04: "..."
Lúc Tô Yên đang nói chuyện, mấy tên lưu manh bên kia rốt cuộc không nhịn được động thủ với Diệp Tiểu An.
Bọn họ dùng sức đẩy cô ta một cái, trong đó một tên túm tóc, kéo cô ta sang một bên.
"Lá gan mày cũng thật lớn, không có bản lĩnh, còn dám thể hiện?!"
"Ha ha, hơn phân nửa là thấy người ta lớn lên đẹp mắt~"
Lưu manh B trào phúng nói, dùng sức túm tay Diệp Tiểu An.
Ánh mắt Diệp Tiểu An lập loè, cô túm chặt góc váy, toàn thân sợ hãi run rẩy.
Từ đầu tới cuối, Kỷ Vô Trần không có biểu tình gì. chỉ rũ mí mắt hơi mỏng, giống như một bức tượng điêu khắc, chân sau quỳ gối, dựa vào vách tường bên cạnh.
"Này? Đây là bị dọa choáng váng? Hay là vẫn không sợ hãi?"
Trong đó một tên côn đồ tóc vàng đi qua: "Giao hết đồ đáng giá trên người mày ra đây, chúng tao có thể suy xét..."
"Cút——"
Kỷ Vô Trần rũ mắt, môi mỏng khẽ mở.
Giọng điệu lạnh đến tận cùng, mang theo sát ý nồng đậm.
Diệp Tiểu An trốn trong góc, khóe mắt rưng rưng.
Mấy tên lưu manh hoàn toàn bị khí thế cường đại của Kỷ Vô Trần làm cho khiếp sợ, thiếu chút nữa từ bỏ ý định cướp bóc.
Nhưng ngẫm lại bản thân đang thiếu tiền, nuốt nước miếng, tựa như muốn thêm can đảm, từ trong túi rút ra một con dao.
"Thằng ranh kia, đừng, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Trên mặt Kỷ Vô Trần tràn đầy miệng vết thương, chán ghét dần dần hiện lên trên đáy mắt.
Anh chậm rãi đứng lên từ mặt đất, khóe môi câu ra một nụ cười khát máu.
Đáy mắt anh dường như có một lớp màng đen bao phủ, sát khí lơ lửng ở bên trong.
"Tôi còn đang lo nhàm chán, nếu các người thích chịu chết, tôi đây sẽ không khách khí."
Anh hơi hoạt động cổ tay, năm ngón tay thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng.
Trông rất đẹp mắt.
"Còn rất mạnh miệng, tao sẽ——!!"
Ai cũng không thấy rõ Kỷ Vô Trần ra tay như thế nào, trông anh phảng phất như sát thủ không có linh hồn, không hề nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của đám lưu manh.
Giày thể thao đạp lên trên những người đó, phát ra tiếng xương cốt đứt gãy thanh thúy.
Mỗi một động tác của anh, đều là mười phần độc ác.
Toàn những chiêu muốn lấy mạng, có thể thấy được, anh thật sự không nói giỡn.
Mà là thật sự muốn gϊếŧ người!
"Hu... Huhuhu..."
Diệp Tiểu An bị dọa đến hai chân không có sức lực, cô ta ngồi quỳ trên mặt đất, như bị đứt tuyến lệ nước mắt thi nhau rơi xuống.
Cô ta hối hận vì xen vào việc của người khác. Thật ra cô ta đã từng gặp Kỷ Vô Trần, chỉ là Kỷ Vô Trần không nhớ ra cô mà thôi.
Trước kia Kỷ Vô Trần không phải không học ở trong trường, chẳng qua, anh chỉ học nửa học kỳ đã bị phụ huynh học sinh cùng nhau khiếu nại, nói tinh thần anh có vấn đề, sau đó, phụ huynh Kỷ Vô Trần liền xin nghỉ học cho anh.
Từ đó, không còn tin tức.
Diệp Tiểu An cũng không nghĩ tới, cô còn có cơ hội gặp lại Kỷ Vô Trần.
Lúc trước bạn học đều nói Kỷ Vô Trần bị bệnh tâm thần, là người điên.
Cô không cho là đúng, hiện giờ nhìn anh một chân lại một chân, đá những người nằm trên mặt đất, dùng sức cuộn tròn thân thể.
Miệng vết thương đã chảy máu, bộ dáng lại vẫn như cũ cố chấp không chịu bỏ qua.
Trong đôi mắt đen nhánh không có một tia ánh sáng, tràn đầy hung ác.
"Hức..."
Cô muốn nhịn, lại không nhịn được.
Kỷ Vô Trần giật giật lỗ tai, tựa hồ bị thanh âm này quấy rầy.
Lý trí dần rõ ràng hơn, con ngươi màu đen trong mắt hơi chuyển động, tựa như tìm kiếm, cuối cùng dừng ở trên người Diệp Tiểu An.
Môi mỏng tái nhợt của anh cong lên, "Cô sợ hãi ư?"
Danh Sách Chương: