Những tấm rèm cửa bằng nhung dày nặng ở tầng 1 đều được kéo ra, ánh sáng mặt trời không chút kiêng kị tiến thẳng vào phòng khách. Đồ đạc trong phòng được bài trí theo phong cách của thế kỉ trước không chút lỗi thời, lại được năm tháng phủ lên một lớp dày nặng, cổ kính mà tao nhã.
Liễu Bình phong thái đoan trang ngồi trên sopha, đến cũng bà có thêm vài người nữa, ánh mắt đều nhìn thẳng một đường.
Thẩm Giai Huyên dạo quanh phòng khách một vòng, chạy đến ôm lấy cánh tay của Liễu Bình làm nũng: "Mẹ, sắp tới sinh nhật 20 tuổi của con rồi đó, mẹ xin ba ba tặng biệt thự này cho con đi, vừa hay có chỗ để mở party."
Nhà Thẩm gia ở khu biệt thự cao cấp nằm trong trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng, nhưng để so sánh với căn biệt thự giữa núi này thì vẫn chưa đáng là gì. Người có thể ở đây đều là nhờ có tổ tiên tích góp, mấy người nhà giàu mới nổi có vắt kiệt tiền cũng không thể mua nổi. Biệt thự này không phải của Thẩm gia, mà là tài sản riêng của mẹ Thẩm Vọng để lại cho anh.
Liễu Bình không giải thích, nhíu mày nói: "Chỗ này để cho anh con dưỡng bệnh, có hiểu chuyện không vậy?"
Thẩm Giai Huyên vẫn không chịu bỏ qua: "Chỗ tốt như thế này lại lãng phí cho một tên tàn phế ở? Mẹ, có phải mẹ định cho anh trai chỗ này nên mới không cho con đúng không?"
Liễu Bình chọc trán cô: "Đừng ồn ào, bộ trang sức con thích hôm qua đừng hòng mẹ mua cho!"
Thẩm Giai Huyên mặt mày nhăn nhó. Thẩm Thế Ân kéo cô qua, cười cười khuyên nhủ: "Gấp gì chứ. Chờ cái tên tàn phế kia tắt thở rồi, cho em cái biệt thự này không phải là chuyện cỏn con hay sao?"
Nghe lời này, mặt Thẩm Giai Huyên liền vui vẻ trở lại, cô nhìn bốn phía xung quanh: "Chờ em chuyển đến sẽ tút tát lại chỗ này môt vòng, mỗi ngày đều mở party!"
"Ha." Một tiếng cười khẽ vang lên.
Đám người trong phòng đều ngẩng đầu nhìn về phía phát ra tiếng cười.
Ánh sáng mặt trời mùa đông tuy mỏng manh mà rực rỡ, bao phủ quanh cầu thang uốn lượn, phía cuối cầu thang không biết từ khi nào xuất hiện một thân ảnh nhỏ nhắn. Chỉ là một hình dáng thoáng qua đã có thể khiến cho tâm trí người khác lơ đãng, không khỏi chờ mong được chiêm ngưỡng mặt mũi của cô.
Thẩm Giai Huyên ghen tị cắn môi, tâm trạng Thẩm Thế Ân càng rạo rực hơn, hắn bước lên phía trước một bước.
Nhưng đến khi thân ảnh kia chậm rãi bước xuống lầu, mọi người mới thấy trên mặt cô đang mang khẩu trang, chỉ để lộ ra một cặp mắt hạnh trong veo như nước mùa thu.
Khoảnh khắc kinh diễm trong phút chốc tan thành mây khói, trở thành một thứ rẻ tiền. Ánh mắt Thẩm Thế Ân chứa đựng vài phần tà ý: Hôm nay Cố Sanh Sanh mặc một chiếc đầm dệt kim màu trắng gạo, hoàn hảo phác họa ra những đường cong mềm mại của dáng người cô. Người phụ nữ này mặc dù có chút ngu xuẩn nhưng thân hình lại tốt như thế. Tuy nửa khuôn mặt bị khẩu trang che khuất, vẫn có thể thấy được rõ ràng phần da thịt lộ ra vừa trắng vừa mềm.
Thẩm Giai Huyên châm chọc: ''Cố Sanh Sanh, cô mang khẩu trang làm gì? Không lẽ là phẫu thuật thất bại... nên không dám gặp người khác à? Có điều cũng chả sao, dù gì Thẩm Vọng cũng mù."
Thẩm Thế Ân phụ họa theo: "Chưa biết ai làm ai sợ đâu à nha."
"A đúng rồi, người kia là một kẻ điên, phát điên sẽ gϊếŧ người đó." Thẩm Giai Huyên gắt gao nhìn vào mắt Cố Sanh Sanh, thấp giọng nói: "Chưa nghe à? Thẩm Vọng bị điên từ nhỏ rồi, hắn thích hành hạ mấy con vật nhỏ lắm, còn tự tay gϊếŧ chết con chó do chính mình nuôi lớn nữa mà. Đặc biệt vào mấy đêm trời nổi giông hắn càng dễ phát điên nhất. Cô nằm cạnh hắn, phải cẩn thận một chút..."
Thẩm Giai Huyên nói xong tự cảm thấy hài hước, đám người xung quanh đều hùa theo mà cười rộ lên. Ánh mắt Cố Sanh Sanh vẫn trong suốt, giống như không nghe lọt một chữ nào.
Thẩm Giai Huyên không khỏi cao giọng: "Này, mặt giả, có nghe tôi nói gì không?"
Cằm Cố Sanh Sanh vẫn còn hơi sưng, mấy ngày nay soi gương đều làm ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc. Nghe thấy mấy lời này liền tức sôi máu: "Mặt giả còn đỡ hơn đồ xấu xí như cô!"
Thẩm Giai Huyên lùi lại ba bước, sắc mặt trắng bệch: "Cô cô cô... cô gọi tôi là cái gì?"
Cố Sanh Sanh từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt khinh thường quét qua khuôn mặt của Thẩm Giai Huyên.
Hai vợ chồng Thẩm Quốc Xương và Liễu Bình đều có ngoại hình xuất chúng, Thẩm Giai Huyên lại chẳng có nét đặc sắc nào. Có hai anh trai tuấn tú làm nền lại càng thêm bình thường.
Mặt mũi bình thường không đáng sợ, đáng sợ nhất chính là tính cách thích đố kị của Thẩm Giai Huyên. Trong truyện gốc, cô ta ghen ghét với vẻ ngoài xinh đẹp của nguyên chủ Cố Sanh Sanh nên không ít lần ở trước mặt Thẩm Đình Sâm khiêu khích gây chia rẽ. Sau khi nguyên chủ gặp nạn lại còn cho người đi hủy hoại khuôn mặt của cô nữa.
Không chỉ mỗi nguyên chủ. Mấy năm nay những cô gái xinh đẹp của thành phố A hoặc là ngoài ý muốn mà bị hủy mặt, hoặc là gặp tai nạn bất hạnh, đều có liên quan chặt chẽ đến Thẩm Giai Huyên này.
Cố Sanh Sanh nghĩ vậy, chán ghét phun ra mấy chữ: "Kẻ xấu tác oai tác quái."
Thẩm Giai Huyên hét lên: "Con khốn mặt giả kia! Chẳng trách anh hai tao không thèm mày! Mày rất xứng đáng bị gả cho cái tên tài phế kia! Chờ mà bị thằng điên đó bóp chết đi!"
Cố Sanh Sanh đáp lại với giọng điệu mỉa mai: "Bị bóp chết còn tốt hơn là xấu chết."
Mới vừa nãy Thẩm Giai Huyên còn châm chọc Cố Sanh Sanh, Liễu Bình vẫn luôn trưng ra cái điệu bộ sống chết mặc bay. Đến lúc ái nữ nhà mình bị sỉ nhục lại, cặp chân mày được vẽ tỉ mỉ của bà dựng bắt đầu đứng lên, giận dữ nói: "Cố Sanh Sanh! Ba mẹ cô không biết dạy cô à? Có trưởng bối ở đây mà cũng dám làm càng!"
Cố Sanh Sanh mặt vô tội, hướng đến Thẩm Giai Huyên nói: "Nghe thấy chưa? Mẹ cô muốn cô tôn trọng trưởng bối kìa, còn không mau nhận lỗi với chị dâu đi?"
Liễu Bình tức giận, ngón tay nhọn hoắc chỉ thẳng mặt Cố Sanh Sanh: "Tôi nói cô đó! Đúng là cái thứ mất dạy, may mà lúc trước không gả cô cho Đình Sâm!"
Cố Sanh Sanh ôm cánh tay, ngữ điệu từ tốn: "Đúng vậy, tôi mất dạy đó, cho nên tôi mới không mời mà tự xông vào nhà người khác, trước mặt chủ nhà khoa tay múa chân. Tôi bất chấp luân lý, trông mong anh trai ruột chết sớm để mau có nhà mới. Tôi lại còn có xuất thân bình thường, dựa vào một đám tùy tùng thích vuốt mông ngựa để kiếm cơm ăn cho mình nữa nha."
Vèo vèo vèo, ba đao trúng ngay hồng tâm.
Lần này không chỉ có mỗi Thẩm Giai Huyên tức giận đến phát khóc, những người khác sắc mặt cũng rất khó coi. Chồng của các bà đều là họ hàng xa của Thẩm gia, không có quyền lực, chỉ có thể nịnh bợ Liễu Bình để đổi lấy một vị trí tốt. Không nghĩ tới bị Cố Sanh Sanh một câu lột sạch, nhất thời không nói ra được lời nào.
Cố Sanh Sanh còn bồi thêm một câu: "Phải rồi, đem hôn thê của con trai mình gả cho con riêng, cái này cũng gọi là được dạy dỗ à? Phong cách dạy dỗ nhà các người độc đáo thiệt đó nha."
Cố Sanh Sanh bắt chước theo giọng điệu của Thẩm Vọng, gằn giọng năm chữ cuối cùng, dùng hết sức để mỉa mai.
Phu nhân quý phái Liễu Bình cuối cùng không nhịn được nữa, tức đến mặt mày trắng bệch, run rẩy như lá khô trong gió: "Cô cô cô... cô dám..."
Du Mẫn vội đỡ Liễu Bình lại, nhỏ giọng nói vào tai bà: "Chị dâu cả, đừng vì con nhóc sa cơ thất thế này bực tức chi cho rước hại vào thân. Nhớ lại mục đích tới đây của chị đi..."
Liễu Bình nghĩ đến chính sự, hơn nửa ngày mới bình ổn lại tâm trạng, giương giọng nói: "Cố Sanh Sanh, cô đừng có mà làm loạn lên ở đây! Hôm nay tôi tới chính là muốn nói cho cô biết, Đình Sâm đã cùng tiểu thư nhà Hoàng Phủ định hôn ước rồi. Cô đừng mơ mộng hão huyền với nó nữa, càng không được quấn lấy nó, không thôi lại làm bẩn thanh danh của Đình Sâm!"
Nghe thấy cái tên Thẩm Đình Sâm kia, lòng Cố Sanh Sanh lại dâng lên một loại kích động khó tả nổi. Đây chính là chấp niệm còn sót lại của nguyên chủ, khó tránh bị ảnh hưởng, bực bội: "Ai quấn lấy con trai bà?!"
Cố Sanh Sanh mới nãy còn nhanh mồm dẻo miệng, vừa nghe thấy tên Thẩm Đình Sâm liền dựng lông lên ngay. Rơi vào trong mắt mọi người, chính là bằng chứng cô đối với Thẩm Đình Sâm tình cũ khó quên.
Liễu Bình thu hết vào mắt, khinh thường nói: "Không cần giả ngu đâu. Chính miệng Đình Sâm nói với tôi, nó muốn tôi truyền lời lại cho cô, hiện tại cô là chị dâu trên danh nghĩa của nó, nó với cô tuyệt đối không có khả năng. Nếu cô còn chút liêm sỉ, đừng đến quấy rầy nó nữa!"
Ai thèm thích thằng con trai một chân đạp hai thuyền của bà! Cố Sanh Sanh khinh bỉ, nhưng chấp niệm của nguyên chủ lại chiếm thượng phong, những lời cô định nói lại biến thành: "Anh ấy... là chính miệng anh ấy nói với bà?"
Khóe môi Liễu Bình nhếch lên một nụ cười: "Tất nhiên. Cô ở nơi này ngây người ba tháng, Đình Sâm có đến tìm cô lần nào chưa?"
Trái tim Cố Sanh Sanh đau đớn như bị vật nhọn đâm vào, buộc miệng thốt ra: "Đình Sâm không biết tôi ở chỗ này!"
"Hahaha..." Lúc này đến lượt Thẩm Giai Huyên được nở mày nở mặt, lại giở giọng điệu mỉa mai ra: "Anh trai tao đã sớm biết mày ở chỗ này rồi. Chẳng qua anh ấy cùng một tiểu minh tinh tình tình tứ tứ, không rảnh lo cho mày thôi. Người ta là nữ thần thuần khiết, đâu có giống loại phẫu thuật lỗi như mày~"
Liễu Bình nhanh như cắt liếc con gái một cái, Thẩm Giai Huyên đang đắc ý dào dạt, hồn nhiên không ý thức được chính miệng mình vừa nói bậy cái gì.
Sắc mặt Cố Sanh Sanh khó coi cực độ. Thẩm Thế Ân tiến lên vài bước, cười cợt nói mấy câu bênh vực Thẩm Giai Huyên: "Cố Sanh Sanh, trước kia tôi với Giai Huyên hay đùa giỡn, nói Đình Sâm hay thích mấy người có mặt mũi tạp nham. Không ngờ cô như thế lại chạy đi sửa mặt thật nha? Trời ạ, ai chẳng biết thứ Đình Sâm ghét nhất chính là mấy cái loại mặt mày chỉnh sửa chứ... Hahahahaha..."
Đám người xung quanh nghe xong liền cười ha ha theo, Thẩm Giai Huyên càng lúc càng vui vẻ, cặp môi đỏ tươi chói mắt phóng đại trước mặt Cố Sanh Sanh.
Thẩm Đình Sâm... phẫu thuật thẩm mỹ... là nó! Hại mình phải đi phẫu thuật chính là tên khốn này! Cố Sanh Sanh nổi giận đùng đùng, cuối cùng cũng đoạt lại quyền khống chế tâm trí. Đầu cô chảy đầy mồ hôi lạnh, đứng tựa người vào lan can cầu thang thở hổn hển.
Thẩm Giai Huyên cười khanh khách: "Vốn dĩ lúc đầu anh trai tao còn định đến biệt thự này để tìm mày. Tao cho anh ấy xem mấy hình chụp mày sau khi chỉnh sửa, thế là anh ấy say xỉn nguyên một đêm rồi quyết định từ bỏ luôn. Hahaha..."
"Ha ha." Cố Sanh Sanh cười nhạo một tiếng, bắt chước hoàn hảo thần thái của Thẩm Vọng, châm biếm mười phần.
Nụ cười của Thẩm Giai Huyên cứng đờ: "Mày cười cái gì?!"
"Có nhiều lý do để cười lắm nha." Cố Sanh Sanh nghiêng đầu, dáng vẻ xinh đẹp: "Cười cô không biết xấu hổ, cười cô xấu xí mà dám ra vẻ ta đây, cười cô dám có ý nghĩ chiếm lợi của người khác... Cô thích lý do nào?"
Thẩm Giai Huyên có ngu ngốc đến đâu cũng biết Cố Sanh Sanh đang nói đến việc cô ta muốn chiếm lấy căn biệt thự này. Máu trong người cô lập tức sục sôi lên: "Mẹ! Coi nó nói gì con kìa, mẹ!"
Đánh không lại thì mách mẹ hả? Cố Sanh Sanh lại giáng thêm một đao: "Cô nên hỏi mẹ cô làm thế nào mà sinh cô ra được bộ dạng như thế này mới đúng!"
Thẩm Giai Huyên phát điên, gằn giọng: "Tao xé miệng mày!"
Thẩm Giai Huyên xông lên, giơ tay nhắm đến mặt Cố Sanh Sanh mà đánh xuống. Cố Sanh Sanh đưa tay ra cản, giận dữ nói: "Cô dám đánh tôi!"
"Sao lại không dám!" Thẩm Giai Huyên hung hăng trừng mắt nhìn cô.
Liễu Bình cao giọng: "Được rồi. Những điều cần nói đều đã nói xong, Cố Sanh Sanh, sau này tự thu xếp cho ổn thỏa đi nhé."
Cuối cùng, Liễu Bình thản nhiên nói: "Huyên Huyên, con đường đường là một tiểu thư khuê cát, sao lại học theo đám đàn bà chợ búa đanh đá đánh người vậy."
Thẩm Thế Ân lập tức hiểu ra, sải vài bước lên bậc thang: "Đừng nóng đừng nóng, có chuyện gì từ từ nói."
Thẩm Thế Ân miệng thì khuyên can, lại nhân lúc Cố Sanh Sanh chưa kịp chuẩn bị, trong một khắc đã bắt được cổ tay cô. Mấy người Liễu Bình dẫn đến cũng tiến lên giữ chị Lý lại.
Cố Sanh Sanh không đề phòng hắn, phẫn nộ hét lên: "Anh... mau buông tôi ra! Người đâu, bảo vệ đâu!"
"Đừng gọi làm gì, bảo vệ bị đuổi đi hết rồi, không ai đến cứu cô đâu." Thẩm Thế Ân giữ chặt tay Cố Sanh Sanh, vui vẻ nói: "Huyên Huyên, đến đây đi, muốn trút giận kiểu gì tùy em hết."
Thẩm Giai Huyên vô cùng đắc ý, xăn tay áo lên: "Hôm nay tao sẽ đánh nát khuôn mặt dao kéo này của mày, tránh cho mày lại quyến rũ anh hai tao!"
"Cút ngay! Cô dám chạm vào mặt tôi thử xem!" Cố Sanh Sanh liều mạng giãy giụa, tiếc rằng sức mạnh nam nữ chênh lệch quá lớn, cô căn bản không có cách thoát khỏi tay Thẩm Thế Ân, chỉ đành trơ mắt nhìn bàn tay của Thẩm Giai Huyên hướng đến mặt mình, cặp mắt hạnh chứa đầy sự giận dữ.
Chớp mắt, từ trên lầu hai truyền đến một tiếng "choảng", là tiếng của đồ vật thủy tinh bị đập vỡ.
Tay Thẩm Giai Huyên dừng lại giữa không trung, nụ cười dâʍ đãиɠ trên mặt Thẩm Thế Ân cũng dần trở nên méo mó. Cố Sanh Sanh phát hiện thấy tay hắn đang thả lỏng ra, vội vàng xoay người chạy lên cầu thang: "Thẩm Vọng!"
Chạy được vài bước, Cố Sanh Sanh đứng sững lại, đổi hướng xoay người chặn trước cửa. Không thể để cho bọn họ ức hiếp Thẩm Vọng được!
Có điều lúc này Thẩm Giai Huyên và Thẩm Thế Ân cũng không đủ sức để ý đến cô nữa. Mặt bọn họ tái nhợt, cùng ngẩng đầu nhìn lên tầng trên. Vừa rồi còn vui vẻ diễn trò cho người xem mà bây giờ lại đứng chết trân tại chỗ, không một ai dám thở mạnh.
Tất cả giống như bị nhấn nút tạm dừng, tĩnh lặng đến mức chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở đầy phẫn nộ của Cố Sanh Sanh.
Du Mẫn lên tiếng trong sợ hãi: ''Âm thanh vừa rồi chính là... không phải dì Chu nói Thẩm... đại thiếu gia, vẫn đang hôn mê bất tỉnh ư?" Nguyên văn lời nói của dì Chu: chỉ còn một hơi tàn, không sống nổi mấy ngày.
Cố Sanh Sanh tức giận: "Nói bậy! Thẩm Vọng vẫn sống rất tốt!"
Giọng cô lanh lảnh, vang vọng khắp phòng khách cực kỳ chói tai.
Thẩm Giai Huyên rùng mình: "Không... không thể là hắn được! Là ai ở trên đó giả thần giả quỷ, ra đây mau!"
Lời còn chưa dứt, một cái chén sứ bất thình lình từ trên lầu bay ra, rơi xuống bên cạnh chân Thẩm Giai Huyên, mảnh sứ vỡ văng tứ tung.
Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp truyền ra từ lầu hai: "Còn không mau cút đi."
"Cút ngay."
Giọng nói trầm thấp như mang theo từ tính, dừng ở trước tai mọi người, tựa như âm thanh ngâm nga đến từ địa ngục. Ánh mặt trời mùa đông không biết từ khi nào đã mất đi độ ấm, chiếu lên người lạnh thấu đến tận xương gan.
Thẩm Giai Huyên hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất. Thẩm Thế Ân càng run sợ hơn, liền co chân chạy ngay lập tức. Lần cuối cùng khi hắn nghe thấy âm thanh này, vì chạy không đủ nhanh nên đã bị giẫm đạp đến mức gãy ba cái xương sườn. Những người khác cũng không biết phải trốn đi đâu, có Thẩm Thế Ân dẫn đầu như kim chỉ nam, nhanh chóng chạy ra khỏi biệt thự, chỉ hận cha mẹ sao không sinh ra tám cái chân.
Dù cho Thẩm Vọng đã mắt mù chân gãy, biến thành một kẻ tàn phế, vẫn không một ai có suy nghĩ muốn lưu lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa. Nếu sớm biết ác ma đã tỉnh dậy, có đánh chết bọn họ cũng không dám đặt chân đến nơi này đâu!
Bản năng làm mẹ của Liễu Bình trỗi dậy, liều mạng bước đến kéo con gái mình chạy ra ngoài. Được chưa bao xa thì đôi giày cao gót 10 phân dưới chân bỗng gãy gót, hai mẹ con bị trượt té ngã sõng soài trên mặt đất*.
*Thật ra nguyên văn chỗ này là té ngã như chó ăn sh*t, tui thấy thô quá nên đổi chút chút á quý dzị J))
Cố Sanh Sanh tròn mắt, không khách khí cười thành tiếng.
Vài chiếc oto phóng như bay trên con đường vòng quanh núi. Lúc đến thì hoan hỉ xem chuyện cười, khi đi lại bị dọa cho câm lặng. Sắc mặt Liễu Bình rất khó coi, ban đầu chỉ muốn đến dằn mặt Cố Sanh Sanh một chút, để cô hoàn toàn từ bỏ ý định với Thẩm Đình Sâm, nào ngờ tên ác ma kia đã tỉnh lại rồi! Còn có... vừa rồi đám người kia đã mặc kệ hai mẹ con bà mà bỏ chạy trước, đúng là không đáng tin cậy mà!
Đám người này không nịnh bợ Liễu Bình như những ngày khác, từng người một đang tự mình tính toán: nghe ngữ điệu vừa rồi của Thẩm Vọng, mười phần là đã hồi phục rồi, làm gì có chuyện "lập tức tắt thở" như lời của Liễu Bình từng nói. Ác ma Thẩm Vọng này trời sinh số mạng kiên cường, lão gia tử vẫn luôn thiên vị hắn, chỉ cần còn một hơi thở, nói không chừng ngày nào đó sẽ ngóc đầu đứng lên. Người này có thù tất báo, đắc tội với hắn chỉ có đường... Nghĩ vậy, đám người kia liền hướng mọi sự cười nhạo và oán hận về Liễu Bình.
Trở về phải chặn đầu đám người kia một tiếng, không cần thiết phải vuốt mông ngựa nữa!
***
Cửa phòng mở rộng ra, trước cửa vương vãi đầy mảnh sứ vỡ. Người đàn ông che mắt tựa người ngồi ở đầu giường, dáng vẻ nhàn nhã, đầu ngón tay thon dài đang nghịch một cái muỗng sứ Nhữ diêu. Anh hơi cúi đầu, đường cong sườn mặt hoàn mỹ, như một vị thần vô hỉ vô bi trên bàn thờ.
Cố Sanh Sanh nhìn anh một lúc lâu, nghĩ thế nào cũng không hiểu nổi, vừa rồi đám người kia tại sao chỉ mới nghe một câu nói của anh thôi đã sợ đến mức hồn phi phách tán.
Chí ít là đối với bản thân cô, giờ phút này nhìn thấy Thẩm Vọng, chính là cảm giác yên lòng.
Cố Sanh Sanh mềm mại thông báo với Thẩm Vọng: "Bọn họ đều bị dọa sợ bỏ chạy hết rồi. Bảo vệ vừa mới trở về, nói là Liễu Bình tung tin giả, bọn họ đi nửa đường mới phát hiện không đúng nên gấp gáp quay trở về."
Thẩm Vọng cười lạnh: "Một lũ ngu ngốc, làm việc không nên hồn lại còn viện cớ."
Lúc này Cố Sanh Sanh lại cảm thấy thân thiết khi nghe Thẩm Vọng mắng chửi người. Anh nói không sai, chờ đám bảo vệ kia về tới nơi, mặt cô đã bị sưng thành cái đầu heo rồi.
Hai mắt Cố Sanh Sanh đầy chờ mong nhìn Thẩm Vọng, cô thật sự rất muốn được ai đó dỗ dành vào lúc này.
Quả là không phụ sự kì vọng của cô, cánh môi Thẩm Vọng khẽ mở: "Dọn sạch rác đi."
"..." Cố Sanh Sanh ngồi xổm trên đất nhặt mảnh sứ vỡ, vừa nhặt vừa lẩm bẩm: "Đúng là không biết cách đập mà."
"Tôi mù." Thẩm Vọng không chút kiêng dè lên tiếng nhắc nhở.
Cố Sanh Sanh vẫn tiếp tục lầm bầm, giọng nói vô tình mang theo chút oan ức: "Bộ chén sứ Nhữ diêu màu xanh da trời này mới dùng lần đầu tiên thôi đó, đập một cái là bị lẻ bộ mất rồi. Lần sau muốn đập thì đập cái ly thủy tinh kia kìa, cái đó rẻ hơn."
"Câm mồm." Thẩm Vọng rốt cuộc cũng mở miệng, "Đến đây."
Cố Sanh Sanh ném mảnh sứ vỡ vào thùng rác, lau sạch tay rồi chậm chạp đi tới, hoàn toàn không giống với dáng vẻ nhảy nhót vui vẻ thường ngày. Cô như một chú mèo nhỏ bị bắt nạt, ủ rũ héo úa.
Thẩm Vọng giơ tay phải lên.
Cố Sanh Sanh kéo khẩu trang xuống, tự giác quay mặt qua, làm ra vẻ xả thân vì nghĩa. Hôm nay Thẩm Vọng là đại anh hùng của cô, muốn nhéo thì nhéo đi!
Tay Thẩm Vọng sờ sờ nhéo nhéo khắp khuôn mặt mềm mại rồi nói: "...tay."
Đầu Cố Sanh Sanh mờ mịt, đưa tay cho anh: "Tay làm sao?"
Thẩm Vọng chậc một tiếng, nắm lấy đầu ngón tay Cố Sanh Sanh, ngón tay anh thô ráp mà ấm áp, hoàn toàn đối lập với giọng nói lạnh băng: "Bị thương chỗ nào?"
=====
Editor: Trùi ui chương này dài xỉu T.T