Dù không được ai quan tâm nhưng Cố Vân Yên cũng không hề bị ảnh hưởng, cô vẫn tiếp tục nói chuyện với Cố Sanh Sanh: “Chị Sanh Sanh cũng thử vai Tuế Tuế ạ?”
Tịch Tuyết Nhi chặn trước: “Đạo diễn Trương vẫn tìm cô thử vai sao?”
Mảnh ghép thất bại nhất chính là nhân vật nữ chính của Cố Vân Yên, người trong đoàn phim đều biết đạo diễn Trương không hề hài lòng về cô gái này một chút nào.
Tịch Tuyết Nhi nói xong, nụ cười trên mặt Cố Vân Yên thoáng cứng ngắc.
Tịch Tuyết Nhi suýt xoa: “Tuế Tuế vốn là một tuyệt sắc mỹ nhân, cô đây... thích hợp ư?”
An Hà hùa theo: “Đừng nói như thế, quan trọng nhất là phải có lòng tin. Người ta có kinh nghiệm diễn tuyệt sắc mỹ nhân rồi đó nha~”
Hai cô người xướng kẻ họa, chọc Cố Vân Yên đến mức cười không nổi nữa.
Giữa lúc ba người cãi cọ, Cố Sanh Sanh và Tạ Tử Khanh lại không nói tiếng nào.
Cố Sanh Sanh ngẩng đầu nheo mắt nhìn Tạ Tử Khanh. Lần trước quay , Tạ Tử Khanh đã giúp đỡ cô rất nhiều, Cố Sanh Sanh thật sự không muốn Tạ Tử Khanh rơi vào cái hố này của Cố Vân Yên.
Cố Sanh Sanh mấp máy môi một lúc lâu nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, khuôn mặt nhỏ càng ngày càng rầu rĩ.
Bỗng Tạ Tử Khanh sải chân đi ra ngoài.
Cố Vân Yên thấy thế liền nói: “Tử Khanh, chờ tôi với.”
Cố Vân Yên nện đôi cao gót dưới chân, nhanh chóng đi ra ngoài, đồng thời vẫn không quên quay đầu bày ra tư thái người chiến thắng và cười một cái: “Chị Sanh Sanh, thử vai cố lên nhé.”
Nhìn hai người rời đi, Cố Sanh Sanh nói một cách kỳ lạ: “Trước kia Tạ Tử Khanh không thích Cố Vân Yên mà.”
An Hà: “Hay cho soái ca nói mù là mù. Sanh Sanh, đừng tức giận chi.”
Cố Sanh Sanh: “Hả? Tớ giận gì cơ?”
Tịch Tuyết Nhi vỗ vai cô: “Này, thấy người ngưỡng mộ mình và tình địch đứng chung một chỗ, khó chịu lắm chứ gì. Tạ Tử Khanh bể rồi, chúng ta không cần anh ta nữa.”
Cố Sanh Sanh: “??? Không nhưng mà Tạ Tử Khanh ngưỡng mộ tớ từ lúc nào vậy? Các cậu hiểu lầm...”
An Hà và Tịch Tuyết Nhi đều tỏ ra bộ mặt kiểu “đừng nói nữa, bọn tớ hiểu cậu mà”, còn thay nhau an ủi Cố Sanh Sanh: “Filter của tớ với Tạ Tử Khanh vỡ hết rồi. Thì ra ước mơ của hàng triệu cô gái cũng có ngày khuất phục dưới chân trà xanh.”
“Tuy Tạ Tử Khanh là đỉnh lưu giới giải trí, nhưng tớ thấy Thẩm Vọng nhà cậu đẹp trai hơn nhiều.”
Cố Sanh Sanh phân bua: “Các cậu hiểu lầm rồi, Tạ Tử Khanh anh ấy…”
Cửa phòng thử vai mở ra: “Người tiếp theo, Cố Sanh Sanh.”
Tịch Tuyết Nhi vội nắm tay Cố Sanh Sanh giơ lên: “Có! Sanh Sanh, cố lên nhé!”
Cố Sanh Sanh ổn định lại tinh thần, sau đó đi theo nhân viên vào phòng thử vai.
Không biết có phải do bài học của lần thử vai trước để lại hay không mà lần thử vai này đổi thành đơn lẻ.
Phòng thử vai trang trí đơn giản, đạo diễn Trương và các giám khảo ngồi sau bàn, thời gian làm việc kéo dài đến giữa trưa, ai cũng đều có chút mệt mỏi, người thì uống nước, người thì tụm lại nói chuyện với nhau.
Cho đến khi Cố Sanh Sanh vào.
Cố Sanh Sanh tóc đen da trắng, đôi mắt to tròn, lông mi vừa dày vừa dài, trông ngây thơ nhưng vẫn lộng lẫy. Hôm nay cô chỉ mặc một bộ váy thuần trắng kiểu Pháp, trên người không có bất kỳ món trang sức nào, song đứng đó vẫn có đầy đủ dáng vẻ của một vị tiểu thư kiêu căng quý phái.
Mắt mọi người sáng lên, không khí huyên náo trong phòng như bị nhấn nút tạm dừng.
Trừ mỗi đạo diễn Trương, ông che miệng bằng xấp giấy kịch bản, nhỏ giọng nói với biên kịch: “Thế nào, người tôi đề cử chuẩn không?”
Nữ biên kịch nhìn Cố Sanh Sanh không chớp mắt, tuy trong lòng kích động lắm nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Chỉ có mặt thôi thì chưa đủ đâu, phải xem kỹ thuật diễn xuất nữa.”
Đạo diễn Trương nói với Cố Sanh Sanh: “Bắt đầu được rồi.”
Cố Sanh Sanh gật đầu, lùi lại hai bước.
Tầm mắt mọi người vẫn theo sát cô.
Cố Sanh Sanh nhìn lướt xung quanh một vòng, rồi cô bước lên phía trước hai bước, kéo tà váy nhấc chân làm như bước qua bậc cửa, sau đó quay người làm động tác đóng cửa.
Lại là phân đoạn nữ chính lén đến thăm bệnh nam chính. Phân đoạn này khá dễ diễn, lại có thể thể hiện được kỹ năng khóc, đa phần người thử vai hôm nay đều chọn phân đoạn này.
Có điều Cố Sanh Sanh có ngoại hình đẹp, diễn cảnh khóc tất nhiên cũng thuận mắt hơn nhiều. Biên kịch có hơi thất vọng.
Nào ngờ Cố Sanh Sanh bước lòng vòng tại chỗ, ánh mắt lóe lên vẻ hiếu kỳ. Thỉnh thoảng sẽ giả vờ khều một món đồ vật gì đó, rồi lau vào khăn tay, nhăn mũi đầy ghét bỏ.
“Cô ấy diễn đoạn nấu mì cho nam chính!”
Cố Sanh Sanh đột nhiên nhìn thấy thứ gì, cô bước đến nhấc nắp nồi rồi hét lên một tiếng rất nhỏ, lùi lại mấy bước, hoảng sợ che mặt.
Tim của biên kịch đập trật đi một nhịp. Có chàng trai trẻ tuổi nào đó kiềm không được phải đứng lên, đến lúc nhận ra liền bối rối ngồi xuống.
May là mọi người đang bận nhìn Cố Sanh Sanh, không chú ý đến cậu.
Chàng trai nhìn khuôn mặt tủi thân của Cố Sanh Sanh, khó hiểu hỏi: “Cô ấy làm thế nghĩa là gì vậy?”
Biên kịch hạ giọng nói: “Bị hơi nước phả vào mặt.”
Người trẻ tuổi lớn lên trong thành phố rất hiếm khi chú ý đến chi tiết này. Biên kịch lập tức cảm thấy hứng thú, bắt đầu quan sát thật kỹ các động tác tiếp theo của Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh sờ mặt, xác nhận mình không bị bỏng thì vỗ ngực thở phào. Nhưng cô vẫn còn sợ hãi, trừng mắt nhìn cái nồi, khuôn mặt nhỏ ngập tràn quyết tâm, vươn tay nhấc nắp nồi lên lần nữa.
Cô vụng về chăm chú cắt thịt, nấu mì, một lúc sau lại vội vội vàng vàng thêm củi, bị khói hun đến ho khù khụ.
Lóng nga lóng ngóng nấu xong một bát mì, Cố Sanh Sanh nhìn trái nhìn phải tác phẩm đầu tay của mình một lượt, trên mặt giấu không được vẻ tự mãn, vừa thò tay định bưng thì bị nóng, phải rụt lại.
Cô nếm thử một chút, cuối cùng dùng khăn tay bọc lại nâng bát mì lên trước mặt, cẩn thận từng bước từng bước đi ra ngoài, cổ tay mảnh mai run lẩy bẩy, khiến cho người xem cũng căng thẳng theo, không dám phát ra tiếng động nào, sợ cô bị phân tâm làm bát mì đổ ập…
Mãi cho đến khi Cố Sanh Sanh thả tay xuống, chủ động lên tiếng thông báo: “Tôi diễn xong rồi ạ.”
Lúc đó mọi người mới hoàn hồn.
Đạo diễn Trương và biên kịch nhìn nhau, cuối cùng biên kịch mở miệng trước: “Các tình tiết nấu mì không tệ, rất có cố gắng.”
Đạo diễn Trương tằng hắng một tiếng: “Kỹ thuật diễn của Sanh Sanh đã có tiến bộ rồi. Cô về trước đi, chúng tôi sẽ thông báo sau.”
“…” Hai mắt Cố Sanh Sanh có chút mở to ra. Lúc đầu cô cực kỳ đắc ý, cho rằng sẽ có cơn mưa lời khen chờ đón mình, đây là kết quả ư?
Chỉ là không tệ lắm thôi á? Nói đến chuyện bếp núc, ở đây có ai rành hơn cô?! Ai có thể diễn tốt hơn cô chứ?!
“…” Cố Sanh Sanh lễ phép chào tạm biệt, quay người rời đi.
Bóng lưng toàn là vẻ thất vọng.
Biên kịch bị cô chọc cười thật rồi. Chỉ có mấy cô gái lớn lên trong sự chiều chuộng mới có thể giữ lại được chất ngây thơ đặc biệt này.
Cửa đóng lại, mọi người lập tức lao vào thảo luận.
Trước lúc Cố Sanh Sanh diễn, các diễn viên thử vai chọn phân đoạn này đều đặt nặng biểu cảm ghét bỏ và vụng về của lần đầu tiên xuống bếp, không tay chân luống cuống khiến nước nóng đổ cho bỏng tay thì chính là giậm chân nói mấy câu cường điệu như “lần đầu tiên bổn tiểu thư xuống bếp vì nể mặt Thẩm Niên ngươi”.
Ngược lại, toàn bộ quá trình làm của Cố Sanh Sanh không có một lời thoại nào, nhưng cô đã dựng nên khung cảnh lần đầu tiên xuống bếp để bày tỏ lòng biết ơn thật sinh động, khiến mọi người cảm thấy vị đại tiểu thư được nuông chiều này vẫn còn có điểm đáng yêu.
Những tiểu tiết nhỏ lúc nấu ăn kia thì càng không cần phải nói đến.
Tất cả mọi người đều biết Cố Sanh Sanh trước khi thử vai. Lúc mới ra mắt, Cố Sanh Sanh diễn rất lố, Sở Minh Phù trong tự nhiên mà có, không cần đến kỹ thuật diễn xuất. Tuế Tuế hôm nay mặc dù non nớt, nhưng lại chân thật phô bày ra kỹ thuật diễn xuất thiên phú và khả năng kiểm soát tình tiết của Cố Sanh Sanh.
Nếu nói sự kỳ vọng của đạo diễn Trương với Cố Sanh Sanh là khoảng 60%, thì bây giờ Cố Sanh Sanh đã giao cho ông một bài thi đạt 80%, vượt qua tiêu chuẩn rất nhiều.
Cộng thêm khuôn mặt hoàn mỹ kia nữa, chỉ có thể hơn chứ không kém đi được.
Phó đạo diễn đập bàn hô lên: "Chính là cô ấy! Nhân vật Tuế Tuế vốn được định sẵn là một mỹ nhân xinh đẹp. Trong đám người thử vai từ sáng đến giờ có ai xứng với chữ mỹ nhân hơn cô ấy đâu?"
Những người khác cũng lần lượt phụ họa theo.
Đạo diễn Trương đắc ý nhìn biên kịch: "Thế nào?"
Biên kịch cứng miệng: "Kỹ thuật diễn vẫn còn non lắm."
Phó đạo diễn nói: "Thì chúng ta cần non mà, tự nhiên mới gây được hình tượng tốt. Diễn viên nổi tiếng cần gì phải có xuất thân chính quy, học cho lắm vào chắc gì đã diễn được, giống như cái cô Cố Vân Yên gì đó."
Vị biên kịch này chỉ quan tâm viết kịch bản nên không rành lắm về giới giải trí, bèn hỏi: "Ngoại hình của Cố Vân Yên không hợp với nhân vật, ai gọi cô ấy đến thử vai thế?"
Phó đạo diễn đáp: "Còn ai vào đây nữa? Lúc nào Cố Vân Yên chẳng được Thẩm nhị thiếu gia nâng đỡ, từ khi ra mắt đã bắt đầu được hưởng tài nguyên tốt rồi. Lần trước đoạt mất vai nữ chính của đi, Tuế Tuế lần này chắc là cũng thuộc về cô ta thôi."
Biên kịch tức giận nói với đạo diễn Trương: "Đạo diễn Trương, tôi nói trước nhé, kịch bản này là tâm huyết của tôi, chẳng cần biết Thẩm hai Thẩm ba gì đó, nếu để Cố Vân Yên diễn vai nữ chính, tôi sẽ…"
Nghĩ tới việc đứa con mình âu yếm giao cho Cố Vân Yên đóng chính, biên kịch liền tức đến nỗi đập bàn, phẫn nộ bỏ đi.
Mọi người nhìn nhau rồi cũng nối đuôi ra khỏi phòng, chỉ còn đạo diễn Trương và phó đạo diễn ở lại.
Phó đạo diễn khuyên đạo diễn Trương: đang hot, hiện giờ chúng ta cũng không thiếu vốn đầu tư, không cần nhét thêm Cố Vân Yên vào đâu. Ninh Ca lần trước chưa đủ thất bại à?"
Sắc mặt đạo diễn Trương khó coi cực kỳ: "Tôi cũng khó xử lắm."
Phó đạo diễn ca thán: "Ông nói xem cái cô Cố Vân Yên đó thủ đoạn lợi hại tới cỡ nào mà nắm được Thẩm nhị thiếu gia chặt đến như vậy."
Đạo diễn Trương mệt mỏi vuốt mặt: "Đâu chỉ lợi hại, phải nói là thành tinh rồi. Lần này không phải là Thẩm gia, mà là Tạ gia!"
Phó đạo diễn lập tức phun hết trà trong miệng ra: "Tạ… Tạ gia á? Tạ Tử Khanh!?"
Đạo diễn Trương nghiêm túc nói: "Cậu đừng hỏi nhiều làm gì, chuyện này vẫn chưa nói trước được đâu. Lỡ như… thật sự không sắp xếp cho cô ấy vai chính được thì chờ đến khi quay xong cắt thêm cảnh nhiều một chút vậy."
Phó đạo diễn cũng không dám nói nhiều nữa, quả dưa này to quá, ăn xong nửa ngày trời mà tinh thần ông vẫn chưa hồi phục lại được. Tạ Tử Khanh á? Đại phật gia con mắt cao hơn cả núi Thái Sơn sao lại dính chung một chỗ với Cố Vân Yên rồi?
Rõ ràng hai người cách nhau mấy chục con phố lận mà?
Tại một nhà hàng nào đó, hai con người cách xa nhau mấy chục con phố đang mặt đối mặt với nhau.
Cả một bàn thức ăn đẹp mắt thơm phức, Cố Vân Yên chụp mấy tấm ảnh đăng lên vòng bạn bè, còn cố ý quay đĩa để lộ logo nhà hàng ra.
Đăng xong thì thấy Tạ Tử Khanh đang nhìn mình.
Hai má Cố Vân Yên nóng lên, mấp máy miệng gượng cười: "Tôi… người hay nấu ăn thường thích nghiên cứu đồ ăn đẹp, bình thường tôi đến nhà hàng khám phá mỹ thực hay chụp đăng lên vòng bạn bè."
Tạ Tử Khanh: "Nhưng cô có ăn mấy đâu."
Đĩa của Cố Vân Yên chỉ có ít rau cần, mà cô lại chỉ ăn đúng một miếng.
Cố Vân Yên nhất thời cứng họng, bèn gắp đồ ăn cho Tạ Tử Khanh: "Tôi không muốn ngày mai lên hình với khuôn mặt sưng húp, anh ăn nhiều thêm chút đi."
Cố Sanh Sanh đã từng check in tại nhà hàng này đăng lên vòng bạn bè. Khó khăn lắm Cố Vân Yên mới đến đây được một chuyến, chắc chắn cô phải chụp thật nhiều ảnh để bù lại rồi.
Nhà hàng này chỉ phục vụ theo chế độ hội viên, rất khó hẹn trước, Cố Vân Yên đột nhiên đòi đi ăn, Tạ Tử Khanh lại chẳng có lấy một cuộc điện thoại cũng có thể ngang nhiên đưa cô đến.
Trong lòng Cố Vân Yên không khỏi suy đoán sâu hơn về gia thế của Tạ Tử Khanh, ngoài mặt càng thêm ân cần chăm sóc anh.
Tạ Tử Khanh khá kiệm lời, chỉ khi nhắc đến phòng livestream mới nói thêm được vài câu. Cố Vân Yên đã có chuẩn bị từ sớm nên ứng phó rất tốt.
Cô lột một con tôm đặt vào chén của Tạ Tử Khanh.
Tạ Tử Khanh giữ tay Cố Vân Yên lại: "Không cần đâu, tôi không đói."
Lòng bàn tay của chàng trai trẻ nóng bỏng, Cố Vân Yên mềm lòng, đỏ mặt e thẹn nói: "Anh đừng làm như thế! Bị người khác nhìn thấy… không tốt lắm đâu."
Thấy dáng vẻ này của Cố Vân Yên, Tạ Tử Khanh liền cười nhạo: "Nhà hàng này bảo vệ đời tư cá nhân rất tốt, không ai thấy được đâu."
Lời này hẳn là có ý sâu xa khác.
Lòng Cố Vân Yên như có con nai chạy loạn, lý trí mách bảo cô nên rụt rè một chút, phải vùng ra khỏi tay anh, nhưng thân thể lại tan ra như nước, chỉ biết trơ mắt nhìn Tạ Tử Khanh đứng dậy, cúi gần đến trước mặt cô.
Tạ Tử Khanh là một thanh niên cực kỳ tuấn tú, lúc này cặp mắt hẹp dài đang nheo lại, đột nhiên sinh ra cảm giác uy hiếp mạnh mẽ vô cùng.
Giọng nói cũng thấp hơn, khiến trái tim Cố Vân Yên tê dại: "Cố Vân Yên, lòng kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn."
Cố Vân Yên ấp úng nói: "Tử Khanh, không phải chúng ta đang nói chuyện rất vui vẻ sao? Phải bắt đầu làm bạn bè trước, anh đừng gấp như thế…"
"À." Tạ Tử Khanh như vừa tỉnh mộng, thả tay ra.
Độ ấm trên cổ tay biến mất, Cố Vân Yên không rõ mình nên thở phào nhẹ nhõm hay là cảm thấy thất vọng nữa.
Cố Vân Yên sợ Tạ Tử Khanh mất mặt bèn dịu dàng dỗ dành anh. Tạ Tử Khanh cũng không tức giận, ăn cơm xong còn chủ động đưa Cố Vân Yên về nhà.
Về nhà rồi lại chẳng thèm gửi tin nhắn nào đến.
Cố Vân Yên trằn trọc nguyên một đêm, nhìn chòng chọc điện thoại không rời.
Mấy ngày sau đó, Cố Vân Yên vừa chờ tin tức từ đoàn phim, vừa đợi tin nhắn của Tạ Tử Khanh. Nhưng Tạ Tử Khanh tựa như bốc hơi khỏi thế giới, không hề có bất kỳ hồi âm nào.
Khiến Cố Vân Yên chẳng còn hứng ăn uống nữa.
Lúc ăn cơm cùng Tần Chỉ cũng thường xuyên cúi đầu kiểm tra điện thoại, đối xử với Tần Chỉ chỉ cho có lệ: "Ừ ừ. Anh nói gì cũng được."
Tần Chỉ cao giọng: "Vân Yên, hôm nay em sao thế?"
Cố Vân Yên giật mình ngẩng đầu lên, thấy Tần Chỉ đang nhìn cô với vẻ mặt mất hứng.
Cố Vân Yên cười: "Em đang chờ tin từ đoàn phim."
Tần Chỉ: "Anh thấy em đang đợi tin nhắn của tên nhóc Tạ gia thì có."
Cố Vân Yên trách móc: "Anh lại như thế rồi, em với Tạ Tử Khanh chỉ là bạn diễn với nhau mà thôi."
Tần Chỉ cười lạnh: "Chỉ là bạn diễn? Gần đây em ăn cơm với nó hai lần, cùng ra ra vào vào đoàn phim, bộ phim mới này cũng là tài nguyên nó cho phải không? Nữ chủ phòng mà em bảo anh moi thông tin kia là người mà Tạ Tử Khanh theo đuổi chứ gì?"
Không ngờ Tần Chỉ lại có thể biết rõ chuyện của mình như vậy. Con dao này đang có xu hướng phản chủ, mình phải tìm cách đá hắn đi mới được.
Nhưng mà bây giờ vẫn có chỗ cần dùng đến hắn.
Trong lòng Cố Vân Yên nảy sinh vô số tính toán, ngoài miệng vẫn cố trấn an hắn: "Anh đừng nói bậy, em đang đợi tin từ đoàn thật mà. Anh cũng biết Ninh Ca của em bị mắng nhiều đến mức nào, bộ phim lần này rất quan trọng với em. Em ăn cơm với Tạ Tử Khanh hai lần cũng là cậu ấy chủ động mời, với thân phận hiện giờ của em còn có thể từ chối được sao?"
Cố Vân Yên nói với dáng vẻ cực kỳ đáng thương, tim Tần Chỉ lập tức mềm ra: "Anh chỉ nói thế thôi, em đừng để trong lòng làm gì. Em xem, tài liệu em bảo anh tìm đủ hết rồi đây, trong đó có hình chụp nữa."
Nước mắt Cố Vân Yên liền ngừng rơi, cô nhanh chóng lật tài liệu ra xem.
Tần Chỉ cười nói: "Mấy cái chủ phòng nhỏ này tranh giành nhau dữ lắm, cố tình giận cá chém thớt Vượng Tử không nghe lời kia, người hận cô ta nhiều vô số kể. Muốn bắt được nhược điểm không phải dễ như trở bàn tay sao? Đêm nay anh lập tức mua thủy quân…"
"Đừng!" Cố Vân Yên vội ngăn hắn, "Anh đồng ý với em, trăm ngàn lần đừng hành động thiếu suy nghĩ, với lại cũng không được để tin tức này lộ ra ngoài."
Tần Chỉ khó hiểu hỏi: “Em không định nói cho Tạ Tử Khanh biết, vậy bảo anh thu thập thông tin để làm gì?"
"Em lo xa thôi." Cố Vân Yên nói vỏn vẹn mấy chữ rồi lại bày ra vẻ mặt yếu đuối, "Chị Sanh Sanh vẫn luôn nhắm vào em, dù sao em cũng nên chuẩn bị một chút, không thôi lúc đó bị chèn ép, ngóc đầu lên không được. Cảm ơn anh Tần Chỉ, may có anh lúc nào cũng giúp đỡ em."
Tần Chỉ nắm tay Cố Vân Yên, ngữ khí hết sức thâm tình: "Vân Yên, em với Thẩm Đình Sâm chia tay lâu như vậy, có thể nghĩ đến anh chưa? Chỉ cần em theo anh, chắc chắn sẽ không còn ai dám ăn hiếp em nữa…"
Cố Vân Yên chen ngang, nhìn hắn bằng ánh mắt nghiêm túc: "Không nói đến chuyện này không phải tốt hơn sao? Hiện tại em chỉ muốn quay thật tốt bộ phim này."
Tần Chỉ thất vọng lắm nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Điện thoại rung lên, màn hình nhấp nháy tên người gọi: "X".
Cố Vân Yên nhanh nhẹn úp điện thoại xuống, cười với Tần Chỉ: "Em phải đến phim trường rồi, hôm nay còn một buổi thử vai nữa."
Tần Chỉ đứng dậy: "Anh đưa em đi."
"Không cần đâu. Phim trường ở tận ngoại thành, đi đi về về tốn thời gian lắm." Cố Vân Yên cười, "Em tự đi được rồi."
Tần Chỉ cũng không kiên trì nữa, chỉ đưa Cố Vân Yên ra đến cửa xe.
Cố Vân Yên không quay đầu lại, dứt khoát ngồi vào xe taxi rời đi.
Một chiếc xe không tiếng động chạy đến bên cạnh Tần Chỉ, hắn liền lên xe: "Đuổi theo mau."