Trở lại biệt thự đã là 12 giờ khuya. Tuyết bay dày đặc, nhìn từ xa trông khu biệt thự như một túp lều trắng nhỏ trong truyện cổ tích, ánh đèn thật ấm áp.
Thẩm Vọng vốn không ưa náo nhiệt, nên cả biệt thự cũng an tĩnh quạnh quẽ theo. Mà Cố Sanh Sanh lại nhát gan, luôn muốn trong nhà phải có đèn sáng, có hơi người. Lúc này xem ra cũng có chút tác dụng.
Thẩm Vọng thu hồi tầm mắt, chuyển về trên mặt Cố Sanh Sanh. Cô đi được nửa đường liền lăn ra ngủ mất, phần mặt gối lên tay anh đã đỏ ửng lên.
Xe dừng lại, chị Lý chạy ra nghênh đón: "Tiên sinh, phu nhân..."
Thẩm Vọng làm động tác im lặng, chị Lý nhìn vào xe mới thấy trong lòng Thẩm Vọng đang ôm một người, nửa khuôn mặt trắng nhỏ lộ ra khỏi áo khoác lông đen dày cộm, ngoài phu nhân ra còn có thể là ai khác được.
Thẩm Vọng vừa động, Cố Sanh Sanh trong lòng anh đã tỉnh: "Ưʍ... Đây là đâu vậy?"
Áo lông trượt xuống, một đôi mắt ngập nước cùng cánh môi hồng phấn lộ ra, trên má còn có vết đỏ do nút áo sơ mi của anh in lên.
Thẩm Vọng thả nhẹ lời nói: "Về nhà rồi."
Cố Sanh Sanh xoa mắt ngồi dậy: "Đến nhà nhanh vậy sao. Điện thoại của tôi đâu rồi?"
Dáng vẻ lúc mới ngủ dậy của Cố Sanh Sanh thật đáng yêu, cô hơi dựa vào vai Thẩm Vọng, có vẻ đã quên bẵng chuyện lúc nãy rồi.
Thẩm Vọng thở phào nhẹ nhõm, hu tôn hà quý* tự mình giúp cô lấy điện thoại dưới ghế ra rồi đưa cho cô.
*Hu tôn hà quý: hạ mình làm việc gì đó.
Cố Sanh Sanh cầm điện thoại, bắt đầu lầm bầm: "Tôi phải báo bình an cho An Hà với Tuyết Nhi. À đúng rồi, anh có muốn nhắn nhủ gì cho Tuyết Nhi không?"
Thẩm Vọng vô cảm gõ cửa sổ xe: "Tôi muốn xuống xe!"
Cố Sanh Sanh hừ một tiếng, đẩy cửa xe xuống trước.
Không khí lạnh lẽo ập vào mặt, Cố Sanh Sanh run lập cập: "Lạnh quá, sao mà lạnh dữ vậy!"
Chị Lý che dù cho cô, cười nói: "Tuyết rơi mấy ngày nay tất nhiên sẽ lạnh rồi. Chắc là có tuyết đến lúc ăn Tết luôn đấy."
Vệ sĩ đẩy xe lăn ra, Thẩm Vọng được đỡ ngồi lên xe, tầm mắt vẫn cố định vào Cố Sanh Sanh. Cô đứng một bên nói chuyện với chị Lý, không giống bình thường ngoan ngoãn chạy đến đẩy xe lăn, còn chẳng thèm nhìn anh lấy một lần.
Chị Lý cười nói: "Phu nhân, bữa khuya đêm nay ăn ngay bây giờ luôn ạ?"
Cố Sanh Sanh hỏi: "Bữa khuya gì cơ?"
Chị Lý giải thích: "Tiên sinh dặn người làm chuẩn bị bữa khuya cho cô, đều là mấy món cô thích ăn, còn có bánh hạnh nhân và điểm tâm lần trước cô yêu cầu nữa, tất cả đều có hết."
Chị Lý nói rất nhiều, Thẩm Vọng nghe được một số điểm mấu chốt, lúc Cố Sanh Sanh nhìn qua thì thấy anh đang mỉm cười, khéo môi hơi cong lên.
Bởi vì Thẩm Vọng đã rất lâu không cười, cơ trên mặt đều cứng đờ, lại thêm cười khá dè dặt, một nụ cười này hiển nhiên phản tác dụng, vào mắt Cố Sanh Sanh biến thành đang khiêu khích.
Cố Sanh Sanh vốn không bực tức gì, nhìn thấy anh dám cười lạnh như vậy liền nổi giận khoanh tay: "Tôi không ăn! Ghét hạnh nhân nhất!"
Chị Lý lần đầu tiên thấy phu nhân tức giận nên định cười, quay sang nhìn sắc mặt cứng nhắc của Thẩm Vọng đành nhịn trở về.
Xung quanh Thẩm Vọng lại phát ra luồng khí lạnh lẽo. Vệ sĩ và đám người hầu đồng loạt cụp mắt, tránh cho bị cuồng phong quét đến.
Mặt Thẩm Vọng biến sắc, lấy cái hộp trong ngực đưa cho vệ sĩ: "Ném đi."
"Cái này..." Vệ sĩ nhận lấy đồ vật như củ khoai lang nóng phỏng tay, "Ném đi thì tiếc quá..."
Thẩm Vọng liếc mắt một phát, vệ sĩ vội vàng gật đầu: "Vâng, tôi ném ngay đây ạ."
Cố Sanh Sanh lén nhìn hộp điểm tâm, nghe mấy lời này nhịn không được liền nói: "Lãng phí đồ ăn sẽ bị sét đánh."
Thẩm Vọng cười lạnh: "Có phải của em đâu."
Thốt xong một câu liền cảm thấy không ổn ngay lập tức. Cơ thể Cố Sanh Sanh nhoáng lên, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, vành mắt phiếm hồng theo, trước mắt nhanh chóng nổi lên một tầng hơi nước.
Tim Thẩm Vọng như bị ai bóp lấy. Ngại xung quanh nhiều người nên không thể xuống nước dỗ dành cô, đành phải trơ mắt nhìn Cố Sanh Sanh đỏ mắt, quay đầu chạy đi.
Thẩm Vọng trầm giọng, rống thẳng vào đám người hầu đang đứng ngây ngốc: "Còn không mau đuổi theo!"
Chị Lý bừng tỉnh, dẫn đầu chạy trước: "Phu nhân chạy chậm một chút, đất có tuyết trơn lắm!"
Cố Sanh Sanh chạy đến cửa thì đứng lại quay đầu nhìn trộm. Thấy có người đuổi theo phía sau, liền yên tâm tiếp tục đi lên lầu.
Thẩm Vọng xoa xoa thái dương, tuy rất sốt ruột nhưng nhịn không được phải bật cười.
Chuyện đầu tiên Cố Sanh Sanh làm khi về tới nhà chính là đi tắm. Bồn tắm trong khách sạn quá nhỏ hẹp, làm sao thoải mái bằng ở nhà được.
Bồn tắm xả đầy nước ấm, cánh hoa tươi mới vận chuyển theo đường hàng không được rải vào nước, hương thơm ngào ngạt. Cố Sanh Sanh gối đầu lên cánh tay cạnh bồn tắm, một người hầu mát xa cho cô, một người cầm lược chải thẳng mái tóc dài của cô, dòng nước tuôn xuống trên vai, phát sáng lấp lánh.
Dưới ánh đèn, da thịt Cố Sanh Sanh trắng như tuyết, mái tóc đen láy ướt đẫm rơi trên người, đôi môi màu hồng nhạt quyến rũ, khiến đám người hầu xung quanh có chút đỏ mặt.
Cố Sanh Sanh cắn ống hút một ngụm nước trái cây, khuôn mặt bị nước sưởi ấm hồng hây hây, thích thú híp mắt như một chú mèo nhỏ.
Có lần Cố Sanh Sanh đòi người làm hầu hạ cô tắm, Thẩm Vọng lại đen mặt đuổi người đi, còn nói cô xa hoa phung phí. Cố Sanh Sanh vốc một nắm nước, đồ Thẩm Vọng đáng ghét!
Nữ giúp việc vô tội bị nước bắn lên mặt: "Phu nhân, tôi... tôi xoa bóp không tốt sao?"
Cố Sanh Sanh vội lau mặt cho cô: "Không có, tốt lắm."
*****
"Nhớ mày quá à..."
Thẩm Vọng vừa vào cửa đã nghe thấy những lời này, bên tai liền nóng lên. Còn tưởng cô giận dỗi lâu lắm, ai ngờ vừa quay đầu cái là lại làm nũng.
Định nói với cô 'buồn nôn quá' thì chợt nghĩ, liệu tiểu quái vật nghe xong có khóc rống lên không nhỉ? Thẩm Vọng đang do dự, lại nghe Cố Sanh Sanh vui vẻ nói chuyện: "Mày nữa! Nhớ mày muốn chết..."
*Chỗ này chế Vọng hớ hàng tưởng Sanh Sanh nhớ ảnh á =))))
Phòng ngủ không có gì thay đổi so với trước lúc Cố Sanh Sanh rời đi, ánh đèn nhu hòa sáng ngời, chiếc giường kingsize rộng rãi êm ái, bên trên bày rất nhiều đệm mềm mà Cố Sanh Sanh thích nhất.
Cố Sanh Sanh ngủ một giấc trên xe, tắm xong tinh thần lại thoải mái, đang không ngừng quay cuồng trên giường, chào hỏi thâm tình cùng các bạn chăn bạn đệm.
Bỗng nhiên phía sau ót bị nện một phát, thứ vừa bay đến là một cái đệm lót lưng có họa tiết con gấu.
Lần đầu tiên mua hàng trên mạng, Cố Sanh Sanh đã cẩn thận lựa chọn miếng đệm lót lưng này cho Thẩm Vọng, 39.9 tệ còn được bao ship. Thẩm Vọng sử dụng mãi thành thói quen, đến lúc mắt nhìn thấy được cũng không vứt nó đi.
Cố Sanh Sanh chộp lấy miếng đệm lót, quay đầu lại thấy Thẩm Vọng đang đẩy xe lăn mang một thân lạnh đến gần cô.
Cố Sanh Sanh định ném miếng đệm cho anh, nghĩ ngợi một chút lại đổi thành cái đệm mềm khác.
Thẩm Vọng giơ tay lên tiếp được, nói với cô: "Trả cái đệm kia cho tôi."
Cố Sanh Sanh giấu nó đi: "Dựa vào đâu, cái này là của tôi mua."
Thẩm Vọng tỉnh bơ: "Tặng tôi rồi thì chính là của tôi."
Cố Sanh Sanh ra vẻ như đang ghi hận: "Dù sao anh cũng không cần, ném đi cho rồi."
"Ồ, lợi hại quá." Thẩm Vọng mỉm cười, bình tĩnh nâng cằm lên: "Em ném thử tôi xem."
"..." Cố Sanh Sanh cầm miếng đệm hình gấu lên, chú gấu nhỏ đáng yêu với cặp mắt đen láy đang nhìn cô, rốt cuộc cảm thấy có chút không nỡ, nhưng vẫn mạnh miệng: "Anh không cần, tôi đem cho thợ làm vườn dùng."
Thẩm Vọng phẫn nộ nói: "Ai nói tôi không cần."
Cố Sanh Sanh: "Không phải anh dùng nó chọi tôi sao? Gấp cái gì chứ."
"Ai gấp?" Thẩm Vọng nhăn mày, bắt lấy cổ tay Cố Sanh Sanh đoạt đệm đi.
Cố Sanh Sanh nhanh như cắt đổi miếng đệm sang tay khác, còn giấu ra phía sau lưng. Thẩm Vọng cười lạnh, vặn cánh tay phải của cô trở về lại.
Cố Sanh Sanh trong tình thế bắt buộc đành phải nhét miếng đệm vào cổ váy ngủ.
Thẩm Vọng: "..."
Cố Sanh Sanh dáng người mảnh mai duyên dáng, trước ngực bỗng nhiên có một khối to lớn lồi lên, trông hết sức gợϊ ȶìиɦ. Cũng may váy ngủ khá rộng, miếng đệm liền rơi xuống trên bụng. Nhìn cô lúc này không khác gì đang mang thai được 5 tháng.
Cố Sanh Sanh không cảm thấy có gì không đúng, cô vỗ vỗ miếng đệm khiêu khích Thẩm Vọng: "Dù sao anh cũng không quý quà tôi tặng, tôi muốn lấy lại!"
Thẩm Vọng liếc nhìn khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Cố Sanh Sanh thêm vài lần, như để cố quên đi sự ghét bỏ về chỉ số IQ của cô. Có thể thấy anh thật sự nổi giận rồi.
Thẩm Vọng chống tay lên mép giường, giẫm mạnh chân phải xuống đất, đứng thẳng lên.
Dáng người Thẩm Vọng rất cao, bộ vest công sở màu đen mang lại hiệu ứng thị giác mạnh mẽ khác thường, quý phái mà ác liệt, khí thế bức người. Cố Sanh Sanh nhất thời ngây người, trong giây lát liền bị thân hình cao lớn kia đè xuống dưới.
Cố Sanh Sanh ngược lại rất vui vẻ, ôm cổ anh nói: "Anh có thể đứng lên được rồi!"
Trên trán Thẩm Vọng thấm một tầng mồ hôi mỏng, hô hấp có chút dồn dập, thấy động tác này của cô đột nhiên sinh ra một tia không vui.
Lúc này Cố Sanh Sanh mới chợt nhớ ra mình vẫn còn đang tức giận, lập tức rút tay lại: "Anh đè tôi làm gì?"
Thẩm Vọng chống hai tay bên sườn mặt Cố Sanh Sanh, giọng nói khàn khàn: "Em giấu quà của tôi trong đó, đây là muốn tôi tự tay khui quà sao?"
"... Còn lâu." Cố Sanh Sanh ngây thơ thoáng ngửi thấy mùi nguy hiểm liền bò dậy bỏ chạy, lại bị anh bắt lấy cổ chân, kéo một phát ngã thẳng ra chăn.
Cố Sanh Sanh níu chăn trong vô vọng, cổ chân lại bị giật mạnh lần nữa, cả người cô trượt hẳn về phía sau. Thẩm Vọng giữ đầu gối cô, tách hai chân cô ra, quấn chúng lên vòng eo rắn chắc của mình.
Cố Sanh Sanh thử vùng vẫy vài lần, có điều mấy cử động chống đối này căn bản không hề hấn gì với anh, ngược lại còn làm cho tà váy bị kéo cao lên, một đoạn cẳng chân trơn nhẵn lộ ra, sáng bóng dưới ánh đèn.
Tiếng Thẩm Vọng trở nên khàn đặc: "Có lấy ra không?"
Hơi thở ấm nóng của Thẩm Vọng phả trên mặt, gò má Cố Sanh Sanh cũng bị nóng theo, đỏ lên như được đánh phấn, vì làn da quá trắng nên không thể che giấu được.
Cô vẫn còn cứng miệng: "Tự anh lấy đi!"
Thẩm Vọng thoáng trầm mặc, đáy mắt chợt hiện lên một tia nóng bỏng. Yết hầu anh khẽ động: "Là em nói đấy nhé."
Cố Sanh Sanh bị anh nhìn đến nổi da gà, cơ thể hơi chuyển động: "Tôi đùa thôi."
Thẩm Vọng giam hai tay cô lại trên đỉnh đầu, ánh mắt quét trên người cô tựa đang đánh giá con mồi, dường như tự hỏi nên bắt đầu cắn từ chỗ nào.
Cố Sanh Sanh òa khóc thành tiếng.
Thẩm Vọng hừ lạnh: "Tiết kiệm sức lực, chờ chút nữa rồi khóc."
Cố Sanh Sanh liền im phăng phắc, bĩu môi trừng mắt nhìn anh, cặp mắt đẫm nước hệt như mèo con mới chào đời. Chiếc váy ngủ ren rộng thùng thình bên ngoài khiến cô càng giống một thiên sứ, vừa trong sáng vừa ngây thơ.
Thẩm Vọng mặt đối mặt với cô, bàn tay to hạ xuống thấp hơn một chút. Sẽ hơi khiếm nhã nếu thò vào từ cổ áo cô, nhưng nếu đi từ phía dưới tà váy lên thì càng bỉ ổi hơn nhiều.
Cố Sanh Sanh thấy tay Thẩm Vọng cứ huơ qua huơ lại trước ngực mình, vẻ mặt lúc sáng lúc tối giống hệt như mấy tên hái hoa tặc trong phim, liền sợ đến run lẩy bẩy: "Trả cho anh là được chứ gì? Thả tôi ra đi, tôi lấy cho anh."
Người Cố Sanh Sanh tản ra mùi thơm ấm áp độc nhất chỉ sau khi tắm xong mới có, da dẻ trơn mịn như ngọc dương chi. Thẩm Vọng nhìn hàng mi chớp chớp của cô, con ác quỷ nấp sâu trong xương cốt lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch: "Lấy nó ra thì tôi đứng dậy."
"Được." Cố Sanh Sanh giật giật ngón tay, "Vậy anh thả tay tôi ra trước đã."
"..." Biết sợ nhanh nhỉ. Thẩm Vọng hít một hơi thật sâu rồi thả tay cô ra.
Cố Sanh Sanh lập tức bò dậy, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng bừng, mái tóc dài rối tung, giống như vừa bị người khác bắt nạt một trận. Cô vừa bò vừa liếc Thẩm Vọng một cái.
Thẩm Vọng nhướn mày, Cố Sanh Sanh đã nhanh chân chạy đi xoay người lại, Thẩm Vọng chỉ thấy xương bả vai mảnh khảnh sau lưng cô khẽ nhúc nhích, đáng yêu cực kỳ.
Cố Sanh Sanh lôi miếng đệm từ cổ áo ra, gò má cô ửng hồng, ném nó cho Thẩm Vọng.
Thẩm Vọng nhận lấy, sờ thấy lớp vải bông mềm bên ngoài có chút ấm ấm, liền nhịn không được mà đưa lên ngửi thử.
Cố Sanh Sanh trợn tròn hai mắt: "Anh... anh ngửi nó làm gì!"
Thẩm Vọng lúc này mới ý thức được hành động vừa rồi của mình, vốn dĩ anh cảm thấy cũng không có gì, nhưng thấy bộ dáng hoảng sợ của Cố Sanh Sanh lại thẹn quá hóa giận: "Bị dính đầy mùi của em rồi."
"Làm gì có mùi gì, tôi mới tắm xong!" Cố Sanh Sanh tức khắc dựng lông lên.
Thẩm Vọng bình tĩnh nói: "Em ngửi thử xem."
Cố Sanh Sanh tin thật, thò người qua ngửi thử, miếng đệm nhỏ ngày nào cũng được giặt tẩy phát ra mùi hương sạch sẽ: "Làm gì có mùi gì?"
"Mùi sữa." Thẩm Vọng chặn ngang ôm lấy cô, "Do em cọ vào."
Cố Sanh Sanh chợt hiểu ra, liền cả giận thu nắm đấm đánh ngực Thẩm Vọng bịch bịch mấy cái.
Mấy ngày nay đi quay phim, Cố Sanh Sanh đã luyện thêm được không ít quyền cước, Thẩm Vọng bị đánh ho khụ khụ vài tiếng bèn giữ tay cô lại: "Đủ rồi, còn đánh nữa tôi đánh lại bây giờ... đánh xong không được nổi giận nữa biết chưa?"
Thẩm Vọng tự thấy ngữ điệu của mình quá ôn nhu, âm lượng thấp dần rồi lúng túng ngừng hẳn.
Cố Sanh Sanh trong lòng anh mặt đỏ bừng, hai mắt được một tầng nước bao phủ tỏa sáng lấp lánh, lại còn cố tình giả vờ tức giận: "Anh cũng biết tôi đang nổi giận?"
Chết thật. Sự kiềm chế dè dặt lúc nãy của Thẩm Vọng hoàn toàn sụp đổ, anh cọ nhẹ chóp mũi lên Cố Sanh Sanh: "Giờ còn giận không?"
Cố Sanh Sanh sợ nhột muốn trốn đi, thật ra cô không có giận dỗi gì, nghe Thẩm Vọng nhắc đến liền nhớ lại: "Lúc nãy anh hung dữ với tôi, ném bánh của tôi đi, còn dám khen Tuyết Nhi xinh đẹp nữa."
Thẩm Vọng quyết định lái sang chuyện khác: "Em sờ thử ngực tôi xem có gì trong đó."
Cố Sanh Sanh chớp mắt nhìn anh, nhanh nhẹn thò tay qua: "Cứng cứng nè, thứ gì thế?"
"..." Thẩm Vọng rống lên: "Sờ lên trên!"
=====
Mọi người có thấy gì mới khummm? Là bìa truyện mới đóoo hihi