Máy bay cất cánh bay lên không trung.
Bên trong khoang hạng nhất.
Lý Cạnh nói: “Đây là hành trình tuần này của tiên sinh, còn bệnh viện bên kia…”
Chu Vị cướp lời: “Đội ngũ chuyên gia của bệnh viện đã sẵn sàng, chỉ chờ lệnh của anh thôi.”
Thẩm Vọng nhàn nhạt ừ một tiếng, con ngươi vẫn dán chặt vào điện thoại, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve màn hình.
Chu Vị đánh bạo nhìn thử, trong điện thoại là Cố Sanh Sanh đẹp đến động lòng, sức quyến rũ xuyên thấu cả màn hình.
Chu Vị bèn nói: “Lần này đi công tác không có Khúc Mi theo, hai tên đàn ông chúng tôi sợ không chăm sóc anh được kỹ lưỡng bằng phu nhân. Nếu tiên sinh nhớ phu nhân, không bằng chờ cô ấy kết thúc công việc rồi đón sang đây với anh luôn đi ạ.”
Thẩm Vọng lặng thinh không đáp.
Chu Vị cảm thấy bức xúc thay boss nhà mình. Thẩm Vọng rất yêu thương Cố Sanh Sanh, người làm trợ lý đặc biệt như anh biết rõ ràng nhất. Lần này tiên sinh ra nước ngoài, trước là vì công việc, sau là liên lạc với đội ngũ chữa bệnh có tay nghề cao nhất để kiểm tra đôi chân, nhưng Cố Sanh Sanh lại không theo bầu bạn bên cạnh.
Lý Cạnh nói: “Tiên sinh không muốn phu nhân phải đau lòng.”
Chu Vị tức giận lườm anh một cái, dùng khẩu hình nói: “Đồ nịnh hót.”
Thẩm Vọng bình thản lên tiếng: “Chân tôi có thể không hoàn toàn trị hết được, đừng làm cô ấy không vui.”
Chu Vị vội đáp lại: “Tiên sinh nói đúng, phu nhân quan tâm anh nhất, nếu cô ấy biết tiên sinh phải đến bệnh viện kiểm tra, chắc chắn sẽ bỏ hết công việc đòi đi theo cho mà xem.”
Chu Vị thao thao bất tuyệt một hồi, thổi Cố Sanh Sanh đến nỗi bay lên khỏi mặt đất cách 300m, nói cô đối với Thẩm Vọng tình sâu như biển, thật hơn cả vàng.
Thẩm Vọng không để ý Chu Vị, nhưng có thể nhìn ra niềm vui từ đáy mắt anh.
Chu Vị thấy nịnh nọt có kết quả thì lén thở nhẹ một hơi, lại đối diện với ánh mắt sâu xa của Lý Cạnh. Chu Vị ưỡn ngực nhìn anh, tôi thích nịnh thế đấy, sao nào?!
Chỉ có tôi mới được nịnh tiên sinh nhé!
Nhiệt độ trong khoang hạ thấp, Lý Cạnh lấy thảm định đắp cho Thẩm Vọng, lại bị Chu Vị giành mất, còn hỏi Thẩm Vọng muốn uống nước không.
Những năm này Thẩm Vọng đi công tác toàn dẫn Chu Vị theo, lần này lòi ra một Lý Cạnh khiến trợ lý “bên người” số 1 không khỏi cảm giác được nguy cơ, hễ thấy Lý Cạnh là ngứa mắt, suốt ngày tranh thủ thời cơ tạo mối quan hệ với Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng liếc anh một cái: “Không cần. Lý Cạnh*, lấy bịt mắt cho tôi.”
*Chỗ này raw để Chu Vị, nhưng tui nghĩ Lý Cạnh đúng hơn nên đổi á.
Chu Vị như bị sét đánh ngang tai.
Lý Cạnh mỉm cười. Chu Vị và tiên sinh quen biết nhau từ thời còn trẻ, nếu không có chuyện gì xảy ra thì chắc sẽ ôm đùi tiên sinh được đến cuối đời. Không thôi với IQ kia của cậu ta đã bị anh chơi đùa chết từ 80 đời rồi.
Thẩm Vọng kéo bịt mắt lên. Bịt mắt màu đen che khuất nửa khuôn mặt, phần còn lại lộ ra vẫn vô cùng ưu việt, đường nét sắc bén, dáng vẻ hết sức lạnh lùng.
Hai trợ lý thấy vậy thì nhịn xuống, không nói gì nữa. Một người nâng ly rượu đỏ, một người nhìn ra cửa sổ, hưởng thụ đãi ngộ trong khoang hạng nhất cùng boss nhà mình.
Chu Vị lẳng lặng tựa vào ghế, tiếp tục suy nghĩ về cuộc đời.
Máy bay đáp xuống sân bay Zürich Thụy Sĩ.
Thẩm Vọng từ chối khéo bữa tiệc chiêu đãi do các đối tác sắp xếp, trực tiếp về thẳng khách sạn. Lên xe mở điện thoại ra, một đống tin nhắn của Cố Sanh Sanh tràn đến.
“Anh xuống máy bay chưa?”
“Huhuhu em không ngủ một mình được!”
“Thẩm Vọng ơi Thẩm Vọng ời Thẩm Vọng ới!”
“Mèo nhỏ nhìn trộm.jpg”
“Mèo nhỏ té xuống đất.jpg”
“Mèo con giận dỗi chờ được dỗ dành.jpg”
…
Thẩm Vọng thấy trái tim mình ấm áp dần, mới xa nhau chưa được 12 tiếng mà anh đã nhớ Cố Sanh Sanh đến thế rồi.
Thẩm Vọng gửi cho Cố Sanh Sanh một tin nhắn, Cố Sanh Sanh lập tức trả lời lại.
“Thụy Sĩ đẹp lắm đúng không!”
Thẩm Vọng nhíu mày: “Sao chưa đi ngủ nữa?”
Bây giờ là 9 giờ tối theo giờ địa phương, tính ra trong nước đã là 3 giờ sáng, Cố Sanh Sanh vẫn chưa đi ngủ.
Cố Sanh Sanh: “Em không ngủ một mình được.”
Cố Sanh Sanh: “Mèo con đáng thương.jpg”
Thẩm Vọng kiềm không được, ngón tay vuốt nhẹ mặt con mèo kia: “Mới đó mà nhớ anh rồi à?”
Cố Sanh Sanh: “Mèo con nghi hoặc.jpg”
Cố Sanh Sanh: “Em lo lắng chuyện công việc chứ bộ.”
Không sai, người rảnh rỗi ở nhà cả tháng nay Cố Sanh Sanh đã nhận được công việc mới --- một chương trình truyền hình.
Chung quy vẫn có liên quan đến . đánh dấu sự trở lại đầy vẻ vang của Cố Sanh Sanh, sau khi cô kết phim, giá trị nhan sắc của Cố Vân Yên mới lên sàn lập tức bị hạ thấp xuống đáy vực, càng so sánh càng thấy rõ sự đối lập. Rất nhiều người xem phim vì Sở Minh Phù, đến khi Ninh Ca ra sân thì lần lượt bỏ ngang, cộng thêm cốt truyện dây dưa khá lâu, tỉ suất người xem dần dần thấp xuống, danh tiếng cũng liên lụy theo.
Các nhà đầu tư nhất quyết không để tiền vốn của mình trôi theo dòng nước, để cứu vãn tỉ lệ người xem đành phải dắt cả đoàn phim đi chương trình truyền hình, tân hậu đảm nhận giá trị nhan sắc Cố Sanh Sanh tất nhiên cũng phải tham gia. Trước khi Cố Sanh Sanh nhận được thông báo, tin tức về sự có mặt của cô trong chương trình truyền hình đã được tuyên truyền rộng rãi trên mạng.
Vốn Cố Sanh Sanh chẳng muốn đi, An Hà và Tịch Tuyết Nhi phải khuyên cô đến khô cả miệng, chương trình đó rất hot, Tạ Tử Khanh nhiều lưu lượng cũng tham gia, nhiệt độ trời cho như thế ngu gì mà không cọ, đây cũng sẽ là một cơ hội tốt để thay đổi hình tượng và danh tiếng không mấy xinh đẹp gì trước đó của cô.
Lúc đó Cố Sanh Sanh mới chịu đi.
Trùng hợp là Thẩm Vọng phải đi Thụy Sĩ vào thời gian này.
Cố Sanh Sanh lập tức bày tỏ không muốn quay chương trình, cô muốn đi Thụy Sĩ chơi với Thẩm Vọng, Cố Sanh Sanh cô chưa được ra nước ngoài lần nào đâu.
Thẩm Vọng lại lấy lý do lần đi công tác này bận rộn nhiều việc để từ chối cô, còn hứa sẽ mang socola về làm quà. Cố Sanh Sanh thì thôi đi, Thẩm Vọng yêu cô như thế, không muốn rời khỏi cô phút giây nào, nếu không phải thật sự không rảnh còn có thể từ chối cô được sao?
Bên Thẩm Vọng hiện lên dòng “đang kết nối”, một lúc lâu sau vẫn chưa thấy gì.
Cố Sanh Sanh: “Chưa bao giờ tham gia chương trình truyền hình, căng thẳng quá, làm sao bây giờ? Lỡ bị xấu mặt, người ta có cười em không QAQ?!”
Thẩm Vọng: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Cố Sanh Sanh: “Được rồi, cứ để mình tôi bơ vơ trơ trọi với nỗi buồn này đi…”
“Tôi là đóa hồng đáng thương, không một ai quan tâm.jpg”
Thẩm Vọng: “…”
Thẩm Vọng: “Gửi con mèo kia lại cho anh đi.”
Cố Sanh Sanh: “Mèo con đáng thương.jpg”
Thẩm Vọng: “Không cần căng thẳng, cứ phát huy như thường, không ai ghét em đâu.”
Cố Sanh Sanh chần chừ đầu bên kia một lát rồi gửi lại biểu tượng cảm xúc.
Một con mèo đen mặt tròn với cái mũi hồng đang dán miệng lên màn hình: “Hôn cái nào”.
Thẩm Vọng liền bị chọc cười, anh gọi điện thoại cho cô.
Giọng nói trầm ấm cách xa vạn dặm vang lên bên tai: “Hôn lại đi.”
Cố Sanh Sanh lăn lộn khắp giường, hai mang tai nóng ran: “Moa!”
Thẩm Vọng cười khẽ: “Thêm cái nữa.”
Cố Sanh Sanh bối rối đáp lại anh: “Cũng có phải hôn thật đâu, chờ anh về rồi hôn.”
Yết hầu Thẩm Vọng trượt xuống: “Không chỉ là hôn chúc ngủ ngon đâu nhé.”
Cố Sanh Sanh không nói gì, đầu bên cô liên tục truyền đến tiếng sột soạt. Không cần nhìn cũng biết dáng vẻ hiện tại của Cố Sanh Sanh --- chắc chắn cô đang uể oải ôm gối, hai mắt nhập nhèm, váy áo xộc xệch cuốn lên đùi, cặp chân trắng nõn mượt mà như ngọc lộ ra…
Không thể nghĩ thêm nữa, Thẩm Vọng hạ giọng nói: “Muộn rồi, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Cố Sanh Sanh yếu ớt nói: “Không muốn tắt điện thoại.”
Thẩm Vọng: “Được, không tắt điện thoại, em yên tâm mà ngủ.”
Cố Sanh Sanh nằm trên gối Thẩm Vọng, hít mùi hương sạch sẽ của anh, sau đó mở loa ngoài trong điện thoại rồi đặt bên cạnh, đầu kia thỉnh thoảng sẽ có tiếng còi xe, có tiếng nói chuyện bằng ngoại ngữ, có cả âm thanh xe lăn quen thuộc.
Cố Sanh Sanh tìm chính xác giọng nói của Thẩm Vọng, cuối cùng an tâm tiến vào giấc ngủ.
Hậu quả của giấc ngủ muộn đêm qua là cả ngày hôm sau, hai mắt Cố Sanh Sanh không thể nào mở lên nổi. Trong phòng quay chương trình truyền hình, đèn đuốc mở sáng rực, nhiệt độ rất cao, quy trình quay phức tạp, Cố Sanh Sanh quay xong cả người chẳng còn chút sức lực nào.
Đến lúc kết thúc công việc, đạo diễn mời khách tới nhà hàng tham gia tiệc liên hoan. Cố Sanh Sanh phải đánh một giấc trên xe mới khôi phục được chút tinh thần.
Vài tháng ngắn ngủi trôi qua, thái độ của mọi người đối với Cố Sanh Sanh đã xoay chuyển 180 độ, bọn họ liên tục đến chào hỏi, mời rượu, sắc mặt hoàn toàn khác so với trong quá khứ. Cố Sanh Sanh kính rượu đạo diễn, còn lại đều bị Tịch Tuyết Nhi và An Hà cản hết.
Qua ba lần rượu, không khí trong phòng bao càng sôi nổi hơn.
Nhà hàng này làm sushi và sashimi rất được, mọi người quay diễn cả ngày trời, ai cũng đói đến nỗi bụng dính vào lưng nên ăn rất nhanh, chẳng thèm quan tâm đến việc giữ gìn vóc dáng gì nữa.
Đạo diễn cười khen ngợi Cố Sanh Sanh: “Sớm biết Sở Minh Phù được hoan nghênh như thế, có đổi kịch bản tôi cũng phải cho cô lên sóng thêm mấy tập!”
Người nói vô ý, người nghe hữu tình, những lời này lọt vào tai Cố Vân Yên khiến cô hết sức khó chịu. Trên mạng đã mỉa mai vai Ninh Ca của cô khắp nơi rồi, nói cô không đẹp bằng Cố Sanh Sanh, còn bảo nên để Cố Sanh Sanh đóng Ninh Ca nữa.
Đạo diễn nói như thế chẳng phải là đang đánh thẳng vào mặt cô, châm biếm cô sao? Ngay cả hôm nay lúc quay chương trình, đạo diễn đã công khai khen ngợi Cố Sanh Sanh trước mặt mọi người, còn với cô thì chỉ là xã giao cho có.
Lòng Cố Vân Yên oán hận lắm, nỗi oán hận bộc lộ ra cả ngoài mặt. Tiếc là chẳng có ai thèm quan tâm cô.
Đạo diễn quay sang đùa với Tạ Tử Khanh: “CP của cậu và Cố Sanh Sanh hiện giờ hot lắm, tiếc là cảnh quay giữa hai người ít quá, sau này quay chung một bộ nhỉ?”
Bầu không khí im lặng trong chớp mắt.
Tạ Tử Khanh là ai? Nam minh tinh siêu hot dẫn đầu lưu lượng giới giải trí, rất nhiều nữ ngôi sao phải luồn cúi để cọ nhiệt anh, lời bông đùa này của đạo diễn truyền ra, người không biết chuyện nghe sẽ mắng Cố Sanh Sanh thấy người sang bắt quàng làm họ cho mà xem.
An Hà cười cười, định lên tiếng lái sang chủ đề khác, chợt Tạ Tử Khanh khoan thai nói: “Được ạ.”
Ánh mắt của mọi người lập tức dồn về Cố Sanh Sanh, ước ao ghen tị không phải là thiểu số. Phim mới của đạo diễn Trương đang trong giai đoạn chuẩn bị, câu nói này của ông mang một ý nghĩa rất to lớn: đạo diễn có ý định tìm Cố Sanh Sanh hợp tác lần nữa, khả năng cộng tác chung với Tạ Tử Khanh là rất lớn!
An Hà kích động đẩy rượu cho Cố Sanh Sanh, ra hiệu bảo cô đi mời rượu đạo diễn.
Cố Sanh Sanh mù tịt nhìn về phía Tạ Tử Khanh. Không phải anh ta bảo cô đừng tỏ ra quen biết sao? Làm gì nói muốn cùng cô hợp tác?
Cố Sanh Sanh uống hai ly rượu, ánh mắt mơ màng của cô quét một vòng quanh phòng rất dễ khiến người khác hiểu nhầm cô đang nhìn mình. Tạ Tử Khanh vì thế mà mất tập trung, bèn quay qua nói chuyện với đạo diễn.
Đạo diễn đã uống say, không ngừng cười haha vỗ vai Tạ Tử Khanh, nói sang chuyện anh tặng thưởng cho nữ chủ phòng nào đó.
Trong đoàn phim gần như không có nữ diễn viên nào là không có lòng riêng với Tạ Tử Khanh, người nào đó lập tức lên tiếng: “Gần đây chủ phòng kia lại lên hot search, phòng livestream của cô ta đột nhiên có tiếng meo của tổng tài bá đạo, không biết có phải là bạn trai hay không.”
Cố Sanh Sanh: “…” Chồng tôi đó, được chưa?
“Tôi cũng xem video rồi! Trời ạ gϊếŧ chết tôi!”
“Đúng đúng đúng, tôi còn dùng làm nhạc chuông đó.”
“Gửi tôi với gửi tôi với!”
Các cô gái mồm năm miệng bảy bàn tán, không một ai chú ý đến sắc mặt xám xịt của Tạ Tử Khanh.
Trừ Cố Vân Yên đang ngồi trong góc.
Gần đây mọi người trên weibo đều tung hô Cố Sanh Sanh và đạp cô xuống, mấy ngày qua Cố Vân Yên vẫn không dám lên weibo xem. Nghe vậy liền lên tìm kiếm, chọn bài đăng hot nhất đọc thử.
Cố Vân Yên dùng tốc độ nhanh nhất để nắm bắt trọn câu chuyện, cô cũng giống như các cô gái khác, không hiểu tại sao Tạ Tử Khanh có thể si mê được nữ chủ phòng livestream mỹ thực không lộ mặt này. Cố Vân Yên kéo đến tận cuối cùng mới tìm được vài tấm ảnh chụp đồ ăn do chủ phòng làm.
Con người Cố Vân Yên co rút lại.
Cô xem đi xem về mấy tấm hình đó một lúc lâu, phóng to một tấm lên quan sát thật kỹ, chợt cô mở vòng bạn bè của Cố Sanh Sanh trên wechat ra.
Lại phát hiện mình đã bị xóa.
Cố Vân Yên đành phải xem của Lưu Nhã Đình. Cũng may Lưu Nhã Đình vốn không để ý nhiều, không có thiết lập chế độ bạn bè.
Bài đăng mới nhất của Lưu Nhã Đình: “Xem bánh sandwich của con gái bảo bối tôi làm này, người đâu vừa đẹp vừa khéo tay. *trái tim* *trái tim* *trái tim*”
Đính kèm ảnh chụp sandwich. Nguyên liệu phong phú, hình thức đẹp đến nỗi phát thèm, bên cạnh còn có mấy trái cà chua tỉa thành hình con thỏ.
Cố Vân Yên so sánh hai bên với nhau, quả nhiên không lệch một li.