Mục lục
LÀM NŨNG VỚI LÃO ĐẠI TÀN TẬT
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không có giọng nói nheo nhéo như thường ngày, căn phòng ngủ rộng lớn tĩnh lặng khác thường, còn có thể nghe thấy tiếng động cực nhỏ của bánh xe lăn trên thảm lông.

Thẩm Vọng phán đoán phương hướng rồi đẩy xe đến cạnh giường: "Ngủ rồi à?"

Không có tiếng trả lời lại. Thẩm Vọng im lặng, chuyển hướng tiến vào phòng tắm. Cố Sanh Sanh bên này trộm mở mắt ra, thấy Thẩm Vọng đã đi đến cửa phòng, cánh tay đang gác lên khung cửa.

Thẩm Vọng thử một chút, xe của anh kẹt lại ở cửa.

Trước cửa phòng tắm có trải một tấm thảm nhỏ, xe lăn muốn qua phải có người đẩy mới được. Cố Sanh Sanh phồng má, nghĩ bụng nếu Thẩm Vọng đánh tiếng nhờ vả thì cô sẽ đứng dậy đi giúp anh một chút.

Cố Sanh Sanh đợi một lúc lâu, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra. Một nữ giúp việc rón rén tiến vào, dừng lại nhìn Cố Sanh Sanh trên giường một cái. Cố Sanh Sanh vội nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ, chỉ nghe cô gái thầm thì gì đó, rồi đẩy Thẩm Vọng vào trong phòng tắm.

Lát sau, nữ giúp việc rời đi, từ phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy.

Thẩm Vọng tắm xong đi ra mang theo một thân ẩm ướt, hơi lạnh thấu xương. Chăn bông bị đè xuống, Thẩm Vọng giật phắt chăn, cơ thể mềm mại kia không như thường ngày lăn thẳng vào lòng anh mà giãy giụa một chút rồi trốn đi mất.

Thẩm Vọng duỗi tay ra, chỉ bắt được cổ tay của cô: "Tỉnh rồi à?"

Cố Sanh Sanh gỡ tay anh ra: "Ngủ rồi!"

Thẩm Vọng nhàn nhạt nhướn mày: "Giọng trong như vậy, lúc nãy giả vờ ngủ?"

Cố Sanh Sanh trực tiếp trở mình không trả lời anh. Thẩm Vọng cũng không quan tâm, anh vươn tay mò mẫm tai nghe dưới gối nhưng lại không sờ thấy.

Thẩm Vọng cúi đầu, bóng tối mờ ảo trước mặt chỉ thoáng hiện lên chút ánh sáng mong manh, không thấy rõ được những vật có kích thước nhỏ. Anh đẩy nhẹ Cố Sanh Sanh, nói: "Giúp tôi tìm tai nghe một chút."

"Không thích." Cố Sanh Sanh tránh né.

Thẩm Vọng nhướn mày, bóp gáy Cố Sanh Sanh: "Đừng lười biếng."

Cố Sanh Sanh xoay người bò dậy, bực tức nói: "Kêu người hầu tìm giúp đi, sai tôi làm gì?"

Thẩm Vọng chưa từng là người có tính tình dễ chịu, nghe vậy sắc mặt càng lạnh hơn vài phần: "Đang êm đang đẹp sao tự nhiên lại giở tính công chúa?"

Cặp chân mày sắc nét, khí chất lạnh lẽo của anh thật sự khiến người khác phải run rẩy kính sợ. Vành mắt Cố Sanh Sanh nhanh chóng đỏ lên, cô xoay người toan rời giường, tà váy lại bị Thẩm Vọng chặn lại.

Cô dùng sức giật về, tức giận đến nỗi nấc lên.

Thẩm Vọng vốn đang bình tĩnh, nghe thấy tiếng của cô, khóe môi liền cong lên một chút.

Hành động nhỏ lướt qua lại bị Cố Sanh Sanh nhìn thấy, cô ấm ức nói: "Tránh ra, anh đè váy tôi!"

Thẩm Vọng vẫn không buông tay, thả giọng từ tốn: "Đây là váy tôi mua cho em, người có thể đi, váy phải ở lại."

"Trả anh hết!" Cố Sanh Sanh không nói hai lời, dứt khoát cởi váy ngủ ra.

Đôi mắt của Thẩm Vọng mở to hơn. Cổ váy áo ngủ rộng thùng thình, Cố Sanh Sanh kéo cổ áo xuống đến đầu vai, chiếc váy ngủ lỏng lẻo nhiều tầng trực tiếp rơi xuống đất, bả vai trắng nõn lộ ra, tiếp đến là xương quai xanh tinh tế, xuống một chút... là một chiếc váy lót nhỏ, mềm mại dán sát đường cong cơ thể cô.

Thẩm Vọng: "..."

Anh bắt lấy cổ chân Cố Sanh Sanh, không cần mặt mũi mà nuốt lời: "Cởi xong là đi được à? Cả người em đều là của tôi."

"Anh nói chuyện không giữ lời, bỏ tôi ra!" Cố Sanh Sanh la lối giãy giụa.

Thẩm Vọng kéo một phát, trực tiếp chế ngự chú mèo nhỏ đang khóc lóc ở trong ngực, còn nhéo gáy cô: "Làm sao? Tối rồi còn muốn đi đâu? Không sợ ma nữa ư?"

"Tôi tìm người làm ngủ cùng!" Cố Sanh Sanh lớn tiếng nói, "Ma còn tốt hơn anh!"

Ngữ khí Thẩm Vọng lạnh lẽo, anh bóp miệng cô: "Nói lại lần nữa."

Cố Sanh Sanh: "Nói thì nói! Anh ưm ưm ưʍ..."

Thẩm Vọng bóp chặt miệng cô, Cố Sanh Sanh chỉ có thể vùng vẫy kêu ưm ưm, không nói được chữ nào.

Thẩm Vọng đột nhiên cao hứng chọc ghẹo cô nửa ngày, nghe giọng Cố Sanh Sanh càng lúc càng mềm đi mới buông tay ra vuốt ve khuôn mặt cô: "Lần sau còn nổi nóng vô cớ nữa xem."

Cố Sanh Sanh vừa tức vừa oan ức, liền bùng phát òa khóc thành tiếng: "Anh... anh nói không giữ lời, còn hù dọa tôi!"

"Tôi không giữ lời lúc nào?" Thẩm Vọng nhíu mày.

Cố Sanh Sanh phẫn nộ xoa mặt mình, cô muốn lau sạch sẽ hơi ấm từ tay Thẩm Vọng đi, tiếc là da mặt quá mỏng, Cố Sanh Sanh lại tự làm mặt mình đỏ lên: "Còn giả ngốc, không thèm nói chuyện với anh nữa!"

Cố Sanh Sanh nhảy xuống giường, chạy ra khỏi phòng.

Thẩm Vọng chỉ nghe thấy cửa phòng đóng "phạch" một tiếng, anh siết nhẹ chiếc váy còn mang hơi ấm trong tay, sắc mặt tái đi.

Thẩm Vọng nằm ra giường, Cố Sanh Sanh nhát gan quấn người như thế, không bao lâu sau sẽ lại lén lút mò về chui vào chăn anh mà thôi.

Nửa tiếng trôi qua, lồng ngực Thẩm Vọng phập phồng, đem chiếc váy toàn mùi hoa tường vi kia giày vò một trận cho bỏ tức, cảm xúc mỗi lúc một kém hơn. Đang định bấm chuông, chị Lý đã gọi điện thoại nội tuyến tới, nói Cố Sanh Sanh bắt người hầu ngủ chung với cô, bảo anh đừng lo lắng.

Thẩm Vọng hạ giọng: "Hôm nay cô ấy bị gì vậy?"

Chị Lý nghĩ ngợi trong chốc lát, cẩn thận trả lời lại: "Mấy ngày nay phu nhân luôn miệng khoe hôm nay sẽ được ra ngoài cùng tiên sinh. Nhưng mà ngài..."

Gần như trong nháy mắt, một tia sáng hiện ra trong đầu anh: đúng là anh có đồng ý với Cố Sanh Sanh sẽ dẫn cô ra ngoài ăn cơm trước khi vào đoàn quay phim.

Thẩm Vọng ngắt điện thoại. Trí nhớ anh trước giờ vẫn luôn tốt, không hiểu sao lại quên béng chuyện này đi. Thẩm Vọng như lấy lại được chút sinh khí, Cố Sanh Sanh bình thường không biết giấu giếm, nghĩ cái gì đều quấn chặt lấy anh làm nũng, tối hôm nay lại nhịn nhục trong lòng giận dỗi với anh.

Nhưng mà... Thẩm Vọng nhớ lúc Cố Sanh Sanh mang đồ ăn vào thư phòng cho anh, ngữ điệu nhẹ nhàng định nói chuyện gì đó, còn anh mãi lo chuyện công việc nên đã lạnh lùng ngắt lời cô.

Thẩm Vọng ảo não mím chặt khóe môi.

......

Đêm khuya dần. Cố Sanh Sanh ngủ thật sự không yên giấc, người làm không dám ngủ chung giường với cô, một mình mình ngủ trên chiếc giường lớn ôm đệm trằn trọc mãi, thật lâu sau mới mơ hồ chìm vào giấc ngủ.

Nệm bên người lún xuống, hơi thở quen thuộc bất chợt bao lấy cô. Chân mày Cố Sanh Sanh giãn dần ra, cô xoay người nhích lại gần trong vô thức.

Chiếc đệm mềm vướng víu bị rút đi, Cố Sanh Sanh vừa mở miệng lầm bầm đã bị một cơ thể ấm áp ôm lấy. Cô khẽ cọ vài lần, tìm một tư thế thoải mái rồi lập tức tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Cố Sanh Sanh mở to mắt nhìn mặt Thẩm Vọng gần trong gang tấc, phản ứng đầu tiên chính là chột dạ.

Không lẽ tối qua mình mộng du, chạy về tìm Thẩm Vọng ngủ cùng ư?

Cô quay đầu lại đánh giá căn phòng một lượt, quả nhiên không có chuyện đó!

Tim Cố Sanh Sanh đập chậm lại, cô quay về trừng mắt với Thẩm Vọng, tự tin mười phần: "Anh..."

"Mấy hôm nay bận quá nên mới quên mất." Thẩm Vọng mở miệng, giọng nói sáng sớm có chút khản đặc lười nhác, anh nói: "Chờ sau này dẫn em đi bù."

"Còn gì nữa?" Cố Sanh Sanh trợn mắt, đôi mắt long lanh ngập nước, chờ anh nói tiếp.

"..." Cánh môi xinh đẹp của Thẩm Vọng như bị dính chặt, nhấp mấy lần lại không nói nên lời.

Cố Sanh Sanh hất cằm, ngữ khí dịu dàng như nước, tựa một chú mèo nhỏ lên mặt: "Nói, lúc anh hung dữ với tôi không phải nói nhiều lắm sao?"

Đúng là được đằng chân lân đằng đầu, kiểu này thật sự muốn cưỡi lên đầu anh đây mà. Sắc mặt Thẩm Vọng khẽ biến hóa, cuối cùng nhả ra một câu: "Tôi sai rồi."

Cố Sanh Sanh kinh ngạc mở to hai mắt. Thẩm Vọng biết nhận sai á? Cô ngồi thẳng dậy, chuồn ra khỏi lòng Thẩm Vọng.

Khó khăn lắm Thẩm Vọng mới nói được câu nói kia, Cố Sanh Sanh chẳng để cho anh chút phản ứng nào, lại còn dám bỏ trốn, anh nổi giận đến sắc mặt trầm xuống: "Chạy đi đâu!"

Cố Sanh Sanh đã quay trở lại. Cô huơ huơ điện thoại, nói: "Anh lặp lại lần nữa, tôi phải lưu lại mới được."

"..." Khóe môi Thẩm Vọng nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, "Đến đây."

Cố Sanh Sanh không thèm đi qua, cô đứng chân trần trên sàn nhà: "Còn bóp nữa thì tôi không tha thứ cho anh đâu đấy !"

Hai người giằng co nửa ngày, Thẩm Vọng nói: "Được, hôm nay em lớn nhất."

Cố Sanh Sanh măt mày hớn hở ám chỉ: "Nghe Tuyết Nhi nói có một nhà hàng ngoài trời trong trung tâm thành phố, lãng mạn với nổi tiếng lắm."

"..." Thẩm Vọng nói, "Chờ em quay phim về rồi đi."

Lúc này Cố Sanh Sanh mới thỏa mãn chui lại vào trong chăn, dán bàn chân lạnh lẽo lên người Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng bọc chân cô lại: "Không giận nữa à?"

"Trước đó rất giận, giờ thì hết rồi." Cố Sanh Sanh còn ra vẻ hiểu chuyện: "Tôi biết anh bận công việc."

Thẩm Vọng giống như một thiết bị được lập trình sẵn, kỷ luật tự giác nghiêm ngặt, mỗi lần làm việc đều không biết mệt mỏi. Hai mắt anh không tiện, ngày nào cũng có trợ lý bên cạnh đọc tài liệu cho anh, một đám số liệu vào tai Cố Sanh Sanh khiến cô hoa mắt chóng mặt, thế mà anh lại có thể phán đoán quyết sách chính xác. Một quái vật tầm cỡ như vậy, bảo sao có thể chèo chống cả Thẩm thị đồ sộ, đến Thẩm Đình Sâm cũng không đấu lại anh.

Có Cố Sanh Sanh ngoan ngoãn bên cạnh, Thẩm Vọng cảm thấy tim mình như đang ngâm trong nước ấm, mềm mại khôn xiết. Đang lúc Cố Sanh Sanh còn dán chân lên bụng mình cũng không gạt đi, còn giúp cô sưởi ấm cánh tay nhỏ lạnh buốt.

Làm hòa cả một buổi sáng, Thẩm Vọng đã chịu chấp nhận không bóp mặt cô nữa. Cố Sanh Sanh liền đắc ý vênh váo, lúc ăn sáng còn gắp hết lòng đó trứng gà sang đĩa của Thẩm Vọng, rốt cuộc cũng thành công chọc Thẩm Vọng nhéo gáy cô.

Một buổi sáng cãi cọ ầm ĩ qua đi, đã đến lúc Cố Sanh Sanh rời khỏi biệt thự Thẩm gia vào đoàn quay phim.

"Hồng y giai nhân bạch y hữu, triều đồng hoan ca mộ đồng tửu." là một bộ tiểu thuyết nam tần kinh điển, liên quan đến câu chuyện cuộc đời nam chính Ngụy Vô Song, xây dựng thế lực thu phục hậu cung, về sau lại chấp nhận từ bỏ ngôi vị hoàng đế, cùng hồng nhan tri kỷ thoái ẩn giang hồ.

Cuốn tiểu thuyết này có thể được đông đảo khán giả nam chú ý không chỉ vì quy mô rộng lớn, tình tiết xuất sắc, mà còn nhờ hai nhân vật nữ có tính cách trái ngược, hai nữ chủ Ninh Ca và Chu Hàn Chỉ tựa như hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ, mãi đến tận 10 năm sau khi kết thúc vẫn còn có thể làm nên những trận gió tanh mưa máu trên các diễn đàn khác.

Mang tính chất hồi ức của một thế hệ, thu về hàng chục triệu lượt truy cập, là bộ phim quan trọng nhất của Tranh Ninh trong năm tới.

Đạo diễn Trương trước giờ nổi tiếng nghiêm khắc, quay phim ghét nhất những người đi cửa sau, bởi vậy mà đắc tội với không biết bao nhiêu người. Nhưng hầu hết những bộ phim do ông sản xuất đều rất ăn khách, còn được giới phê bình hết lời khen ngợi, các nhà đầu tư mặc dù chán ghét ông nhưng cũng không thể không bóp mũi vuốt đuôi ông vài lời.

Cuộc tuyển chọn của vẫn chưa chốt vai diễn chính thức, mọi người đều chờ đợi lần thử tạo hình ngày hôm nay. Ở trường quay Cố Sanh Sanh gặp lại vài người quen. Cố Vân Yên đã biết trước, cả Tịch Tuyết Nhi và An Hà đều vượt qua vòng sơ tuyển. Còn lại toàn những gương mặt mới, là các diễn viên trẻ tuyến 18, diện mạo mỗi người đều có nét đặc sắc riêng, khí chất không hề tầm thường, có thể thấy mắt nhìn của đạo diễn Trương tốt cỡ nào.

So với lần trước, Cố Vân Yên hôm nay tiều tụy hơn rất nhiều. Thần sắc của Tịch Tuyết Nhi và An Hà lại rực rỡ tỏa sáng, lôi kéo Cố Sanh Sanh thì thầm: "Sanh Sanh, cậu định thử nhân vật nào đó?"

Đạo diễn Trương hứng thú chen vào: "Cô muốn diễn nhân vật nào vậy? Chu Hàn Chỉ hay Ninh Ca?"

Biên kịch cười nói: "Tôi đoán là Chu Hàn Chỉ."

Một bên là bông hồng đỏ, một bên là bông hồng trắng, luận giá trị nhan sắc Cố Sanh Sanh đều có thể đảm nhiệm được. Nhưng Chu Chỉ Hàn và nam chính Ngụy Vô Song không đến được với nhau, hơn nữa ở giai đoạn sau còn hắc hóa, nhân vật này có tính khiêu chiến và ấn tượng hơn Ninh Ca rất nhiều.

Các diễn viên đến tham gia thử vai, ai cũng muốn giành giật nhân vật Chu Hàn Chỉ này.

Cố Sanh Sanh không mảy may suy nghĩ, tuyên bố gần như ngay tức khắc: "Tôi muốn Sở Minh Phù."

Đạo diễn Trương ngây người: "Sở Minh Phù?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK