Từ nhỏ anh là lớn lên ở trong đại viện, vòng luẩn quẩn xã hội thượng lưu, nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, ngoại trừ cùng em trai họ Mộ Thượng Ân, em gái họ Lãnh Mặc, Mạc Đông Dương, anh em song bào thai nhà họ Vũ cùng Kỷ Niệm, còn có một nhà cũng thường xuyên đi vào cái vòng nhỏ hẹp của bọn họ, đó chính là nhà họ Từ.
Nhà họ Từ xem như là danh môn vọng tộc, chỉ là nhiều năm qua vẫn luôn phát triển ở hải ngoại. Sau khi về nước, nhà ở của nhà họ Từ vừa lúc mua ở gần nhà bọn họ, nhà họ Từ có hai anh em, mỗi người sinh một đứa con gái, chị gái Từ Tử Bội cùng tuổi với anh, là bạn học cùng lớp với anh. Em gái Từ Tử Câm, nhỏ hơn anh hai tuổi.
Ở gần, lại là bạn học, Từ Tử Bội thường xuyên mang theo em gái Từ Tử Câm đi nhà anh chơi. Cứ như vậy dần dần quen thuộc lên.
Lần đầu tiên nghe được tên Cố Thanh Thanh, là ở nghỉ hè lúc 17 tuổi.
Năm ấy, anh mới vừa đạt được giấy chứng nhận máy tính cấp bậc bốn, lại tham gia trại hè thanh thiếu niên, mới vừa về nước, lúc chị em nhà họ Từ tới trong nhà anh chơi, Từ Tử Câm liền ồn ào, mẹ mới tìm một bảo mẫu, bảo mẫu có một đứa con gái, lớn bằng cô ta, cũng thi được trung học số một thành phố Yến, tên là Cố Thanh Thanh, còn cùng lớp với cô ta.
Từ Tử Câm còn không cao hứng nói, Cố Thanh Thanh này lớn lên khó coi, lại giống như đồ nhà quê, còn một thân tính tình quật cường, cô ta thực không thích cô.
-- Thật ra, Từ Tử Câm không thích cô nguyên nhân thứ nhất, chính là tên. Đều nói “Thanh Thanh Tử Câm”, tên cô ta, sao có thể ở phía sau đồ nhà quê kia?
Loại chuyện xấu con gái nghị luận những đứa con gái khác này, Lãnh Tư Thành sao có thể sẽ phản ứng. Anh lúc ấy chán đến chết, chỉ là thuận miệng hỏi một câu: “Cô ta tên gọi là gì?”
Từ Tử Câm nghĩ nghĩ, mới mở miệng: “Cố trong cố phán, còn có…… Còn có, Thanh Thanh trong cỏ xanh.”
Lãnh Tư Thành tùy tiện gật đầu.
À, Cố Thanh Thanh, cố trong nhất cố khuynh nhân thành, Thanh Thanh trong Thanh Thanh Tử Câm.
Tên cũng không tệ lắm.
Lần đầu tiên gặp cô, lại là ở mấy tháng sau.
Anh còn nhớ rõ, đó là một ngày thường thường không có gì lạ, thời tiết sáng sủa.
Bởi vì do được cử đi học đại học N, lớp mười hai vốn bận rộn, anh trở nên ăn không ngồi rồi lên. Mỗi ngày đi học đến trễ về sớm, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, cũng không ai quản anh. Đặc biệt lúc thích đi học, cưỡi một chiếc xe đạp leo núi hợp kim Titan phong cách chạy trong vườn trường, nhìn người khác đều đang thống khổ đi học, trong lòng anh miễn bàn có bao nhiêu cao hứng.
Trung học số một hành phố Yến là trung học trọng điểm nổi tiếng cả nước, sau khu dạy học có một mảng lớn xây hoa viên nhỏ núi giả hồ nước. Ngày đó, anh theo thường lệ cưỡi chiếc xe leo núi đặc chế của anh, đội mũ bảo hiểm nhanh như điện chớp.
Khúc cong, đá, cầu nhỏ, lúc quẹo đến gần núi giả, có một đoạn đột nhiên thay đổi, anh khẽ xoay đầu xe, xoay chuyển một cái xinh đẹp --