Lời nói từ miệng đàn ông căn bản đều không đáng tin!
Tin Tạ Phỉ được mới lạ!
...
Mấy ngày sau đó, Tô Yên triển khai hình thức rèn luyện ma quỷ, không ngừng luyện tập, cường độ chưa từng giảm bớt, mỗi ngày còn bỏ ra thêm hai giờ tập yoga.
Chờ lúc tiến vào đoàn phim thì điều kiện ngoại hình của Tô Yên đã khôi phục lại hoàn toàn rồi.
Thậm chí có thể nói rằng đẹp hơn, còn hoàn mỹ hơn so với nguyên thân trước.
Hơn nữa không biết là giờ gương mặt của nguyên thân có phải đã chịu ảnh hưởng từ khí chất cùng linh hồn của Tô Yên hay không mà dần dần trở nên khác biệt rất nhiều so với hồi trước, nhìn vào cứ như hai người khác nhau vậy.
Cũng khó trách cô sẽ bị các anti-fans nói rằng cô đi phẫu thuật chỉnh hình.
...
"Tô tiểu thư, cô đã đến rồi?"
Lần này Tô Yên một mình tới đây, Vương Mẫn còn bận phải dẫn dắt nghệ sĩ trong tay, có thể đi cùng Tô Yên lâu như vậy cũng đã gây khó khăn cho chị rất nhiều.
Một người trợ lý trong đoàn phim nhìn thấy Tô Yên, nhỏ giọng chào hỏi.
Má của cô ấy bị ánh mặt trời chiếu đến mức ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, lúc nhìn về phía của Tô Yên thì trong mắt chất chứa sự kinh ngạc.
"Vừa tới," Tô Yên cong môi, đưa cho cô ấy một miếng khăn giấy, giọng nói nhẹ nhàng: "Cho cô, lau mồ hôi đi. Hôm nay nắng gắt, là con gái thì nhớ phải bôi kem chống nắng kỹ nha."
Nghe tiếng nói nhẹ nhàng của cô, Từ Tiểu Bình không biết vì sao mà cảm thấy cánh mũi hơi ê ẩm.
Cô ngước mắt, nhìn về phía đôi mắt đơn thuần kia, sự quan tâm trong đôi mắt kia không giống giả bộ.
Cô vội vàng cầm lấy, "Cảm, cảm ơn..."
Bởi vì bản thân cô vừa tốt nghiệp thì vào trong đoàn phim này thực tập. Tiếp xúc xung quanh đều là người xa lạ, nên thường xuyên bị phân công làm những việc vừa nặng vừa dơ. Từng hộp từng hộp đạo cụ lớn, đều bắt cô phải bê từ ngoài xe vào phim trường.
Một chuyến lại một chuyến, cô cắn răng ép mình chịu đựng.
Nhưng——
Cho đến giờ phút này, nghe được lời nói chứa đựng sự quan tâm của Tô Yên, thì ra cô cũng không phải là không cảm thấy khổ sở, oan ức. Chỉ là, khi không ai quan tâm đến cô, cô oan ức ra thì để cho ai xem chứ?
Cùng lắm thứ nhận được cũng chỉ là sự chê cười của người khác mà thôi.
"Cô cần tôi giúp gì không?"
Kỳ thật Tô Yên đã tới đây được một lúc rồi, diễn viên chính vẫn không thấy bóng dáng đâu, mà những nhân viên khác của đoàn phim thì ai làm việc nấy.
Dù cho có nhìn thấy cô cũng sẽ làm bộ như không quen biết.
Giống như nói với cô một câu sẽ khiến miệng họ trở nên ô uế vậy.
"Không cần, không cần, tôi tự làm là được rồi."
Từ Tiểu Bình liếm môi, cô thiệt tình cảm thấy Tô Yên rất xinh đẹp, khí chất lại tốt thì sao có thể làm ra sự việc kia chứ? Hơn nữa loại người như cô thì từ khi sinh ra đã định sẵn phải được bảo vệ, cưng chiều.
Sao có thể giống cô làm những công việc vừa nặng vừa dơ này chứ.
"Là những cái này sao? Muốn chuyển đến đâu, tôi chuyển giúp cô?"
Tô Yên cũng không cho cô cơ hội từ chối, đã ngồi xổm xuống nâng lên một góc của thùng đồ.
Thùng giấy này nhìn thì có vẻ lớn nhưng đồ vật bên trong cũng không nặng lắm, nhưng để một cô gái nhỏ xinh một mình chuyển một cái thùng lớn như vậy thì có hơi cố sức.
Vừa rồi lúc Tô Yên đi vào, nhìn thấy cảnh tượng Từ Tiểu Bình nâng thùng, nóc thùng cao hơn đầu cô ấy, muốn đi phải nghiêng thân mình, gian nan từng chút từng chút đi về phía trước.
Mà trên mặt đất chỗ nào cũng có đồ vật.
"Không cần đâu, Tô tiểu thư——"
"Không sao đâu, đi thôi."
Giọng nói Tô Yên dịu dàng nhưng lại rất có lực xuyên thấu.
Cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, Từ Tiểu Bình mím môi thật lâu cũng không thấy Tô Yên có ý định rời đi.
Cô chỉ có thể đi qua nâng một góc khác của thùng giấy, mang đến cất trong phòng đạo cụ cùng Tô Yên.
"Cẩn thận một chút, bên giờ trên đất rất bừa bộn, chú ý một chút đừng để vấp ngã.
Tô Yên vừa đi vừa nhắc nhở Từ Tiểu Bình.
Cứ như vậy mà tới tới lui lui mấy lần, cuối cùng Tô Yên cũng giúp Từ Tiểu Bình dọn xong mấy hộp giấy.
"Ô—— đây là ai vậy? Ở chỗ này diễn trò cho ai nhìn! Tránh ra, không thấy đang chắn đường của chúng tôi sao?!"
Danh Sách Chương: