Ôn Ngọc không còn cách nào, chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc thuyết phục.
Cô ta không chú ý tới, khi cô ta xoay người rời đi, Vương Sùng bĩu môi, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường.
Thật cho rằng Tạ Phỉ không chọn ư?
Loại phụ nữ này? Vương Sùng cũng chướng mắt, còn trông cậy Tạ Phỉ có thể đồng ý?
So với Tô Yên, chính là một trời một vực, còn không bằng một đầu ngón tay của Tô Yên.
Không so sánh thì không chênh lệch!
...
Lúc Tô Yên tới, ánh mắt người chung quanh nhìn cô rất vi diệu.
Từ Tiểu Bình nhân lúc không bận, thật cẩn thận dịch đến bên cạnh cô, nhỏ giọng oán giận: "Chị Tô, Ôn Ngọc thật quá đáng! Buổi sáng hôm nay cô ta mang theo một người tới đây, nói muốn đổi làm thế thân cho cô ta!"
Đây rõ ràng là muốn Tô Yên rời đi hay sao?
"Hơn nữa, chị Tô chị không biết đâu, em cảm giác mặt người phụ nữ kia, chính là chỉnh sửa theo gương mặt chị!" Nhìn kỹ rất giả, nhưng ở góc độ nào đó, rất dễ dàng khiến người ta sinh ra ảo giác.
Cho rằng đó chính là Tô Yên!
"Ồ? Vậy sao?"
Tô Yên cười, trong đôi mắt đào hoa xẹt qua một tia sáng.
Nụ cười này thực sự phong tình vạn chủng, cô cười tựa như tâm trạng rất tốt.
Từ Tiểu Bình nhìn đến phát ngốc, lại cảm thấy nụ cười này của Tô Yên có ý tứ khác.
"Đúng vậy, nhưng mà em vẫn thấy chị Tô đẹp nhất!"
Đó là điều đương nhiên.
Tô Yên cong môi, cười nghiền ngẫm: "Cái miệng này còn rất ngọt, được rồi, đi mau đi." Cô chọc mũi Từ Tiểu Bình, ý bảo cô đi làm việc.
Đồ fake sao có thể so sánh với hàng real?
Cô vuốt ve ngón tay, lười biếng ngồi xuống.
Mọi người thấy cô trầm mặc, còn tưởng rằng tâm trạng cô không tốt, cũng thức thời không đi quấy rầy cô.
...
Bên cạnh Tạ Phỉ có chó săn đắc lực Trần An nắm bắt tin tức rất nhanh.
Ở trên đường đi, anh ta nói cho anh biết tình huống.
Tới phim trường, anh không nổi giận, thái độ cũng giống như ngày thường.
Thậm chí thái độ đối với Tô Yên có vài phần xa cách.
Ôn Ngọc thấy thế vui sướng, vội tiến đến nói yêu cầu của mình.
Tạ Phỉ cúi đầu, nhàn nhạt liếc Ôn Ngọc một cái, không hé miệng.
Thẳng đến khi tươi cười trên mặt cứng đờ, Ôn Ngọc mới ngượng ngùng im miệng.
Tiếp theo chính là thời gian đóng phim, vì để đuổi Tô Yên, Ôn Ngọc gần như lấy ra 100% thực lực.
Lần đầu thuận lợi qua, đương nhiên, cảnh thân mật trong đó, Tạ Phỉ yêu cầu bỏ.
Ôn Ngọc ngồi dậy từ bồn tắm, run rẩy giữ chặt góc áo Tạ Phỉ.
Hốc mắt đỏ hồng, e lệ nói: "Thầy, thầy Tạ, nếu anh không thích thế thân em có thể tự mình diễn, anh đừng ghét em, được không?"
Cô ta lã chã chực khóc, giọng nói mềm mại, mang theo nghẹn ngào.
Nhìn mặt cô ta, trong đầu Tạ Phỉ hiện lên cảnh Tô Yên thiếu chút nữa bị đánh, nụ cười mang nước mắt, khuôn mặt nhỏ cố gắng kiên cường.
"Không được," Tạ Phỉ cởϊ áσ khoác ra, tùy tiện ném sang một bên.
Không tiếng động trả lời: Tôi ghét ——
Ôn Ngọc lập tức đỏ mắt.
...
Ôn Ngọc lần đầu diễn thuận lợi, tâm tình Vương Sùng tốt lên không ít.
Trong lòng ông nghĩ, hòa khí sinh tài (*), có thể yên ổn quay xong, không cần đổi diễn viên đương nhiên là tốt nhất.
(*) Hòa khí sinh tài: hai người hòa thuận thì công việc sẽ thuận lợi, suôn sẻ.
Còn ân tình còn không có nhiều như vậy.
Sau đó Vương Sùng không vui quá hai phút, liền bắt đầu tiến vào trạng thái nghiêm túc.
Ánh đèn trong phòng ái muội, Tạ Phỉ ẩn hiện dưới ánh sáng mờ ảo, trong tay thưởng thức một khẩu súng lục, lúc này biếng nhác dựa vào sofa.
Đáy mắt tràn ngập ý cười bất cần đời.
Ôn Ngọc đóng vai Hạ Lan, trong ngực ôm đàn tỳ bà, một thân sườn xám xanh biếc phác họa dáng người mê hoặc của cô ta.
Danh Sách Chương: