tình y giờ phút này, thật đúng như lời nói của Khương Hằng, trời đất cùng ta cộng sinh, vạn vật cùng ta hợp nhất.
Cảnh Thự thấp giọng nhắc lại, âm thanh lặp đi lặp lại, mỗi một câu Hằng Nhi nói đều giống như một trang giấy đóng dấu, bao trùm lên năm năm bọn họ thất lạc kia, quay ngược thời gian trở lại mười hai năm trước, một khắc khi cậu bé Khương Hằng mở ra cửa lớn Khương gia.
Cảnh Thự khi thì cần mẫn như mãnh hổ, khi thì dịu dàng như gió chiều, Khương Hằng cảm thấy được chính mình sắp hóa thành một dòng suối mùa Xuân, tùy ý cho Cảnh Thự lấy uống. Hai người cứ ôm làm như vậy không biết bao lâu, ngay cả bên ngoài truyền cơm chiều cũng bị Cảnh Thự mạnh mẽ ngăn chặn, cuối cùng cả căn phòng trở nên hỗn độn, cho đến khi Khương Hằng thấp giọng khóc lên, lúc này Cảnh Thự mới thả lỏng sức lực, ôm Khương Hằng vào lòng.
..............
"Không nghịch nữa." Cảnh Thự thấp giọng nói, "Ngủ thôi."
Khương Hằng đã liên tục trải qua hai lần, tim đập đến vô cùng nhanh, trong giường trong màn, toàn là khí vị tràn ngập tính xâm lược của Cảnh Thự, giống như đã hình thành một cái lãnh địa, đem hắn bảo hộ bên trong lãnh địa này.
"Mệt quá." Khương Hằng nói.
"Ngươi rõ ràng không có động." Cảnh Thự ôm hắn, không cho Khương Hằng rời khỏi lồng ngực mình một giấy phút nào, nói, "Đều là ta động."
"Cũng sẽ mệt." Khương Hằng dở khóc dở cười nói.
Cảnh Thự nói: "Không phải ý đó, ta là...... Sợ ngươi mệt, ngủ đi."
Hôm nay Khương Hằng đã trải qua đủ loại khảo nghiệm nhân gian, cho đến giờ phút này rốt cuộc đã kiệt sức, hắn chỉ rúc vào trong lòng ngực Cảnh Thự, gối lên cánh tay hữu lực của y, Cảnh Thự lại không ngừng kìm nén kích động trong lòng y, trái tim còn đang đập kinh hoàng.
Cả đời này của y, cuối cũng đã không còn gì để cầu, thứ y muốn cuối cùng cũng đã có, từ nay về sau, y sẽ không còn oán hận vận mệnh của chính mình, cũng không còn oán hận bất kỳ kẻ nào nữa.
Sáng sớm hôm sau, khi Khương Hằng tỉnh lại, nghe thấy trong viện vang lên tiếng đàn.
Cảnh Thự bên cạnh đã không thấy đâu, Khương Hằng còn buồn ngủ ngồi dậy, đã quên đi đêm qua phát sinh chuyện gì, trong chăn còn sót lại nhiệt độ cơ thể Cảnh Thự, chính mình lại không một mảnh vải, tựa như về tới rất nhiều năm trước, thời điểm còn ở Lạc Dương Cảnh Thự đi làm công kiếm tiền nuôi hắn———— khi đó, Cảnh Thự chỉ có một bộ quần áo để tắm rửa, làm nghề sơn thường làm cho áo ngoài lôi thôi khó chịu, khi hồi cung giặc đi lại không có quần áo mặc, liền trần truồng mà ngủ, Khương Hằng dần dần cũng quen thỉnh thoảng cũng ngủ như vậy.
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Khương Hằng bỗng nhiên lấy lại tinh thần, sau một lúc lâu không lên tiếng được, nhớ lại, bỗng cảm thấy thực ấm áp.
Tiếng đàn trong viện như nước chảy mây trôi, hắn nghe ra đó là Cảnh Thự đang gảy đàn, ngón tay y thon dài, khi gảy lên dây đàn rất chính xác và mạnh mẽ, rất nhiều âm người bình thường đàn không ra, y lại rất thuận lợi liền có thể gảy lên, nhất định là y.
Khúc đàn kia giống như đàn chim bay về phía chân trời, thật sự làm người vui vẻ thoải mái.
Cảnh Thự rất ít khi biểu đạt sự kích động trong lòng mình, chỉ có tiếng đàn, Khương Hằng có thể từ trong tiếng đàn đoán ra tâm trạng y, y một thân vui sướng không chỗ phát tiết, chỉ có thể ở trong viện gảy đàn, tiếng đàn dồn dập hết bài này đến bài khác, sau《 Hành Vân Ngâm 》, lại đến 《 Việt Nhân Ca 》, bài ca không hề có ý ưu thương phiền muộn, ngược lại, là bầu trời xanh cao rộng, trời đất cao rộng vô cùng vô tận.
Tiếng đàn cuối cùng dừng lại, Cảnh Thự đẩy cửa tiến vào, cùng Khương Hằng đối diện.
Cảnh Thự thức dậy, mặc một bộ áo trong màu đen cùng quần lót, Khương Hằng vươn tay giống như trước đây, Cảnh Thự liền đi về phía hắn, vì thế Khương Hằng ôm lấy cổ y.
"Tắm rửa đi." Cảnh Thự nói ở bên tai Khương Hằng, tựa như bọn họ từ nhỏ đến lớn, hầu hạ hắn rời giường, rửa mặt, thay quần áo, dẫn hắn đi trong cung tắm gội.