“Anh cho rằng, tôi liền nguyện ý gả đến nhà họ Lãnh sao?” Một câu của Cố Thanh Thanh, làm Cố Thanh Sơn và Ngô Ái Mai hoảng sợ. Trong lòng có rất nhiều ủy khuất, rất nhiều khó chịu, lập tức bừng lên.
Nhưng nhìn thấy mẹ và anh trai vẻ mặt không thể hiểu được, lời nói của cô đến bên miệng lại nuốt xuống, uể oải xua xua tay: “Cứ như vậy đi, tôi đi chuẩn bị 20 vạn. Nếu sau này anh trai đi làm đứng đứng đắn đắn, không hề gây chuyện, cho dù là lại không có tiền hơn nữa, tôi cũng sẽ không nhiều lời một câu. Nhưng nếu anh là tiếp tục như vậy đi xuống, tôi vĩnh viễn sẽ không lại để ý anh nữa!”
Lời tuy nói tàn nhẫn, lúc có thể đi ra ngoài, trong lòng ngoại trừ thất vọng với mẹ và anh trai, càng phiền não, là làm sao có được 20 vạn.
Chính cô chỉ có 18 vạn gởi ngân hàng, đây là toàn bộ “Gia sản” của cô. Có lẽ lục tung ở nhà, còn có thể gom thêm một vạn đòng. Một vạn còn lại, cô đi nơi nào tìm?
Cắn cắn môi, thật sự không được, cô cũng chỉ có thể -- xin Lãnh Tư Thành giúp đỡ.
Cô lái xe về nhà vừa lúc 6 giờ sáng. Người hầu vừa mới rời giường, nhìn thấy Cố Thanh Thanh vẻ mặt suy sụp về nhà, hoảng sợ.
Có lẽ là trong lòng có việc, cô mở miệng liền hỏi: “Lãnh Tư Thành trở về không?”
“Tiên sinh? Không có.” Người hầu lắc đầu, Cố Thanh Thanh cười khổ, đúng vậy, sao anh sẽ trở về? Chỉ sợ, lại đắm chìm ở trong hương ôn nhu nào đó rồi đi?
Trở lại phòng ngủ, nhìn đèn pha lê trên trần nhà. Đồng hồ treo tường bên cạnh, đang lắc lư, lắc lư trong phòng an tĩnh.
Chờ đến 7 giờ, không sai biệt lắm Lãnh Tư Thành nên rời giường, cô hít sâu, gọi điện thoại qua.
Không dám gọi điện thoại riêng của Lãnh Tư Thành, mà là gọi qua máy bàn trong chung cư Khuynh Thành của anh.