Mục lục
LÀM NŨNG VỚI LÃO ĐẠI TÀN TẬT
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: hanthy915

Cố Sanh Sanh bị ép ngồi chính giữa Thẩm Vọng và ông cụ Thẩm, cô lén lút nhìn Thẩm Vọng một cái. Thẩm Vọng yên lặng nhìn thẳng màn hình, đường cong sườn mặt anh tuấn sắc bén, nhìn không ra vẻ mặt lúc này.

Cố Sanh Sanh không nhịn được mà cảm thấy hồi hộp, lúc thì sợ mình trang điểm quá nhẹ nên lên hình không được xinh đẹp, khi thì lo lắng mình diễn quá tệ. Tóm lại, tí nữa mà Thẩm Vọng dám lộ ra một chút ý cười cợt cô thì cô sẽ lập tức bơ anh luôn!

Thẩm Vọng cảm nhận được ánh mắt của Cố Sanh Sanh, nên khẽ siết chặt tay cô, cho cô một nụ cười trấn an. Cố Sanh Sanh dùng sức rút tay ra nhưng không được vì Thẩm Vọng nắm rất chặt.

Cố Sanh Sanh bực bội cào lòng bàn tay anh, nhéo một cái mạnh. Thẩm Vọng vẫn bất động ngồi đó, đầu lông mày cũng chẳng thèm nhúc nhích, anh kéo áo khoác ra, nhét tay Cố Sanh Sanh vào trong ngực.

Mười ngón tay đan xen nhau.

Ông cụ Thẩm và đám người Thẩm gia đang ngồi xung quanh, hành động thân mật trước nhiều người thế này khiến gò má của Cố Sanh Sanh đỏ bừng lên. Đáng ghét thật, Thẩm Vọng chắc chắn biết cô thích sĩ diện, sẽ không làm loạn trước mặt ông nội.

Cố Sanh Sanh suy nghĩ miên man, đoạn dạo giới thiệu đầu phim đã kết thúc, khung cảnh đầu tiên xuất hiện.

Chim đại bàng sải cánh trên bầu trời. Dưới chân núi tuyết trắng xóa, một thiếu niên với trang phục rách rưới chật vật bò lết, phía bên kia, một đám nam nữ đội mũ lông chồn cưỡi ngựa phi như bay, theo phía sau là vài chục con chó săn.

Thiếu nữ dẫn đầu quấn áo choàng màu đỏ tươi, đứng giữa trời tuyết chói lóa hệt như một giọt máu.

Ánh mắt Thẩm Vọng ngưng tụ lại, chăm chú quan sát thân ảnh đỏ rực trên màn hình không chớp mắt.

Ông cụ Thẩm mang kính lão, cười ha hả: "Ấy, cô gái đồ đỏ kia là Sanh Sanh phải không?"

"Bắt mắt quá!"

"Chuyển cảnh rồi!"

Thiếu niên Ngụy Vô Song chạy trốn đến núi tuyết, bị chó dữ tấn công, dưới tình thế cấp bách phải ra tay gϊếŧ chó, không ngờ đã gϊếŧ phải thú cưng của đại tiểu thư Sở Minh Phù.

Sở Minh Phù cầm roi quất vài cái, mãi cho đến khi Ngụy Vô Song máu me đầy mặt mới chịu ngừng. Chàng trai lăn lộn trong đống tuyết, ngẩng đầu đầy oán hận, thiếu nữ áo đỏ lập tức cúi người, từ trên cao nhìn xuống hắn.

Gió lớn nổi lên cuốn mũ áo choàng rơi xuống, để lộ ra cặp mắt đằng đằng sát khí của cô gái. Đó là một khuôn mặt xinh đẹp sống động, khiến chàng trai không dám thở mạnh, thậm chí quên mất phải trốn mũi kiếm sắp đâm vào tim mình.

Trong đại sảnh cũng yên lặng theo. Đến cả đứa trẻ luôn ầm ĩ không ngừng cũng chỉ vào màn hình nói: "Trắng quá!"

Đám người như bừng tỉnh khỏi cơn mê, xì xầm bàn tán: "Đẹp quá đi!"

"Không ngờ Sanh Sanh lên hình lại xinh đẹp như vậy!"

Những lời nói khích lệ của mọi người đều là thật lòng thật dạ. Họ vốn nghĩ Cố Sanh Sanh chỉ là bình hoa, lại không nghĩ đến cô vào vai cổ trang có thể diễm lệ đến như vậy. Ông cụ Thẩm đắc ý vỗ vai Thẩm Vọng: "Nhóc con may mắn lắm đấy nhé!"

Thẩm Vọng thấp giọng "dạ" một tiếng, câu trả lời bị nhấn chìm trong bầu không khí ồn ào, không ai nghe thấy được. Anh nghiêng đầu nhìn Cố Sanh Sanh bên cạnh, những ý nghĩ độc chiếm tối tăm mãnh liệt cùng đố kỵ dần nuốt chửng tâm trí anh, thật muốn giấu cô đi, không để bất cứ kẻ nào ngấp nghé đến.

Thẩm Vọng siết chặt tay, kiềm chế nỗi xúc động muốn ôm cô vào lòng.

Cố Sanh Sanh vẫn luôn nghiên cứu sắc mặt của Thẩm Vọng, chưa nghe được lời khen ngợi nào đã bị anh bóp tay, cô kêu lên: "Đau đau đau..."

Thẩm Vọng hoàn hồn, vội vàng lôi ray cô ra kiểm tra, trên bàn tay trắng trẻo của Cố Sanh Sanh có ba dấu ấn đỏ đỏ. Cả người Cố Sanh Sanh không có chỗ nào là không mềm, chỉ cần bóp nhẹ một chút là ngay lập tức để lại vết tích.

Thẩm Vọng nhíu mày, nhẹ nhàng vuốt ve những vết đỏ kia, sau đó áp sát bên tai Cố Sanh Sanh, thấp giọng nói: "Anh xin lỗi, có đau không?"

Cố Sanh Sanh tức giận đẩy tay anh ra: "Anh cố ý!"

Thẩm Vọng giữ tay cô lại, Cố Sanh Sanh không muốn cho anh nắm, bàn tay của hai người bắt đầu đánh nhau sau lớp áo khoác.

Ông cụ Thẩm nhìn hai người, vui vẻ nói: "Thì ra Sanh Sanh biết cưỡi ngựa! Động tác quất roi đẹp quá!"

Cố Sanh Sanh nhanh chóng ngừng tay, một giây sau liền nở nụ cười ngọt ngào, *ngoan ngoãn.jpg*.

Thẩm Vọng thừa dịp nắm tay cô, mười ngón tay lại lồng vào nhau. Người nào đó còn ra vẻ đứng đắn ngay thẳng đồng tình với nhận xét của ông nội: "Vâng. Rất đẹp."

Không biết là khen Cố Sanh Sanh đánh roi đẹp, hay là nói mặt cô đẹp nữa.

Trong chốc lát, khuôn mặt nhỏ Cố Sanh Sanh rạng rỡ hẳn lên, cái đuôi nhỏ sau lưng vểnh đến tận trời, nhưng vẫn vờ quay mặt sang một bên, bổn cô nương vẫn còn dỗi đấy nhé.

Thẩm Vọng suýt chút nữa cười phì ra, anh bóc một cái bánh mềm nhân đậu đỏ hải đường đưa lên trước miệng Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh hít hà, dè dặt một lúc mới từ từ há miệng ra.

Đúng lúc này, ông cụ Thẩm nhìn qua, Thẩm Vọng lập tức thu tay nhét bánh vào miệng mình.

Cố Sanh Sanh đần mặt ngay tại chỗ.

Xin tuyên bố, tình cảm giữa hai người chính thức rạn nứt.

Ông cụ Thẩm còn đẩy Thẩm Vọng: "Sao cháu chỉ biết lo cho mình thế, mau đút Sanh Sanh một miếng đi, mấy món này đều là bánh ngọt cả."

Yết hầu Thẩm Vọng khẽ động, nuốt nguyên cái bánh có mức đường vượt quá sức chịu đựng xuống, nói: "Bác sĩ dặn ông không được ăn ngọt quá nhiều."

Ông cụ Thẩm nghẹn họng, bèn vội vàng lái sang chuyện khác: "Ấy, tới Sanh Sanh nữa rồi kìa!"

Thẩm Vọng cũng không nói nữa, dời lực chú ý về lại màn hình, chuyên tâm nhìn Cố Sanh Sanh một thân đồ đỏ tung bay trong gió. Cố Sanh Sanh lên hình được tầm 1/3 tập 1, lần nào cô ra sân cũng khiến cho người xem kinh sợ vì nhan sắc của mình. Nếu nói lúc đầu chỉ vì để lấy lòng Cố Sanh Sanh, thì bây giờ tất cả mọi người đều bắt đầu bị kịch bản phim hấp dẫn.

"Cuối cùng Sở Minh Phù sẽ về với Ngụy Vô Song sao?"

"Sẽ không!" Những người trẻ tuổi đã từng xem qua nguyên tác lập tức thao thao bất tuyệt phổ cập kiến thức, nói đến đoạn sau này Ngụy Vô Song dây dưa không rõ với Ninh Ca và Chu Hàn Chỉ, đến ông cụ Thẩm cũng phải lên tiếng.

"Tên nhóc Ngụy Vô Song đứng núi này trông núi nọ, đồ đàn ông tồi!"

Cùng suy nghĩ với ông cụ không chỉ có một người.

Ngụy Vô Song được Sở gia cứu về, cùng Sở Minh Phù vượt qua một khoảng thời gian vô tư vui vẻ. Màn tương tác giữa đại tiểu thư ngạo kiều và chú cún nhỏ ngây thơ khiến cư dân mạng phải hú hét một trận. Tiếc là cặp đôi này không đi được đến cuối cùng, biết rõ là ngược nhau, nhưng hội fan CP vẫn được lập ra.

Một tập ngắn ngủi 30 phút chiếu xong, trên Weibo lập tức xuất hiện hàng loạt chủ đề hot, Sở Minh Phù chiếm 3 cái.

Cố Vân Yên nhấn mở một video hot với mô tả: Nhân vật phản diện – ngũ quan quyết định tam quan. CP thanh mai trúc mã, lên thuyền.

Trong video, Sở Minh Phù cột Ngụy Vô Song vào ngựa kéo lê trên mặt tuyết, vẻ mặt cười cợt bất cần, nhưng hễ cứ nhìn thấy khuôn mặt kia của cô là người xem lại không thể nào hận nổi.

Đoạn video dài mười mấy phút, lượt chia sẻ vượt qua hàng chục nghìn, bên dưới toàn là bình luận tập trung vào nhan sắc:

Hot comment 1: "Chị ơi, kéo em nè!!!"

HC 2: "Tôi muốn làm con ngựa kia..."

HC 3: "Thật sự không ngờ có một ngày fan của Ninh Ca lại biến thành fan Sở Minh Phù."

HC 4: "Vốn đang anti Cố Sanh Sanh, kể từ hôm nay phải chuyển qua làm fan thôi."

......

Tất nhiên cũng có vài người lái qua quá khứ đen tối của Cố Sanh Sanh, ngặt nỗi cư dân mạng đang truyền đắm trong nhan sắc và kịch bản phim, nên chẳng có ai thèm quan tâm. Còn có mấy fan mới nhịn không được mắng: "Anti biến hộ, ông đây thích nhìn mặt liên quan quái gì đến mày!"

Chuyển qua mấy chục trang sau mới thấy được rải rác mấy bình luận liên quan đến Ninh Ca: "Sở Minh Phù đẹp như vậy, không biết Ninh Ca phía sau còn đẹp cỡ nào nữa mới lấn át được cô ấy."

"Mặt mũi Cố Vân Yên quá nhạt nhẽo, fan Ninh Ca cảm thấy cực kỳ thất vọng."

Còn lại đều là các bình luận của fan hâm mộ Cố Vân Yên tuyên truyền cho Ninh Ca và . Thậm chí còn có fan Cố Vân Yên đăng video cắt ghép chỉnh sửa của Sở Minh Phù.

Cố Vân Yên nắm chặt điện thoại, trong lòng trào dâng một loại cảm xúc mãnh liệt, vừa phẫn uất lại vừa mất mác.

Đột nhiên trên vai được phủ thêm một cái áo khoác ấm áp. Cố Vân Yên ngẩng đầu, thấy Thẩm Đình Sâm đang đứng trước mặt mình.

Đối mặt với biểu cảm oán hận mà Cố Vân Yên không kịp thu lại, Thẩm Đình Sâm có chút sững sờ: "Sao thế, Vân Yên? Bên ngoài lạnh thế này, em ra đây làm gì?"

"Em..." Cố Vân Yên cuống quít rũ mắt, sắc mặt trầm xuống trong chốc lát, "Em... tâm trạng của em không tốt lắm, muốn ra ngoài hóng gió."

Thẩm Đình Sâm ôm người cô, giọng nói dịu dàng: "Vì sao? Chờ em lên hình rồi, tất cả mọi người sẽ ca ngợi em thôi."

Cố Vân Yên làm sao chịu để Thẩm Đình Sâm cảm thấy cô "ghen ghét Cố Sanh Sanh", liền vội vàng lắc đầu: "Không phải vì chuyện này. Chị Sanh Sanh được hoan nghênh như thế, em cũng thấy mừng thay chị ấy."

Thẩm Đình Sâm hỏi: "Vậy thì vì chuyện gì? Anh thấy em từ lúc ăn cơm tối đã bắt đầu nặng nề rồi."

Cố Vân Yên buồn bã đáp: "Người nhà anh không thích em. Em biết mình không khiến người khác yêu thích như chị Sanh Sanh, nhưng ngay cả đồ ăn em gắp ông nội cũng không thèm động vào."

Thẩm Đình Sâm cau mày nói: "Ông nội anh rất thích ăn đồ cứng giòn, không phải Sanh Sanh nhầm đâu. Mấy hôm nay em làm các món mềm như mỳ bánh gì đó, toàn những món ông nội không thích."

Cố Vân Yên biện giải: "Nhưng ông nội là người cao tuổi, sao có thể ăn mấy thứ đó được..."

Thẩm Đình Sâm không biết phải làm sao: "Ông nội kỵ nhất người khác chê ông già. Lần sau em nói chuyện phải cẩn thận một chút."

Gò má Cố Vân Yên đỏ dần, nước mắt lại dâng lên: "Em chỉ muốn làm cho ông thích em, khiến người nhà anh chấp nhận em... Thật xin lỗi, xem ra em là người thừa ở chỗ này rồi. Em đi vậy."

Thẩm Đình Sâm cau mày: "Bây giờ em đi đâu được?"

Cố Vân Yên ra vẻ kiên cường mỉm cười: "Không về nhà được, vẫn còn khách sạn mà. Em đến khách sạn cũng được."

Tim Thẩm Đình Sâm như vừa bị ai hung hăn bóp một cái, anh lập tức kéo Cố Vân Yên ôm vào ngực: "Em là vì lo lắng cho anh mới bị đuổi ra khỏi nhà. Anh đã đồng ý với em thì chắc chắn sẽ lo cho em thật tốt. Không phải chúng ta đã nói rồi sao? Chờ qua năm chuyển đến căn hộ của anh..."

"Anh nghĩ em là loại người gì vậy?" Bỗng nhiên Cố Vân Yên đẩy mạnh Thẩm Đình Sâm ra, hai mắt ngấn nước: "Ba mẹ và người nhà anh đều không chấp nhận em, sao em có thể sống chung với anh được."

Thẩm Đình Sâm dỗ thêm vài câu, nhưng Cố Vân Yên vẫn rất cương quyết, thậm chí còn bày tỏ sáng mai mình sẽ rời đi.

Cố Vân Yên biết cô phải nắm trái tim của Thẩm Đình Sâm thật chặt, nên phải nương theo "khẩu vị" của anh. Cô tuyệt đối sẽ không ở chung với Thẩm Đình Sâm cho đến khi nào anh chịu đính hôn với cô.

Thẩm Đình Sâm vuốt mặt mấy cái, mấy hôm nay có quá nhiều chuyện lặp đi lặp lại khiến anh phải hao tổn rất nhiều tâm sức. Đối diện với Cố Vân Yên cứng rắn chỉ có thể bất lực thở dài: "Được, tùy em. Ông nội còn ở phòng khách, anh không thể rời đi quá lâu. Đi trước đây."

Vốn là Cố Vân Yên muốn chờ anh dỗ dành thêm vài câu nữa thì thuận thế xuống đài, không ngờ anh lại có thể bỏ cô mà đi. Cô đứng một mình giữa trời gió đêm, nước mắt lại tuôn ra.

Có điều bên ngoài lạnh quá, Cố Vân Yên đứng một hồi rốt cuộc chịu không nổi, đành phải run rẩy trở về sảnh chính. Vừa đến dưới hiên thì đụng phải Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng ngồi trên xe lăn, ánh đèn vàng ấm trong sảnh chiếu lên bóng dáng anh đang châm trà, hệt như một cảnh phim điện ảnh.

Lòng Cố Vân Yên khẽ động, cô thấy xung quanh không có ai, bèn nhấc chân bước đến chỗ anh.

"Thẩm... thẩm tiên sinh." Tiếng nói rụt rè vang lên.

Thẩm Vọng không thèm nhấc mí mắt, ngón tay thon dài vuốt ve quanh tách trà đất con con, áo khoác đen làm nổi bật khí chất lạnh lùng quý phái của anh, quý đến mức không thể nào chạm vào được.

Cố Vân Yên đứng cách anh không đến 1 mét, có thể quan sát mặt anh rất rõ ràng. Trái tim Cố Vân Yên bỗng gia tăng vận tốc, cô ngượng ngùng hỏi anh: "Chỗ này lạnh lắm, sao anh lại ở đây? Chị Sanh Sanh đâu rồi?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK