Âm sắc của anh trong trẻo nhưng lạnh lùng, giọng điệu quen thuộc, không nhanh không chậm, mang theo khí chất cấm dục.
Lời nói ra lại vô cùng bá đạo.
Căn bản không cho người ta lý do cự tuyệt.
Tô Yên: "..."
Vương Mẫn lo lắng nhìn về phía Tô Yên, về mặt lý trí, chị tán đồng với ý kiến của Tô Yên. Vốn dĩ cô và Tạ Phỉ không thân cũng chẳng quen, cho dù là Mạnh Thanh Vũ hay Tạ Phỉ, hai người này đều không phải là nhân vật mà người thường như các cô có thể đối phó.
Nhưng trong lòng, Vương Mẫn vẫn hy vọng Tô Yên không từ chối...
Bởi vì trước mắt, đây là con đường có phần thắng nhất.
Nếu lần này từ chối, cũng không biết lần sau còn có cơ hội mời Mạnh Thanh Vũ hỗ trợ hay không.
"Được rồi."
Trong đầu Vương Mẫn vẫn suy nghĩ mông lung, Tô Yên đã dứt khoát gật đầu đồng ý.
"Cảm ơn ý tốt của anh, số tiền này, tôi nhất định sẽ mau chóng trả lại cho anh."
Mạnh Thanh Vũ gian nan mà nuốt miếng điểm tâm, lại uống một ngụm trà, "Không vấn đề không vấn đề, chờ thắng kiện trả tiền cũng được."
Dù sao anh ta cũng không thiếu chút tiền ấy.
Nhưng thật ra nhìn phản ứng của bạn tốt, làm anh ta cảm thấy hứng thú hơn chút.
Giờ xã hội này kiếm tiền rất dễ, không phải chỉ cần đóng phim là có thể sao!
Bọn họ đều nói như vậy, Tô Yên cũng không phải người dông dài.
Sau khi cô đồng ý.
Mạnh Thanh Vũ trực tiếp tung ra vấn đề thứ nhất: "Tô tiểu thư, đầu tiên, tôi phải biết, nữ chính trong mấy bức ảnh lúc trước, cuối cùng có phải cô hay không?"
Tạ Phỉ hơi nghiêng mắt, trầm mặc nhìn Mạnh Thanh Vũ một cái.
"Mạnh tiên sinh, xin hỏi vấn đề này có liên quan gì đến vụ kiện sao?" Trong lòng Vương Mẫn trầm xuống.
Quả nhiên ——
Loại người này, chính là coi các cô trở thành trò vui đùa.
Tô Yên cong môi, "Không phải." Môi đỏ khẽ mở, quả quyết trả lời.
Một đôi con ngươi trong trẻo, nhìn thằng vào mắt Mạnh Thanh Vũ. Phảng phất như một hồ nước đen, khiến những tâm tư nhỏ đó không có chỗ che giấu.
Ở trên toà án đại luật sư Mạnh đều thuận lợi trong mọi việc, lần đầu tiên bị một cô gái nhìn, chủ động dời mắt.
Tim đập như trống.
"Được, vậy vấn đề thứ hai, xin hỏi Tô tiểu thư có từng phát sinh quan hệ, sau đó ví dụ như bị bạn trai giữ ảnh chụp, để lại chứng cứ..."
"Mạnh Thanh Vũ ——"
Tạ Phỉ thấp giọng cảnh cáo.
Tô Yên lại cười, "Không có."
Nếu nguyên thân thật sự có trải qua, cô sẽ không lăn lộn thành dáng vẻ như bây giờ.
Lấy dáng người kia, gương mặt kia của cô, ở trong vòng này hoàn toàn có thể đi ngang.
"Thật sao?" Mạnh Thanh Vũ sửng sốt, căn bản không nghĩ đến, Tô Yên sẽ trả lời nhanh như vậy.
Nhưng anh ta lại không quá tin, mở miệng nói: "Tô tiểu thư, đều là người trưởng thành, có nhu cầu sinh lý mọi người đều hiểu, tôi cũng có thể lý giải. Cho nên không có gì phải mất mặt, cô cũng không cần thấy ngượng, nếu có, có thể nói ra."
Tô Yên nhận thấy được, lúc Mạnh Thanh Vũ chột dạ, sẽ làm một ít động tác nhỏ. Ví dụ như sờ vành tai, xoa ngón tay chờ.
Cô cong cánh môi không tiếng động, con ngươi khép hờ, phảng phất như một con hồ ly nhỏ.
Thanh âm mềm nhẹ, giọng điệu lười biếng, "Mạnh tiên sinh thì sao?"
Mạnh Thanh Vũ: "À..."
"Không phải như Mạnh tiên sinh nói sao? Hay là anh không tiện nói?"
Tạ Phỉ hơi giương mắt, trong đáy mắt phản chiếu khuôn mặt nhỏ của cô gái có lúm đồng tiền như hoa, mặt mày phong tình vạn chủng. Cười rộ lên, tươi đẹp diễm lệ.
Giống như là ——
Một yêu tinh!
"Được rồi, tôi thừa nhận, đàn ông mà, đương nhiên là có."
Mạnh Thanh Vũ buông tay, bất đắc dĩ thẳng thắn.
"Tạ tiên sinh cũng là đàn ông mà, anh thì sao?"
Danh Sách Chương: