Mục lục
Nam Thần Bệnh Kiều, Thỉnh Tiết Chế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Cút ngay! Cô đừng đụng vào tôi!!"

Bùi Như Nguyệt giống như chim sợ cành cong, trong nháy mắt Tô Yên lại gần, giọng nói bén nhọn văng lên, hung hăng hất tay cô ra.

Bởi vì dùng lực quá lớn dẫn đến mu bàn tay trắng hồng nõn nà của Tô Yên bị đánh đến mức đỏ lên.

Học sinh chung quanh, tất cả đều bênh vực Tô Yên, người được cho là yếu ớt hơn.

"Này! Bùi Như Nguyệt, cậu có bệnh à? Tô Yên người ta chỉ có lòng tốt muốn giúp cậu thôi."

"Đúng rồi, cậu ấy chỉ kéo váy cậu một chút, cậu xem váy cậu đang kéo tận đâu?!"

"Hừm! Cậu ta vẫn luôn tưởng bở như thế! Đúng là không biết xấu hổ, lần sau cứ mặc kệ cậu ta nằm như vậy đi!"

Ai cũng không hoài nghi Tô Yên, thân thể của Tô Yên nhỏ bé nào so được với Bùi Như Nguyệt cao hơn cô cả nửa cái đầu cơ chứ.

Tô Yên đụng cô ta được mới là lạ.

"Dối trá!"

Bùi Như Nguyệt vội vã kéo váy của mình, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không thể giữ được nét ưu nhã trên mặt.

Cô ta nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tô Yên: "Vốn dĩ là cậu ta nhéo tớ, tớ mới la lên! Các cậu đừng để bị cậu ta lừa, cậu ta chính là một tên khẩu phật tâm xà!"

Kỷ Vô Trần nhướn mày, ném một ánh mắt cho Tô Yên.

Xem đi, không phải cô thích diễn sao? Bây giờ diễn lố rồi, coi cô làm sao giải quyết đây?

Tô Yên không tiếng động mở miệng: Không nhọc anh quan tâm!

Mọi người chỉ thấy vành mắt của Tô Yên đỏ lên, lại vẫn đau khổ chịu đựng, nước mắt ủy khuất vẫn vây quanh hốc mắt, tiếng nói nghẹn ngào mang theo giọng mũi, quật cường nói: "Tớ không nhéo cậu! Cứ cho rằng cậu ghen tị khi tớ được ngồi cùng bàn với anh tớ đi nữa, cũng đừng vu oan tớ như vậy, làm vậy thì cậu được lợi gì?"

"Đúng vậy, người ta là quan hệ anh em, Bùi Như Nguyệt, cậu có bệnh à?"

"Cậu ta cũng không phải người tốt lành gì, Tô Yên à cậu đừng khóc!"

"Bùi Như Nguyệt, cậu là nói Tô Yên nhéo cậu? Cho chúng tớ xem vết đi, xem coi có vết nhéo hay không?!"

Vừa rồi Bùi Như Nguyệt đúng thật là cảm nhận được đau đớn, đau đến da đầu cô ta tê dại.

Nghe nói thế, cô ta liền lập tức kéo tay áo lên, nói: "Này các cậu xem, vừa nãy cậu ta thật sự nhéo tớ... Này sao có thể?!"

Bùi Như Nguyệt còn chưa nói dứt câu, chính mình liền trợn tròn hai mắt nhìn.

Cô ta hoang mang nghi ngờ cẩn thận kiểm tra toàn bộ cánh tay của mình một lần nữa, trên làn da ngoại trừ dính chút bụi, căn bản không có một vết thương nào. Càng miễn bàn là dấu móng tay nhéo.

"Chuyện này sao có thể! Chắc chắn cậu ta giở trò gì rồi! Tớ không nói dối, các cậu phải tin tớ!"

Bùi Như Nguyệt hoảng loạn.

Nếu không có chứng cứ chứng minh Tô Yên nhéo mình, vậy về sau cô ta làm gì còn chỗ đứng trong lớp nữa. Địa vị của cô ta sẽ bị Tô Yên thay thế mất.

Sau này sẽ như thế nào? Sẽ là cái gì nữa? Là vị trí hoa khôi?

Vị trí đó cô ta vất vả lắm mới leo lên được, cô ta tuyệt đối sẽ không để bị cướp đi! Tuyệt đối không được!

"Hừ, còn chưa nói dối xong sao?"

"Cậu còn tiếp tục diễn nữa à? Còn nói Tô Yên nhéo cậu, vậy vết đâu? Cậu tự nhìn xem, cậu đánh tay người ta đến đỏ! Bây giờ còn sưng lên kia kìa!"

Nói tới đây, ánh mắt Kỷ Vô Trần trầm xuống, nhàn nhạt nhìn mu bàn tay đỏ bừng của Tô Yên.

Anh nhếch môi, hiện ra nụ cười băng lãnh, đột nhiên đứng dậy, kéo tay Tô Yên đi ra ngoài.

"Các người đứng lại! Việc này còn chưa xong mà!" Bùi Như Nguyệt nắm chặt hai bàn tay, cắn răng kêu lên.

Đáng tiếc không ai để ý tới cô ta cả.

Tô Yên đột nhiên bị hành động của Kỷ Vô Trần làm ngây ngẩn cả người.

Cô bị động để Kỷ Vô Trần dẫn đi.

Bị ánh nắng phía bên ngoài đột nhiên chiếu tới, Tô Yên hoàn hồn, lập tức dừng chân lại.

"Kỷ Vô Trần anh điên rồi sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK