"Xin lỗi!"
Ôn Ngọc mạnh mẽ nói, "Hoặc là chị cho em thôi việc luôn?"
Cô ta đã nói đến nước này, Đặng Văn sợ tới mức mặt trắng bệch, cũng không dám giảo biện nữa.
Vội vàng cúi đầu xin lỗi Từ Tiểu Bình.
"Thật xin lỗi, lần này là do tôi kích động, mong cô hãy thứ cho sự lỗ mãng của tôi, vết thương của cô, tôi cũng sẽ đi bệnh viện khám cùng cô."
Cuối cùng lần này, lời xin lỗi của cô ta cũng có một chút thật lòng.
Nhưng mà tất cả mọi người ở đây đều biết lời xin lỗi này là bị ép nói.
"Không sao, không sao, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi." Từ Tiểu Bình liên tục lắc tay, ngại ngùng cười.
Chuyện này coi như kết thúc ở đây.
Ôn Ngọc rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, cô ta cảm giác ánh nhìn của mọi người xung quanh rất khác lạ.
Từ khi Tô Yên xuất hiện, cái cảm giác không tốt này trước kia của cô ta lại quay về rồi, điều này khiến hình tượng dịu dàng của cô ta thiếu chút nữa không duy trì được.
Cô ta vội vàng tìm một cái cớ đi vào phòng nghỉ.
"Cô đi theo tôi."
Tạ Phỉ liếc nhìn cái trán đang ướt đẫm mồ hôi vì bị ánh nắng mặt trời chiếu vào của cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình, nói xong anh xoay người đi đến phòng nghỉ chuyên biệt của anh.
Nhân viên phim trường đứng một bên quan sát mà líu lưỡi, những sự khinh thường đối với Tô Yên trước kia, giờ phút này đều thu lại toàn bộ.
Quả nhiên, Tô Yên vẫn là Tô Yên.
Không ngờ sau khi yên lặng hai năm, thân phận rơi xuống đáy vực, ai ngờ, hai năm sau cô ấy có thể trở lại một lần nữa?
Còn quen biết một người như Tạ Phỉ nữa.
"Chờ một chút."
Tô Yên cũng không có đi qua ngay, mà cầm tay Từ Tiểu Bình nhìn thử.
Cau mày nói: "Cũng may là chỉ bị thương ngoài da mà thôi, cô có thuốc khử trùng không? Trước tiên phải rửa sạch miệng vết thương một chút, sau đó thì uống thuốc hạ sốt, coi chừng bị nhiễm trùng."
Trần An đi theo sau Tạ Phỉ, nghe được lời nói của Tô Yên, tâm tình không khỏi phức tạp.
Anh ta nhịn không được mà quay đầu, nhìn về phía cô gái đang yên tĩnh đứng ở đó, trên sườn mặt là dáng vẻ dịu dàng tận cùng.
"Tôi biết rồi, cảm ơn cô Tô tiểu thư... Tôi..."Từ Tiểu Bình há miệng thở dốc, một giọt nước mắt ngay lập tức lăn dài trên má.
"Khóc cái gì? Bạn nhỏ mới vừa tốt nghiệp này, con đường sau này còn dài lắm, nhỡ nhất định phải kiên cường lên."
Tô Yên cười cười, vỗ vai Từ Tiểu Bình.
Nhét khăn giấy còn dư lại vào trong tay cô ấy, lúc này mới xoay người rời đi.
...
"Cô ấy đâu?"
Tạ Phỉ thay quần áo, chuyên viên trang điểm đỏ mặt, cẩn thận hóa trang cho anh.
"Hả? Ai?"
Trần An ngẩn ra một chút, anh ta chớp mắt một cái, gãi ót.
Giây tiếp theo, anh ta đối diện với ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo không tiếng động của Tạ Phỉ thông qua gương.
Anh ta giật mình một cái, phản ứng lại.
"À! Anh hỏi Tô Yên sao?! Cô ấy đang ở ngoài, đứng cùng với diễn viên quần chúng."
Trần An đẩy cửa ra, chỉ chỉ vào một đống người đang đứng ở đằng xa.
Cô gái an tĩnh ngồi trên ghế, đôi mắt như đang nhìn vào thứ gì đó. Bên cạnh chính là một đám đàn ông đang ở trần, vì nóng quá không chịu nổi nên dùng quạt điên cuồng phẩy cho mình.
Có vài ánh mắt lưu manh rơi vào người cô mà đánh giá.
"Thật thấp kém." Trần An bĩu môi.
Đa số con người đều đánh giá mọi thứ qua mắt, lúc đầu khi làn da của Tô Yên vàng như nến, dáng người mập mạp, tinh thần ủ rũ, khiến người ta vừa gặp đã chê.
Thế nhưng khi Tô Yên xuất hiện lần nữa.
Trạng thái khôi phục đến mức có thể nói là hoàn mỹ, cả người không còn một chút tự ti cùng cảm xúc cực đoan nào. Nụ cười xinh đẹp, tự nhiên hào phóng.
Cái gọi là mỹ nhân dịu dàng, chắc là như vậy.
Ngay cả Trần An chán ghét Tô Yên từ đầu, giờ nhìn cô ngồi trong đám người kia, bị đám người đó dùng ánh mắt như vậy nhìn vào, cả người anh ta đều không tự chủ được mà khó chịu.
Càng miễn bàn là người nào đó——
Anh nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Cô gái này có khuynh hướng tự ngược sao?"
Danh Sách Chương: